Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 212: Là người xấu




Thẩm Tu Lâm đi về nhà.

Đông Phương Hiển không ở trong nhà, Thẩm Tu Lâm cũng không dùng tinh thần lực đi tìm, chỉ đứng ngốc ở một chỗ, rồi ngồi xuống ghế salon.

Hắn cảm giác có chút mệt mỏi, nhưng là trong tim hay là ở đâu đó khác, Thẩm Tu Lâm lại không phân biệt được.

Không biết qua bao lâu, Hứa Du Nhiên và Dương Phân trở về.

Hứa Du Nhiên nói “Tu Lâm? Con ở nhà à.”

Dương Phân cũng đi tới “Đông Phương đâu, không đi cùng con sao?”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười “Không. Ông nội và ba đâu rồi ạ?”

“Chưa về đâu, chắc là còn bận việc bên ngoài.”

“Mấy người từ bên Đế đô tới, có lẽ ông nội và ba con đang gặp bọn họ.”

“Ồ? Bọn họ đến rồi sao?” Thẩm Tu Lâm nhíu mày.

“Ừm, đến được một lúc rồi.” Hứa Du Nhiên vừa nói vừa đi vào phòng bếp “Mẹ đi chuẩn bị cơm trưa.”

Thẩm Tu Lâm liếc nhìn, gật đầu “Vâng.”

“Hôm nay hấp trứng đi. Đông Phương thích ăn, tối hôm qua ăn không ít.”

Dương Phân nói “Đúng, Đông Phương thích ăn, thì làm món đó đi.”

“Tu Lâm, gọi Hiên Hiên tới ăn cơm đi.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Được.”

Nghĩ đến Thẩm Dật Hiên, Thẩm Tu Lâm bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề.

Nếu Đông Phương Hiển trước kia đã quyết định rời đi, tại sao còn muốn sinh con trai ra?

Tại sao lại phải để đứa con trai này tồn tại?

Y đến cùng suy nghĩ cái gì?

“Con nghĩ gì thế Tu Lâm?”

Dương Phân nghiêng đầu, nhìn thấy tâm trạng của cháu trai mình có gì đó không ổn, đưa tay lay lay cánh tay Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm quay đầu “Sao vậy bà?”

“Là bà đang hỏi con làm sao vậy, đang suy nghĩ gì đấy! Hồn vía lên hết trên mây.”

“Không có.” Thẩm Tu Lâm cười “Con đang nghĩ vài chuyện thôi. Bà nội, con ra ngoài gọi Hiên Hiên.”

“Được, thuận tiện thì tìm Đông Phương đi, thằng bé đi đâu rồi?”

“Để con đi tìm, con cũng không biết hiện giờ em ấy đang ở đâu.”

“Ừ, tìm được thì về cùng nhau nhé.”

“Vâng, con biết rồi.” Thẩm Tu Lâm đáp một tiếng, đi ra ngoài.

Dương Phân nhìn bóng lưng của Thẩm Tu Lâm, lẩm bẩm “Sao lại có chút quái quái nhỉ, đứa nhỏ này.”

Thẩm Tu Lâm ra ngoài, không lâu sau đã tìm được Thẩm Dật Hiên.

“Hiên Hiên, lát tới ăn cơm đi con.”

“Vâng, còn Thẩm Hình?”

“Đương nhiên cũng ăn cùng.” Thẩm Tu Lâm mỉm cười, nói.

“Vâng, con đi tìm Thẩm Hình, rồi bọn con cùng đi.”

“Ừm.” Thẩm Tu Lâm gật đầu.

Thẩm Dật Hiên đi tìm Thẩm Hình. Thẩm Tu Lâm mím môi, dùng tinh thần lực tìm kiếm Đông Phương Hiển.

Một lát sau, hắn tìm thấy đối phương ở bên ngoài căn cứ.

Thẩm Tu Lâm ngừng một chút, truyền âm qua “Bà nội gọi em một lát nữa về nhà ăn cơm trưa.”

Nói xong, cũng không đợi bên kia đáp lại, Thẩm Tu Lâm rút thẳng tinh thần lực về.

Đông Phương Hiển cúi đầu, nhìn tay của mình, rồi nhắm mắt lại.

Rõ ràng là đã sớm dự tính tới, thế nhưng, đến khi thực sự xảy ra, Đông Phương Hiển phát hiện… Tâm trạng của y khó chịu tới cực hạn.

Sự lạnh nhạt của Thẩm Tu Lâm… làm cho y… đau lòng.

Sờ lên vị trí trái tim, cảm giác này, là đau lòng đúng không?

Day day dứt dứt, không đau đến mức tận cùng, chỉ là… làm cái gì cũng cảm thấy khó chịu mà thôi.

Giống như, không còn chút sức lực nào nữa.

Thậm chí, không còn muốn sống…

Rõ ràng, trước khi Thẩm Tu Lâm xuất hiện, bản thân y sống cũng rất tốt. Giống như đời trước, luôn luôn nỗ lực thăng cấp, luôn luôn cố gắng thu thập Ngũ Sắc Thập Quang.

