Trở Lại Những Năm 80

Chương 22




Triệu Thanh Cốc nhìn Dương Tú Thúy nói, “Con không cản nổi hai cô đâu!” dứt lời, dắt Quan Viễn về phòng ngay. Dương Tú Thúy đang muốn chửi Triệu Thanh Cốc thì bên Quan Mãn Tinh và Quan Mãn Nguyệt lại nhào vào cấu xé nhau. Dương Tú Thúy đành bỏ qua cho Triệu Thanh Cốc một lần, quay lại khuyên can hai đứa con gái.

Giác quan tăng mạnh có chỗ hại là bất kỳ tiếng la hét nào ở phòng chính Quan Viễn cũng nghe thấy rõ mồn một. Cậu phiền não lấy tay bịt kín hai tai, nói, “Om sòm cả ngày lẫn đêm, phiền chết được!”

Triệu Thanh Cốc tất nhiên cũng nghe thấy, nhanh chóng lấy đồ bịt tai đeo cho Quan Viễn, rồi ôm chặt cậu vào lòng, cau mày nghĩ thầm, phải thoát khỏi cái nhà này càng sớm càng tốt! Nhưng Tiểu Viễn phải tính sao?

“Anh, anh sao vậy?” Quan Viễn thấy Triệu Thanh Cốc cau mày, tưởng Triệu Thanh Cốc cũng phiền vì những tiếng ồn ào kia, bèn rướn người lên che hai tai Triệu Thanh Cốc lại bằng đôi tay bé nhỏ của mình.

Triệu Thanh Cốc vui vẻ đáp, “Không sao hết!”

“Vậy tại sao lại cau mày?”

Triệu Thanh Cốc trầm ngâm một lát mới nói, “Anh muốn dẫn Tiểu Viễn rời khỏi nơi này.”

Quan Viễn ngạc nhiên nghĩ thầm, đời trước không nghe Triệu Thanh Cốc nói ra đề nghị rời đi vào lúc này, rốt cuộc anh đã có suy nghĩ như vậy từ bao giờ? 

Triệu Thanh Cốc thấy Quan Viễn ngẩn người, lập tức hỏi, “Tiểu Viễn không muốn đi à? Không nỡ rời xa bọn họ?” ‘Bọn họ’ tất nhiên là chỉ người nhà họ Quan.

Quan Viễn nhanh chóng phục hồi tinh thần, lắc đầu nói, “Tất nhiên là Tiểu Viễn muốn đi rồi! Chỉ sợ bọn họ không chịu thôi!” Nhà họ Quan đã nhận tiền của ông nội Triệu Thanh Cốc, ngại vì mặt mũi chắc chắn họ sẽ không để hai người đi. dinlkễn.đànnlklqqq/qnlkuý.đôn Huống chi bọn họ còn đang mơ tưởng số tiền trong tay Triệu Thanh Cốc nữa.

Triệu Thanh Cốc tạm thời không nghĩ ra cách gì để đối phó, đành nói, “Chúng ta cứ chuẩn bị từ từ, thế nào cũng nghĩ ra cách thôi! Cùng lắm thì bỏ ít tiền cho họ là được! Quan trọng là vấn đề hộ khẩu của em sẽ hơi khó!”

Quan Viễn biết lúc này cậu phải thể hiện u mê một chút, bởi vì một đứa bé bốn tuổi hơn thì biết cái gì là cắt khẩu này nọ đâu! Triệu Thanh Cốc thấy vẻ mặt mơ hồ của Quan Viễn, lắc đầu cười nói, “Điên thật! Sao anh lại nói cho Tiểu Viễn nghe mấy chuyện thế này chứ!”

Từ khi trong đầu Triệu Thanh Cốc xuất hiện ý nghĩ sẽ ra ở riêng, anh đã bắt tay vào việc chuẩn bị cho Quan Viễn cũng thoát khỏi nhà họ Quan.

Đến khi Quan Hà về, tiếng ồn ào trong phòng chính mới ngưng lại.

Quan Hà gọi cả nhà tới phòng chính, kêu luôn Triệu Thanh Cốc và Quan Viễn qua. 

Quan Hà chờ người tập trung đông đủ rồi, hút vài hơi thuốc trước mới lên tiếng, “Mãn Tinh, Mãn Nguyệt hai đứa biết lỗi chưa?”

