Trở Lại Những Năm 80

Chương 59: Sinh nhật ông Lý




Thầy Tào nghiêm túc hỏi, “Em đã suy nghĩ kỹ chưa?”

Triệu Thanh Cốc gật đầu một cách kiên định, “Dạ rồi ạ.”

Thầy Tào thở dài nói, “Được rồi, để thầy xin ý kiến Ban giám hiệu thử, nếu chấp nhận chắc chắn trường sẽ cho em làm một bài thi kiểm tra năng lực.”

Triệu Thanh Cốc vội nói cám ơn.

“Thầy Tào, sao vậy được?!” Chủ nhiệm lớp Triệu Thanh Cốc sốt ruột nói, một mặt vì lo lắng cho tương lai của Triệu Thanh Cốc. Mặt khác nếu để Triệu Thanh Cốc học như bình thường, thành tích vẫn ổn định như học kỳ một, thi tốt nghiệp không chừng sẽ nhất tỉnh nhất nước, thầy chủ nhiệm cũng được thơm lây, còn hơn mạo hiểm thi ngay.

Thầy Tào phất tay, nói, “Nếu học sinh có năng lực, chúng ta đừng quá câu nệ quy định!”

Ngay hôm đó trường lập tức cho Triệu Thanh Cốc làm bài thi đánh giá. Vừa chấm xong, các chủ nhiệm lớp của khối mười hai đều nhào vào giành người. 

Triệu Thanh Cốc trở thành học sinh đầu tiên trong lịch sử Tứ Trung nhảy thẳng từ lớp mười lên lớp mười hai.

Quan Viễn đợi Triệu Thanh Cốc ở ngoài, thấy Triệu Thanh Cốc bước ra với khuôn mặt vui vẻ, biết anh đã thành công rồi. 

“Anh, có khó lắm không?” Quan Viễn chạy tới hỏi thăm.

“May mắn đề không quá khó. Có điều môn toán anh bị sai một câu, xem ra vẫn học chưa đủ.”

Quan Viễn trợn trắng mắt, mới học kỳ một lớp mười đã làm được bài thi lớp mười hai, sai chỉ một câu còn không chịu, muốn thế nào nữa đây? Có để cho người ta sống hay không?!

Hai người vui vẻ cười nói dắt tay nhau về nhà.

Cường độ học của lớp mười hai khác hẳn lớp mười, ban ngày Triệu Thanh Cốc đi học, tối còn phải xử lý chuyện công ty. Quan Viễn thấy anh vất vả đau lòng vô cùng, tự động nhận lấy một phần việc của công ty. Mặc dù Quan Viễn không có thiên phú như Triệu Thanh Cốc, nhưng thấy nhiều nên xử lý cũng không rối loạn. Hơn nữa nhóm quản lý đã quen hình thức vận hành của Viễn Cốc có thể hoàn thành tốt chỉ thị của hai người, khiến áp lực giảm bớt hẳn.

Kỳ thi tốt nghiệp cấp ba chỉ còn cách một tháng, cả khối mười hai như chìm trong nước sôi lửa bỏng, bồn chồn không yên. Trong không khí như vậy, Triệu Thanh Cốc vẫn cực kỳ bình tĩnh khác hẳn các bạn.

Trong Tứ Trung không ai không biết tiếng hai anh em Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn. dinl;/kễn.đàn/lê/q:uý.đô;nn Triệu Thanh Cốc nhảy trực tiếp từ lớp mười lên lớp mười hai vốn đã thần kỳ, càng khiến người ta không thể tưởng tượng nổi là bất kỳ lần kiểm tra nào, Triệu Thanh Cốc cũng chiếm vị trí nhất khối. Còn Quan Viễn thì vẫn luôn nhất khối lớp mười. 

Ngoài thành tích tốt, tình cảm của hai anh em cũng là điều khiến người khác vô cùng hâm mộ. Tuy không phải anh em ruột lại thân thiết hơn cả anh em ruột.

Hơn nữa, Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đều có ngoại hình tuấn tú, trở thành ‘nhân vật phong vân’ của Tứ Trung là điều đương nhiên.

Triệu Thanh Cốc ưu tú như vậy, tự nhiên rất có sức hút với các thiếu nữ mười bày mười tám tuổi trong trường.

