Lưu Tịch Nhan lên lầu ba, đợi một lúc.
Khi thấy nhân viên phục vụ bê đĩa hoa quả muốn đi vào một phòng riêng khác, nàng mỉm cười đi tới …
Thẩm Tu Lâm lúc này còn không biết hắn bị tính kế.
Ngồi trong phòng riêng không lâu, lão bản đã tự mình mang theo người bưng đồ ăn lên.
Cơm nước bày đầy bán, Vương Thành cũng không ở lại, mà mượn cớ cùng lão bản trò chuyện để đi ra bên ngoài.
Hắn chỗ nào đều có thể ăn, không cần phải ở lại chỗ này.
Hơn nữa, Vương Thành luôn cảm thấy, thời điểm chỉ có Đông Phương tiên sinh và Thẩm thiếu ở chung với nhau thì người khác tốt nhất đừng quấy rầy.
Khoảng chừng bởi vì hai người đều là người có bí mật.
Vương Thành vào nam ra bắc, nhìn rất nhiều kiểu người khác nhau, có lúc rất tin tưởng vào trực giác của chính mình.
Mà trực giác lại nói cho Vương Thành biết, Thẩm thiếu cùng Đông Phương Hiển hai vị này đều có bí mật không thể để lộ với người bên cạnh, cho nên khi hai người bọn họ ở chung với nhau, Vương Thành chưa bao giờ muốn quấy nhiễu.
Thẩm Tu Lâm tuy rằng không ngại Vương Thành cũng ở lại cùng ăn, nhưng nếu đối phương thức thời rời đi, Thẩm Tu Lâm cũng sẽ không nhiều lời.
So với mạt thế, thức ăn nơi này tự nhiên là vô cùng mỹ vị.
Chỉ là đồ ăn như vậy cũng không ăn được bao lâu. Khi sinh tồn cũng trở thành vấn đề, chất lượng đồ ăn không còn đáng giá như trước, chỉ cần có thể no bụng đã cảm ơn trời đất rồi.
“Đông Phương, gà xào ớt này mùi vị cũng không tệ lắm, Đông Phương thử ăn thêm chút đi.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Quả thật cũng không tệ lắm. Ta thế nhưng thật ra nghĩ đến một vấn đề.”
“Cái gì?”
“Sau mạt thế, cơm nước như vậy rất ít có thể ăn được, có lẽ nên mua nhiều một ít để lưu trữ.”
Thẩm Tu Lâm hơi dừng lại một chút, nở nụ cười “Đông Phương không sợ cái này sẽ hỏng sao?”
“Vậy phải xem trữ vật không gian thế nào.” Đông Phương Hiển cười nhạt “Đúng lúc là không gian của ta có thể bảo trì nguyên dạng của đồ vật được bỏ vào.”
Thẩm Tu Lâm cũng cười “Của ta cũng có thể, nhưng mà không gian không lớn, chỉ có ba trăm thước vuông thôi. Mấy thứ đồ ăn chín mùi vị thì rất ngon, thế nhưng đồ cần lưu trữ còn nhiều lắm, những thứ hàng xa xỉ vẫn không thể chiếm quá nhiều diện tích a.”
Đông Phương Hiển nghe vậy đột nhiên nói “Của ta rất lớn, Thẩm Tu Lâm, chúng ta có lẽ nên hợp tác một lần.”
“A?” Thẩm Tu Lâm nghe vậy lập tức nhìn về phía Đông Phương Hiển “Như thế nào?”
“Ta cần tìm một ít thứ ở trên thế giới này, những thứ đó đang ở nơi nào ta hoàn toàn không biết, chỉ có thể mơ hồ đại khái cảm ứng. Có nhiều chỗ, mặc dù là ta cũng không thể đi một mình đến đó, chúng ta hợp tác, ngươi giúp ta tìm thứ ta cần, ta lại giúp ngươi, hoặc là nói, gia tộc của ngươi có thể tại mạt thế sống sót, được không?”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy hai mắt hơi co lại “Đông Phương là nghiêm túc?”
“Đương nhiên, nhưng mà mọi việc đều có nhất định, nguyên tác của ta là, nếu như không phải trọng yếu, không thể ra tay với người bình thường.”
“Được, ta hiểu.” Thẩm Tu Lâm cười, sau đó đưa tay ra “Như vậy, Đông Phương, chúng ta đại khái sẽ có một quãng thời gian thật dài ở cùng một chỗ, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Đông Phương Hiển nhìn bàn tay đưa ra của Thẩm Tu Lâm, cũng duỗi tay mình tới “Hợp tác vui vẻ.”
Lần này, không còn vừa chạm đã bỏ ra, mà là hơi kéo dài hơn một chút.
Một lát sau, hai người thu hồi tay, bầu không khí tựa hồ càng hoà hợp hơn.
Sau đó không lâu, cửa phòng có tiếng gõ. Thẩm Tu Lâm nhàn nhạt lên tiếng “Mời vào.”
Một người phục vụ bưng một đĩa trái cây đi vào, bên trong đĩa đựng sáu quả đào trong veo mọng nước, màu sắc xinh đẹp, rất hấp dẫn người ăn. Bạn đang �
Nhân viên phục vụ cười nói “Hai vị tiên sinh, đây là hoa quả tráng miệng nổi tiếng của tiệm cơm chúng ta, mời hai vị tiên sinh thưởng thức.”
Thẩm Tu Lâm gật đầu.
Người phục vụ cũng không nói nhiều, vội vàng đi ra ngoài, người phục vụ này … chính là người đã bị Lưu Tịch Nhan ngăn lại trước đó không lâu.