Trở Lại Mạt Thế Hung Hăng

Chương 153: Coi là đồ Ăn




Công kích rất mạnh từ xa đánh thẳng vào khối sương mù quỷ dị kia.

Thế nhưng, công kích có năng lượng lớn như vậy, lại giống như hạt muối bỏ vào biển, hoàn toàn không có tác dụng gì đối với khối sương mù kia.

Đông Phương Hiển nhíu mày suy nghĩ, đang muốn nói gì đó, thì Thẩm Dật Hiên bỗng nhiên chạy tới bên này.

“Chú Thẩm, chú Đông Phương, con thấy nó rất là ngon, con, con có thể ăn một miếng không?”

Lời của Thẩm Dật Hiên khiến cho hai người Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm cùng lúc cau mày.

Ngay sau đó, đến cả Thẩm Hình vốn luôn theo sát bên cạnh đứa nhỏ cũng cau mày.

Thẩm Dật Hiên tròn xoe mắt nhìn Thẩm Tu Lâm.

Trước đây, hai mắt của đứa nhỏ vốn là tròng trắng nhiều hơn tròng đen, nhưng hiện tại, sau khi lớn lên thì có vẻ đã bình thường trở lại.

Hơn nữa, màu da đứa nhỏ cũng khá hơn một chút, dù vẫn gọi là đen, nhưng không còn đen thui nữa rồi.

Khi nhìn lướt qua, Thẩm Dật Hiên giống như đã trở nên dễ nhìn hơn trước… Đương nhiên, cũng chỉ là hơn một chút xíu thôi.

Thế nhưng, từ lúc trước Thẩm Tu Lâm đã cảm thấy đứa nhỏ rất đáng yêu, đến hiện giờ thì tất nhiên là càng đáng yêu hơn.

“Hiên Hiên cảm thấy đám sương mù kia rất ngon?”

“Phải, con thấy nó rất ngon… Mặc dù nó có vẻ rất lợi hại… Nhưng mà… Con vẫn rất muốn ăn.”

Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, đột nhiên nói “Chúng ta tới gần nó công kích, Hiên Hiên, cháu tìm cơ hội cắn nó một cái đi.”

Tìm cơ hội cắn nó một cái… Thẩm Tu Lâm cảm thấy mấy lời này, nghe thế nào cũng có vẻ quái lạ thì phải?

Nhưng Đông Phương Hiển cũng không để cho Thẩm Tu Lâm và Thẩm Dật Hiên có cơ hội suy nghĩ thêm, y kéo tay Thẩm Dật Hiên, sau đó ném luôn đứa nhỏ tới chỗ quái vật.

Đông tác này quá mạnh mẽ dứt khoát, Thẩm Tu Lâm bị doạ sợ hết hồn “Đông Phương!”

Đông Phương Hiển không lên tiếng, chỉ lập tức lao tới phía bên đó.

Thẩm Tu Lâm thấy thế cũng vội vàng đuổi theo.

Lâm Tôn cũng mau chóng tấn công, tiếp đó là Thẩm Hình.

Đúng lúc này, Tuyết Lang đột nhiên thét lên một tiếng, rồi nói với Long Thành Uyên “Ta… Ta cảm giác ở nơi đó có cơ duyên, Thành Uyên, ngươi ở đây chờ ta.”

Long Thành Uyên giật mình “Cái gì? Ngươi muốn tới đó? Cấp bậc của ngươi không thể so với bọn họ.”

“Ta biết.” Hai mắt Tuyết Lang sáng lấp lánh “Nhưng trực giác đang mách bảo ta, cơ duyên của ta ở nơi đó, đúng vậy, ta nhất định phải đi.”

Long Thành Uyên không biết nên nói cái gì.

Cuối cùng, Tuyết Lang chạy đi, Long Thành Uyên cắn răng, không thể đi theo, không phải bản thân mình sợ chết, mà là không thể trở thành vật cản được.

Thẩm Dật Hiên bị ném qua, cho nên chính là người đầu tiên đến nơi.

Chỉ là, đứa nhỏ, không, phải nói là cậu thiếu niên này không lo lắng gì.

Thẩm Dật Hiên chẳng sợ gì cả, vì có hiểu gì đâu mà sợ chứ.

Thẩm Dật Hiên hiện giờ đã không còn bé nữa, thế nhưng loại tâm lý không sợ trời không sợ đất trước kia vẫn còn… Hơn nữa, hiện giờ cậu đã xác định được món ngon ở ngay trước mắt, dù cái món ăn này hình như rất lợi hại…

Nhưng cũng chỉ là món ăn có thêm tính chất “rất lợi hại” thôi mà.

Cho nên, Thẩm Dật Hiên lớn gan, lập tức nhào tới cắn một miếng.

Một miếng vừa ăn tới trong miệng, oa, ngon quá đi mất!

Thẩm Dật Hiên vui tới mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, nhưng rất nhanh sau đó, cậu cũng thực sự nhảy lên…

Bởi vì Thẩm Dật Hiên bị đá một cái bay thẳng ra ngoài.

