Trở Lại Những Năm 80

Chương 51




Hôm nay Quan Viễn và Triệu Thanh Cốc đi một vòng các xưởng, vừa về nhà không bao lâu đã có một bà mai của thôn Lâm Gia tới cửa.

Đầu tiên, bà mối khen Triệu Thanh Cốc một trận, sau đó nói với giọng điệu vô cùng khoa trương, “Thanh Cốc à, cháu có phúc lắm à nha, được một cô gái đẹp như tiên để ý rồi đó!” 

Quan Viễn lập tức lạnh mặt. Cứ như một đám ruồi vo ve đuổi mãi không dứt!

“Mời thím về cho, tạm thời con chưa muốn lấy vợ.” Triệu Thanh Cốc không đợi Quan Viễn nổi giận, Triệu Thanh Cốc cự tuyệt.

“Hả?” Nụ cười trên mặt bà mối cứng lại ngay, “Con còn chưa nghe thím nói là ai mà?! Cô bé này là thiếu nữ đẹp nhất mười tám dặm quanh đây, người tới cửa xin cưới nhiều tới mức muốn sập cổng nhà luôn rồi! Hơn nữa, nhà có của ăn của để, anh trai đi lính, ông nội làm thôn trưởng! Tóm lại, thím thấy hai đứa vô cùng xứng đôi…”

“Nếu có nhiều người tới cửa xin cưới như vậy thì chọn một người tốt trong số đó là được rồi. Hiện tại thật sự con chưa muốn cưới vợ, mời thím về đi thôi.” Dứt lời, Triệu Thanh Cốc dọn trà xuống, lộ rõ ý muốn đuổi người.

Bà mối nghe vậy cười hết nổi, nhưng vì còn thân thích đang làm việc ở xưởng may Viễn Cốc không dám đắc tội Triệu Thanh Cốc đành phải miễn cưỡng cười nói, “Con đã không muốn thì đành thôi vậy, chuyện cưới xin thì phải hai bên đều đồng ý mới được.” dứt lời, liếc nhìn mâm trái cây đặt trên giường gạch, trong đó là mấy loại trái đỏ đỏ vàng vàng Quan Viễn thích nhìn rất đã mắt.

Triệu Thanh Cốc làm bộ như không thấy, trực tiếp tiễn bà mối đi.

Quan Viễn ngồi xổm bên bếp lò ngẩn người. 

Kiếp trước bởi vì Triệu Thanh Cốc cứ ở mãi thôn Quan Gia, làm thuê làm mướn ngày đêm vẫn chẳng có tiền bạc gì, còn phải ‘cung phụng’ Quan Viễn đi học, trông lúc nào cũng lam lũ mệt mỏi, nên không ai tới làm mai. Kiếp này lại khác hoàn toàn. 

Có lẽ vì không được làm mai, không có cơ hội gặp cô gái nào, anh mới thích cậu, chứ nếu cuộc sống cũng tốt đẹp như bây giờ, chắc anh đã cưới vợ sinh con rồi. diễ;lkn.đfan/lê],nq/quyd.dôn Nghĩ vậy, Quan Viễn hoảng hốt không thôi, không được, tuyệt đối không thể để cho chuyện như vậy xảy ra!

Triệu Thanh Cốc tiễn bà mối xong vào nhà, thấy Quan Viễn ngồi xổm dưới đất ngẩn người, bèn ôm cậu vào lòng, dịu dàng nói, “Lại đang đoán mò cái gì đó?”

Quan Viễn níu tay Triệu Thanh Cốc, hỏi gằn từ chữ, “Anh, anh có thể cả đời không cưới vợ không?” Quan Viễn biết mình quá sốt ruột, nhưng cậu đã không nhịn được nữa.

Triệu Thanh Cốc sửng sốt, ngơ người. Anh và Quan Viễn sống nương tựa lẫn nhau từ nhỏ, mọi chuyện đều lấy Quan Viễn làm đầu. Trước giờ anh luôn nghĩ về sau cưới vợ nhất định cũng phải chọn người Quan Viễn thích và đối xử với cậu thật tốt mới được. Nhưng gần đây, anh bỗng có ý tưởng ‘không muốn cưới vợ’. Từ lần Quan Viễn dán mặt vào lưng anh ở phòng bếp, mỗi lần đụng vào Quan Viễn, anh cứ cảm giác là lạ, nhưng vẫn không nỡ buông tha tiếp xúc thân mật như vậy.

Triệu Thanh Cốc không biết phải trả lời Quan Viễn thế nào, cả đời không cưới vợ? Như vậy là có thể ở cùng Tiểu Viễn cả đời?! Được vậy thì tốt quá! Nhưng cảm giác đó của mình với Tiểu Viễn có bình thường không? Người anh nào cũng có cảm giác như vậy với em trai sao?

Triệu Thanh Cốc không dám nhìn thẳng vào đôi mắt trong suốt của Quan Viễn, cố thả lỏng, nói, “Cả đời không cưới vợ sẽ bị…”

“Nếu em muốn anh cả đời không cưới vợ thì sao?” Quan Viễn đột nhiên lên giọng hỏi, cậu không muốn phải đoán tới đoán lui cả ngày nữa.