Vào lúc ấy, y không để bất cứ ai vào mắt, lưu bất cứ ai trong tim.

Nhưng hiện giờ thì sao?

Hoá ra, sau khi có người kia… mà phải chia tay, tất cả không còn là chuyện đơn giản nữa.

Hơn nữa, hai người hiện tại cũng không muốn chia tay.

Chỉ một biểu hiện lạnh nhạt của đối phương thôi cũng đã khiến cho y không thể nào chịu đựng nổi rồi… huống chi là chia tay…

Đông Phương Hiển cười khổ.

Đây chính là yêu? Đúng là… không nên đụng vào.

Nhưng, y đã đụng vào, làm sao có thể quay ngược thời gian lại được nữa.

Dù cho thật sự có thể quay ngược thời gian về lại quá khứ… Y đã biết yêu, làm sao cam lòng quay về lại thời điểm không biết mùi vị của tình yêu kia nữa chứ…

Đông Phương Hiển cảm thấy trong lòng rất khó chịu, vừa đau đớn vừa nhức nhối, không dễ chịu một chút nào.

Thẩm Tu Lâm rút tinh thần lực về, cũng cảm thấy có chút khó chịu.

Một lát sau, hắn thở dài một tiếng.

Thẩm Tu Lâm trở lại biệt thự không bao lâu, Thẩm Dật Hiên và Thẩm Hình cũng tới.

Dương Phân bưng cơm nước từ trong phòng bếp đi ra “Đông Phương đâu?”

“Một lát sẽ trở lại.” Thẩm Tu Lâm trả lời.

Dương Phân cũng không nghĩ nhiều, đi vào phòng bếp.

“Baba.” Thẩm Dật Hiên đi qua.

Thẩm Tu Lâm cười “Sao vậy?”

“Baba, cha đâu rồi?”

“Một lát nữa em ấy sẽ về, làm sao, tìm cha con có việc?”

“Cũng không phải có việc gì gấp, con chỉ hỏi thăm thôi.A! Đúng rồi, cũng có chút việc.”

“Hả? Chuyện gì?”

“Con muốn hỏi cha một vài chỗ liên quan tới tu luyện.”

“Tu luyện?” Thẩm Tu Lâm tỏ vẻ quan tâm.

Thẩn Dật Hiên gật đầu “Ừm, con cảm thấy… có chỗ gì đó không ổn lắm, con phải hỏi cha xem sao.”

Thẩm Tu Lâm cười “Sao nhất định phải hỏi cha con? Baba không biết sao?”

“Bởi vì dị năng của baba không có tính chất thôn phệ.” Thẩm Dật Hiên trả lời vô cùng tự nhiên.

“À…” Thẩm Tu Lâm sờ mũi, đây đúng là không cách nào phản bác lại được.

Lúc này, Đông Phương Hiển trở lại.

Thẩm Dật Hiên rất vui vẻ, vội vàng chạy ra.

“Cha!” �

Đông Phương Hiển cúi đầu, nhìn Thẩm Dật Hiên, trong giây lát, ánh mắt của y loé qua sự hoảng hốt.

“Cha?”

Đông Phương Hiển nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng “Chuyện gì?”

Thẩm Dật Hiên vội hỏi “Cha, trong lúc tu luyện con gặp một vài vấn đề.”

“Vấn đề gì?”

“Chuyện này… chúng ta có thể tìm một nơi yên tĩnh một chút không? Con muốn nhờ cha dùng tinh thần lực kiểm tra.”

Đông Phương Hiển gật đầu.

Hai người đi vào trong phòng.

Dương Phân từ phòng bếp đi ra “Đông Phương đâu? Khi nãy hình như bà thấy thằng bé về rồi, à, còn có Hiên Hiên nữa.”

Thẩm Tu Lâm chỉ lên lầu trên “Ở trên lầu, Hiên Hiên gặp phải vài vấn đề tu luyện.”

“Sắp ăn cơm rồi.”

Thẩm Tu Lâm nghĩ, có lẽ sẽ xong ngay…

Thẩm Tu Lâm nói “Đợi một chút thôi bà.”

Dương Phân gật đầu, không nói thêm gì.

Thẩm Hình ngồi trên ghế salon, nhìn xuống đất, cũng không biết đang suy nghĩ gì.

Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, đi tới.

Hắn ngồi xuống, liếc nhìn người ở bên cạnh, đột nhiên nói “Thẩm Hình, anh khôi phục trí nhớ rồi, đúng không?”

Thẩm Hình lập tức ngẩng đầu lên.

Thẩm Tu Lâm bình tĩnh nhìn đối phương.

Hai mắt Thẩm Hình có vẻ mờ mịt không rõ.

Thẩm Tu Lâm nheo mắt nhìn lại.

Thẩm Hình chậm rãi nói “Tôi không phải khôi phục ký ức, chỉ là… nhớ lại chút đoạn ngắn.”

Thẩm Tu Lâm khẽ cười “Hoá ra là như vậy, vậy anh nhớ lại bao nhiêu?”

Thẩm Hình nhấp môi “Có một vài hình ảnh, hình như tôi… từng giao đấu với anh, còn có… Đông Phương Hiển.”

