Thẩm Tu Lâm mặc dù đi gõ cửa, thế nhưng kỳ thực cũng chỉ mang tính tượng trưng mà thôi.
Sau đó, Thẩm Tu Lâm mở cửa căn phòng ra.
Sau khi Thẩm Tu Lâm mở cửa, nhất thời, tiếng nghị luận cười nhạo rộn ràng lúc nãy cũng im bặt.
Giống như dùng điều khiển từ xa tạm dừng hình ảnh vậy.
Hình ảnh kia, thật có chút buồn cười.
Thẩm Tu Lâm hơi nhếch miệng, cười càng có vẻ hung hăng tà tứ mà đi vào, đồng thời nói chuyện với Đông Phương Hiển ở phía sau.
“Đông Phương, đến đây, chính là chỗ này.”
Đông Phương Hiển mặt không biểu tình gì đi theo vào.
Thẩm Tu Lâm quay đầu, nhìn về phía đám công tử thiếu gia, không có tí ti thành ý nói “Trên đường kẹt xe, tới muộn rồi.”
Trong lúc nhất thời ai đều không nói gì hết.
Đám người vừa nãy ra sức liều mạng phê phán Thẩm Tu Lâm, giờ mất hết tiếng, bao quát Trương Thành Công là người mở miệng đầu tiên.
Thẩm Tu Lâm mang theo Đông Phương Hiển ngồi xuống một cái ghế salon hai người.
Lãnh Thu Ngôn lúc này khẽ cười một cái “Thẩm thiếu đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa a.”
Thẩm Tu Lâm vung tay lên “Thôi, lần sau lại ra ngoài tiếp đón là được.”
Thẩm Tu Lâm vừa dứt lời, mọi người càng yên lặng hơn.
Ngay cả nụ cười khách sáo trên mặt Lãnh Thu Ngôn cũng cứng đờ luôn trong nháy mắt.
May mà cả đám đều kinh nghiệm xã giao đầy mình, năng lực che giấu tâm tình cũng không phải thấp.
Cho nên, sau khi Lãnh Thu Ngôn nghĩ tới kế hoạch tối hôm nay thì rất nhanh lại tươi cười “Thẩm thiếu nói đúng lắm, ta tự phạt một chén.”
Nói xong, Lãnh Thu Ngôn nhấc ly rượu vang trước mặt uống cạn.
Bình thường ra, người ta đều thể hiện như vậy, chính mình cũng nên cùng uống một chén, nói vài câu khách sáo. Thế nhưng, hôm nay Thẩm Tu Lâm chính là đem tính hung hăng phát huy đến cực hạn.
“Rượu vang à…” Mặt đầy vẻ ghét bỏ, khiến cho đám công tử thiếu gia phía kia đều suy tư.
Không sai, không phải phẫn nộ, mà là suy tư.
Thẩm gia cùng Lãnh gia tranh đấu đều đã ở hạ phong.
Hiện tại Lãnh gia Đại thiếu gia mời Thẩm Tu Lâm, vài câu nói lúc trước đó, đã coi như rất nể tình.
Nhưng là, Thẩm Tu Lâm, vị gia chủ tương lai của Thẩm gia này lại không chỉ không nhận cành ôliu được đưa ra, ngược lại lớn lối như vậy?
Mọi người ở đây ai cũng nắm rõ luật, ngay lập tức liền nghĩ đến, Thẩm gia, hẳn là có chỗ dựa?
Nếu không thì làm sao có thể như thế này?
Trong lúc nhất thời, mọi người đều trầm mặc suy tư.
Lãnh Thu Ngôn sau hai lần bị mất mặt, mắt của người này cũng híp lại. Vấn đề những người khác nghĩ ra được, Lãnh Thu Ngôn làm sao không nghĩ tới?
Thậm chí người này nghĩ càng nhiều.
Thế nhưng, Thẩm gia nếu như có chỗ dựa, bọn họ làm sao không biết?
Hoặc, đây là kế sách của Thẩm Tu Lâm, đang cố làm ra vẻ bí ẩn?
Trong đầu suy nghĩ hiện ra không ít, Lãnh Thu Ngôn chậm rãi cười nói “Thẩm thiếu nói đúng lắm, tự phạt quả thật là phải dùng rượu đế. Người tới, mang rượu đế lên.”
Ở phòng của mấy vị thiếu gia công tử, nhân viên phục vụ tự nhiên là không thiếu được.
Cho nên, sau khi Lãnh Thu Ngôn dứt lời, lập tức có người đi lấy rượu.
