Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 77: Không gian phản xạ




Khi Thẩm Tu Lâm nhảy xuống theo, Đông Phương Hiển cũng cảm giác được, y khẽ nhíu mày, thế nhưng đáy mắt lại mang theo ấm áp.

Còn chưa rơi xuống đất, cũng không biết nơi này thông đến đâu, Đông Phương Hiển lo lắng Thẩm Tu Lâm sẽ ngã xuống, vì thế đem tinh thần lực quấn thành sợi tơ, kéo Thẩm Tu Lâm lại, một tay ôm chặt eo đối phương.

Thẩm Tu Lâm cũng không ngại tư thế này, thả lỏng dựa vào trong lòng Đông Phương Hiển.

“Ngươi thật chủ quan, sao có thể nói nhảy là nhảy ngay.” Thẩm Tu Lâm vừa dựa vào Đông Phương Hiển vừa nói.

Trong bóng tối, Đông Phương Hiển trừng mắt với Thẩm Tu Lâm “Ngươi mới chủ quan, nhảy theo làm cái gì?”

Thẩm Tu Lâm đúng lý hợp tình nói “Chúng ta đang quen nhau, ngươi là người của ta, ngươi ở nơi nào, ta tự nhiên cũng ở nơi đó.”

“Ngươi…” Đông Phương Hiển có chút giận dữ “Cái gì mà người của ngươi, ta căn bản không có đáp ứng… Ta…”

Mấy lời chưa kịp nói của Đông Phương Hiển bị Thẩm Tu Lâm chặn đứng bằng miệng.

Đông Phương Hiển có chút giận “Đừng phá rối.” Y đẩy Thẩm Tu Lâm ra, nhưng tinh thần lực vẫn chặt chẽ quấn quanh người Thẩm Tu Lâm như cũ.

Thẩm Tu Lâm nghiêm túc nói “Ta không phá, bất cứ lúc nào, Đông Phương không chịu thừa nhận quan hệ của chúng ta, ta sẽ hôn đến khi ngươi thừa nhận mới thôi. Ngươi có thể đẩy ta ra, thế nhưng ta sẽ không buông tha.”

“Ngươi…” Đông Phương Hiển cũng không biết là do giận hay xúc động, thân thể có chút run rẩy, lại không biết nên nói cái gì.

Thẩm Tu Lâm hơi nhếch miệng, hắn phát hiện ra, Đông Phương Hiển là kiểu người, chỉ khi ngươi ép buộc y, y mới chịu đi tiếp.

Nếu không, tuỳ theo ý của y, dù có yêu thích đến mấy cũng sẽ vì các loại nguyên nhân khác nhau mà lựa chọn rời đi.

Hắn biết được, Đông Phương Hiển có rất nhiều bí mật.

Hẵn cũng biết, Đông Phương Hiển hiện giờ không tin hắn.

Thế nhưng, hắn cũng biết, Đông Phương Hiển cũng động lòng với hắn, nếu là như vậy, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ để đối phương lùi bước.

Khó khăn nào cũng có thể cùng nhau đối mặt.

Thẩm Tu Lâm hắn, nhất định phải có được người này.

“Đông Phương, đừng trốn tránh ta. Được không?” Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói, thanh âm ở ngay bên tai đối phương.

Thân thể Đông Phương Hiển hơi run lên, lại không đáp lại một lời.

Ngay tại lúc này, hai người đều mơ hồ có cảm giác, vì thế sợi tơ tinh thần lực của Đông Phương Hiển quấn chặt lấy Thẩm Tu Lâm, vững vàng rơi xuống mặt đất.

Từ trên tính xuống phía dưới này, hai người cảm giác ít nhất khoảng ba mươi mét.

Mà ngay tại khi hai người rơi xuống đất, một sinh vật bé xíu cũng rơi xuống đất, đồng thời, đối phương cũng lên tiếng “Là ta.”

Kỳ thực Đông Phương đã sớm phát hiện ra, nếu không, Long Thành Uyên đến cơ hội mở miệng cũng không có, sớm đã bị công kích rồi.

“Ngươi biết đây là đâu không?” Thẩm Tu Lâm hỏi Long Thành Uyên một câu, dù không ôm hi vọng gì lắm.

