Trở Lại Những Năm 80

Chương 52-1: Hằng ngày 1




“Tiểu Viễn…” 

Quan Viễn tỉnh ngủ, cảm giác sau gáy ấm áp, mềm mềm, giật mình cứng đờ người, sau đó mới từ từ thả lỏng.

Triệu Thanh Cốc ôm Quan Viễn, mặt dán mặt, khăng khít tựa như có một dải lụa cột chặt hai người với nhau. Quan Viễn bỗng nghĩ đến câu: hai mái đầu gần, vành tai tóc mai chạm nhau, dài suốt một đời.

“Tiểu Viễn…” Triệu Thanh Cốc gọi với giọng biếng nhác.

“Dạ?”

“Không có gì, chỉ muốn gọi em vậy thôi!”

“Hì hì hì…” Quan Viễn bật cười ra tiếng.

Hai người lại nằm nói chuyện một lát mới dậy.

Mai là ba mươi tháng chạp, tất cả mọi người trong thôn Quan Gia đều bận rộn chuẩn bị tiệc tất niên, cuộc sống tốt hơn, đồ ăn tự nhiên cũng phong phú hơn. Lúc Quan Viễn ra mở cổng, lập tức gửi được mùi thịt chiên thơm lừng không biết tỏa ra từ nhà nào.

Từ sáng sớm đã có nhiều người tới tặng đồ, đều là nhà làm, cho nên năm nay dù bọn họ không đi mua sắm cũng không sợ không đủ đồ ăn tết. 

Hai người ăn sáng rất đơn giản. Triệu Thanh Cốc nấu một nồi cháo nhỏ, kết hợp với đồ ăn kèm đặc chế của anh, vừa bổ dưỡng vừa ngon miệng. Quan Viễn ăn một cách thích thú.

Quan Viễn ừng ực ăn xong chén cháo, lúc buông chén xuống, Triệu Thanh Cốc đột nhiên lên tiếng, “Chờ một chút!” dứt lời dùng ngón tay cái lau hạt cháo dính bên khóe miệng cho Quan Viễn.

“Dính một hạt ở đây nè.” Lau xong, Triệu Thanh Cốc vẫn không lấy tay đi, dịu dàng vuốt ve cằm Quan Viễn, nhìn cậu chằm chằm.

Tầm mắt nóng rực của Triệu Thanh Cốc tựa như một dòng nước xoáy hút Quan Viễn vào. Hai người cứ vậy nhìn nhau thật lâu không động.

“Trời! Hai ngươi lại chơi cái trò này à? Có gì vui đâu mà chơi hoài vậy không biết?!” Quan Thạch Đầu đột nhiệt xuất hiện khiến Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc sợ hết hồn.

“Khụ khụ…” Quan Viễn tằng hắng, hỏi, “Vào nhà sao không lên tiếng? Muốn hù chết người hả?”

Quan Thạch Đầu gãi gãi đầu, đáp, “Thấy cổng không đóng nên em vào luôn. Trước giờ chẳng phải vẫn vậy à? Hơn nữa, em đã gọi từ ngoài sân rồi, không nghe ai đáp, em còn tưởng chẳng có người ở nhà ấy chứ!”

“À…” Quan Viễn nghẹn lời, hai bên má nóng bừng, lén liếc Triệu Thanh Cốc một cái, phát hiện lỗ tai anh cũng hồng hồng, thầm cười trộm trong lòng.

Triệu Thanh Cốc lạnh nhạt hỏi Quan Thạch Đầu, “Cậu tới làm gì?”

Quan Thạch Đầu ngạc nhiên không hiểu mình đã làm gì chọc tới Triệu Thanh Cốc, “Dạ, tới chơi thôi. Anh Thanh Cốc, sao tự nhiên trông anh có vẻ giận vậy?”

Tất nhiên Quan Viễn biết tại sao, bật cười hì hì.

Triệu Thanh Cốc liếc Quan Thạch Đầu một cái, dọn chén đũa xuống phòng bếp.

Quan Thạch Đầu lơ mơ nói, “Mình có chọc gì anh ấy đâu?!” khiến Quan Viễn càng mắc cười hơn.

“Đại ca, mẹ em nói mời hai người trưa nay qua ăn tất niên, nhà em giết heo.” dibiễn.đàn/lqee/quơmýd,đô=mn Quan Thạch Đầu nghĩ mãi không ra lý do Triệu Thanh Cốc tức giận, bèn bỏ quên một bên không thèm nghĩ nữa.

Lý Anh biết Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc chỉ thích yên tĩnh đón năm mới, nhưng trước giờ giết heo xem như tiệc lớn trong thôn, không thể không mời Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn được.

“Ừ, trưa bọn tôi sẽ qua.”

Quan Thạch Đầu truyền lời xong, vội vàng chạy về ngay, sợ ở lại không chừng sẽ bị đánh cho bầm người.

Quan Viễn thấy Quan Thạch Đầu chạy trối chết, lắc đầu nói, “Thằng nhóc này!”

“Sao vậy?” Vừa lúc Triệu Thanh Cốc rửa chén xong đi ra.

