Trở Lại Những Năm 80

Chương 70: Có em bé?!




Bác sĩ Mã giật mình nhìn mặt Quan Viễn, đúng là con trai mà! 

Bác sĩ Mã nghĩ mình già rồi, bắt mạch sai, cẩn thận bắt lại một lần nữa. Nhưng kết quả vẫn như cũ. Cứ vậy lặp lại vài lần, rốt cuộc bác sĩ Mã đã cho ra kết luận cuối cùng.

Triệu Thanh Cốc đứng một bên nhìn, sốt ruột vô cùng, hỏi, “Bác sĩ, em con bị sao vậy?” 

Ông Lý thấy vẻ mặt nghiêm trọng của bác sĩ Mã trong lòng cũng hồi hộp theo.

“Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.” Bác sĩ Mã cảm thấy tạm thời không nên kích thích người trong cuộc, chỉ có thể nói cho Triệu Thanh Cốc biết trước.

“Bác sĩ cứ nói ở đây luôn đi, dù là chuyện gì con cũng chấp nhận được hết!” Quan Viễn thấy bác sĩ Mã như vậy, trong lòng hơi thấp thỏm, những nghĩ dù gì thân thể của mình đã được nước suối thiêng cải tạo hẳn sẽ không có vấn đề gì lớn.

Bác sĩ Mã nhìn Triệu Thanh Cốc ý hỏi. Triệu Thanh Cốc gật đầu.

“Khụ, khụ, nếu bác khám không lầm thì em con đang mang thai!”

“Cái gì?!” Ba người đồng thanh kêu lên.

Quan Viễn như nghe sét đánh giữa trời quang, đầu óc hoàn toàn trống rỗng. Cậu là con trai, sao có thể mang thai chứ?!

“Chuyện này… Bác sĩ Mã, giờ không phải là lúc nói đùa đâu.” Ông Lý khó khăn lắm mới hồi phục tinh thần, khô cằn nói.

“Đúng là Hỉ mạch. Hơn nữa đã khoảng bốn tháng.” Bác sĩ Mã vừa vuốt râu vừa khẳng định.

Triệu Thanh Cốc nghe xong, trong đầu như có pháo hoa đang nổ tung. Bốn tháng? Chẳng phải là từ khi anh và Tiểu Viễn thân thiết lần đầu tiên? Triệu Thanh Cốc nhớ lại những biểu hiện thất thường của Quan Viễn thời gian gần đây, nếu Quan Viễn là con gái, e rằng anh cũng đã sớm nghĩ tới giả thuyết này. 

Triệu Thanh Cốc lắp bắp hỏi, “Bác sĩ, Tiểu Viễn là nam, sao có thể mang thai?!”

“Trên đời này chuyện lạ người lạ không hiếm, thầy của bác đã từng cứu một người đàn ông mang thai.”

“Vậy người đó rốt cuộc thế nào ạ?” Triệu Thanh Cốc khẩn trương hỏi.

“Với khả năng của thầy bác, dĩ nhiên là cha con đều bình an.”

Nghe bác sĩ Mã nói vậy Triệu Thanh Cốc mới bớt kinh hoảng một chút, nói cho cùng, điều anh quan tâm nhất vẫn là việc mang thai có gây hại cho Quan Viễn hay không thôi.

Lo lắng qua đi, trong đầu Triệu Thanh Cốc chỉ còn lại suy nghĩ ‘Tiểu Viễn mang thai! Đồng nghĩa anh sắp làm cha!’ Vừa nghĩ tới sau này sẽ có một đứa bé mang dòng máu của mình và Tiểu Viễn, Triệu Thanh Cốc đã cảm thấy niềm vui sướng như đang lan khắp toàn thân.

“Tiểu Viễn!” Triệu Thanh Cốc sải bước tới bên mép giường, đan ngón tay vào tay Quan Viễn, “Đừng sợ. Anh sẽ bảo vệ em và con.”

Lúc này Quan Viễn đã bình tĩnh lại, từ trước cậu vẫn nghĩ mình không có bệnh, nay nghe bác sĩ Mã nói bỗng nảy ra suy nghĩ ‘đúng vậy thật!’ Dù sao cậu đang mang không gian trong người, việc kỳ lạ như vậy còn có thể xảy ra, thì chuyện con trai mang thai hình như cũng chẳng khó tiếp thu lắm. 

Quan Viễn nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cảm nhận, trong đây có đứa bé mang dòng máu của cả cậu và anh! Nghĩ vậy, Quan Viễn mỉm cười đáp, “Dạ.”

