Mỗi người đều có thời khắc sợ hãi. Từ trước tới nay tôi vẫn chưa thật sự chú ý xem bản thân mình sợ điều gì.
Nhưng điều tôi sợ nhất lúc này chính là anh ấy sẽ hất tay tôi ra, sau đó cách xa tôi ngàn dặm.
Anh không nói gì nhưng bàn tay được tôi nắm chặt kia chậm rãi dùng sức, giống như muốn tránh thoát khỏi tay tôi. Tôi vẫn ngồi xổm ở chỗ cũ, trong khoảnh khắc đó chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh sinh ra từ lòng bàn chân vọt thẳng lên não, trước mắt như biến thành màu đen.
Giây tiếp theo, tôi bị hai cánh tay mạnh mẽ ôm chặt vào lòng, khiến tôi giật mình không phản ứng kịp.
Cả người đã phát lạnh đột nhiên lại được ôm như thế khiến sự ấm áp tuôn ra ào ạt từ tận đáy lòng, tinh thần không tự chủ được mà muốn thả lỏng, nhưng nghĩ đến chuyện vừa nói lại không nhịn được lo lắng đề phòng.
“Hôm nay anh đưa em đến bệnh viện cũng có một phần vì nguyên nhân này.” Giọng nói Tần Dục Minh vang lên trên đỉnh đầu, tôi không nhìn thấy vẻ mặt anh, cũng không biết tâm trạng anh thế nào.
Tôi ngẩn người ra không nói gì. Tôi không đoán được anh biết chuyện này tới đâu, vừa hy vọng anh biết rõ lại vừa âm thầm cầu mong anh đừng biết gì cả, tâm tình này thật sự rất mâu thuẫn. Tôi đành ngẩng đầu lên từ trong ngực anh, muốn nhìn xem vẻ mặt của anh thế nào.
“Lúc trước cái tên Wesley kia tìm em, có người đưa số điện thoại của anh cho cậu ta.” Tần Dục Minh nói, dùng sức kéo tôi lên đặt vào ghế ngồi bên cạnh anh, “Cậu ta nói mình là bạn đại học với em, có chuyện riêng muốn tìm em. Đương nhiên anh phải hỏi rõ xem là chuyện gì.”
Tôi vẫn im lặng vì thật sự không biết phải nói thế nào, nếu là bình thường nhất định tôi sẽ thản nhiên thừa nhận — người này là bạn tình thời đại học của mình. Ai chưa từng có bạn tình? Bạn tình, pháo hữu, đã từng là sự tồn tại tôi xem là đương nhiên. Người sống thì sẽ có dục vọng, lên giường với những người này chẳng qua là vì nhu cầu mỗi bên mà thôi.
“Cậu ta không nói rõ, là do anh phát hiện ra sau khi điều tra.” Tần Dục Minh tiếp lời, “Vốn không thể xác định em có mắc bệnh hay không, vừa hay hôm nay đến bệnh viện vì chuyện của Như Tình nên đưa em tới kiểm tra luôn.”
Anh còn chưa nói rõ ý tiếp theo nhưng tôi hiểu — theo như lời anh vừa nói, tới kiểm tra quả thực không sai.
Tôi cứng ngắc nhìn anh nhưng trong đầu lại vô cùng hỗn loạn, miệng không nói nổi, muốn ôm anh lại không có dũng khí. Mãi đến khi cảm nhận được sự ấm áp trên mu bàn tay tôi mới hồi phục tinh thần, để ý thấy anh đang nắm chặt tay tôi.
“Đi kiểm tra.” Tần Dục Minh nói, “Anh đi với em. Đừng sợ. Cho dù em có mắc bệnh thì anh vẫn sẽ ở bên cạnh em.”
Anh nói vừa thoải mái vừa thẳng thắn như vậy khiến tôi run lên. Anh tỏ vẻ như không sao cả nhưng với tôi đây lại là thứ không dám đối mặt — nếu như vì chuyện tôi đã từng phóng đãng mà khiến Tần Dục Minh bị lây HIV, vậy tôi chính là kẻ mang tội nặng nhất.
Đến khu làm kiểm tra, có lẽ là vì có người đi cùng nên mặc dù trong lòng còn hơi hoảng hốt nhưng ít nhất cũng không mất khống chế. Tần Dục Minh luôn biểu hiện vô cùng bình tĩnh, sau khi yêu tôi anh đã tu thân dưỡng tính, ngoại trừ chuyện với Lâm Hằng kia thì tôi biết anh không hề có mờ ám gì với bất cứ ai khác.
Chính bởi vì vậy nên sự tồn tại của Lâm Hằng mới khiến tôi chú ý đến thế. Hắn là nhát dao mà tự tay Tần Dục Minh đâm vào lòng tôi, nhưng nỗi đau khổ của tôi không thể nói với ai, bởi vì so với anh tôi còn ngoại tình sớm hơn.
Tôi không có tư cách để thẳng thắn chỉ trích anh. Nói là anh em nhưng lại muốn lên giường cùng anh, dây dưa đến quên cả bản thân trên ghế sopha và thảm trải sàn phòng khách vào đêm sau lễ tang cha; Nói là người yêu nhưng lại luôn muốn dò xét giới hạn cuối cùng của anh, ngoảnh mặt làm ngơ lời anh cảnh cáo, cuối cùng xảy ra tai nạn.
Tần Dục Minh đã từng nhắc lại cho tôi, nhưng tôi lại không nhìn thấy nỗi khổ tâm của anh mà còn tự tay mở chiếc hộp Pandora kia ra.
Chiếc hộp Pandora: Trong thần thoại Hy Lạp, Pandora là chiếc hộp chứa đựng mọi điều xấu xa trên thế giới.
Sau khi kiểm tra xong đi ra đã thấy Đoạn Như Tình đang chờ chúng tôi, sắc mặt cô ấy trắng bệch, hai tay che bụng dưới, dường như vẫn chưa lấy lại sức từ kiếp nạn vừa nãy, có điều nhìn thấy tôi và Tần Dục Minh lại nở nụ cười.
Tôi không khỏi muốn nhìn vẻ mặt của Tần Dục Minh bên cạnh. Lúc này đã là hoàng hôn, ánh sáng đỏ vàng xuyên qua cửa sổ hành lang chiếu vào, từng dải màu vụn vặt vung trên người anh, thần sắc anh vẫn lạnh nhạt như cũ nhưng dường như đã thả lỏng hơn ban nãy.
Vừa rồi cuối cùng chúng tôi đã bàn bạc cẩn thận với nhau, cho dù kết quả ra sao thì vẫn phải đương đầu.
Đối diện với tai họa có thể ập đến trước mắt, tôi vẫn muốn cùng anh đối mặt.
Tôi biết Tần Dục Minh cũng nghĩ như thế.