Quả nhiên, đối phương trực tiếp lắc đầu “Không biết, ta chưa từng tới nơi này. Ta vốn cho rằng tầng ngầm này nhiều nhất cũng chỉ cao khoảng hai, ba tầng mà thôi. Bây giờ xem ra, căn bản không chỉ có từng đó.”

Hiển nhiên, xét về độ cao giữa các tầng, Long Thành Uyên cũng tự nhận ra được.

Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển “Nơi này đen như mực, nhưng lại không lạnh.”

Đông Phương Hiển nói “Dùng tinh thần lực nhận biết, đừng dùng mắt thường.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Ta biết.”

Triển khai tinh thần lực nhận biết, thế nhưng Thẩm Tu Lâm phát hiện nơi này so với bên ngoài khác biệt, tựa hồ có thứ gì đó ngăn cách, tinh thần lực của hắn chỉ có thể dùng trong phạm vi không lớn.

Thẩm Tu Lâm nói ra phát hiện của mình.

Đông Phương Hiển gật đầu “Ta cũng vậy, chúng ta cẩn thận một chút.”

Long Thành Uyên nói “Ta giống như có thể cảm nhận được khí tức của vật kia.”

“Ngươi nói viên đá lúc trước?” Thẩm Tu Lâm hỏi.

“Ừm.” Long Thành Uyên gật đầu một cái “Ở bên kia.”

Thẩm Tu Lâm hỏi Thuỷ Bạch Sắc trên người mình, dùng tinh thần lực để giao tiếp.

“Thuỷ Bạch Sắc, ngươi có cảm nhận được khí tức viên đá kia không?”

“Không rõ ràng lắm, trong này có nhiều mùi ta ghét lắm.” Thuỷ Bạch Sắc cũng nói ra phương hướng, giống nơi của Long Thành Uyên.

Vì vật, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển cùng nhau đi tới bên đó.

Nơi này có nhiều cây cột, thế nhưng lại không có vật gì khác, có chút rộng rãi.

Theo như Long Thành Uyên cảm nhận được, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi về hướng đó, thế nhưng, một đường vốn đang yên tĩnh, vừa đến bên này, mấy người mơ hồ nghe được tiếng kêu gào.

Tiếng kêu gào này không biết là tang thi, là người hay động vật.

Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đều tăng mạnh đề phòng.

Lúc này, bỗng nhiên, lòng đất đang tối sầm lại sáng lên.

Ánh sáng trắng từ trên đỉnh đầu của mọi người chiếu xuống. Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển lập tức nheo mắt nhìn lên trên.

Sau đó, hai người thấy một mặt kính thuỷ tinh.

Trương Tô Hàng, chính là ở phía trên.

Trên người Lãnh Truyện Phong mặc một cái áo khoác thật dài, khá giống với trường bào cổ đại, kéo dài từ cổ đến chân, thế nhưng bên trong lại không mặc quần áo.

Trương Tô Hàng còn kéo áo khoác của Lãnh Truyện Phong lên, một tay còn vuốt ve đùi của Lãnh Truyện Phong.

Trương Tô Hàng cười haha với Thẩm Tu Lâm “Thẩm thiếu, thân thể này thật là ngon miệng, Thẩm thiếu lại nỡ lòng từ bỏ, chà chà, thật khiến người khác khó hiểu a…”

Thẩm Tu Lâm nhìn chỉ cảm thấy ghê tởm.

Đông Phương Hiển nhìn cũng không thấy thoải mái.

Lúc này, tình huống của Lãnh Truyện Phong có chút không đúng. So với lúc nãy, ánh mắt Lãnh Truyện Phong nhìn Thẩm Tu Lâm vừa âm lãnh lại nham hiểm, lúc này ánh mắt Lãnh Truyện Phong lại mơ hồ, giống như ai cũng không nhận biết được.

Ngón tay Trương Tô Hàng lướt trên mặt Lãnh Truyện Phong, sau đó cười lên “Thẩm thiếu có vẻ muốn biết, yên tâm yên tâm, Thẩm thiếu rất nhanh sẽ biết được.”

Nói xong, Trương Tô Hàng ôm Lãnh Truyện Phong xoay người nhảy ra ngoài.

Mà ở trong mắt của Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển, giống như Trương Tô Hàng ôm Lãnh Truyện Phong nhảy về phía sau một cái, sau đó biến mất không thấy.