Thẩm Dật Hiên rơi xuống đất, trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái hố to.

Nếu đây là trước mạt thế, khẳng định Thẩm Dật Hiên đã ngã chết rồi.

Nhưng Thẩm Dật Hiên lại mau chóng đứng dậy, còn ở phía dưới hét lớn “Ngon, ăn quá ngon, thực sự là ăn quá ngon luôn.”

Mọi người nghe thấy mấy lời của Thẩm Dật Hiên lập tức cảm thấy không nói nổi nên lời, ngon sao?

Quái vật đáng sợ như vậy, cậu ta lại xem thành món tráng miệng? Còn muốn ăn? Ăn cái quái gì mà ăn chứ!

Nhưng mà, mọi người lúc này lại không có tâm để mắng Thẩm Dật Hiên.

Ánh mắt của tất cả mọi người trong thành phố hiện giờ đều nhìn chăm chú vào mấy người đang đứng giữa không trung kia.

Thẩm Dật Hiên bị đá ra, đám sương đen bắt đầu thay đổi, không còn mờ mờ ảo ảo nữa, mà là thực sự có hình dáng.

Sau đó, hình dáng của vật kia lại tiếp tục thay đổi, sương đen co dần lại, thứ xuất hiện trước mặt mọi người lúc này chính là một vật có hình dáng giống như nhân loại.

Đúng vậy, là một người khổng lồ cao bằng một nửa toà nhà cao tầng.

Dáng người khoẻ mạnh vạm vỡ, nhưng khuôn mặt lại đáng sợ vô cùng.

Khuôn mặt của người khổng lồ này… khiến cho mọi người không thể diễn tả bằng lời được, chỉ có thể nói là vô cùng kỳ dị.

Mặc dù vẫn có ngũ quan, thế nhưng, nhìn vào lại đáng sợ như quỷ dữ.

So sánh giữa nó và Thẩm Dật Hiên, khuôn mặt của Thẩm Dật Hiên dù rằng đối với người bình thường cũng coi như là không dễ nhìn lắm, thế nhưng vẫn còn đẹp hơn gấp trăm lần.

Nhất là hai mắt của người khổng lồ, chỉ cần có người lỡ nhìn phải, sẽ giống như nhìn thấy được cả địa ngục.

Trước mặt địa ngục này, không có ai có nổi tâm tình phản kháng.

Thẩm Tu Lâm cũng phát hiện tình huống khác thường của người khổng lồ. Tinh thần lực của nó rất mạnh, vô cùng mạnh. Nếu không thì, chỉ dựa vào một ánh mắt làm sao lại có thể khiến cho người trong cả một thành phố phải khiếp sợ.

Lúc này, người khổng lồ kia đột nhiên mở miệng nói chuyện “Một đám kiến hôi, các ngươi cho rằng chỉ bày vẽ một cái trận pháp là có thể bảo vệ được chỗ đồ ăn kia của bản toạ sao? Nằm mơ!”

Đồ ăn? Con quái vật này, thực sự coi người dân toàn thành phố là đồ ăn.

Một lời này của nó đã khiến cho toàn bộ mọi người vô cùng phản cảm.

Lúc này, Thẩm Dật Hiên đã bay tới bên cạnh Thẩm Tu Lâm.

“Chú Thẩm, cả người nó đều là năng lượng, ăn rất ngon.”

Ăn? Điều này thật là… Ác giả ác báo!

Quái vật này coi toàn bộ người trong thành là đồ ăn, hiện tại Thẩm Dật Hiên cũng coi nó là đồ ăn, đây không phải là báo ứng hay sao?

Thẩm Dật Hiên dứt lời, Thẩm Hình nói “Con cảm thấy thích ăn thì đi ăn đi, nó không chết thì chúng ta chết, vậy đương nhiên là nó phải chết rồi.”

Thẩm Hình hiếm khi nói một câu dài như vậy, thế nhưng, lời của Thẩm Hình lại rất được mọi người tán thành.

Toàn bộ người ở bên dưới đều có thể nghe được quái vật kia nói cái gì.

Vốn là đa số mọi người đều vô cùng sợ, không dám đối mặt với quái vật.

Thế nhưng, sự phẫn nộ lại tạo thành sức mạnh cho bọn họ, sau khi quái vật này nói là coi bọn họ thành đồ ăn, những người này không giận điên lên thì mới là lạ.

Làm gì có ai muốn biến thành đồ ăn của người khác cơ chứ!

Cho nên, khi Thẩm Hình nói Thẩm Dật Hiên cứ tới ăn quái vật đi, phía dưới cũng có không ít người thét lên “Ăn đi, mau ăn nó đi.”

Thẩm Dật Hiên là bé ngoan rất nghe lời, baba đã nói cậu có thể ăn… Cậu quay lại nhìn chú Thẩm với chú Đông Phương… Rất tốt, hai chú đều không phản đối… Thế nên, Thẩm Dật Hiên tới ăn đây!