“Thím Anh mời chúng ta trưa nay qua ăn tiệc giết heo, em đã đồng ý rồi.”

“Ừ. Giờ anh đi dọn tuyết đây.” Mấy ngày nay tuyết rơi quá nhiều, nếu không dọn bớt trong sân sẽ không đẩy cửa ra được luôn.

“Em cũng dọn.” Quan Viễn cầm bao tay theo, cầm lên chổi, chuẩn bị đi dọn tuyết với Quan Viễn.

“Đừng, ở trong nhà sưởi ấm đi. Chỉ ít thế này anh dọn một lát là xong thôi.” Triệu Thanh Cốc vừa đẩy Quan Viễn vào vừa nói.

Quan Viễn bĩu môi, “Nhưng em muốn dọn với anh.”

“A, thôi được rồi.” Triệu Thanh Cốc bị Quan Viễn nhìn chằm chằm trong chốc lát, hoàn toàn không còn sức chống cự.

“Hì hì…” Quan Viễn tự kỷ thầm nghĩ, quả nhiên khuôn mặt nhỏ nhắn của mình rất có sức hút!

“Còn cười?! Mau tới đây!” Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn đứng cười khúc khích bèn giục.

“Dạ!”

Hai người nói là dọn tuyết, còn không bằng nói là chơi tuyết. Anh ném em một cái, em ném anh một đống. di.kễn.dnnl;af/leq/quyơbk",nltđôn Hiệu suất làm việc cực thấp, chỉ một ít tuyết mà dọn tới hai giờ vẫn chưa xong.

Đến lúc Quan Quốc tới, hai người vẫn đang ném tuyết say sưa, “Trời, thím bây thấy hai đứa chưa qua, kêu chú lại xem thử, không ngờ hai đứa đang chơi tuyết! Thôi để chú giúp một tay dọn cho nhanh!”

Nhờ đó Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc mới phát hiện hai người đã chơi lâu dữ vậy, xem ra sau này phải khắc chế một chút, chứ hễ dính một chỗ lại không làm được gì thế này thật không ổn. 

Quan Quốc nhanh chóng dọn hết toàn bộ tuyết trong sân ra ngoài. Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc cũng tranh thủ dọn dẹp đi theo Quan Quốc qua nhà.

Đến nơi, mọi người đã tới gần như đông đủ.

Hiện tại cơ hồ mỗi nhà trong thôn Quan Gia đều nuôi nổi heo, dù không nuôi đến năm mới cũng sẽ mua một con giết thịt. Mọi người cứ mời qua mời lại theo tục, nên hầu như tiệc giết heo nào cũng rất đông vui.

Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc vừa vào sân, đã được mọi người nhiệt tình chào hỏi.

“Thanh Cốc, Tiểu Viễn, mau vào đây, bên ngoài lạnh lắm!” Thôn trưởng cười hô.

Triệu Thanh Cốc nhanh chóng dẫn Quan Viễn tới ngồi bên cạnh thôn trưởng.

Những ai làm việc ở Viễn Cốc tự nhiên là rất nhiệt tình với Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc, còn ai không làm lại hi vọng lần sau được tuyển nên lúc nói chuyện cũng nhiệt tình không kém.

Triệu Thanh Cốc nói chuyện với mọi người rất tự tin thong dong, gặp đề tài không muốn nói lập tức đổi liền, bề ngoài trông như vô cùng nghiêm túc tiếp chuyện, thực tế lại đang lén nắm tay Quan Viễn nâng niu trong trong lòng bàn tay.

Lòng bàn tay Triệu Thanh Cốc khô ráo ấm áp, truyền qua tay Quan Viễn khiến trái tim cậu cũng nóng lên, tan chảy thành một hồ nước xuân. Tiếng ồn ào xung quanh như thật xa xôi, trong mắt trong lòng Quan Viễn chỉ có mỗi Triệu Thanh Cốc, cứ nghĩ con người ưu tú này thuộc về mình là hai vành tai cậu lại đỏ bừng.

Triệu Thanh Cốc luôn chú ý Quan Viễn, tất nhiên phát hiện vành tai cậu đỏ bừng, mắt lộ ý cười, sờ sờ lỗ tai cậu.

Quan Viễn xấu hổ cứng người, vùi đầu vào lòng Triệu Thanh Cốc.

Một chú ngồi bên cạnh thấy vậy hỏi thăm, “Tiểu Viễn bị cảm à? Sao mặt đỏ dữ vậy?”

Triệu Thanh Cốc cười đáp, “Dạ không ạ. Chắc là do đông người nên hơi nóng thôi.”

“Cũng đúng ha! Quan Quốc, nhà anh tốt quá! Mùa đông cũng không đốt lò sưởi.”

Thừa dịp hai người kia nói chuyện, Triệu Thanh Cốc cúi đầu nói nhỏ bên tai Quan Viễn, “Lại xấu hổ?” còn cố ý xẹt môi lên vành tai cậu.

Lúc này không chỉ mặt mà toàn thân Quan Viễn đều đỏ. Cũng may chẳng bao lâu đồ ăn đã được dọn lên.

Bữa tiệc này, chủ và khách đều vui vẻ hài lòng.