Trở Lại Những Năm 80

Chương 72




Từ khi biết Quan Viễn mang thai, Triệu Thanh Cốc luôn lo lắng Quan Viễn sẽ bị đụng dập, để tránh xảy ra chuyện ngoài ý muốn vẫn luôn giữ cậu ở nhà. 

Quan Viễn đã mấy tháng không ra cửa, cảm giác người sắp nổi mốc tới nơi, bởi vậy Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc tới chơi khiến Quan Viễn rất vui.

Quan Thạch Đầu kêu gào nói muốn đi thăm thủ đô một vòng cho biết. Quan Viễn cũng muốn đi, bèn nhìn Triệu Thanh Cốc với ánh mắt mong đợi vô cùng rõ ràng. Triệu Thanh Cốc thấy vậy, không nỡ từ chối, đành cố gắng sắp xếp công việc dành thời gian đi với cậu.

Hôm nay bốn người mua vé vào thăm Cố Cung. Quan Thạch Đầu thấy Triệu Thanh Cốc cứ đỡ Quan Viễn suốt, ngạc nhiên hỏi, “Đại ca, bộ anh là ông cụ chín mươi tuổi, gió thổi một cái là gục luôn hay sao mà lúc nào cũng phải có anh Thanh Cốc dìu mới được vậy?!”

Quan Viễn giật giật khóe miệng, thầm nghĩ: tôi cũng có muốn đâu! Nhưng anh Thanh Cốc của cậu lo lắng, không cho đỡ thì không được ra ngoài!

Triệu Thanh Cốc thản nhiên hỏi lại, “Liên quan gì tới cậu?”

Quan Thạch Đầu nhún vai, kéo Quan Mộc Mộc chạy xa.

Quan Viễn nhìn theo bóng lưng hai người, nghi ngờ hỏi Triệu Thanh Cốc, “Anh, sao em cứ thấy hai người ấy có gì đó là lạ?”

Triệu Thanh Cốc véo nhẹ mũi cậu, cười đáp, “Giờ mới phát hiện ra? Chậm quá rồi đó!”

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã thân mật thành quen, những người xung quanh lại không giống, bắt gặp hai cậu con trai thân thiết ai cũng tò mò nhìn, nhưng hai người vẫn tự nhiên như không khiến họ cho rằng quan hệ giữa hai người là anh em tốt mới không chú ý nữa.

Quan Viễn trợn to mắt, hô, “Không thể nào! Hai người kia cũng là một đôi?!”

Triệu Thanh Cốc gật đầu, “Có lẽ là vậy.”

Quan Viễn biết con đường này không dễ đi, nên rất lo lắng cho hai người kia. “Nếu cha mẹ hai bên biết thì sẽ ra sao đây?”

Triệu Thanh Cốc vừa sờ bụng Quan Viễn vừa nói, “Cứ thuận theo tự nhiên thôi. Biết đâu qua một thời gian lại chia tay cũng không chừng. Còn nếu vẫn quyết tâm ở bên nhau, lúc đó mình sẽ giúp một tay.”

Quan Viễn gật đầu tỏ vẻ đồng ý.

Cố Cung đầy khách tham quan. Triệu Thanh Cốc sợ Quan Viễn bị người khác đụng, cố gắng tìm chỗ ít người đi. 

Không may, dù cẩn thận đến vậy vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lúc ấy Triệu Thanh Cốc đang nghe điện thoại, Quan Viễn vịn tay Triệu Thanh Cốc đứng nhìn về phía xa. Sau lưng có một nhóm thanh niên cười đùa chạy lại, một trong số đó vô tình đụng vào Quan Viễn. 

Quan Viễn bất ngờ, không kịp phản ứng, ngã nhào xuống đất theo quán tính.

Triệu Thanh Cốc hoảng sợ, hô to, “Tiểu Viễn!” vừa đỡ Quan Viễn dậy vừa hỏi với giọng run run, “Em có sao không?”

Lúc ngã xuống Quan Viễn đã ôm bụng theo bản năng, mặc dù cánh tay hơi bầm dập một chút, nhưng may mắn bụng không sao. Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc hốt hoảng lập tức lắc đầu đáp, “Dạ, không sao hết!”

“Có thật là không sao không?” Triệu Thanh Cốc sốt ruột kiểm tra khắp người Quan Viễn một lượt, thấy quả thật không có gì đáng ngại mới thở phào một hơi.

Bạn cùng nhóm của cậu thanh niên kia tự biết bọn họ đã gây họa đều tỏ vẻ chột dạ, chỉ mỗi cậu ta là vẫn tỉnh bơ như không.

Triệu Thanh Cốc nhìn thẳng cậu thanh niên kia, lạnh lùng nói, “Xin lỗi.”

Cậu thanh niên kia giật mình, ngơ người mấy giây mới phát hiện mình bị hù dọa chỉ với một ánh mắt, cảm thấy vô cùng mất mặt, cười nhạo nói, “Tự mình không đứng vững, bị đụng đáng đời!”

Triệu Thanh Cốc không nói gì thêm, gật đầu một cái.

