Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 185: Nói chuyện




“Ừm, hoạt tử nhân.” Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói “Hoạt tử nhân có đặc điểm của riêng mình. Người như vậy, không phải là người chết thật, bởi vì họ vẫn có hô hấp, thế nhưng trừ hô hấp ra, không còn gì khác nữa. Ví dụ như, lục phủ ngũ tạng trong thân thể, chúng sẽ duy trì tình trạng nửa sống nửa chết, không giống người bình thường, mà cũng không giống người đã chết.”

“Hoạt tử nhân rất đặc biệt đúng không?” Thẩm Tu Lâm nói.

“Đúng vậy.” Đông Phương Hiển gật đầu “Ở vị diện kia cũng đã từng xuất hiện hoạt tử nhân. Hơn nữa, tôi có may mắn gặp được một lần, còn giải phẫu hắn.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm ngạc nhiên “Giải phẫu? Tại sao?”

Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Hắn đắc tội tôi, tôi chém hắn thành muôn mảnh, tiện đường nghiên cứu luôn bí mật của hắn.”

Thẩm Tu Lâm cảm thấy có chút sởn tóc gáy, không phải là vì Đông Phương Hiển nói giải phẫu một người…

Mà là, Đông Phương nhà hắn thế nhưng cũng từng làm chuyện điên cuồng như vậy sao?

Có khả năng sao!

Ánh mắt của Thẩm Tu Lâm khiến cho Đông Phương Hiển khẽ cười một cái, nhưng ý cười không đạt tới đáy mắt, thậm chí, trong mắt của y còn mang theo lo lắng không yên.

“Anh cảm thấy tôi rất đáng sợ đúng không? Anh yên tâm, hiện tại tôi đã có thể khống chế bản thân.”

Thẩm Tu Lâm lập tức ngẩn người, vẻ mặt khi nãy của Đông Phương Hiển… có chút yếu ớt.

Dựa theo bản năng, Thẩm Tu Lâm mặc kệ năng lực đọc tâm của mình, hắn hung hăng ôm người vào trong lòng “Em nói cái gì vậy! Sao anh lại cảm thấy em đáng sợ! Đông Phương, anh giết người, giết tang thi nhiều như vậy, sao còn cảm thấy em đáng sợ? Hơn nữa, anh tin rằng, dù em có thương tổn tất cả người trên thế giới này, thì cũng sẽ không bao giờ thương tổn anh.”

Đông Phương Hiển sững sờ.

Thẩm Tu Lâm tiếp tục nhẹ nhàng nói “Đông Phương, anh không sợ em, em không thể nào nghĩ là anh sợ em được. Anh chỉ là đang không hiểu mà thôi.”

Đông Phương Hiển cười, có vẻ thoải mái hơn trước một chút “Ừm.”

Nhìn thấy ánh mắt đối phương khôi phục ấm áp lúc trước, Thẩm Tu Lâm cười, trừng phạt cắn một cái trên môi Đông Phương Hiển.

“Đông Phương, vĩnh viễn không được nghi ngờ anh. Anh sẽ không bao giờ cảm thấy sợ em, không cần biết em làm cái gì, dù cho em trở thành tuyệt thế ác ma.”

Khoé miệng Đông Phương Hiển giật một cái “Ác ma?”

“Haha, ví dụ thôi.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm, anh không biết đấy thôi, kỳ thực, ở vị diện kia, người gọi tôi là ác ma có rất nhiều.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nhíu mày.

Đông Phương Hiển cười “Nhưng bọn họ gọi tôi là cái gì tôi đều không thèm để ý, anh cũng không cần để ý.”

Thẩm Tu Lâm mím môi “Em không vui, trước đây… rất khó chịu, đúng không?”

Đông Phương Hiển gật đầu “Phải, ở nơi như vậy, không thích thú gì.”

“Đông Phương, sau này, chúng ta ở bên nhau, em có anh, đội ngũ của chúng ta cũng rất tốt. Hơn nữa, em còn có ông bà ba mẹ anh, bọn họ đều rất thương em. Trước đây anh đã từng nói với em, người nhà của anh chính là người nhà của em.”