Thẩm Tu Lâm gật đầu “Anh nhớ không nhầm, đúng là như vậy.”

Thẩm Hình ngạc nhiên, chậm rãi nói “Hoá ra là thực… Chúng ta, là kẻ địch?”

“Cũng không tính là kẻ thù. Là do anh đột nhiên chạy tới đánh chúng tôi. Trên thực tế, chúng tôi cũng không biết nguyên nhân.”

Thẩm Hình kinh ngạc.

Thẩm Tu Lâm nói “Chi tiết thì đến cả chúng tôi cũng không biết nhiều. Chỉ là, đây đều là chuyện đã qua, anh không cần nhớ kỹ. Chúng ta như hiện giờ đã là tốt lắm rồi.”

Thẩm Hình không biết nên nói cái gì.

Thẩm Tu Lâm thản nhiên nói “Anh không cần cố suy nghĩ làm gì, nhớ lại quá khứ chưa chắc đã là chuyện tốt. Thực ra tôi cảm thấu, anh như vậy trái lại có thể sống thoải mái một chút, đơn giản một chút.”

Thẩm Hình im lặng.

Vậy sao? Như vậy… mới có thể sống đơn giản một chút?

Chẳng lẽ, thân phận của mình trước đây, rất phiền phức?

Thẩm Tu Lâm không nói gì nữa, bởi vì Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiền Du đã về.

Thẩm Tu Lâm đứng lên, đi ra “Baba, ông nội.”

“Mỗi mình con à, Đông Phương đâu?”

Sau đó, Thẩm Hoa Phong thấy Thẩm Hình, vẻ mặt thoáng có chút phức tạp, thế nhưng rất nhanh đã thản nhiên như cũ.

“Hiên Hiên cũng ở đây à?”

“Vâng, Hiên Hiên có vài vấn đề tu luyện, ở trên lầu với Đông Phương.”

“Ở trên lầu à.”

Thẩm Hoa Phong gật đầu, đang muốn nói thêm, thì bỗng nhiên vào lúc này, trên lầu truyền tới “Oành” một tiếng.

Một tiếng này, tuyệt đối là tiếng nổ.

Chỉ là lực nổ cũng không lớn, ít nhất, hiện giờ bọn họ chỉ nghe được âm thanh, lại không cảm giác được chấn động.

Hẳn là phạm vi ảnh hưởng không lớn.

Thẩm Tu Lâm và Thầm Hình giật mình, hai người vội vàng chạy lên lầu.

Lên lầu trên, còn chưa kịp vào trong phòng, bỗng nhiên, một bóng người chạy vội ra.

Đó là… Thẩm Dật Hiên!

Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên, ngăn cản đối phương “Hiên Hiên? Con làm sao vậy?”

Thẩm Hình cũng đi qua.”

Nhưng không nghĩ tới, Thẩm Dật Hiên lập tức đẩy Thẩm Hình ra.

“Đi ra. Đừng chạm vào tôi! Đồ xấu xa!”

Sau đó, Thẩm Dật Hiên chạy như bay ra ngoài, bóng lưng loé lên một cái rồi biến mất…

Thẩm Hình đứng ngẩn ra tại chỗ.

Thẩm Tu Lâm cũng ngạc nhiên…

Thẩm Hoa Phong và Thẩm Tiền Du cũng đi lên theo. Hai người không kịp thấy Thẩm Dật Hiên, thế nhưng câu nói kia lại nghe kịp, họ cũng vô cùng ngạc nhiên, không hiểu đã có chuyện gì xảy ra…

Thẩm Tu Lâm đang ngẩn người, sửng sốt một chút rồi vội vàng đi vào trong phòng…

Lúc này, Đông Phương Hiển cũng vừa lúc đi từ bên trong ra.

Đối phương đi rất nhanh, suýt chút nữa đã va vào Thẩm Tu Lâm.

Thẩm Tu Lâm ngẩng đầu, nhìn thấy Đông Phương Hiển, ánh mắt hai người đối diện nhau, đều ngập ngừng.

Sau đó, tựa hồ cả hai không có cách nào mở miệng nói chuyện, chỉ chăm chăm nhìn đối phương.

Không ai dời tầm mắt đi chỗ khác, Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, một lát sau, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc mở miệng trước.

“Hiên Hiên xảy ra chuyện gì?”

Đông Phương Hiển rũ mắt xuống “Thằng bé nhớ lại chuyện từ trước khi nó sinh ra.”

Thẩm Tu Lâm kinh ngạc, nghĩ tới việc Thẩm Dật Hiên nói Thẩm Hình là người xấu…

“Tại sao lại như vậy?”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Chi tiết thì tôi cũng không biết. Tôi chỉ đang giải quyết mối hoạ ngầm trong cơ thể nó… sau đó biến thành như vậy…”

Đây thật đúng là chuyện khiến người ta không thể nghĩ tới…

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Hiên Hiên chạy ra ngoài rồi…”

Đông Phương Hiển nhấp môi “Đi nói chuyện cùng với thằng bé…”