Cậu thanh niên kia cho rằng Triệu Thanh Cốc đã bị dọa, lập tức lộ vẻ đắc chí, không ngờ đột nhiên có một người đàn ông cao to vạm vỡ lao ra, ấn mạnh cậu ta xuống đất. Sau một tiếng ‘Rắc’, cánh tay của cậu ta đã vặn vẹo thành một tư thế kỳ lạ. 

“A!” Cậu ta gào to như heo bị chọc tiết.

Rất nhiều người bị thu hút bởi tiếng la kinh thiên động địa của cậu thanh niên kia. Bảo vệ của Cố Cung cũng nhanh chóng chạy tới, “Chuyện gì đây?!”

Người đàn ông vạm vỡ lập tức buông tay ra, cánh tay của cậu thanh niên kia trở về tư thế bình thường chỉ trong nháy mắt. “Chỉ là vừa rồi tôi không cẩn thận đụng phải cậu thanh niên này thôi. Xin lỗi cậu.”

Cậu thanh niên kia vội phản bác với giọng run run, “Anh ta nói xạo đó! Anh ta đã bẻ gãy tay tôi rồi, mấy người mau bắt anh ta lại đi!”

Người đàn ông vạm vỡ vội giơ hai tay lên cao, nói, “Tôi không hề đụng tới tay cậu ta.”

Bảo vệ lại gần kiểm tra cánh tay cậu thanh niên kia một lần, xác định hoàn toàn không có việc gì, đen mặt cảnh cáo, “Đây là nơi trang nghiêm, yêu cầu tham quan một cách văn minh, nếu không xin mời các vị ra ngoài cho.”

Chờ bảo vệ đi rồi, cậu thanh niên kia nghiến răng nói với Triệu Thanh Cốc, “Anh được lắm! Biết tôi là ai không?!”

Quan Viễn nghe vậy bật cười ra tiếng, thầm nghĩ: lời thoại kinh điển của mấy tên lâu la thường chết sớm trong phim.

Cậu thanh niên kia cho rằng Quan Viễn chế nhạo mình, càng tức muốn điên. “Nhóc con không biết trời cao đất rộng! Mau mau khai tên đi!” 

Quan Viễn thản nhiên đáp, “Tôi lên Quan Viễn, anh ấy tên Triệu Thanh Cốc, nhớ đó!”

“Ông đây tên Ngô Nhuận Kiều, bác là Ngô Dong! Tụi bây chờ đó! Ông nhất định sẽ cho tụi bây không sống nổi ở cái đất thủ đô này!” Ngô Nhuận Kiều hung hăng đe dọa xong, biết hiện tại không đánh lại nhóm Triệu Thanh Cốc đành phải bỏ đi.

Triệu Thanh Cốc có chút ấn tượng với các tên Ngô Dong, hình như là một Hoa kiều mới về nước đang đề xuất hợp tác một hạng mục với Viễn Cốc.

Triệu Thanh Cốc luôn chăm Quan Viễn như chăm con, xảy ra chuyện vừa rồi càng không dám cho cậu đi dạo nữa. Hai người kiếm chỗ ngồi nghỉ, chờ Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc.

Đến trưa bốn người mới rời khỏi Cố Cung. 

Quan Thạch Đầu không hứng thú mấy với Cố Cung, nhưng Quan Mộc Mộc lại rất thích, luôn miệng kể những điều đã thấy. Lúc Quan Mộc Mộc nói, Quan Thạch Đầu cứ nhìn cậu không chớp mắt với vẻ mặt kiêu ngạo.

Thật ra nhà họ Ngô cũng chẳng có căn cơ gì ở thủ đô. Ông nội Ngô Nhuận Kiều là giảng viên đại học Bắc Kinh. Vào lúc thời cuộc rung chuyển, bác Ngô Nhuận Kiều dẫn cả nhà sang Mỹ, để cha Ngô Nhuận Kiều ở lại, hiện cũng là một giảng viên đại học. dxiên/cf/lk:"mdfQl;njys.đôn Bác Ngô Nhuận Kiều kinh doanh ở Mỹ, kiếm được không ít, giờ là Hoa kiều có tiếng trong nước. 

Ngô Nhuận Kiều ôm cục tức hầm hầm về nhà, thấy anh họ Ngô Nhuận Đạc đang ở trong phòng khách xem văn kiện, thầm nghĩ không biết Ngô Nhuận Đạc mắc chứng gì, hồi mới về nước còn ăn chơi khủng khiếp, bỗng nhiên lại trở nên nghiêm túc, suốt ngày lo chuy công ty.

“Anh…” Ngô Nhuận Kiều có chút sợ Ngô Nhuận Đạc.

“Sao?” Ngô Nhuận Đạc không thèm ngẩng đầu, lạnh lùng hỏi.

“Hôm nay em bị người ta chơi một vố…”

Ngô Nhuận Đạc biết tính Ngô Nhuận Kiều, đã không có bản lĩnh còn vô cùng phách lối, bị người trừng trị là chuyện sớm hay muộn thôi. Trước kia mình cũng giống vậy, cho đến khi gặp được người đó…

Ngô Nhuận Kiều thấy anh họ không để ý tới mình, lại hô một tiếng. Ngô Nhuận Đạc nghe tiếng mới phục hồi tinh thần hỏi, “Là ai?”