“Ừm.” Lời nói của Thẩm Tu Lâm khiến Đông Phương Hiển cười “Tôi biết.”

Thẩm Tu Lâm hôn Đông Phương Hiền “Vậy em nói cho anh thêm chuyện trước đây của em được không? Anh muốn nghe.”

“Được.” Đông Phương Hiển gật đầu “Tôi trước đây sao… Rất đáng sợ, rất nhiều người đều sợ tôi. Thời điểm tôi giải phẫu hoạt tử nhân kia, là sau khi tôi rời khỏi gia tộc. Lúc đó tôi đang phiêu bạt khắp nơi thì gặp phải hắn, hắn… muốn chiếm lấy thân thể của tôi.”

“Hả, hắn quấy rối em?” Thẩm Tu Lâm giật mình “Vậy em…”

Đông Phương Hiển lườm một cái “Không phải là cái loại chiếm lấy mà anh nghĩ, giống như ở đây hay nói là đoạt xá mới đúng. Hoạt tử nhân là có thể nhập vào người khác, như là quỷ mà các anh nói ở trước mạt thế vậy.”

“Hả?” Thẩm Tu Lâm kinh ngạc.

Đông Phương Hiển cười nhạt “Hắn coi trọng thân thể này của tôi. Tôi đã cảnh cáo hắn, đừng nhắm vào tôi. Hoạt tử nhân rất hiếm mới xuất hiện, hơn nữa, sự tồn tại của bọn họ… nói như thế nào đây? Xem như là ý trời đi. Bởi vì mười ngàn người sắp chết cũng sẽ không có nổi một hoạt tử nhân. Một người trong một triệu người sắp chết, trong thời khắc sắp chết gặp được kỳ ngộ mới trở thành hoạt tử nhân, bất tử bất diệt. Cho nên, đây coi như là ý trời, là vận may trời ban cho hắn. Người bình thường, nếu như không phải bất đắc dĩ, sẽ không tấn công hoạt tử nhẫn Hoạt tử nhân, thường đều là người vô cùng tốt, hơn nữa, rất bướng bỉnh, có chấp nhất của chính mình, thế nhưng sẽ không làm thương tổn người khác. Ít nhất sẽ không vô cớ hại người.”

“Như vậy, hoạt tử nhân mà em gặp kia vì sao sẽ muốn chiếm lấy thân thể của em? May mà hắn ta không thành công.”

Nếu không thì, phu nhân nhà hắn không phải là không còn hay sao?

“Tôi sao, tôi xem như là vô cùng xui xẻo đi.” Đông Phương Hiển thản nhiên nói, nhún vai một cái “Phần lớn hoạt tử nhân đều rất lương thiện, thế nhưng, anh cũng biết, thế giới này vốn không có người hay vật nào đó thuần tuý hiền lành cả. Kẻ mà tôi gặp kia… vừa vặn lại là một ngoại lệ.”

Thẩm Tu Lâm an ủi Đông Phương Hiển “Không có chuyện gì, hiện giờ em rất may mắn.”

“Haha.” Đông Phương Hiển cười “Anh nói đúng, sau khi ở cùng anh, tôi đúng thực là may mắn hơn rất nhiều. Không lâu sau mạt thế mà tôi đã khôi phục được đến mức độ này, so với thời kỳ cường thịnh lúc trước còn lợi hại hơn một chút. Tôi đã rất thoat mãn.”

“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười ngốc, Đông Phương nhà hắn đang khen hắn sao?

Đông Phương Hiển tiếp tục nói “Tôi đã cảnh cáo hắn, nhưng hắn vẫn tiếp tục, còn dùng thủ đoạn âm hiểm, thế nên tôi giết hắn. Hơn nữa, khi hắn đang âm mưu làm hại tôi còn liên luỵ thêm tới người vô tội, cho nên… tôi giải phẫu hắn.”