Một bạn nữ ngồi cách Triệu Thanh Cốc không xa đang ngắm Triệu Thanh Cốc đến mức thất thần.

Cô bạn ngồi cùng bàn chọt nhẹ tay bạn nữ kia hỏi, “Hàn Lỵ, cậu thích Triệu Thanh Cốc à?”

Hàn Lỵ xấu hổ gật đầu.

“Vậy cậu phải ráng học giỏi hơn nữa đi! Thành tích của Triệu Thanh Cốc tốt như vậy, chắc chắn sẽ vào đại học Bắc Kinh hoặc Thanh Hoa, có thành tích tốt mới tiếp tục học chung trường với cậu ấy được. Vả lại, sau này đừng trách mình không nhắc cậu trước, trong lớp mình có nhiều bạn để ý Triệu Thanh Cốc lắm đấy!”

Hàn Lỵ cắn môi, đáp, “Mình biết, nhưng thật sự rất thích …”

Người thích Triệu Thanh Cốc thật sự không ít, nhưng đa số vẫn rất kín đáo, chỉ giống Hàn Lỵ trộm nhìn. Có bạn gan lớn hơn thì tìm cớ mượn đồ, nhờ Triệu Thanh Cốc giảng bài giùm, hoặc là lén nhét quà vào ngăn bàn Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc giống như không hề hay biết gì, đối xử như nhau với tất cả mọi người. Tựa hồ trong mắt Triệu Thanh Cốc không hề phân chia xấu hay đẹp, khiến các bạn nữ tự nhận là xinh đẹp tức tới nghiến răng.

Lúc này, Triệu Thanh Cốc đang ngồi thất thần.

Triệu Thanh Cốc đã mười tám tuổi, ôm Quan Viễn ngủ mỗi đêm khiến thân thể vô cùng xao động, thậm chí tối qua còn nằm mơ. Nội dụng giấc mơ khiến Triệu Thanh Cốc không cách nào tập trung tinh thần được.

“Reng reng reng…” nhờ hồi chuông tan học Triệu Thanh Cốc mới phục hồi tinh thần, nhanh chóng đứng dậy chạy đi tìm Quan Viễn. Đã một ngày không gặp Tiểu Viễn, rất nhớ.

“A, Triệu Thanh Cốc…” Hàn Lỵ đành trơ mắt nhìn Triệu Thanh Cốc vác cặp chạy mất, ảo não dậm chân.

Lúc Triệu Thanh Cốc tới lớp Quan Viễn, thầy chủ nhiệm vẫn đang đứng trên bục giảng dặn dò. diblkễn.đnpn"mna/flq/oý;n,.đon Mai là chủ nhật, thường trước ngày nghỉ, các thầy cô chủ nhiệm luôn dặn hết cái này tới cái khác.

Triệu Thanh Cốc đứng bên cửa sổ nhìn vào phòng học, dường như Quan Viễn cảm ứng được, lập tức nhìn ra, sau đó nở nụ cười thật tươi với anh.

Triệu Thanh Cốc phất tay, ý bảo Quan Viễn cứ yên tâm ngồi nghe thầy nói.

Nhưng Triệu Thanh Cốc đang chờ bên ngoài, Quan Viễn làm gì còn tâm trí nào nghe dặn nữa. Quan Viễn vất vả chờ tới khi thầy chủ nhiệm cho về, lập tức vọt ngay ra ngoài.

Cậu bạn ngồi cùng bàn Quan Viễn hô với theo, “Quan Viễn, cặp của cậu này…” thấy Quan Viễn đã lướt ra ngoài như một cơn gió, lầm bầm, “Vội gì mà vội dữ vậy không biết!”

Bỗng một giọng nói trầm thấp vang lên ngay bên tai, “Cặp của Tiểu Viễn cứ đưa cho anh.”

“A, dạ.” Cậu bạn cùng bàn ngây ngốc đưa cặp của Quan Viễn cho Triệu Thanh Cốc.

Triệu Thanh Cốc một tay cầm cặp, một tay dắt Quan Viễn đi, “Vội gì mà quên cả cặp luôn à!”

Quan Viễn không đáp, chỉ cười tủm tỉm nhìn Triệu Thanh Cốc. Triệu Thanh Cốc lập tức nhớ tới giấc mơ tối qua, mất tự nhiên ho khan vài tiếng.