Tới trước cầu thang, Thẩm Tu Lâm nhìn thấy một thiếu niên gầy trơ xương.
Thật sự là rất gầy, Thẩm Tu Lâm nhìn qua, cảm thấy thiếu niên này chỉ cần gió thổi thôi cũng đã có thể ngã rồi.
Thẩm Tu Lâm triển khai tinh thần lực để thăm dò.
Khi tinh thần lực của hắn tiếp cận thiếu niên kia, đối phương lập tức nhạy cảm phát hiện được gì đó.
Sau đó, ánh mắt của đối phương đột nhiên nhìn về phía Thẩm Tu Lâm.
Thế nhưng, có lẽ là do khí thế của Thẩm Tu Lâm quá mạnh mẽ, đối phương chỉ liếc nhìn qua rồi lập tức rũ mắt xuống.
Bả vai của thiếu niên hơi co lại.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đồng thời đi xuống lầu.
Lưu Tương Vân và Khâu Dương Dương cũng ở đó, lên tiếng chào “Đông Phương tiên sinh, Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển xuống tới nơi, dừng lại, sau đó, Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển.
Lúc này, Đông Phương Hiển rất bình tĩnh, trên khuôn mặt không có biểu hiện gì khiến cho Thẩm Tu Lâm có thể nhìn ra cả.
Thẩm Tu Lâm nói với người thiếu niên kia “Cậu tên là gì?”
“Ngô Tranh.” Thiếu niên mở miệng, không ngẩng đầu lên, giữ nguyên tư thế cúi đầu, thế nhưng thanh âm lại rất trong trẻo, còn có chút dễ nghe.
Đông Phương Hiển nghe giọng nói kia, cũng không ngạc nhiên lắm.
Người có thể chất lưu trữ, ngay cả thanh âm cũng mang theo một chút dụ hoặc, hơi khác so với người bình thường.
Thậm chí, với thể chất này, sau khi cấp bậc tinh thần lực tăng cao, sẽ mang theo bản năng mê hoặc. Loại mê hoặc này, khi đối phó với địch nhân lại rất hữu dụng.
Nhưng khi cấp bậc tinh thần lực còn thấp, sẽ không có tác dụng gì.
Tinh thần lực của Đông Phương Hiển rất mạnh, hơn nữa lại có hiểu biết về loại thể chất này, y chỉ nghe qua đã cảm nhận được chút ít dụ hoặc trong thanh âm của đối phương, cũng càng mong đợi hơn.
Người này, e rằng thực sự là có thể chất lưu trữ.
Lúc này, gặp được người có thể chất này, không thể nghi ngờ là tìm được báu vật rồi.
Nhưng báu vật như vậy, nhất định không thể nói ra, bằng không Lâm Tôn cũng sẽ chạy tới cướp người.
Đội ngũ của bọn họ nếu có được người này, coi như là tăng thêm một át chủ bài rất mạnh.
Nghĩ như thế, tâm tư của Đông Phương Hiển cũng bắt đầu xao động. Đương nhiên, người như vậy, nhất định phải khống chế ở trong tay, bằng không, át chủ bài này, có thể dùng để giết người khác, cũng có thể giết ngược lại chính mình.
Trong lòng Đông Phương Hiển cũng bắt đầu suy nghĩ biện pháp.
Mà vào lúc này, Thẩm Tu Lâm nói “Ngô Tranh sao, được rồi, cậu biết mình tới đây vì lý do gì sao?”
Ngô Tranh rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, tuy rằng còn không dám nhìn thẳng vảo Thẩm Tu Lâm, thế nhưng ít nhất cũng không cúi đầu nữa.
“Không biết, đội trưởng của chúng tôi nói, đến nghe theo mệnh lệnh của Thẩm thiếu cùng Đông Phương tiên sinh là được, hai ngài nói tôi phải làm cái gì thì tôi làm cái đó.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy lại cười “Vậy được, nếu như cậu đã hiểu thì theo chúng tôi đi lên lầu. Trước tiên chúng tôi phải kiểm tra cậu, xem đối với việc chúng tôi sắp làm, cậu có phù hợp yêu cầu hay không.”
Ngô Tranh gật đầu, phối hợp nói “Vâng.”