Cùng lúc với đối phương biến mất, bên này, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời công kích về phía mặt kính thuỷ tinh, thế nhưng, tấm thuỷ tinh lại phản xạ toàn bộ tinh thần lực công kích của bọn họ trở lại.

Ngươi dùng bao nhiêu lực, phía trên sẽ phản xạ lại bấy nhiêu.

“Ưm…” Đông Phương Hiển lần đầu tiên khẽ kêu lên một tiếng.

Thẩm Tu Lâm tuy rằng cũng công kích, thế nhưng đa phần chỉ là thử dò xét, cho nên, hắn cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng hắn nghe thấy tiếng Đông Phương Hiển, vội vã nắm chặt tay đối phương “Đông Phương? Ngươi làm sao vậy?”

Đông Phương Hiển chậm rãi lắc đầu “Không sao.”

Thế nhưng, mới vừa nói xong hai chữ này, Đông Phương Hiển lại phun ra một ngụm máu tươi.

“Đông Phương!” Thẩm Tu Lâm hoảng hốt, vội vàng nửa ôm người vào trong lòng, ôm chặt eo đối phương.

Đông Phương Hiển nhắm mắt lại, sau đó hơi mở ra “Không sao, chỉ là đột nhiên không kịp chuẩn bị.”

Thẩm Tu Lâm đau lòng lau đi vết máu bên môi đối phương, sau đó nắm chặt tay Đông Phương Hiển “Ngươi dùng quá nhiều tinh thần lực?”

Đông Phương Hiển im lặng.

Thẩm Tu Lâm đau lòng vuốt ve mặt Đông Phương Hiển.

“Bị thương rồi sao? Nghiêm trọng không? Làm sao chữa trị?”

Nhìn Thẩm Tu Lâm đau lòng hỏi, trong mắt tràn đầy thương tiếc, Đông Phương Hiển có chút không dễ chịu, càng có chút động lòng hơn.

Thẩm Tu Lâm thấy Đông Phương Hiển không nói lời nào, vội hỏi “Nói đi, có phương pháp gì trị liệu? Nội đan lúc nãy có tác dụng không?”

Đông Phương Hiển nhấp môi, chậm rãi nói “Có thì có, nhưng mà lại quá lãng phí.”

“Có cái gì mà lãng phí.” Thẩm Tu Lâm lập tức bất mãn “Chỉ là vật ngoài thân mà thôi.”

Đông Phương Hiển ngẩn ra.

Thẩm Tu Lâm tiếp tục nói “Hơn nữa, ở đây, Đông Phương mạnh nhất, không khôi phục sao có thể được.”

Đông Phương Hiển nhìn đối phương một chút, chậm rãi nói “Được.”

Thẩm Tu Lâm nở nụ cười.

“Vậy ta ở bên cạnh bảo hộ Đông Phương.”

Đông Phương Hiển khẽ gật đầu “Ừm.”

Lấy nội đan từ trong không gian ra, Đông Phương Hiển duy trì tư thế tĩnh toạ, quanh thân thả một cái trận pháp bảo hộ đơn giản.

Thẩm Tu Lâm, ở bên ngoài trận pháp, càng thêm yên tâm hơn. Đồng thời, chính hắn cũng bắt đầu đề phòng xung quanh.

Sau năm phút, Đông Phương Hiển mở mắt ra, từ trên mặt đất đứng lên.

Thẩm Tu Lâm sững sờ “Nhanh như vậy? Không phải nói nội đan kia… rất nhiều năng lượng sao?”

Đông Phương Hiển nhàn nhạt nói “Có liên quan tới đặc tính tinh thần lực của ta.”

“Quái vật, quái vật, thật là quái vật.” Thuỷ Bạch Sắc lẩm bẩm.

Thẩm Tu Lâm lạnh mặt “Câm miệng.”

Thuỷ Bạch Sắc hơi co lại, nhất thời không dám nói tiếp nữa.

Đông Phương Hiển lại không để ý, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn Thuỷ Bạch Sắc một cái.

Thẩm Tu Lâm lạnh lùng nói “Lần sau nếu lại để cho ta nghe thấy lời gì khó nghe, Thuỷ Bạch Sắc, ta nghĩ ngươi trở thành một cái năng lượng thể đơn thuần vẫn tốt hơn.”

