Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 216: Bị ép nhận chủ




Vào lúc ấy không cảm giác được, hiện giờ lại nhận ra?

Thẩm Tu Lâm nhíu mày, Ngô Tranh bất đắc dĩ nói “Ừm. Trong chuyện này mà không có vấn đề gì thì không ai tin nổi.”

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, nói “Năng lượng thể xuất hiện cũng không ít, không biết chúng có mục đích gì, chúng ta không cần để ý tới nữa.”

Nghiêm Hạ Khê hơi thất vọng “Không đi tìm sao?”

Thẩm Tu Lâm nhìn đối phương “Tìm làm cái gì? Nhận người thân?”

Nghiêm Hạ Khê chớp mắt “Đúng vậy.”

Ngô Tranh thở dài.

Ngô Tranh và Nghiêm Hạ Khê đi khỏi, Thẩm Tu Lâm đứng ở bên ngoài thêm một lúc, rồi đoàn xe ăn xong cơm sáng lại tiếp tục lên đường.

Nghiêm Hạ Khê rầu rĩ không vui đi lên xe.

Ngô Tranh liếc đối phương “Anh em của Tiểu Hồng lại đang gọi nó sao?”

“Ừm.”

Ngô Tranh nói “Anh là chủ nhân của Tiểu Hồng, tâm trạng cũng đừng bị nó ảnh hưởng quá nhiều.”

Nghiêm Hạ Khê nghe vậy hơi ngạc nhiên “Là sao?”

Ngô Tranh nói “Ý trên mặt chữ. Nó chỉ là thú cưng khế ước của anh, đáng lẽ phải là lực chiến đấu của anh, chứ không phải để anh làm đầy tớ của nó.”

Nghiêm Hạ Khê cắn môi “Không nghiêm trọng đến mức đó đâu? Anh, anh cũng chỉ muốn giúp đỡ nó mà thôi. Không phải Tiểu Hồng rất ngoan hay sao?”

Ngô Tranh lười nói nhiều.

Nghiêm Hạ Khê có chút luống cuống, duỗi tay ra kéo kéo ống tay áo của Ngô Tranh.

Ngô Tranh cau mày, quay đầu lại “Làm gì thế?”

“Ừm, sau này anh, sẽ chú ý mà, em đừng giận.”

Ngô Tranh nhấp môi, nói “Đây là việc của anh.”

“Đừng vậy mà, anh thích em, anh thực sự hi vọng em có thể quan tâm tới anh.”

Mấy lời yêu thương này Nghiêm Hạ Khê thực sự nói ra một cách quá tự nhiên, tự nhiên đến mức Ngô Tranh đều nghe quen rồi, thế nên… không biết phải nói cái gì nữa!

Cuối cùng, Ngô Tranh cũng không nói thêm gì.

Đoàn xe tiếp tục lên đường. Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển vẫn ngồi chung trên một chiếc xe, thế nhưng hai người không hề nói với nhau đến một câu.

Bảo Bảo được thả ra ngoài không gian, việc duy nhất nó có thể làm là nói chuyện với Thẩm Tu Lâm, hoặc là nói chuyện với Đông Phương Hiển, không cách nào kéo hai người lại gần bên nhau.

Lúc xế chiều, đoàn xe bị tang thi bao quanh.

Đoàn tang thi có chừng hơn một nghìn, cấp bậc không quá cao.

Thẩm Tu Lâm nhảy lên xe đầu tiên, ở phía trên nhìn thấy cách đó không xa vẫn còn một đoàn tang thi đang đi tới. Hắn dùng tinh thần lực dò xét, cấp bậc của số tang thi tới sau cao hơn so với đằng trước một chút, nhưng số lượng lại không nhiều lắm, chỉ có khoảng hơn hai trăm.

Vì vậy, Thẩm Tu Lâm lên tiếng “Còn có một đoàn khoảng hơn hai trăm tang thi cấp bậc cao, tầm khoảng trên dưới cấp bốn. Thế nên, mọi người dùng ít dị năng một chút, đừng lấy toàn lực ra để đối phó với tang thi có cấp bậc thấp.”

Tất cả mọi người đều rùng mình, dồn dập kêu vâng.

Thẩm Tu Lâm dẫn hơn mấy trăm người, còn bên phía Đế đô thì số người mà mấy gia tộc phái ra gộp lại cũng có mấy trăm.