“Làm phiền người vô tội? Là bạn của em sao?”

“Không thể tính là bạn, là một người tôi gặp khi hỏi đường. Người đó rất thân thiện, dạy tôi một ít tri thức hành tẩu trong vũ trụ, còn cho tôi một ít tiền.”

“Lực thu hút của Đông Phương nhà anh rất lớn.” Thẩm Tu Lâm cười nói “Nhưng mà, sao người kia lại đối với em tốt như vậy? Không phải là nhất kiến chung tình đấy chứ?”

Như vậy không phải hắn sẽ có nhiều hơn một người tình địch sao? Không tốt!

Đông Phương Hiển lườm “Anh nghĩ linh tinh gì đấy, ông ấy rất già rồi.”

“Hả, là ông lão sao.” Thẩm Tu Lâm yên tâm “Hoạt tử nhân kia gây phiền phức cho ông lão sao?”

“Ừm, cho nên tôi giết hắn, giải phẫu, còn nghiên cứu hoạt tử nhân nữa.”

“Vậy em mới phát hiện ra bí mật của hoạt tử nhân?”

“Phải, tôi còn đặc biệt nghiên cứu ý thức hải của hắn ta. Tôi phát hiện, hoạt tử nhân cũng có ý thức hải, thế nhưng ý thức hải của hoạt tử nhân có một chút ít khác biệt so với ý thức hải của người tu luyện bình thường… Ý thức hải của hoạt tử nhân… nói thế nào nhỉ, rất thu hút năng lượng thể. Mỗi khi hoạt tử nhân vận dụng năng lực sẽ khiến cho tất cả năng lượng thể quanh thân hướng về phía hắn.”

“Thế còn biến dị thể mà em nói?”

“Ở vị diện kia, biến dị thể cũng là năng lượng thể.”

“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Đối với chúng ta mà nói, hiện tại coi như là chuyện tốt.”

“Phải, tôi cũng thấy như vậy. Thế nhưng nếu như gặp phải tình huống bị quá nhiều biến dị thể tấn công cũng không phải tốt. Cho nên, khi có hoạt tử nhân đi cùng phải chọn lựa thời cơ kĩ càng.”

“Điều này cũng đúng.” Thẩm Tu Lâm xoa cằm “Em cảm thấy Tang Thì kia… giống hoạt tử nhân?”

“Phải, rất giống. Nhưng tôi cảm giác Tang Thì so với hoạt tử nhân còn lợi hại hơn rất nhiều. Hắn có thể khống chế năng lực của chính mình. Nếu như hắn muốn, hắn có thể hấp dẫn rất nhiều biến dị thể. Còn nếu hắn không muốn, trừ phi là biến dị thể cao cấp, bằng không thì biến dị thể cấp thấp đều không cảm giác được hắn.”

“Còn như vậy nữa sao? Thế thì lúc ra ngoài mang theo hắn ta cũng được.”

“Ừm, chúng ta có thể kiếm nhiều năng lượng thể một chút. Cũng không biết tại sao, tôi luôn có một loại cảm giác…”

“Cảm giác gì?”

“Chúng ta cần phải dự trữ thật nhiều năng lượng thể, như vậy đối với chúng ta mới có lợi.” Đông Phương Hiển chậm rãi nói.

Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển, mở to mắt, cười “Hoá ra Đông Phương cũng có cảm giác như vậy, haha, anh cũng có.”

Đông Phương Hiển gật đầu “Khi năng lực của anh tăng lên, sẽ có lúc xuất hiện dự cảm đơn giản. Hơn nữa, cũng có thể dự tính ra được nguy hiểm. Giống như là… điềm báo vậy.”

“Ừm…”

Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, nói “Nhưng mà, điều duy nhất tôi để ý tới là, lai lịch của Tang Thì.”

“Lai lịch?” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ, gật đầu “Đúng là vấn đề này cần để ý tới.”