Triệu Thanh Cốc cũng khẽ đặt tay lên bụng Quan Viễn, dường như bé con trong bụng cảm ứng được đạp nhẹ một cái.

“A…” Quan Viễn kinh ngạc hô.

“A…”  Triệu Thanh Cốc cũng ngạc nhiên không kém, “Bác sĩ, hình như có cái gì vừa đá vào tay con một cái, là thai máy sao?”

Bác sĩ Mã vừa vuốt râu đáp vừa cười đáp, “Đã bốn tháng, có hiện tượng thai máy cũng là bình thường.”

“Ha ha ha ha… Anh có con! Tiểu Viễn, chúng ta có con rồi!” Lúc này Triệu Thanh Cốc trông chẳng khác gì một thiếu niên ngốc nghếch, chẳng còn chút khí thế nào của tổng giám đốc quyền uy. Triệu Thanh Cốc hôn một cái thật mạnh lên mặt Quan Viễn, sau đó cẩn thận áp má lên bụng cậu chờ ‘bị đá’ tiếp.

Bác sĩ Mã không kinh ngạc, nhưng ông Lý thì đã trợn tròn mắt đến mức sắp rớt luôn cả tròng ra ngoài.

Đúng là sống lâu thấy nhiều, trên đời này chuyện gì cũng có thể xảy ra!

Quan Viễn ngại ngùng đẩy Triệu Thanh Cốc ra, “Còn có người ở đây!”

Triệu Thanh Cốc nghe vậy mới phục hồi tinh thần, đỡ Quan Viễn nằm thẳng giống như đang đỡ một món đồ dễ bễ. “Em nằm yên nghỉ ngơi đi.”

Quan Viễn ngoan ngoãn gật đầu.

Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn nhắm mắt mới yên tâm bước đi, tất nhiên ông Lý và bác sĩ Mã cũng theo ra. 

Ba người xuống phòng khách ở lầu dưới. Triệu Thanh Cốc trịnh trọng nói với ông Lý và bác sĩ Mã, “Việc Tiểu Viễn mang thai thật sự quá mức thần kỳ, kính mong hai người giữ bí mật giùm.”

Bác sĩ Mã đã chữa bệnh cho không biết bao nhiêu nhà giàu, tự nhiên biết thế nào là ‘họa từ miệng mà ra’, miệng ông có thể nói là còn chặt hơn cả miệng trai.

“Cậu yên tâm, bác sĩ là phải có y đức.”

Có mặt bác sĩ Mã ông Lý không tiện nổi giận, chờ bác sĩ Mã về rồi, lập tức trừng mắt hỏi, “Từ lúc nào?”

Triệu Thanh Cốc coi ông Lý như ông nội, tất nhiên không mong hai bên bị ngăn cách bởi chuyện này. dsdf/"iễn.đnfa/lê"nq/quý.đôn Nhưng nếu ông Lý không thể tiếp nhận vậy xem như xong, đối với anh, trên thế gian này không có ai quan trọng bằng Tiểu Viễn hết.

“Ông không thể tiếp thu được ạ?” Triệu Thanh Cốc hỏi ngược lại.

“Vấn đề không phải là ông có tiếp thu được hay không! Hai đứa như vậy có biết sẽ bị người ta gièm pha thế nào không? Hai đứa còn trẻ tương lai còn rất dài, Tiểu Viễn quá nhỏ, có thể chịu nổi ánh mắt khác thường của người đời sao?” Ông Lý thật sự lo lắng vô cùng, dù sao ở Trung Quốc, người ta vẫn cho rằng đồng tính luyến ái là một loại bệnh.

“Sao phải quan tâm ánh mắt của người đời? Ông cảm thấy bọn con cần phải nhìn ánh mắt của kẻ khác để sống sao?” Triệu Thanh Cốc thản nhiên nói, bình tĩnh rót một ly trà cho ông Lý.

Ông Lý sửng sốt hồi lâu, cuối cùng cười ha ha, vỗ mạnh lên vai Triệu Thanh Cốc nói, “Cũng đúng! Hai đứa mắc gì phải quan tâm sắc mặt của người khác chứ!” Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn làm bạn nhau đi tới hôm nay, khó khăn cỡ nào ông Lý đều biết hết, vừa rồi quan tâm quá mới bị loạn, một khi nghĩ kỹ lại lập tức ngộ ra ngay, bỗng thấy cũng chẳng có gì to tát, “Hai đứa cứ sống cho thật hạnh phúc là được!”