Cho nên, để giải quyết hơn một nghìn tang thi cấp bậc không quá cao này hoàn toàn không phải việc khó. Thẩm Tu Lâm vốn muốn rèn luyện nhân lực, vì vậy không hề ra tay giúp đỡ.

Thế nhưng, vào lúc này, Tiểu Hồng bỗng nhiên lao ra ngoài.

Nghiêm Hạ Khê ngốc nghếch chạy đuổi theo.

Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày, đi theo, nhưng lại kêu Ngô Tranh và Lâm Tôn ở lại chỗ cũ, không cho phép đi cùng.

Ngược lại, Thẩm Tu Lâm quay ra Tang Thì “Anh đi cùng với tôi.”

Tang Thì gật đầu, đi theo.

Tốc độ của Nghiêm Hạ Khê rất nhanh, dù Tiểu Hồng chạy không hề chậm, thế nhưng tốc độ của Nghiêm Hạ Khê không hề thua kém là bao nhiêu.

Tiểu Hồng ngừng lại.

Nghiêm Hạ Khê đuổi tới, Thẩm Tu Lâm và Tang Thì cũng đã đến, nhưng bọn họ lại không đi tới quá gần.

Nghiêm Hạ Khê túm Tiểu Hồng lên “Mày chạy cái gì! Không được chạy lung tung! Bên ngoài rất nguy hiểm.”

Tiểu Hồng hết nhìn đông lại nhìn tây “Anh ba của ta đang ở đây.”

“Anh ba của mày? Ở chỗ nào?” Nghiêm Hạ Khê không rõ.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm nhìn về một hướng, chỉ thấy ở nơi đó, một chấm đen đang dùng tốc độ cực kỳ nhanh lao tới.

Mục tiêu, chính là Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng nhìn thứ kia lao đến là cười haha, không hề né tránh một chút nào, còn chạy tới đón.

Nghiêm Hạ Khê thực sự bị doạ tới nhảy lên.

Thứ lao đến kia dừng lại, hoá thành… một con thỏ đen.

Sau đó, con thỏ đen này chửi ầm lên “Mày ngớ ngẩn rồi hả?”

Tiểu Hồng cười khúc khích “Anh ba!”

“Ai là anh ba của mày? Không cho gọi tao như thế!”

Tiểu Hồng vẫn cười khúc khích “Anh ba, anh thực sự ở đây sao? Trước đó em còn tưởng rằng em cảm giác sai rồi, em muốn tới tìm anh từ lâu rồi.”

Con thỏ đen vô cùng khó chịu, nhào đến cho con thỏ hồng một móng vuốt.

Một móng vuốt này cào lên trán Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng ôm đầu kêu đau, rồi ngã oạch sang bên cạnh.

Con thỏ đen cũng chạy theo đạp thêm cho một cước, vô cùng mạnh chân.

Tiểu Hồng ấm ức bĩu bĩu môi “Anh ba, sao anh vẫn bạo lực như vậy chứ. Thực là không ngoan gì cả.”

“Mày cứ ở nơi đó ngốc là tốt rồi, ai bảo mày nhận chủ, ai bảo mày chạy ra hả!”

Tiểu Hồng trợn mắt nhìn “Không được hung dữ với em. Em cũng chẳng còn cách nào khác nữa, không đồng ý là phải chết đấy!”

Con thỏ đen nheo mắt lại “Là sao?”

Tiểu Hồng bĩu môi “Tình huống lúc đó rất nguy hiểm, em không phải chỉ là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt hay sao.”

Giọng con thỏ đen lập tức lạnh xuống “Có người bắt nạt em?”

Tiểu Hồng lắc đầu “Cũng không phải là bắt nạt. Anh ba, sao anh lại ở đây?”

Con thỏ không dễ dàng bị lừa như vậy. Nó nhìn về phía Thẩm Tu lâm “Là mấy kẻ đó bắt nạt em?”

Tiểu Hồng vội vàng trợn mắt, lắc đầu “Không phải.”

Con thỏ đen cười lạnh một tiếng, hiển nhiên đã xác định cái gì, rồi bay thẳng tới tấn công Thẩm Tu Lâm…

Thẩm Tu Lâm cũng cười lạnh một tiếng đáp lại, rồi thực tiếp đánh nhau với con thỏ.

Năng lực của thỏ đen so với Tiểu Hồng thì mạnh hơn, nhưng cũng không phải là đối thủ của Thẩm Tu Lâm.