Triệu Thanh Cốc giật mình nhìn Quan Viễn, không hiểu sao cậu lại có phản ứng lớn như vậy, “Nhưng… Nhưng… Trai lớn phải dựng vợ gái lớn phải gả chồng…”

“Người khác mặc kệ, riêng anh thì không được! Anh phải ở với Tiểu Viễn cả đời! Chỉ hai chúng ta thôi!” Quan Viễn biết qua hơn trăm năm làm du hồn tính cách của cậu trở nên rất cực đoan, nhưng giờ cậu không muốn kiềm nén nữa. 

“Tiểu Viễn, em…” Triệu Thanh Cốc chưa dứt lời, bỗng trợn to mắt, bất động, bởi vì Quan Viễn đã nhào tới.

Triệu Thanh Cốc đã từng hôn trán, hôn má Quan Viễn nhiều lần, nhưng môi chạm môi thì đây là lần đầu tiên.

“Giờ thì anh hiểu chưa?” Quan Viễn tựa vào vai Triệu Thanh Cốc hỏi.

Não Triệu Thanh Cốc đã như một đống bột nhão, chẳng suy nghĩ được gì nữa, vô thức nói, “Nhưng hai anh em mình đều là nam…”

Quan Viễn đau xót trong lòng, quả nhiên đã khác đời trước sao? Đời này có lẽ anh không hề thích cậu? Chỉ đơn thuần là tình anh em?

Quan Viễn đột nhiên thấy mất hết hi vọng? Là tự cậu đa tình…

“Nhưng dù vậy, anh vẫn muốn cùng em cả đời…” Triệu Thanh Cốc nói tiếp một câu, kéo Quan Viễn từ địa ngục lên tới thiên đường.

“Anh, anh nói là…”

Triệu Thanh Cốc vừa dịu dàng lau nước mắt cho Quan Viễn vừa nói, “Anh biết rõ như vậy là không bình thường, nhưng vẫn thích ở bên cạnh em, mỗi lần được em ôm, tim anh đập nhanh hơn hẳn…”

Quan Viễn cực vui mà khóc. Thì ra cậu không đoán sai, thì tình cảm của hai bên là giống nhau.

“Bây giờ em còn nhỏ, sau này lớn lên sẽ có cuộc sống của riêng mình. Nếu vì vậy mà ảnh hưởng tới cuộc sống của em…” Triệu Thanh Cốc vừa nghĩ tới cảnh Quan Viễn sẽ kết hôn, sẽ có gia đình riêng là tim đã thấy đau dữ dội.

Quan Viễn biết Triệu Thanh Cốc nghĩ gì, đời trước cũng vì lý do này anh mới không nói rõ với cậu. divkễn.đàn/keq/quts"jv".d,dôn Nhưng chết đi một lần khiến cậu hiểu ra, trên đời này không có gì sánh bằng người đang ở bên cạnh, chỉ cần hai người có đủ thực lực, còn ai dám lắm mồm nữa.

“Anh, đời trước cũng vì sợ hãi, nên đến chết chúng ta vẫn không nói rõ cho nhau biết. Chẳng lẽ đời này anh vẫn muốn kết cục giống vậy sao? Anh có thể nhìn em kết hôn, nhìn em sinh con với cô gái khác?”

“Không…” Triệu Thanh Cốc siết chặt tay Quan Viễn theo bản năng.

“Anh xem, anh cũng không chịu nổi đúng không?” 

“Nhưng em vẫn còn nhỏ…” Triệu Thanh Cốc nhìn khuôn mặt non nớt của Quan Viễn, nói.

Quan Viễn đen mặt nói, “Nhìn em còn nhỏ vậy thôi, thực tế suy nghĩ đã ‘người lớn’ lắm rồi! Hoàn toàn đủ điều kiện nói chuyện yêu đương!”

“Yêu đương…” Đột nhiên mặt Triệu Thanh Cốc đỏ bừng lên.

Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc lúc nào cũng chững chạc, bỗng xấu hổ thành thế kia, mầm móng tội ác nảy lên, “Anh, anh thích em không? Kiểu thích như giữa nam và nữ ấy…” vừa nói vừa tựa sát vào Triệu Thanh Cốc hơn.

Triệu Thanh Cốc cảm thấy như toàn thân nóng lên, thấy Quan Viễn nở nụ cười tinh quái mới ngộ ra cậu đang cố tình trêu cợt anh.

“Thích! Thích cả đời luôn! Còn Tiểu Viễn thì sao? Sẽ luôn thích anh chứ?”

“Dạ?” Quan Viễn muốn chọc Triệu Thanh Cốc không ngờ bị anh phản kích, đến phiên cậu không được tự nhiên, vùi đầu vào ngực anh như đà điểu, nhỏ giọng nói, “Dạ, thích.”

“Ha ha…” Triệu Thanh Cốc phát ra tiếng cười trầm thấp, khiến Quan Viễn càng đỏ mặt thêm.

Sau khi bày tỏ cõi lòng xong, cả hai cảm giác càng gần nhau hơn, chỉ cần nhìn vào mắt đã biết đối phương đang nghĩ gì.