Trở Lại Những Năm 80

Chương 56-2: Thi nhập học 2




Chờ hai thầy kia đi rồi, thầy Tào nói, “Vốn hai em không có hộ khẩu ở thủ đô, tới Tứ Trung học phải đóng tiền đăng ký, nhưng nay xét thành tích xuất sắc của hai em, tôi sẽ xin trường cho miễn phí. Nếu thành tích của hai em có thể vào tốp hai mươi của khối, trường sẽ có chính sách miễn học phí, hơn nữa còn có học bổng.”

Mặc dù Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc không để ý lắm số tiền đăng ký, nhưng vẫn cám ơn ý tốt của thầy Tào.

Ra khỏi cổng trường Tứ Trung, Chương Tử Hành phấn khích nói, “Hai người đúng là quá khủng! Ngay cả thầy giáo nổi tiếng nhất của Tứ Trung cũng tranh nhau giành!”

“Thầy giáo nổi tiếng?” Quan Viễn nghi ngờ hỏi.

“A, mỗi năm Tứ Trung đều tiến hành xếp hạng các thầy cô, những người nằm trong tốp mười đều rất nổi tiếng.”

Triệu Thanh Cốc nói, “Xem ra anh biết rất rõ về Tứ Trung.”

“Đương nhiên! Trước khi về hưu, cha tôi là phó hiệu trưởng của Tứ Trung đó!” Nói tới đây, Chương Tử Hành khựng lại nhìn Triệu Thanh Cốc.

“Cứ tưởng anh phải vất vả lắm mới tìm được trường này, thì ra là dựa hết vào quan hệ có sẵn.” Quan Viễn cố ý nói với giọng âm trầm.

Chương Tử Hành lập tức cười nịnh, “Boss nhỏ, nước phù sa không để chảy ruộng ngoài mà!”

“Được rồi, dám gạt chúng tôi, phạt anh phải mời bọn tôi ăn cơm trưa. Ở Di Nhiên Cư đi!” Triệu Thanh Cốc hùa theo. Di Nhiên Cư là chỗ lần trước Lý Văn Thiến dẫn Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới.

Chương Tử Hành kêu thảm một tiếng, nói, “Boss, hai người nhiều tiền như vậy còn cướp của tôi giữa ban ngày thế này à!”

“Có mời hay không đây?” Quan Viễn cố ý đùa.

“Mời! Có thể không mời sao?! Ai bảo hai người là boss của tôi chứ!”

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vui vẻ ăn một bữa no nê ở Di Nhiên Cư. 

Lúc này, Lý Văn Đình đã tìm ra tung tích của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc. Khi biết hai người đã mua một căn tứ hợp viện bằng tám chục ngàn tệ, Lý Văn Đình và Lý Văn Mộc đều vô cùng bất ngờ. Lý Văn Hoa biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc hơn những người còn lại một chút, nhưng cũng chỉ giới hạn ở mớ sản nghiệp tại huyện Vân Sơn, thật sự không ngờ Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn có thể bỏ ra một số tiền lớn như vậy.

Ba anh em Lý Văn Đình vội vàng chạy vào tìm ông Lý vốn đang đùa cháu trong sân.

“Cha, hai đứa bé này làm gì mà có nhiều tiền dữ vậy?” Lý Văn Mộc hỏi.

“Hai đứa nó làm gì rồi?” ông Lý không ngạc nhiên chuyện Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc có tiền, chỉ ngạc nhiên không biết hai người đã làm gì mà khiến Lý Văn Mộc bất ngờ đến vậy.

“Nửa tháng trước hai đứa nhỏ đã mua một tòa tứ hợp viện ở đây, tốn tám chục ngàn tệ.” diễn.dần/aleq;mwuys/j;đôn Lý Văn Mộc nói với vẻ đau lòng, tiền lương hàng tháng của mình chỉ mới hai trăm tệ, phải tích lũy bao lâu mới được con số đó đây?!

Ông Lý cười ha ha nói, “Hai thằng nhóc này đúng là…!”

Khi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ăn cơm trưa về, bất ngờ thấy ông Lý và mấy người con đang đứng trước cửa tứ hợp viện chờ. Lý Văn Thiến cũng có mặt.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vui mừng hô to, “Ông!”

Ông Lý đợi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc tới gần, cốc đầu mỗi người một cái, tỏ vẻ nghiêm túc nói, “Mau mở cửa cho ông vào ngay, đứng tiếp chút nữa chắc ông trúng nắng hôn mê luôn!”

Quan Viễn cười hì hì nói, “Ông khỏe thế này sao trúng nắng hôn mê được ạ!”

Ông Lý không giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc nữa, cười to nói, “Lanh mồm lanh miệng!” trong giọng nói lộ rõ sự cưng chiều.

Lý Văn Đình thấy vậy vô cùng ngạc nhiên, nghĩ thầm: xem ra cha thật sự thích hai đứa nhỏ này.

Nhờ Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc sửa sang, tứ hợp viện đã khác trước rất nhiều, những thứ khác không nói, chỉ riêng hoa cỏ trong sân đã thành muôn hồng ngàn tía, đủ màu đủ hương.

Lý Văn Đình bình thường rất nghiêm túc, chỉ thích mỗi hoa hoa cỏ cỏ, lúc này thấy một vườn hoa đầy ắp cũng không nén nổi, lộ vẻ mặt kích động.

“Trời, hoa tulip đúng không? Sao có thể nở đẹp thế này...” Thỉnh thoảng Lý Văn Đình lại phát ra từng đợt kinh hô.

Ông Lý đập vai Lý Văn Đình nói, “Được rồi, có cần kinh ngạc dữ vậy không!”