Thuỷ Bạch Sắc nhất thời sợ hãi “Không, không muốn, chủ nhân, ta sai rồi. Ta thật sự sai rồi. Sau này ta cái gì cũng không nói, huhu… Chủ nhân, ngươi đừng tức giận a.”

“Được, câm miệng, ta đã nói, không có lần sau.”

“Vâng, ta đã biết, chủ nhân.”

Ánh mắt Đông Phương Hiển hơi phức tạp nhìn Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Đông Phương là tốt nhất.”

Đông Phương Hiển khẽ run lên, chậm rãi rũ mắt xuống “Ta không tốt như ngươi nghĩ.”

“Sao lại vậy.” Thẩm Tu Lâm cười ôm vai Đông Phương Hiển “Đông Phương lẽ nào chưa từng nghe qua một câu nói sao? Tình nhân trong mắt hoá Tây Thi. Ở trong mắt ta, Đông Phương chính là tốt nhất.”

Đông Phương Hiển im lặng.

Thẩm Tu Lâm nửa ôm người dựa vào trong ngực mình, sau đó hôn lên trán đối phương.

“Đông Phương…”

Đông Phương Hiển không được tự nhiên quay đầu đi.

Thẩm Tu Lâm cũng không tiếp tục.

Hắn nhẹ nhàng ho một cái sau khi Đông Phương Hiển quay đầu đi, nói “Đông Phương, hiện tại không thấy Trương Tô Hàng, cũng không biết đi nơi nào, chúng ta phải làm gì bây giờ?”

Đông Phương Hiển đột nhiên run lên, nheo mắt lại “Trương Tô Hàng? Ngươi nói… là người kia?”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng nhớ ra, hắn chưa nói với Đông Phương về Trương Tô Hàng này.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm chỉ mờ mịt nói “Trước đây từng quen biết.”

Đông Phương Hiển hiểu rõ, đối phương nói trước đây cũng không chỉ là trước đây, mà là đời trước.

Mà kẻ đó cùng Lãnh Truyện Phong ở cùng nhau, như vậy là có liên quan tới cái chết của Thẩm Tu Lâm đời trước?

Nghĩ tới đây, ánh mắt Đông Phương Hiển hơi tối sầm xuống.

Mà lúc này, âm thanh của Trương Tô Hàng bỗng nhiên vang lên từ bốn phía.

“Ta thật không nghĩ tới, đại danh đỉnh đỉnh Thẩm thiếu lại nhận thức nhân vật nhỏ bé như ta a…”

“Ngươi thế nào lại là nhân vật nhỏ chứ? Ngươi nhưng là người Lãnh tam thiếu yêu.” Thẩm Tu Lâm cười một tiếng, nhàn nhạt nói.

“Như vậy, Thẩm thiếu vẫn luôn không yên lòng Lãnh tam thiếu, cho nên mới có thể để ý tới động tĩnh của hắn, nên biết tới ta?”

Thẩm Tu Lâm nói “Ngươi suy nghĩ nhiều quá, ta chú ý một nam nhân đã bị bỏ làm cái gì? Về phần ngươi… Trương Tô Hàng, đừng coi thường bản thân, ít nhất, ta còn biết ngươi vì sao lại quen thuộc nơi này như vậy… Cháu trai của Trương trạm trưởng.”

Mấy lời này của Thẩm Tu Lâm chính là đánh cược.

Đánh cược thân phận của Trương Tô Hàng.

Trước đó, Kình Thương cùng Lô Thuỷ cùng bọn họ lên kiểm tra, thế nhưng Long Thành Uyên cùng tuyết lang lại ở phía dưới đợi.

Sau đó, Trương Tô Hàng mang theo Lãnh Truyện Phong xuất hiện rồi nhảy xuống đây, Thẩm Tu Lâm cũng không biết Long Thành Uyên có nhìn thấy đối phương hay không.

Nếu như thấy được, thì có thể nhận ra thân phận của đối phương.

Nếu như không thấy… Như vậy vừa nãy, khi Trương Tô Hàng xuất hiện, Long Thành Uyên khẳng định cũng nhận ra thân phận.

Thế nhưng, Long Thành Uyên không nói gì, như vậy, hiển nhiên, Long Thành Uyên không muốn bại lộ chính mình.

Mà vừa nãy, hắn chú ý Long Thành Uyên đang che giấu chính mình.