Sau đó, Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đi lên lầu, Ngô Tranh cũng chậm rãi theo sau.
Đông Phương Hiển cùng Thẩm Tu Lâm tìm một phòng, Ngô Tranh có chút run rẩy đi vào.
Lúc này, Đông Phương Hiển truyền âm cho Thẩm Tu Lâm “Thể chất của người này có thể có chút đặc thù, anh ở bên ngoài trông coi, tôi muốn lưu lại tinh thần lực trong ý thức hải của cậu ta.”
Thẩm Tu Lâm hơi giật mình, không hiểu vì sao Đông Phương Hiển lại phải làm như vậy “Thể chất? Sao lại phải làm thế?”
“Ừm, người này chúng ta có thể sử dụng, nếu như có bất cẩn nào đó xảy ra, người khác cũng có thể sử dụng được. Hơn nữa, tôi còn muốn dạy cậu ta vài điều, nhưng những điều này đều phải giữ bí mật, cho nên chúng ta cần đề phòng trước một chút.”
Thẩm Tu Lâm suy nghĩ một chút, rất tán thành “Vậy được, anh ở ngoài đợi.”
Trước kia, khi mạt thế còn chưa xảy ra, suy nghĩ muốn hại người khác thì chưa chắc đã có, nhưng tâm lý đề phòng thì nhất định phải giữ vững.
Hiện tại… lại càng cần như thế. Có lúc, lợi ích nho nhỏ đều có thể dễ dàng quyết định người khác sống hay chết, huống chi là mối hoạ ngầm lớn như vậy.
Có vài thứ, nhất định phải nắm giữ được trong tay mình, bằng không, mình chết lúc nào cũng không biết.
Thẩm Tu Lâm nhìn Ngô Tranh, cười cười “Việc kiểm tra thì Đông Phương sẽ làm, tôi ở bên ngoài chờ hai người.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm đi ra ngoài.
Thẩm Tu Lâm ra đến cửa phòng, lập tức bố trí một lá chắn tin thần lực bao trùm bên trong. Còn vấn đề mọi việc bên trong diễn ra thế nào, hắn cũng không lo lắng lắm, hắn biết Đông Phương Hiển sẽ dàn xếp ổn thoả.
Bên trong, khi chỉ còn lại bản thân mình và Đông Phương Hiển, Ngô Tranh bắt đầu lo lắng dần.
Ngô Tranh cảm thấy, khí thế trên người Thẩm Tu Lâm rất mạnh, có thể dễ dàng quyết định sống chết của bản thân mình, cho nên theo bản năng rất sợ đối phương.
Ngô Tranh vốn thấy vị Đông Phương tiên sinh này không phải quá đáng sợ, thế nhưng, sau khi Thẩm Tu Lâm ra ngoài, Ngô Tranh lại cảm thấy có chút không ổn.
Ngô Tranh cảm thấy được sự áp chế rất trầm trọng từ trên người Đông Phương Hiển, khi gặp phải cảm giác này bản thân mình chỉ muốn chạy trốn, mồ hôi lạnh trên mặt không tự chủ được chảy xuống.
“Đông Phương tiên sinh…” Giọng Ngô Tranh run lên “Xin hỏi, tôi, tôi phải làm gì?”
Đông Phương Hiển thản nhiên liếc đối phương, bỗng nhiên lạnh lùng nói “Ta vốn nghĩ ngươi không biết tình huống thân thể mình, thế nhưng hiện giờ xem ra là ta nghĩ lầm rồi. Ngươi biết rất rõ.”
Ngô Tranh kinh ngạc “Đông Phương tiên sinh, ngài nói gì vậy?”
Đông Phương Hiển chỉ lạnh lùng nói tiếp “Ngươi giấu cũng giỏi đấy, nhưng thật đáng tiếc, vì đi đến vị diện này nên thực lực của ngươi hao tổn rất nhiều có đúng không? Cho nên, tinh thần lực của Lâm Tôn dễ dàng xâm lấn vào bên trong cơ thể ngươi, mà bản năng của ngươi lại phá rối, làm bại lộ năng lực của ngươi.”