Quan Mãn Nguyệt không âm hiểm bằng Quan Mãn Tinh, nghe vậy, lập tức phản bác, “Con có lỗi gì chứ?! Tất cả tội lỗi do ả Quan Mãn Tinh này hết! Chị ta đã lén nhận của nhà họ Vương ba trăm tệ để làm mai thằng điên kia cho con đó!”

“Cái gì?!” Đám người mới rồi còn tỏ vẻ việc không liên quan tới mình không quan tâm, vừa nghe thấy Quan Mãn Nguyệt nhắc tới băm trăm tệ lập tức lên tiếng.

Quan Mãn Tinh khôi phục dáng vẻ hiền lành giả vờ như bình thường, nói, “Con không hề biết Vương Quốc Huy có bệnh như vậy! Nhà họ Vương chỉ nói rất biết ơn con đã giúp họ tìm được một người con dâu tốt mới cho con ba trăm tệ để mua quần áo mới cho bọn nhỏ xem như cám ơn. Chẳng lẽ chỉ vì con đã nhận ba trăm tệ kia mà biến thành kẻ lòng lang dạ sói bán em gái lấy tiền sao?! Thực ra con cũng không muốn nhận, nhưng cả nhà con sống dựa vào chút tiền lương của Kiến Quốc, đã hơn nửa năm không được ăn thịt, khổ sở biết sao nhiêu!”

Dương Tú Thúy nghe xong lại bắt đầu lau nước mắt.

Lý Nguyệt Chi không ưa Quan Mãn Tinh làm bộ làm tịch, lập tức phản bác, “Làm thịt một con heo đã cho nhà chị hết một nửa còn nói cuộc sống khổ sở hơn nửa năm không được ăn thịt, vậy cả nhà chỉ còn một nửa con heo chia nhau chẳng phải là sẽ chết hết?!”

Quan Mãn Tinh làm như không nghe thấy, vẫn cứ khóc thút thít không ngừng.

Quan Mãn Nguyệt không chịu nổi cái vẻ giả bộ đáng thương của Quan Mãn Tinh, nhào qua kéo tóc Quan Mãn Tinh hô, “Khóc cái con khỉ! Làm như mình bị bắt nạt ấy…”

Quan Hà thấy hai đứa con gái lại đánh nhau, hét to “Đủ rồi! Trong mắt hai đứa bây có còn người cha này không? Đánh nữa thì cút hết ra ngoài cho tao!”

Quan Mãn Nguyệt và Quan Mãn Tinh thấy Quan Hà nổi giận, lập tức dừng tay lại. Cả hai đều tóc tai bù xù thở hổn hển.

Quan Hà đập tẩu thuốc xuống thành giường, nói, “Hai đứa bây là chị em ruột, có gì từ từ nói! Chưa gì hết đã nhào vô đánh nhau như hai con gà chọi, tự nhiên cho người ta có cơ hội chế giễu nhà mình!”

Quan Viễn cảm thấy đây mới là lời Quan Hà thật sự muốn nói, việc hai đứa con gái đánh nhau khiến ông ta bị mất mặt với bà con làng xóm.

Quan Hà dừng một chút mới nói tiếp, “Chuyện này đúng là Mãn Tinh có lỗi, không biết rõ người thế nào đã dẫn về nhà. Người là do con gái lớn giới thiệu, hai vợ chồng già này có thể không tin sao?”

Quan Mãn Tinh kinh ngạc nhìn Quan Hà, dường như không ngờ Quan Hà sẽ nói như vậy, “Cha, lúc ấy con dẫn người về mọi người đều thấy rõ ràng, nếu mọi người không đồng ý, sao con có thể ép Mãn Nguyệt được?”

“Nhưng mày không có nói cho cha mẹ biết là cái thằng Vương Quốc Huy kia bị điên” Quan Hà xanh mặt nói.

“Con… Con cũng có biết đâu! Con chỉ muốn tìm cho Quan Mãn Nguyệt một người chồng tốt nào ngờ lại ra cớ sự này!” Quan Mãn Tinh vẫn tiếp tục khóc thút thít.