Lý Văn Đình nhìn ông Lý với anh mắt ai oán, “Cha, cha đúng là kiến thức hạn hẹp, giá trị của số hoa cỏ này dư sức mua thêm một căn tứ hợp viện nữa đó!”

“Dám nói cha mày kiến thức hạn hẹp, ngứa da hử?!” ông Lý làm bộ muốn đánh. Lý Văn Đình nhanh chóng tránh được.

Lý Văn Đình khôi phục vẻ bình tĩnh như ngày xưa, hỏi Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, “Hoa này đều là do hai con trồng à?”

Quan Viễn gật đầu. Triệu Thanh Cốc nói thêm, “Tiểu Viễn trồng.”

Lý Văn Đình vội hỏi Quan Viễn với vẻ mặt tha thiết, “Con trồng sao hay vậy? Hoa này vốn không hợp với khí hậu ở đây lắm, con còn trồng được tốt như vậy?”

“A, cứ trồng như bình thường thôi ạ. Mua cây con về, rồi trồng như trồng rau ấy!”

Trồng như trồng rau… trồng như trồng rau…  Lý Văn Đình nghẹn một búng máu trong họng. 

Triệu Thanh Cốc mời mấy người vào nhà.

Ông Lý nói, “Mấy đứa này là con của ông. Văn Thiến và Văn Hoa hai đứa biết rồi, còn đây là đứa lớn nhất, Văn Đình, đứa thứ hai Văn Mộc, để dễ hai đứa cứ kêu chú Đình và chú Mộc là được rồi.”

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ngoan ngoãn chào.

Giới thiệu xong, ông Lý nói thẳng, “Bọn ông vẫn chưa ăn cơm!”

Mấy đứa con đều chung ý tưởng: gần như không biết ông Lý là ai, đang trong nhà người khác, cũng quá tùy tiện đi! 

“Cha…”

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn đã sớm quen, hai người biết ông Lý càng như vậy càng xem hai người không phải người ngoài.

“Vậy con và Tiểu Viễn đi nấu cơm, ông và các cô chú ăn quả ướp lạnh trước đỡ đi ạ!”

Lý Văn Thiến vốn cảm thấy áy náy với Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn, nay nghe cha mình vừa tới chơi đã bắt người ta đi nấu cơm càng thêm băn khoăn, vội đứng dậy nói, “Để cô giúp hai đứa một tay.”

Ông Lý cản, “Thôi, con ngồi xuống đi, đừng tự làm mình mất mặt!”

Lý Văn Thiến uất ức nói, “Con kém dữ vậy à?! Thanh Cốc và Tiểu Viễn còn nhỏ, sao nấu nổi cho hết từng này người ăn?”

Ông Lý ung dung đáp, “Đợi một lát sẽ biết.”

Đến khi đồ ăn dọn hết lên bàn, mấy anh em Lý Văn Đình nếm thử xong lập tức lao vào vòng xoáy giành đồ ăn, ngay cả Lý Văn Thiến cũng không ngoại lệ. dlkiên.xđâ/n/lqq/quynlk,đ"jnon Ông Lý tức giận phùng mang trợn mắt, “Phản rồi phản rồi! Không biết kính trên à?”

Lý Văn Hoa lên tiếng, “Cha, cha mới là không biết nhường dưới đó! Con cứ thắc mắc sao cha thích đến nhà Tiểu Viễn ăn cơm hoài thì ra là vì đồ ăn quá ngon! Còn giấu con tới tận bây giờ!” 

Trong lúc Lý Văn Hoa nói, mấy người khác vẫn liên tục gắp đồ ăn không ngừng…

“Đúng là một đám con bất hiếu! Sớm biết thế này cha đã không dẫn tụi bây đi!” ông Lý thở phì phì nói.

Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn ngồi nghe, phì cười. Triệu Thanh Cốc an ủi, “Ông yên tâm đi, hôm nay đảm bảo mọi người đều được ăn no.”

Lúc này ông Lý mới vui trở lại, “Vẫn là hai đứa thương ông nhất!” Mỗi lần tới chỗ Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc ăn cơm, ông Lý đều sẽ ăn tới mức căng cả bụng, phải ngồi nghỉ một lát mới đi bộ cho tiêu nổi. Lần này cũng không ngoại lệ, hơn nữa còn kèm theo mấy cái đuôi.

Ăn xong một bữa cơm, khoảng cách giữa hai bên đã gần hơn rất nhiều. 

Mấy anh em Lý Văn Đình nghe ông Lý kể tình huống của Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc xong càng thêm yêu thương hai người.

Lý Văn Thiến nói với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, “Tiểu Viễn, Thanh Cốc, chuyện hôm đó cô thật sự xin lỗi hai đứa.”

Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Sao lại xin lỗi ạ! Lúc con và Tiểu Viễn mới đến, cái gì cũng không biết may nhờ có cô giúp, tụi con phải cám ơn cô mới đúng chứ!”

“Đúng ạ, tụi con rất biết ơn cô.” Quan Viễn cũng cười nói.

Lý Văn Thiến sờ sờ đầu Quan Viễn nói, “Ngoan quá.”

Lúc mấy anh em Lý Văn Đình chào đi về, không ngờ ông Lý lại nói, “Cha còn chưa ăn đủ đồ do Thanh Cốc nấu, mấy đứa cứ về trước đi.”

Mặc dù mấy anh em Lý Văn Đình cũng rất muốn ở lại ăn nữa, nhưng thật sự là không rảnh, đành phải ra về trong sự tiếc nuối.

Chờ các con đi hết rồi, ông Lý mới sờ đầu Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc nói, “Hai đứa chịu khổ rồi!”