Ngô Tranh lần thứ hai kinh ngạc, miễn cưỡng cười cười “Đông Phương tiên sinh, ngài đang nói cái gì vậy?”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Họ của ta là Đông Phương, ngươi không nghi ngờ gì sao?”
Lần này, Ngô Tranh thực sự ngạc nhiên, sau đó, đối phương cẩn thận đánh giá Đông Phương Hiển, một lát sau, ánh mắt của đối phương hơi loé lên “Anh là… Đông Phương Hiển.”
Vừa dứt lời, toàn bộ khí thế trên người Lâm Tranh cũng thay đổi, tuy rằng cấp bậc vẫn còn rất thấp, thế nhưng không còn là hình tượng nhút nhát rụt rè khi trước nữa.
Đông Phương Hiển vẫn lạnh lùng nhìn đối phương “Ừm.”
Ngô Tranh cười khổ “Tôi chỉ nghe bọn họ nói là Đông Phương tiên sinh, thật không ngờ tới… lại là anh.”
“Ngươi đến nơi này từ lúc nào? Tại sao thực lực hiện giờ chỉ còn dư lại một chút xíu như thế?”
Ngô Tranh chán nản lắc đầu “Nếu như tôi nói, ba ngày trước mới tới nơi này, anh có tin không?”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, ba ngày? Người này còn thật dám nói ra.
Ngô Tranh thở dài “Đúng là chỉ có ba ngày. Kỳ thực tôi cũng không phải Ngô Tranh nguyên bản ở nơi này. Ngô Tranh kia không có tinh thần lực. Sau khi tôi dùng thân thể này, không phải, đúng ra là, sau khi ý thức của tôi tỉnh lại bên trong thân thể này, tinh thần lực bẩm sinh của tôi mới chậm rãi xuất hiện. Ba ngày có thể đạt tới cấp bậc như hiện giờ đã là rất tốt rồi.”
Đông Phương Hiển nheo mắt lại, dường như muốn xác nhận xem mấy lời đối phương nói là thật hay giả.
Ngô Tranh bình tĩnh nhìn thẳng Đông Phương Hiển, ánh mắt không có một chút trốn tránh hay hoang mang nào.
“Ngươi xuyên qua vách ngăn của thế giới vào lúc nào?” Cuối cùng, Đông Phương Hiển chỉ hỏi như vậy.
Ngô Tranh nói “Tôi cảm giác chuyện này chỉ xảy ra trong chớp mắt. Tôi bị người đuổi giết, trọng thương, vừa vặn gặp phải thời không hỗn loạn, chính tôi cũng không biết đã xảy ra chuyện gì. Tôi lúc đó cứ nghĩ mình chết chắc rồi, thế nhưng ba ngày trước lại tỉnh lại. Đối với thân thể của Ngô Tranh nguyên bản, tôi rất bất ngờ, người này có tới chín phần tương tự tôi lúc trước. Nếu như không phải người này chỉ có dị năng, hơn nữa thân phận cũng hoàn toàn khác, tôi còn muốn nghi ngờ có phải bản thân mình bị người nào gài bẫy. Thế nhưng hiện giờ tôi có thể xác định, thân thể này không phải của tôi.”
Đông Phương Hiển im lặng nhìn Ngô Tranh, đột nhiên nói “Ngươi bị đuổi giết ở vị diện kia, là vào thời gian nào?”
Ngô Tranh nói ra một mốc thời gian, Đông Phương Hiển hơi ngạc nhiên, thời điểm đó không chênh lệch bao nhiêu so với khi bản thân y tới nơi này… Chỉ cách nhau có mấy ngày…
Thực sự chỉ cách nhau có mấy ngày thôi, thế nhưng, thời gian y ở nơi này không phải là ngắn, tính cả trước khi Thẩm Tu Lâm trọng sinh, thời gian đã rất dài rồi.
Mà Ngô Tranh này, thời điểm xuyên qua vị diện không khác mình là mấy, thế nhưng không có ký ức của đời trước, hơn nữa, ở đời này… cũng chỉ mới tỉnh lại.
Đông Phương Hiển nheo mắt lại, nhìn đối phương.
Ngô Tranh nói “Đông Phương Hiển, chúng ta cũng coi như người cùng chung hoạn nạn đi. Hiện tại, anh đã biết thân phận của tôi, có thể không cần quá tàn nhẫn như vậy có được không?”