“Muốn chết!” Quái vật khổng lồ hiển nhiên là khi nãy bị cắn một cái đã nổi giận, hiện giờ thấy Thẩm Dật Hiên chạy tới nơi này, lập tức lại giận điên lên, vì vậy, nó đạp ra một cước.

Sức mạnh khổng lồ suýt chút nữa đã hất văng mấy người Thẩm Tu Lâm đi.

Thế nhưng, trong chớp mắt này, mọi người đều phối hợp hết sức ăn ý.

Ngay khi người khổng lồ đánh tới, ba người Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển, Lâm Tôn đồng thời chống đỡ, chặn lại một cước kia.

Mà Thẩm Hình lại vòng tới phía sau người khổng lồ, chuẩn bị đánh lén.

Thẩm Dật Hiên vốn dĩ sẽ bị đạp bay đi, thế nhưng vì mấy người Thẩm Tu Lâm ngăn cản, cho nên lại rất an toàn.

Vì vậy, Thẩm Dật Hiên lại tiếp tục chạy tới chỗ quái vật, tốc độ của cậu ta rất nhanh, lần này, nhào thẳng tới cắn lên bắp chân của quái vật…

Cứ như vậy, từng miếng từng miếng một, Thẩm Dật Hiên cũng không kịp nuốt, chỉ liên tục gặm cắn.

Quái vật hoàn toàn nổi điên, một cước đá Thẩm Dật Hiên ra.

Lúc này, chân của nó lại có thêm một tầng ánh sáng màu đen bao phủ.

Thẩm Dật Hiên đau tới mức hét lên một tiếng, ngã xuống.

Có thể thấy được, lần trước Thẩm Dật Hiên không bị thương, nhưng lần này thực sự là bị đánh trúng rồi.

Mấy người Thẩm Tu Lâm giật mình hoảng sợ, sau đó ánh mắt bắt đầu lạnh lẽo dần.

Bọn họ cùng lúc ra tay, Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển không những gia tăng thêm tinh thần lực dung hợp của hai người, mà Thẩm Tu Lâm còn dùng đến cả lôi hệ dị năng.

Chính năng lượng như lôi điện vốn là vật khắc chế tà vật.

Thế nhưng, hiện giờ lại không có tác dụng gì đối với quái vật kia.

Sau mấy lần không có kết quả, Thẩm Tu Lâm đành phải thu hồi lôi hệ dị năng, chuyển hoá toàn bộ thành tinh thần lực để tấn công…

Còn Lâm Tôn, anh ta lấy một chiếc quạt từ trong không gian ra.

Chiếc quạt này cũng chỉ lớn bằng bàn tay, thế nhưng, dưới sự ảnh hưởng của tinh thần lực lại trở nên cực kỳ cứng rắn.

Khi Lâm Tôn ném chiếc quạt này tới, quái vật thế mà lại bị đánh lảo đảo một cái.

Quái vật giận dữ, đúng lúc này, Tuyết Lang rốt cuộc cũng chờ đến cơ hội, từ sau lưng nhảy thẳng tới trên vai quái vật.

Quái vật kia cũng không biết chuyện gì xảy ra, bị Tuyết Lang nhảy lên lại không giãy ra. Sau đó, Tuyết Lang há lớn miệng cắn lên cổ quái vật.

Quái vật hét lên một tiếng đau đớn, rồi bắt đầu lảo đảo. �

Vốn tưởng rằng đã tìm được nhược điểm của quái vật, mọi người mặc dù bị trường hợp trước mắt làm cho kinh ngạc, thế nhưng nếu có thể khiến cho quái vật kia bị thương, vậy đã là tốt lắm rồi.

Chỉ là, ngay đúng lúc này, quái vật đang nghiêng ngả lảo đảo lại nhảy lên, sau đó, Tuyết Lang cũng bị hất văng ra.

Tuyết Lang bị hất ra, cả người bay tới giữa không trung rồi rơi mạnh xuống đất. Một ngụm máu tươi lập tức phun ra ngoài.

Long Thành Uyên đứng cách Tuyết Lang khá xa, thấy thế vội vàng lao tới phía bên này.

Thế nhưng, Long Thành Uyên vẫn chậm một bước.

Khi Long Thành Uyên tới nơi, Tuyết Lang đã hôn mê.

“Tuyết Lang!” Long Thành Uyên hãi hùng, rất muốn tìm quái vật liều mạng, nhưng cuối cùng, lại chỉ có thể xiết chặt móng vuốt trên tay mình mà đứng ở một bên…

Bản thân mình dù muốn liều mạng cũng không được… Thực lực của mình quá kém! Quá kém!

Ý chí muốn trở nên mạnh mẽ tràn ngập trong lòng Long Thành Uyên, nhìn cảnh Tuyết Lang hộc máu nằm trên mặt đất, Long Thành Uyên chỉ cảm thấy tim mình co lại đau đớn.

Từ khi chính mình gặp phải biến cố tới nay, Tuyết Lang vẫn luôn ở bên cạnh chính mình. Long Thành Uyên thậm chí không thể nào tưởng tượng được, nếu như không có đối phương, như vậy sau này mình phải làm sao…