Không bao lâu sau, thỏ đen bị Thẩm Tu Lâm đá một cực rơi thẳng vào lòng đất.

Lòng đất thủng ra một cái hố rất lớn, còn rất sâu nữa.

Tiểu Hồng nuốt ực một ngụm nước miếng, vội vàng chạy tới.

“Anh ba, anh không sao chứ?”

Thỏ đen lắc lắc người, suýt chút nữa không đứng lên nổi.

Tiểu Hồng bất đắc dĩ nói “Anh thấy không? Thức thời đi anh ba ơi!”

Thỏ đen tức muốn hộc máu “Không khuất phục!”

“Haha.” Tiểu Hồng cười, nhún vai “Vậy được, anh ba, anh tiếp tục đứng lên chống đối nào.”

Thỏ đen “…”

Thẩm Tu Lâm đi tới trước mặt thỏ đen “Sao mày lại xuất hiện ở đây? Nói nghe một chút.”

Thỏ đen còn chưa kịp nói chuyện, Tiểu Hồng đã vội hỏi “Phải đấy, anh ba, sao anh lại chạy tới nơi này? Đi tìm em hả?”

Thỏ đen trợn mắt “Đứa em ngu ngốc này!”

Tiểu Hồng rất oan ức “Sao cứ phải nói em như vậy cơ chứ? Em không phải ngốc!”

Thẩm Tu Lâm dùng tinh thần lực nhấc thỏ đen lên/

Thỏ đen giãy dụa, Tiểu Hồng vội vàng nói “Anh ba, anh mau đầu hàng đi.”

Đây thực sự là đồng đội tốt!

Thẩm Tu Lâm cũng không nhịn được liếc nhìn về phía Tiểu Hồng.

Tiểu Hồng còn đang mải mê nói “Anh ba! Anh mau đầu hàng đi! Không phải chịu khổ nữa! À mà, hay là anh cũng nhận chủ theo em đi, chúng ta lại có thể tiếp tục làm anh em!”

Thỏ đen giận tới mức xanh lét cả mặt.

Được rồi, mặt của nó là màu đen, xanh cũng không nhìn ra được!

Thẩm Tu Lâm nhếch môi cười “Được, hàng hay không hàng thì mày tự lựa chọn. Nhưng mà ta có thể xác định là, mày khẳng định sẽ hàng.”

Thỏ đen không tin, trợn mắt nhìn Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm cười lạnh một tiếng, rồi triển khai tinh thần lực…

Tinh thần lực khổng lồ lao ra, bao trùm cả người thỏ đen, sau đó, năng lượng cứ thế từng chút từng chút một từ trong người thỏ đen chảy ra ngoài…

Thỏ đen đổi sắc mặt.

“Nhận chủ đi, nơi này vừa vặn có đối tượng phù hợp. Nếu không nghe lời, haha, cũng không cần lo, năng lượng của mày đều để cho Tiểu Hồng thăng cấp là được.”

Thỏ đen hoàn toàn thay đổi sắc mặt, chửi ầm lên.

Thẩm Tu Lâm thẳng tay ngăn miệng của nó lại.

Vì vậy, thỏ đen lập tức không còn nói nổi cái gì.

Ngay sau đó, Thẩm Tu Lâm tiếp tục rút năng lượng của thỏ đen ra.

Thỏ đen giãy dụa càng ngày càng kịch liệt.

Tiểu Hồng chạy tới cầu xin “Thẩm thiếu, giơ cao đánh khẽ!”

“Thẩm thiếu…” Nghiêm Hạ Khê cũng mở miệng.

Thẩm Tu Lâm buông cấm chế che miệng thỏ đen ra, rồi tiếp tục gia tăng tinh thần lực.

Thỏ đen sắp biến thành thỏ khô quắt.

Thẩm Tu Lâm cười lạnh một tiếng “Nói, hay không nói?”

Thỏ đen vô cùng tức giận, vô cùng không cam lòng, càng hối hận vì hành động của chính mình. Thế nhưng, không thoả hiệp… thì phải chết đấy!

Thực sự biến thành năng lượng thể, tiêu tan trong không khí!

Vì vậy, thỏ đen không cam lòng mở miệng “Tôi… Tôi nói!”

“Không phải nói, là nhận chủ.”

Hai mắt của con thỏ trợn lên thật to, cuối cùng… vẫn là thoả hiệp “Tôi nhận.”