Đông Phương Hiển nhìn Ngô Tranh “Ngươi biết ta muốn làm thế nào sao?”
Ngô Tranh hít sâu một hơi “Tinh thần lực của anh rất mạnh, hiện tại nếu như lưu lại dấu ấn tinh thần lực trong ý thức hải của tôi, như vậy… tôi sẽ bị anh khống chế cả đời… Sau này, kể cả tinh thần lực của tôi mạnh hơn anh cũng không có cách nào xoá bỏ.”
Đông Phương Hiển im lặng.
Ngô Tranh lại hít vào một hơi “Anh thật sự muốn làm như vậy?”
Đông Phương Hiển lạnh lùng nói “Phải đứng cùng thuyền với ta thì ta mới có thể yên tâm được. Cũng không phải là ta không tin tưởng ngươi, mà là ta không dám đánh cuộc. Trên thực tế, nếu như ngươi tin ta… Như vậy, chỉ cần ngươi không phản bội ta, thì sẽ không có chuyện gì cả, không phải sao?”
Ngô Tranh nghe xong, im lặng rất lâu.
Đông Phương Hiển cũng không ép buộc đối phương, chỉ thản nhiên ngồi chờ đáp án của Ngô Tranh.
Cũng không biết trôi qua bao lâu, Ngô Tranh thở dài “Tôi biết rồi.”
Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói một câu xin lỗi, sau đó tinh thần lực mạnh mẽ bay thẳng tới trên đầu đối phương.
Ngô Tranh nhắm hai mắt lại, tinh thần lực của Đông Phương Hiển xông tới, Ngô Tranh không phản kháng. Đông Phương Hiển lưu lại dấu ấn tinh thần lực của mình ở nơi sâu nhất trong ý thức hải của đối phương, sau đó lui về.
Tất cả những điều này đều diễn ra rất nhanh, chờ tới khi tinh thần lực của Đông Phương Hiển lui về cũng chỉ mất mười mấy giây.
Sắc mặt Ngô Tranh lúc này đã biến thành trắng bệch.
Đông Phương Hiển nhìn đối phương, sau đó lấy mấy viên tinh hạch từ không gian ra.
Sắc mặt Ngô Tranh hơi thay đổi một chút “Tinh thần hệ tinh hạch?”
“Ừm.” Đông Phương Hiển nói “Loại phù hợp với cấp bậc của ngươi hiện giờ không nhiều, trước hết cứ dùng tạm đi. Ở chỗ của ta còn có một ít năng lượng thể cấp thấp.”
Hai mắt Ngô Tranh sáng lên “Năng lượng thể?”
Đông Phương Hiển gật đầu, lại lấy năng lượng thể cấp thấp từ không gian ra.
Mặc dù là cấp thấp, thế nhưng vật này so với tinh hạch còn tốt hơn nhiều.
Nếu là trước đây, Ngô Tranh tuyệt đối không thèm để ý tới những loại năng lượng thể cấp thấp như vậy, thế nhưng hiện tại… Hai mắt của Ngô Tranh lại đang toả sáng lấp lánh.
Đông Phương Hiển cũng không phí lời, đưa năng lượng thể cho đối phương.
“Nếu là ngươi, như vậy ngươi hoàn toàn hiểu rõ toàn bộ vấn đề về thể chất của mình, mọi việc cũng dễ giải quyết. Cho ngươi thời gian năm ngày, cố gắng khôi phục bản thân. Sau mấy ngày nữa, phải dùng tới đặc tính của thể chất lưu trữ rồi.”
Ngô Tranh cười khổ, thở dài “Được, tôi biết rồi.”
Nói xong, Ngô Tranh lại hỏi “Vậy tôi ở chỗ nào? Quay trở về chỗ lúc trước, hay là…”
“Cứ ở nơi này đi, phòng này cho ngươi.” Đông Phương Hiển cực kỳ hào phóng.
Ngô Tranh gật đầu “Được, cảm ơn.”
Đông Phương Hiển không ở lại thêm nữa, ra khỏi phòng.