Triệu Thanh Cốc tiễn ông Lý về xong nhanh chóng quay về phòng ngủ, thấy Quan Viễn đã ngủ say, nhẹ nhàng vươn tay vuốt ve khuôn mặt cậu. Dịu dàng như nước.

Quan Viễn bỗng mở mắt ra, hô một tiếng ‘anh’.

“Ừ. Muốn ngủ nữa không?” 

Quan Viễn lắc đầu, “Không ạ.” 

Quan Viễn định bật dậy như thường ngày, không ngờ Triệu Thanh Cốc đã nhanh hơn một bước, vươn tay đỡ cậu, “Sau này không được nhanh nhảu như trước nữa, phải nhớ trong bụng em còn có bảo bảo đó!”

Triệu Thanh Cốc vừa dứt lời, bé con trong bụng Quan Viễn lập tức đá một cái như để chứng minh sự tồn tại của mình.

“A...”

“Sao vậy? Bảo bảo lại đá em à?” Triệu Thanh Cốc khẩn trương hỏi.

Quan Viễn gật đầu.

Triệu Thanh Cốc vội đặt tay lên bụng Quan Viễn, nhưng chờ hồi lâu vẫn không thấy động tĩnh gì nữa, đành tiếc nuối nói, “Hết rồi.”

Quan Viễn đen mặt, có dự cảm sau khi bé con ra đời, mình sẽ lập tức bị ‘thất sủng’ ghen tỵ nói, “Giờ anh không quan tâm em nữa, chỉ thích bé con trong bụng em thôi đúng không?”

Triệu Thanh Cốc sao dám gật đầu, “Nào có! Với anh, em là quan trọng nhất! Mau ra ngoài ăn cơm thôi.” 

Sau khi có thai, tính tình Quan Viễn tựa như thời tiết tháng sáu, nói mưa là mưa nói nắng là nắng,  nghe Triệu Thanh Cốc dỗ một câu, lập tức vui vẻ lại ngay. dĩávn.đna/fleqlqln;"uy.đ..ôn “Cho dù có bảo bảo, anh cũng phải thương em nhất!”

“Ừ. Vẫn luôn thương em nhất!”

Một lát sau, thư ký dẫn bác sĩ Tây y tới.

“Không cần khám ai hết, chỉ muốn nhờ bác sĩ tư vấn người mang thai nên chú ý những gì, ăn uống có kiêng kỵ gì không?”

Bác sĩ và thư ký đều ngạc nhiên không hiểu sao Triệu Thanh Cốc lại hỏi vấn đề này. Bởi vì thư ký nghe Triệu Thanh Cốc nói mời bác sĩ tới khám bệnh cho em trai nên đâu có tìm bác sĩ sản khoa làm gì.

Có điều bác sĩ dù không chuyên ngành sản thì ít nhiều gì cũng có chút kiến thức về nó, bèn nói, “Khi mang thai quan trọng nhất là phải cung cấp dinh dưỡng đầy đủ dựa trên những món yêu thích của sản phụ. À, còn phải bổ sung canxi.”

Sau khi nghe xong kiến thức chung, Triệu Thanh Cốc tiễn bác sĩ về, nói nhỏ với thư ký, “Nhờ cô đăng ký lịch hẹn với một bác sĩ chuyên về sản giỏi trong ngày mai, tôi sẽ tự mình đi gặp.”

Trong lòng của thư ký đang nổi sóng như biển động ngày bão, nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh đáp, “Dạ.”

Quan Viễn nghe bọn họ nói chuyện, mặt càng ngày càng đen.

Lửa ‘bát quái’ như đang bừng bừng trong đầu thư ký. Tại sao đột nhiên tổng giám đốc lại quan tâm vấn đề này? Ai mang thai?? Chẳng lẽ là vợ? Nhưng không hề nghe nói tổng giám đốc đã kết hôn?!

Hôm sau, Triệu Thanh Cốc đi gặp vị bác sĩ thư ký đã hẹn trước, còn xách theo laptop. Cuối buổi nói chuyện, thư ký tinh mắt phát hiện trên trang Word đang mở của cái laptop kia đã rậm rạp toàn chữ là chữ. 

Thư ký càng tin chắc tổng giám đốc của bọn họ có con, nếu không mắc gì phải tận tâm dữ vậy, còn bí mật loại suy những cô gái đã từng xuất hiện bên cạnh tổng giám đốc, đoán xem mẹ đứa bé là cô nào. Khổ nỗi thư ký không dám chia sẻ với bất kỳ ai, phải cố nén đến mức có thêm vài cục mụn bọc trên mặt.