Quả nhiên, sau khi Thẩm Tu Lâm nói, Trương Tô Hàng lại xuất hiện, lần này, vẫn như cũ là xuất hiện ở phía trên tấm thuỷ tinh.

Đối phương ở trên cao nhìn xuống, không có chút sợ hãi nào nhìn Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển.

“Thẩm thiếu còn biết quan hệ của ta với nơi này, xem ra thực sự là ta coi nhẹ Thẩm thiếu rồi. Chỉ là, Thẩm thiếu làm sao biết được? Chẳng lẽ Thẩm thiếu cũng đã sớm biết tới nơi này?”

“Cái này không liên quan tới ngươi.” Thẩm Tu Lâm không khách khí nói “Trương Tô Hàng, ngươi còn muốn ở trên đó bao lâu? Ngươi cho rằng ngươi trốn ở đó liền an toàn? Ngươi đã làm gì Lãnh Truyện Phong? Ta thấy hắn dù khởi tử hoàn sinh, thế nhưng cảm giác lại không đúng, ngươi sẽ không biến người chết thành tang thi đấy chứ, còn không bằng để người ta an tâm chết đi.”

Lời này, Thẩm Tu Lâm nói có bao nhiêu trào phúng liền có bấy nhiêu.

Trương Tô Hàng cười “Thẩm thiếu yên tâm, tam thiếu tuyệt đối còn sống rất tốt. Chỉ là tam thiếu từ nay về sau sẽ phi thường hận Thẩm thiếu thôi, hi vọng Thẩm thiếu chuẩn bị sẵn sàng a. Nói đến đây, vận may của Thẩm thiếu cũng không tệ, tuy rằng tách khỏi tam thiếu, thế nhưng bên người lập tức xuất hiện một cao thủ tinh thần lực, thật sự là không thể không khiến người khác bội phục a.”

Đây là đang muốn ly gián? Thẩm Tu Lâm cười một tiếng “Đương nhiên. Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi không có chút xíu mị lực nào hay sao? Muốn chiếm được một người còn phải thông qua một đám thủ đoạn thấp hèn, Trương Tô Hàng, ngươi cũng thật đáng thương.”

Nói xong, Thẩm Tu Lâm cố ý dùng tư thái vô cùng thương hại nhìn đối phương.

Ánh mắt Trương Tô Hàng nhất thời trở nên âm trầm “Thẩm Tu Lâm, ngươi cho rằng ngươi là thứ gì, hiện tại bất quá cũng chỉ là chó cùng rứt giậu mà thôi. Chờ ngươi có thể trốn ra khỏi được nơi này, ngươi lại hống hách đi, bằng không, ngươi liền cùng tiểu tình nhân của ngươi hưởng thụ chút thời gian cuối cùng đi.”

Dứt lời, Trương Tô Hàng lại biến mất.

Thẩm Tu Lâm lần này cũng không tuỳ tiện công kích về phía tấm thuỷ tinh.

Đông Phương Hiển sắc mặt có chút lạnh lùng.

Thẩm Tu Lâm cầm tay đối phương “Đông Phương…”

Đông Phương Hiển xoay qua, nói “Chúng ta tìm xem nơi này có cơ quan gì không.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm nhấc Long Thành Uyên bé xíu lên.

Thẩm Tu Lâm nhẹ giọng nói “Người kia…”

Long Thành Uyên không sử dụng tinh thần lực, mà dùng móng vuốt chậm rãi viết trên tay Thẩm Tu Lâm.

“Hắn chính là cháu trai Trương trạm trưởng. Lúc trước ta không nhìn rõ, vừa nãy mới nhận ra. Thế nhưng, nơi này rất đặc thù, bản năng của ta nói cho ta biết, không thể sử dụng tinh thần lực, bằng không hắn sẽ phát hiện ra ta, có thể sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay.”

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương, chậm rãi gật đầu, sau đó hắn đặt Long Thành Uyên đứng trên vai của mình…

Sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn về phía Đông Phương Hiển, nhẹ nhàng nói “Đông Phương, chúng ta đừng tách ra.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, ta biết.”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười, đi lên nắm tay đối phương.

Thân hình Đông Phương Hiển hơi dừng một chút, nhưng cuối cùng cũng không từ chối…

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển, khoé miệng hơi nhếch lên, đây chính là Đông Phương mà hắn yêu a.