Ngô Tranh nhìn tinh hạch và năng lượng thể trong tay, đầu tiên là cười khổ, xong thì bắt đầu thở dài, không nghĩ nhiều nữa, bắt đầu tu luyện.
Ván đã đóng thuyền, có nghĩ nữa cũng vô dụng. Hơn nữa, Ngô Tranh thấy Đông Phương Hiển cũng rất tốt, chỉ cần giống như đối phương nói, không phản bội y, như vậy bản thân mình cũng không cần lo lắng cái gì.
Đông Phương Hiển vừa ra khỏi phòng, Thẩm Tu Lâm đã vội vàng chạy tới đón “Đông Phương.”
“Ừm.” Đông Phương Hiển gật đầu “Cậu ta ở bên trong tu luyện, đã hoàn thành.”
“Vậy sao? Thế thì tốt rồi.” Thẩm Tu Lâm thở phào một cái.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm “Có chuyện gì?”
“Đương nhiên là lo lắng cho em.” Mặt Thẩm Tu Lâm đầy vẻ ‘Thế mà còn muốn hỏi sao’, sau đó nắm tay Đông Phương Hiển “Có mệt không em?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không mệt.”
“Tốt rồi.” Thẩm Tu Lâm gật đầu “Vậy chúng ta đi kiểm tra xem tình hình mấy người kia học tập trận pháp như thế nào.”
Đông Phương Hiển không phản đối “Được.” Bạn đang �
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm lại nắm tay Đông Phương Hiển đi qua bên đó…
Khi hai người tới nơi, những người kia vẫn còn đang cố gắng ngồi học, đồng thời, cũng đã có người dựa theo bản đồ trận pháp để tìm được vị trí của bản thân mình.
Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển liếc nhau một cái, song song nhíu mày. Những người này không ngờ là còn rất tự giác…
Hơn nữa, dường như ngộ tính cũng không tệ lắm.
Những dị năng giả kia nhìn thấy Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển đến, tập trung lại một chỗ “Đông Phương tiên sinh, Thẩm thiếu.”
Thẩm Tu Lâm thản nhiên nhíu mày “Ừm. Đang tập luyện sao? Vậy chúng ta nghiệm thu thành quả một chút.”
Nói xong, Thẩm Tu Lâm nhảy tới giữa không trung, sau đó nói vọng xuống phía dưới “Dựa theo bản đồ mà các ngươi đã học, tự tìm tới chỗ đứng mà theo các ngươi là phù hợp nhất với chính mình, tìm được rồi, thì chỗ đó sau này chính là của các ngươi.”
Mọi người nghe vậy, phản ứng đầu tiên là nhìn lẫn nhau, rồi tất cả bắt đầu di chuyển.
Một lát sau, bọn họ đều tìm được vị trí thuộc về chính mình.
Thẩm Tu Lâm coi như là khá ưng ý với tốc độ của bọn họ, sau đó, triển khai tinh thần lực “Hiện tại, ta sẽ nói cho các ngươi biết phương pháp vận hành tinh thần lực, các ngươi đều nghe cho kỹ, nhắm mắt lại…”
Mặc dù trình độ trận pháp của Thẩm Tu Lâm hiện tại cũng chỉ là tay mơ, thế nhưng dạy mấy bé mầm non thế này thì cũng không có vấn đề gì.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm đang đứng giữa không trung, nhìn đối phương tự tin áp chế tất cả đám người bên dưới, trông giống như huấn luyện viên ma quỷ…
Đông Phương Hiển chăm chú nhìn, không tránh khỏi có chút si mê.
Có lẽ, thực sự đúng là si mê mất rồi?
Đông Phương Hiển cũng không phát hiện ra ánh mắt của y đã đắm chìm vào mê luyến với người đàn ông kia…
Thế nhưng, y cảm thấy được, Thẩm Tu Lâm hiện giờ đã đẹp trai tới mức khiến người khác không dời tầm mắt đi được nữa.
Y không cảm tính như phụ nữ, cũng không biết phải theo đuổi người yêu thế nào, càng sẽ không cảm thấy sẽ bị người khác thu hút…
Nhưng chính vào thời khắc này, y lại cảm nhận được, người kia, vô cùng thu hút.