“Không sai.” Đông Phương Hiển nói “Nếu như lai lịch của hắn có vấn đề… Là do có người cố ý dẫn hắn tới bên cạnh chúng ta, thì nguy hiểm mà chúng ta phải đối mặt cũng sẽ rất lớn.”

Thẩm Tu Lâm nhíu này “Vậy em cảm thấy thế nào?”

Đông Phương Hiển chậm rãi lắc đầu “Tôi không biết, còn anh?”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng cười khổ “Anh cũng không biết… Nhưng, chúng ta đã để lại một nước cờ dự phòng, như vậy, dù hắn là người do người khác phái tới, chúng ta cũng không đến mức xoay sở không kịp.”

Đông Phương Hiển lắc đầu “Nếu như hắn là hoạt tử nhân, hoặc còn lợi hại hơn hoạt tử nhân, thì tinh thần lực khống chế tôi để lại đối với hắn có lẽ không có nhiều tác dụng đến vậy.”

Thẩm Tu Lâm nhíu mày “Cho nên hắn ta mới không phản kháng lại?”

“Tôi không biết, hiện giờ khó mà nói được.”

Thẩm Tu Lâm vẫn nhíu chặt mày.

Một lát sau, Đông Phương Hiển nói “Hiện giờ chúng ta không thể nói trước cũng như không thể xác định được việc gì cả, như vậy đi, chúng ta trước tiên cứ lợi dụng hắn thu thập năng lượng thể. Khi chúng ta có thêm thứ để phòng thân, thì cũng có thêm phương pháp phòng bị.”

“Được.” Thẩm Tu Lâm gật đầu, rất tán thành ý kiến này.

Sau đó, hai người nói chuyện một lúc lâu, mãi đến tận khi Thẩm Dật Hiển lại đây gọi đi ăn cơm mới dừng lại.

Nhưng, nhìn mặt Thẩm Dật Hiên rõ ràng viết mấy chữ “Có tâm sự”, Thẩm Tu Lâm nhíu mày, hỏi “Con sao vậy?”

Thẩm Dật Hiên nhìn Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển, theo bản năng, cậu cảm thấy vẫn là Thẩm Tu Lâm thân thiết hơn một chút, đối với mình cũng có kiên nhẫn nhiều hơn.

Thế nên, Thẩm Dật Hiên nói “Chú Thẩm, con có thể hỏi chú một chút vấn đề được không?”

“Được.” Thẩm Tu Lâm đương nhiên sẽ không từ chối.

Thẩm Dật Hiên suy nghĩ một chút, lại nói “Hay cứ từ từ đã, chú Thẩm, chúng ta ăn cơm xong hãy nói.”

Đông Phương Hiển hơi nhíu mày, cảm thấy đứa nhỏ này có thể đang muốn tránh né mình.

Thế nhưng, đây là đứa nhỏ mà y chứng kiến nó trưởng thành, hơn nữa, muốn nói với Thẩm Tu Lâm cũng không có nghĩa là phòng bị chính mình. Thẩm Dật Hiên nhất định là biết được Thẩm Tu Lâm có chuyện gì đều sẽ tự nói với mình.

Có lẽ… là ngượng ngùng?

Vì vậy, Đông Phương Hiển cũng không để ý tới.

Lúc ăn cơm, Thẩm Tu Lâm không nhìn thấy Thẩm Hình.

“Thẩm Hình đâu?”

Lâm Tôn nói “Lúc nãy nhìn thấy anh ta đi ra ngoài rồi.”

Tang Thì cũng ngồi xuống ăn cơm, nhưng anh ta không động đũa chút nào.

Thẩm Tu Lâm nhìn sang “Tang Thì sao vậy? Cơm nước không vừa miệng sao?”

Tang Thì lắc đầu, đột nhiên nói “Không phải, là do tôi thích ăn thứ khác.”

“Hả? Thứ gì?” Lâm Tôn hiếu kỳ hỏi.

“Máu tim.”

“Hả?” Lâm Tôn kinh ngạc, mọi người cũng sững sờ, không hiểu rõ hai chữ này có ý gì.