“Được rồi! Đừng có khóc lóc kể lể nữa! Mãn Nguyệt, lúc ấy chính mày cũng đồng ý giờ còn gào thét trách móc cái gì?!”

Quan Mãn Nguyệt nghiến răng nói, “Lúc biết Vương Quốc Huy là một thằng điên, con đã không chịu cưới nữa, là do cả nhà ép con phải lấy!”

Quan Hà lại đập tẩu thuốc xuống thành giường, nói, “Thôi, chuyện này coi như dừng ở đây! Đứa nào còn dám gây thì đừng có bước vào cái nhà này nữa! Vả lại, để tao nghe thấy đứa nào đi rêu rao chuyện này cho người ngoài biết, coi tao có đánh chết đứa đó không!” dứt lời quét mắt một lượt qua tất cả những người có mặt, đặc biệt dừng lại ở chỗ ba cô con dâu.

Mấy người kia nghe vậy đều im miệng. Chỉ có Quan Mãn Nguyệt vẫn thấy uất ức nghĩ thầm: Quan Mãn Tinh đã hại mình ra nông nỗi này mà cả nhà không ai chịu đứng ra nói một câu công bằng hết, nên lại gào khóc tiếp. 

Dương Tú Thúy thấy con gái nhỏ cứ gào gào thét thét, con gái lớn lại lẳng lặng khóc thút thít, cảm thấy vẫn là con gái lớn đáng thương hơn, vội chạy qua an ủi con gái lớn, bỏ mặc con gái nhỏ.

Mâu thuẫn giữa Quan Mãn Nguyệt và Quan Mãn Tinh dưới sự trấn áp của Quan Hà trông như đã được giải quyết, nhưng ánh mắt chứa đầy hận thù của Quan Mãn Nguyệt khi nhìn Quan Mãn Tinh cũng khiến Quan Viễn cảm thấy sợ. nlkdiễn/dànlkn"lê"qiynlksđôn Có điều việc này chẳng liên quan gì cậu hết, nên cậu chẳng thèm quan tâm.

Sáng sớm ngày hôm sau, Quan Viễn lại đi theo Triệu Thanh Cốc ra đồng.

Quan Viễn vẫn như cũ, ngồi bên bờ ruộng ngắm Triệu Thanh Cốc đến ngẩn người. Đột nhiên cậu nghe thấy tiếng trẻ con khóc.

“Đồ nhát gan chỉ biết khóc! Đàn bà!” Một giọng nói vô cùng kiêu căng. Đây chẳng phải là giọng đứa nhỏ đã bại trận dưới tay mình sao?!

Quan Thạch Đầu không hề phát hiện Quan Viễn đã tới gần, cho đến khi Quan Viễn xoay đầu cậu ta lại, cậu ta mới thấy rõ. Quan Thạch Đầu lập tức cừng đờ cả người. Quan Viễn đã để lại cho Quan Thạch Đầu một ấn tượng quá khủng khiếp, không ngờ người đã thắng tất cả bọn trẻ cùng lứa trong thôn Quan Gia như cậu ta lại thua một đứa con trai trông như con gái thế kia, khiến cậu ta mất hết mặt mũi trước đồng bọn.

Quan Viễn thấy Quan Thạch Đầu còn dám ỷ mạnh bắt nạt yếu, nghĩ thầm: dù sao cũng đang chán, chọc thằng nhóc này chơi cho đỡ chán vậy!

“Này thấy đại ca mà không biết chào một tiếng hả?!” Quan Viễn tự cảm thấy giọng của mình khí phách chẳng khác gì mấy đại ca xã hội đen trong những phim hành động sau này.

Quan Thạch Đầu vẫn cứng đầu không chịu chào.

Cậu bé bị Quan Thạch Đầu xô ngã đã bò dậy, nhìn Quan Viễn với ánh mắt đầy sùng bái.

“À, thì ra cậu là đứa nói chuyện không giữ lời! Đồ nhát gan!” Quan Viễn vừa dứt lời, cậu bé kia lập tức vui vẻ nói theo, “Ố ồ, Quan Thạch Đầu nhát gan! Quan Thạch Đầu nhát gan!”

Quan Thạch Đầu tức giận đỏ bừng cả mặt, “Mày mới là đồ nhát gan ấy!”