Lực chú ý của Thẩm Tu Lâm đều dồn hết tới trên người những dị năng kia, đối với ánh mắt của Đông Phương Hiển, hắn sớm đều đã quen thuộc, tự nhiên cũng không suy nghĩ gì nhiều.
Thậm chí cũng không nhìn về phía bên này.
Đợi đến khi Thẩm Tu Lâm quay mặt về phía này, Đông Phương Hiển đã thu hồi ánh mắt của mình.
Thẩm Tu Lâm đáng thương, một cơ hội tốt đến như vậy, cơ hội có thể khiến cho hắn phồng mũi đắc ý, lại một lần nữa bị hắn bỏ qua…
Sau một tiếng, Thẩm Tu Lâm mới từ không trung hạ xuống.
Khi hắn xuống đất, tinh thần lực của Đông Phương Hiển lại triển khai, từng câu từng chữ, rõ rệt vang lên trong đầu những dị năng giả kia.
“Các ngươi đều nghe cho kỹ, điểm mấu chốt của trận pháp chính là vị trí nhất định phải cố định, thế nhưng nguồn năng lượng phát ra lại không cố định, các ngươi phải nhớ…”
Lúc này, Đông Phương Hiển nói tới tận 15 phút.
Sau 15 phút, Thẩm Tu Lâm khá ngạc nhiên phát hiện ra vẻ mặt của đám người đều vô cùng nghiêm túc.
Loại nghiêm túc này, khiến cho Thẩm Tu Lâm cũng không tự chủ điều chỉnh lại vẻ mặt của chính mình. Về mặt trận pháp, hắn cũng coi như chỉ là học trò nhập môn, cho nên, những lời Đông Phương Hiển đang nói đối với hắn đều chất chứa rất nhiều chỉ dẫn.
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm dần dần tập trung lắng nghe, đợi đến khi Đông Phương Hiển nói xong, bản thân Thẩm Tu Lâm cũng hiểu ra rất nhiều điều.
Thật không hổ là người có đại cơ duyên, năng lực học tập vẫn còn rất tốt.
Sau khi Đông Phương Hiển nói xong, y để cho những người kia dựa theo quỹ tích vận hành trận pháp mà y vừa nói, bắt đầu bày trận.
Thẩm Tu Lâm mặc dù không tham gia vào, thế nhưng lại rất tập trung quan sát, có lúc nhìn thấy chỗ không hiểu sẽ hỏi Đông Phương Hiển. Đông Phương Hiển đều cẩn thận giải thích cho hắn, Thẩm Tu Lâm nghe xong thường thường sẽ hiểu ra được một vài điều.
Cứ như vậy, cả một ngày này Thẩm Tu Lâm cùng Đông Phương Hiển đều trải qua ở nơi này.
Cho tới tận buổi tối khá muộn, hai người mới trở về.
Mà những người còn lại thì còn phải ở đây tiếp tục huấn luyện.
Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển trở lại nhà không được bao lâu, Lâm Tôn đã dẫn theo số người còn thiếu đến.
Lần này, Đông Phương Hiển rất hài lòng với những người mà Lâm Tôn mang tới, gật đầu “Được, cấp bậc của dị năng giả dù hơi kém một chút, nhưng có thể bù đắp được.”
Lâm Tôn cười “Hài lòng là được rồi.”
Ánh mắt Lâm Tôn chuyển một vòng “Người kia… Ngô Tranh thì sao?”
Tên của Ngô Tranh là sau khi gặp được Lâm Tôn mới biết.
Đông Phương Hiển nói “Tinh thần lực của cậu ta có chút đặc thù, không chừng có thể sắp xếp ở nơi tốt hơn, một mình cậu ta tách ra tu luyện rồi.”
Lâm Tôn không có chút nghi ngờ nào, vốn là những thứ như trận pháp này, dù chỉ là thành viên sắp xếp bày trận, cũng đã có yêu cầu rất cao.
Đông Phương Hiển nói rất đúng.
Lâm Tôn không ở lâu thêm, cũng không bàn bạc kế hoạch tiếp theo của anh ta với hai người Thẩm Tu Lâm, thế nên Thẩm Tu Lâm và Đông Phương Hiển cũng không hỏi nhiều.