Vì vậy, Tang Thì lập lại một lần “Máu tim.”

“Trời.” Mọi người hít vào một hơi.

“Sao anh lại có thể… ăn thứ đó? Là máu đầu tim?”

“Ừm. Của động vật, người.” Tang Thì bình tĩnh nói.

Mọi người im lặng.

Lâm Tôn nhíu mày “Người?”

Tang Thì đàng hoàng nói “Người muốn giết tôi, tôi sẽ không bỏ qua. Tôi sẽ hút khô máu trong tim hắn.”

Mọi người đột nhiên cảm thấy lạnh cả sống lưng.

Lúc này, Thẩm Tu Lâm nói “Anh đã ăn máu đầu tim của rất nhiều người sao?”

Tang Thì im lặng, rồi nói “Không ít.”

Mọi người buông đũa xuống, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lâm Tôn cũng cau mày.

Tang Thì nhìn Lâm Tôn, nói “Đó là chuyện lúc trước. Nếu như mọi người không thích, sau này tôi có thể không ăn nữa.”

Lâm Tôn mím môi “Sau này không ăn nữa?”

“Ừ, không ăn nữa.”

Thẩm Tu Lâm chậm rãi nói “Kỳ thật, ăn… cũng phải nhìn xem mình ăn đối tượng gì. Người vô tội khẳng định không được ăn.”

“Ừm, đúng.”

“Phải rồi, người sắp chết, máu đầu tim có tác dụng với ngươi hay không?” Đông Phương Hiển hỏi.

Tang Thì gật đầu “Có tác dụng.”

Có tác dụng sao… Mọi người liếc mắt nhìn nhau.

Ngược lại đều nghĩ tới điều gì đó.

Nếu như là người sắp chết, như vậy cũng không quá… phản cảm.

“Còn người mới vừa chết thì sao? Anh cũng biết, hiện giờ mỗi ngày đều có rất nhiều người chết.”

“Cũng có tác dụng, nhưng hiệu quả không tốt lắm.”

Thẩm Tu Lâm cười “Việc này ngày khác lại nói đi.”

Đông Phương Hiển cũng nói “Ừm, sau này lại nói đi.”

Vì vậy, mọi người tiếp tục ăn cơm.

Tang Thì không có ăn bao nhiêu, mọi người cũng không nói gì nữa.

Sau khi ăn xong, Thẩm Tu Lâm đi cùng Thẩm Dật Hiên vào phòng.

“Hiên Hiên, con muốn nói cái gì, hiện giờ có thể nói rồi.”

Thẩm Dật Hiên mím môi “Chú Thẩm… Con… Con muốn biết…”

Thẩm Dật Hiên đang nói lại dừng lại, mặt ửng hồng, bộ dạng vô cùng ngượng ngùng.

Thẩm Tu Lâm hơi nhíu mày.

Đứa nhỏ này đúng là lớn thật rồi…

Hơn nữa, nhìn dáng vẻ, giống như là đang yêu?

“Haha.” Thẩm Tu Lâm cười “Hiên Hiên, con đang nghĩ gì vậy?”

Thẩm Dật Hiên nhẹ nhàng nói “Chú Thẩm, con hỏi chú, chú đừng cười con.”

“Không cười. Chú không cười.” Thẩm Tu Lâm biết đứa nhỏ da mặt mỏng “Con nói đi, có chuyện gì vậy.”

Thẩm Dật Hiên lúc này mới dùng thanh âm khe khẽ, bé như tiếng muỗi để nói “Chú Thẩm, con, con thích baba của con.”

“Khụ khụ.” Tuy rằng đã sớm nghĩ tới đứa nhỏ này sẽ nói cái gì, thế nhưng đến khi đối phương thật sự nói như vậy, Thẩm Tu Lâm vẫn vô cùng kinh ngạc “Con thích baba của con?”

“Vâng.” Thẩm Dật Hiên nhanh chóng gật đầu “Chú Thẩm, baba của con… không thích con.”