“Không nhát gan vậy sao nói không giữ lời?” Quan Viễn vô cùng vui vẻ khi thấy bộ dáng như sắp khóc của Quan Thạch Đầu.

“Tao… Tao… Mày là cái đồ ẻo lả! Tao không nhận một đứa ẻo lả làm đại ca đâu!” Quan Thạch Đầu mạnh miệng nói.

“Được rồi! Xem ra chỉ còn cách là đánh cho tới khi cậu sợ mới được thôi” Quan Viễn vừa nói vừa tiến lại gần Quan Thạch Đầu.

Quan Thạch Đầu thấy Quan Viễn đến gần, nhớ tới vụ bị đánh lần trước đau tới mức phải nửa tháng mới hết, chân bắt đầu run lập cập, “Mày… Mày muốn làm gì?! Mày… Mày dám lại gần nữa là tao la lên đó! Hu hu… Mẹ ơi, có người muốn đánh con!”

Quan Viễn suýt tí nữa là bật cười ra tiếng.

“Quan Thạch Đầu, mày lại gây chuyện gì nữa đây?!” Đúng lúc này một người phụ nữ khoảng tuổi trung niên đi tới, hỏi. Quan Thạch Đầu vội vàng lau nước mắt, chạy ra núp sau lưng người phụ nữ kia, tự cảm thấy việc rơi nước mắt của mình có hơi mất mặt nên cứ núp sau lưng mẹ không chịu ló mặt ra.

Người phụ nữ kia vỗ đầu Quan Thạch Đầu nói, “Thắng nhóc này, có phải mày lại bắt nạt bạn không? Về nhà coi tao có đánh nát mônng mày không!”

Quan Thạch Đầu nhìn mẹ mình với ánh mắt ai oán, không biết có phải mẹ ruột không đây?!

Mẹ Quan Thạch Đầu không cho Quan Thạch Đầu cơ hội giải thích, bắt Quan Thạch Đầu hứa không được bắt nạt bạn nữa rồi nhanh chóng quay lại làm việc tiếp.

Quan Thạch Đầu thấy Quan Viễn cứ nhìn chằm chằm mình, đành phải ‘nhẫn nhục’ kêu một tiếng ‘đại ca’. Quan Viễn chơi nghiện, nhón chân vỗ vỗ đầu Quan Thạch Đầu, nói, “Ừ, sau này đi theo anh mày lăn lộn!”

Quan Thạch Đầu nhanh chóng bỏ chạy mất dép.

Đứa bé bị Quan Thạch Đầu đẩy ngã tên là Quan Mộc Mộc, thấy Quan Viễn dễ dàng ‘thuần phục’ Quan Thạch Đầu, đỏ mặt nói với giọng vô cùng sùng bái, “Cậu giỏi quá!”

Quan Viễn thấy Quan Mộc Mộc tóc tai rối bời khô vàng như rơm rạ, quần áo lại bẩn vô cùng, cố gắng lục tìm trong trí nhớ xem có ký ức gì về Quan Mộc Mộc không, nhưng đời trước cậu vốn sống kiểu ‘không để ý chuyện bên ngoài’ nên chẳng có chút ấn tượng gì hết. Quan Viễn trông bộ dáng Quan Mộc Mộc đáng thương, nhất thời nổi lên lòng trắc ẩn, móc bọc đường trong túi ra, bóc hai cục đưa cho Quan Mộc Mộc.

“Cho cậu này. Ăn đi!”

Quan Mộc Mộc nhìn bàn tay trắng trắng sạch sạch của Quan Viễn, vô thức giấu bàn tay bẩn bẩn của mình ra sau lưng, lắp bắp nói, “Không… Không lấy đâu!”

Quan Viễn nghe vậy, nhét đại hai cục đường vào tay Quan Mộc Mộc, “Cho cậu thì cậu cứ cầm đi!” dứt lời, chạy về chỗ cũ ngồi ngắm Triệu Thanh Cốc tiếp. 

Trên thế giới này còn rất nhiều người đáng thương, cậu làm sao quan tâm hết được.

Quan Mộc Mộc nắm hai cục đường trong tay không nỡ ăn, đứng cách Quan Viễn không xa, thỉnh thoảng lại lén nhìn Quan Viễn một cái.