“Một kẻ tên Quan Viễn, kẻ còn lại tên Triệu Thanh Cốc…”

Là người đó!

“Tôi cảnh cáo cậu, bọn họ không phải người cậu chọc nổi đâu, đừng tạo thêm phiền phức cho tôi và cha tôi…” Ngô Nhuận Đạc nghiêm túc cảnh cáo Ngô Nhuận Kiều một phen, sau đó đưa tờ báo Kinh Tế Tài Chính cho Ngô Nhuận Kiều, “Tự xem đi, xem mình đã chọc tới ai!” dứt lời đứng lên đi mất.

Ngô Nhuận Đạc về phòng, kéo ngăn tủ bí mật của mình ra xem. Bên trong đều là những thứ liên quan đến Triệu Thanh Cốc. 

Triệu Thanh Cốc không thích phỏng vấn, nên rất hiếm khi xuất hiện trên báo. dlkjnlk"."iễn.đna/f/lw/q:uý.đ",nôn Ngô Nhuận Đạc đã cất công thu thập tất cả những tờ báo có mặt Triệu Thanh Cốc, cũng từng dõi theo Triệu Thanh Cốc như một tên theo dõi cuồng, nhưng bị vệ sĩ của Triệu Thanh Cốc phát hiện ‘dạy dỗ’ cho một trận sau đó mới thôi.

Ngô Nhuận Đạc dùng đầu ngón tay cái xoa xoa khuôn mặt Triệu Thanh Cốc trên hình một hồi, khóe môi khẽ nhếch. Thằng nhóc kia tính ra cũng không phải vô dụng lắm, đã tạo cho mình cơ hội đi gặp Triệu Thanh Cốc.

Tối hôm đó, Ngô Nhuận Đạc tự mình xách một đống quà tặng tới nhà Triệu Thanh Cốc ‘xin lỗi thay em họ’.

Quan Thạch Đầu và Quan Mộc Mộc đang ở trong phòng khách, vừa thấy Triệu Thanh Cốc có khách lập tức trở về phòng riêng. Còn Quan Viễn vẫn ngồi yên không động, bĩu môi, dựa sát vào Triệu Thanh Cốc để anh xoa bóp thắt lưng cho cậu.

Ngô Nhuận Đạc thấy cảnh hai người thân mật, cảm giác ghen tỵ lập tức trỗi lên, nhưng vẫn nhớ mục đích tới đây, cố nén nỗi lòng không cam, tươi cười nói với Triệu Thanh Cốc, “Tổng giám đốc Triệu, hôm nay tôi tới đây là để thay mặt em họ xin lỗi hai người.”

Ngay khi Triệu Thanh Cốc về nhà, đã có người cầm hồ sơ của Ngô Nhuận Kiều đến, tất nhiên đã biết quan hệ giữa Ngô Nhuận Kiều và Ngô Nhuận Đạc.

Triệu Thanh Cốc cười nói, “Anh khách sáo quá rồi. Cũng chẳng có gì to tát hết.” 

Ngô Nhuận Đạc nghe vậy, vui vẻ cười nói, “Hồi đại học, chúng ta là bạn cùng phòng, lúc đó tôi tuổi trẻ ngông cuồng không hiểu chuyện, mong anh đừng để bụng!”

Triệu Thanh Cốc cảm thấy Ngô Nhuận Đạc đã khác trước rất nhiều.

Nói chuyện một lát, Triệu Thanh Cốc uyển chuyển tiễn khách, Ngô Nhuận Đạc không muốn làm Triệu Thanh Cốc chán ghét đành đứng lên ra về.

Ngô Nhuận Đạc bước ra tới cửa, ngay lúc quay đầu lại, vô tình nhìn thấy Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đang hôn nhau.

Ngô Nhuận Đạc lớn lên ở Mỹ, tự nhiên không xa lạ đồng tính luyến ái, vừa thấy cảnh đó, mầm móng ghen tức lập tức lan tràn khắp trái tim, siết chặt nắm tay tới mức nổi cả gân xanh trên mu. Không ngờ giữa hai người họ là quan hệ như vậy!

Ngô Nhuận Đạc vừa bước vào cửa Quan Viễn đã thấy không vừa mắt, sau đó càng nhìn càng xác định tên này đang dòm ngó Triệu Thanh Cốc, nên mới cố tình cho Ngô Nhuận Đạc thấy cảnh hai người hôn nhau.

“Giờ thì em hài lòng rồi đúng không?” Triệu Thanh Cốc buồn cười nhìn dáng vẻ ghen tuông của Quan Viễn.

Quan Viễn đắc ý đáp, “Nói cho anh biết, anh là của em! Nếu anh dám trêu hoa ghẹo nguyệt xem em có… Hừ!” Quan Viễn vừa nói vừa làm động tác cắt.

Triệu Thanh Cốc bật cười nói với giọng cưng chiều, “Tiểu Viễn, sao em đáng yêu dữ vậy?!”