Bất kỳ người cha nào, con của mình có tình cảm như vậy đối với mình, đều sẽ không thích.

Thẩm Tu Lâm muốn nói như vậy, nhưng lại sợ kích động đứa nhỏ.

Thẩm Dật Hiên lại nói “Chú Thẩm, con phải làm thế nào, thì baba mới có thể cũng thích con?”

“Hiên Hiên à.” Thẩm Tu Lâm suy nghĩ xem phải nói thế nào.

Một lát sau, Thẩm Tu Lâm mới nói “Hiên Hiên, chú hỏi con… Vì sao con lại thích baba của con? Đó là cha của con mà.”

“Vâng, con biết, đó là baba của con. Từ khi con có ký ức, người đầu tiên con nhìn thấy chính là baba. Kỳ thực, trước kia con cũng không biết đó là thích. Con chỉ rất thích cảm giác chú Thẩm và chú Đông Phương ở chung với nhau.”

Chẳng lẽ là nghiệp chướng do mình gây ra? Thẩm Tu Lâm nghĩ.

Thẩm Dật Hiên vẫn còn tiếp tục “Như mà… sau đó, lần ngoài ý muốn kia…”

Thẩm Dật Hiên vừa nói vừa cẩn thận liếc nhìn Thẩm Tu Lâm “Chú Thẩm, lần đó, chú cũng biết, con… Con chỉ nghĩ, con đã cùng baba như vậy, thì nhất định phải ở bên cạnh nhau.”

Thẩm Tu Lâm không nhịn được “À” một tiếng, rồi nói “Hiên Hiên, lần đó, có lẽ là bất ngờ… Baba của con có lẽ cũng hi vọng con xem lần đó như là ngoài ý muốn mà thôi.”

“Lần đó đúng là ngoài ý muốn.” Thẩm Dật Hiên mím môi “Chú Thẩm, con biết đó là bất ngờ, nhưng không muốn coi đó chỉ là bất ngờ.”

“Con yêu baba!” Thẩm Dật Hiên bình tĩnh nói.

Thẩm Tu Lâm nhìn dáng vẻ của Thẩm Dật Hiên, chớp mắt không nói.

Thẩm Dật Hiên lẩm bẩm “Con thích ôm baba, thích baba ở dưới thân con…”

“Khụ khụ.” Thẩm Tu Lâm không nhịn được ngắt lời đứa nhỏ.

Đứa nhỏ này, cái gì cũng có thể nói ra miệng được!

Không biết xấu hổ sao!

Thẩm Tu Lâm ho một tiếng, khiến cho Thẩm Dật Hiên ngừng lại.

Thẩm Dật Hiên cắn môi “Chú Thẩm, có phải chú cũng thấy, con không nên yêu baba đúng không?”

“Chuyện này…” Thẩm Tu Lâm gãi đầu “Hai người là cha con… Mặc dù bây giờ là mạt thế, nhưng cha con… có lẽ mọi người vẫn không thể tiếp nhận?”

Thẩm Dật Hiên nghe vậy, tâm trạng cũng trở nên vô cùng lạc lõng thất thần, Thẩm Tu Lâm nhìn đứa nhỏ thôi đã cảm thấy đau lòng.

“Chú Thẩm, có thật không?”

Thẩm Tu Lâm không nói được lời trái với lòng mình.

“Nhưng mà, baba không phải là cha ruột của con mà.”

“Cái gì!” Thẩm Tu Lâm kinh ngạc “Con nói cái gì?”

Thẩm Dật Hiên ngốc ngốc nhìn Thẩm Tu Lâm “Con biết, con có thể nhớ được một số chuyện từ khi con còn rất nhỏ… Lúc đó, con nhớ được con có hai người cha. Hai người cha của con đều rất thích dùng tinh thần lực chơi với con. Loại cảm giác đó, không giống như baba hiện giờ. Thẩm Hình không phải là cha ruột của con.”

Trong nháy mắt này, Thẩm Tu Lâm rõ ràng nghe được tiếng tim đập của mình.