Rất nhanh, rượu đế được mang lên.
Lãnh Thu Ngôn bưng ly rượu ở trước mặt, một hơi uống cạn sạch.
Thẩm Tu Lâm lại như không thấy, quay đầu cùng Đông Phương Hiển ghé đầu ghé tai.
“Đông Phương, mấy món ăn ở câu lạc bộ này vẫn rất nổi tiếng, đợi một lúc nhất định nhớ phải nếm thử.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Ánh mắt của mọi người toàn bộ đều đặt ở trên người Đông Phương Hiển.
Bởi vì Đông Phương Hiển không có chú tâm nhìn bọn họ, hơn nữa cố ý thu hồi tinh thần lực của mình, cho nên mọi người chỉ thấy vẻ bề ngoài đối phương vô cùng tuấn mỹ, không chút nào phát hiện sự đáng sợ của đối phương.
Thế nên, mọi người trong đáy lòng đều nhịn không được nghĩ, nam nhân này là ai? Người Thẩm thiếu bao dưỡng? Dáng dấp thật sự không tệ.
Lãnh Thu Ngôn đặt chén rượu xuống, không có nhận được đáp lễ của Thẩm Tu Lâm, người kia thật giống như không có chuyện gì xảy ra vậy.
Mặt mũi đều mất hết thể diện như vậy, sắc mặt Lãnh Thu Ngôn đã có chút âm trầm.
Châu Hải Ninh tự tiếu phi tiếu nói “Vị này là? Thẩm thiếu cũng là người biết thương hoa tiếc ngọc a…”
Mấy thiếu gia khác nghe đến Châu Hải Ninh mở miệng, cũng rối rít nói theo.
“Phải a, Thẩm thiếu thật sự là người biết thương hoa tiếc ngọc.”
“Thẩm thiếu có phúc lớn a, vị này dáng dấp thật không tệ.”
“Đúng, đúng.”
Mọi người lại ngươi một lời, ta một câu khen ngợi.
Nói là khen ngợi, thế nhưng hiểu đến cùng, cũng chính là một câu “Dùng sắc thị nhân”, dung mạo người này chính là kiểu như vậy.
Đây là xác định thân phận của Đông Phương Hiển, căn bản không quan tâm y có thật là tình nhân của Thẩm Tu Lâm hay không?
Đây chính là cách bọn họ sỉ nhục người khác.
Thẩm Tu Lâm làm sao lại không hiểu? Nhưng mà…
“Đông Phương nhà ta tự nhiên là tốt nhất, các ngươi cũng đừng có ý đồ gì không an phận, bằng không đừng trách ta không khách khí.” Thẩm Tu Lâm cười nói.
Giống như trêu đùa, càng giống như nhắc nhở.
Lời khen của mọi người nhất thời yên lặng.
Thẩm Tu Lâm giống như chưa nói qua cái gì, hướng về phía nhân viên phục vụ đứng một bên “Đều đứng đó làm gì, mang món ăn lên đi.”
Hai người bên trong đám nhân viên phục vụ theo bản năng nhìn về phía Lãnh Thu Ngôn.
Lãnh Thu Ngôn nhàn nhạt nói “Không nghe Thẩm thiếu nói sao? Mang đồ lên đi.”
Tụ hội bắt đầu.
Mấy cái đại thiếu gia do Châu Hải Ninh cùng Chu Cửu Dương dẫn dắt đều thay phiên mời rượu Thẩm Tu Lâm, dùng đủ mọi lý do.
Trong đó, tự nhiên cũng bao gồm Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển căn bản không để ý tới bọn họ.
Thẩm Tu Lâm thì ai đến cũng không cự tuyệt.
Một vị thiếu gia uống có chút say, hoặc là do cố ý, khó chịu nói “Thẩm thiếu, tiểu bảo bối của ngươi cũng quá không nể mặt mũi, uống chén rượu cũng không được?”
Người bình thường nghe như vậy, ít nhiều đều sẽ nói xin lỗi, sau đó cho chút mặt mũi.
Nhưng mà, thiếu gia này vừa dứt lời, Đông Phương Hiển vẫn không thèm nhìn qua.
Mà Thẩm Tu Lâm, hắn lại “Ha ha” cười lên “Hết cách rồi, tính tình y tương đối lạnh, các ngươi thứ lỗi đi.” Nói xong, hoàn toàn không coi ra việc gì, quả nhiên là… hung hăng không thèm đặt ý kiến của mọi người vào mắt.