“Hiên Hiên, con, con mới vừa nói cái gì?”

Thẩm Dật Hiên nhìn Thẩm Tu Lâm, nói “Chú Thẩm? Chú sao vậy?”

Thẩm Tu Lâm có chút thất thần, nhợt nhạt gượng cười “Hiên Hiên, con nói, khi con còn bé… có hai người cha? Đó là từ lúc nào?”

“Con không biết, có lẽ khi đó con còn chưa sinh ra? Con chỉ nhớ, khi con bắt đầu có ý thức, hai người cha của con sẽ dùng tinh thần lực nói chuyện với con, con cũng sẽ trao đổi với họ… Thế nhưng, sau đó cũng không biết tại sao, khi con ra đời lại là tại một bờ sông, người đầu tiên mà con nhìn thấy lại là baba, à không, là Thẩm Hình.”

Thời khắc này, Thẩm Tu Lâm lại nghe thấy được tiếng tim đập điên cuồng của mình.

“Hiên Hiên, con… Con có nhớ ngày mình sinh ra hay không?”

“À, ngày sinh sao? Con không biết, không nhớ rõ.”

“Như vậy, ngày mà con có ký ức, nhìn thấy Thẩm Hình, là ngày nào?”

Thẩm Dật Hiên suy nghĩ, nói ra một con số “Hình như là vào lúc ấy thì phải. Khi đó, con và Thẩm Hình đều không có quần áo mặc, đi loanh quanh, gặp được một nhà…”

Thẩm Tu Lâm nhắm mắt lại, thời khắc này, hắn cảm thấy tim mình đau nhức từng hồi.

Ngày mà Thẩm Dật Hiên nói, chính là ngày con trai của hắn bị mang đi.

Thẩm Dật Hiên, Hiên Hiên, là con trai của hắn sao?

Phải không?

Trước đó, Đông Phương Hiển đã từng thử thí nghiệm, nhưng… không phải.

Thế nhưng, tại sao hắn vẫn luôn có cảm giác ngược lại.

Nhất là bây giờ, Thẩm Tu Lâm thậm chí có thể rõ ràng cảm giác được một loại huyết thông liên kết.

Hiên Hiên, Hiên Hiên thật không phải là con trai hắn sao?

“Chú Thẩm? Chú Thẩm!” Thẩm Dật Hiên thấy Thẩm Tu Lâm ngẩn người, kêu một tiếng.

Thẩm Tu Lâm cười, miễn cưỡng nói “Hiên Hiên, chú Thẩm có thể hỏi con một chuyện không?”

“Vâng.”

“Hiên Hiên, con luôn nói, muốn bảo vệ chú Thẩm và chú Đông Phương. Vì sao con lại nói như vậy?”

“Điều này…” Thẩm Dật Hiên suy nghĩ một chút, ngượng ngùng nói “Con cũng không biết. Con chỉ cảm thấy, đối với con, chú Thẩm và chú Đông Phương rất thân thiết, cho nên con luôn muốn bảo vệ hai chú.”

Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nhắm mắt lại “Hiên Hiên…”

Thẩm Dật Hiên thấy vẻ mặt của Thẩm Tu Lâm có gì đó bất ổn, hỏi “Chú Thẩm? Chú không khoẻ sao? Có chuyện gì không chú?”

Thẩm Tu Lâm cười khổ “Không sao, không có chuyện gì đâu… Hiên Hiên, chú Thẩm nghĩ đến vài việc, chú Thẩm đi trước… được không?”

“Vâng.” Thẩm Dật Hiên lập tức gật đầu.

Sau đó, Thẩm Tu Lâm đi ra khỏi phòng, sắc mặt của hắn vừa nghiêm túc vừa có chút nhợt nhạt…

Thẩm Tu Lâm đi rồi, Thẩm Dật Hiên hoài nghi “Chú Thẩm làm sao vậy, sắc mặt còn khó coi như vậy nữa, hay là mình vừa nói sai cái gì? Không có mà nhỉ…”