Sau khi Lâm Tôn đi khỏi, Thẩm Tu Lâm như có suy nghĩ gì đó mà nhìn theo bóng lưng của Lâm Tôn.
Đông Phương Hiển thấy được ánh mắt của Thẩm Tu Lâm đang chăm chú nhìn về phía Lâm Tôn, hai mắt u ám “Anh đang nhìn cái gì?”
Nghe thấy Đông Phương Hiển nói, Thẩm Tu Lâm nhanh chóng hoàn hồn “À, anh đang nhìn Lâm Tôn.”
“Ha, tại sao?” Giọng của Đông Phương Hiển càng lạnh lẽo hơn hai phần.
Thẩm Tu Lâm không phát hiện sự thay đổi của Đông Phương Hiển, chỉ nói ra vấn đề mà mình vừa nghĩ ra khi nãy “Anh đang nghĩ, tinh thần lực của chúng ta dung hợp lại có thể phá nát dấu ấn kia, thế nên có thể lấy lại được tự do. Tinh thần lực của Lâm Tôn cũng rất cao, có cách nào mượn dùng được trợ giúp từ bên ngoài để phá dấu ấn kia hay không? Nếu như có thể làm được, thì quái vật kia sẽ không có cách nào tạo được ảnh hưởng tới Lâm Tôn nữa.”
Vẻ mặt Đông Phương Hiển lập tức u ám một cách đáng sợ, thế nhưng y rất nhanh đã bình tĩnh lại, chỉ thản nhiên nói “Anh muốn trợ giúp hắn ta thoát khỏi khống chế? Muốn tăng cường tinh thần lực, chỉ có một biện pháp là dung hợp tinh thần lực mà thôi, nhất định phải song tu.”
Thanh âm của Đông Phương Hiển rất lạnh, thế nhưng không hiểu sao khó lắm mới có một lần Thẩm Tu Lâm vô ý đến mức này, hắn chỉ nghiêng đầu, tiếc nuối nói “Vậy sao, thế thì không có cách nào rồi.”
Hắn cảm thấy tiếc, đương nhiên là vì mất đi một trợ lực rất lớn.
Nhưng Đông Phương Hiển lại suy nghĩ thành một phương diện khác hẳn, y cho là đối phương đang luyến tiếc Lâm Tôn.
Vì vậy, vẻ mặt của Đông Phương Hiển lúc này thực sự đã biến thành khó coi vô cùng…
Thẩm Tu Lâm không nghĩ tới việc của Lâm Tôn nữa, đi tới nắm tay Đông Phương Hiển, cảm thấy nhiệt độ ngón tay của đối phương có chút lạnh, nhẹ nhàng nói “Sao vậy em? Sao tay lại lạnh như vậy? Có chỗ nào khó chịu sao?”
Ngữ điệu quan tâm của Thẩm Tu Lâm khiến cho tâm trạng của Đông Phương Hiển thoải mái một chút, y nhìn đối phương, chậm rãi nói “Không sao.”
Thẩm Tu Lâm vẫn không an tâm, dùng tinh thần lực kiểm tra đối phương một chút, xác định Đông Phương Hiển thực sự không có vấn đề gì, lúc này mới nói “Không có vấn đề gì, thế nhưng em vẫn phải chú ý chăm lo tới bản thân mình.”
Đông Phương Hiển nhìn người trước mặt, gật đầu “Tôi biết rồi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, nắm tay đối phương cùng đi “Tối hôm nay chúng ta nghỉ sớm một chút, phục hồi tinh thần.”
“Hả? Ngày mai phải làm gì?” Đông Phương Hiển không rõ.
“Ngày mai Đông Phương phải tiếp tục dạy mấy người kia, để cho bọn họ mau chóng tập luyện thuần thục trận pháp. Bọn họ đã ghi nhớ được khá nhiều, ngày mai chúng ta có thể để cho bọn họ bắt đầu thực hành.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Hai người nắm tay cùng nhau về phòng.
Đêm đó, Đông Phương Hiển và Thẩm Tu Lâm ngủ rất ngon.
Sáng ngày hôm sau, Đông Phương Hiển tỉnh dậy trước, Thẩm Tu Lâm còn đang ngủ. Nhìn người bên cạnh, tâm tình của Đông Phương Hiển có chút phức tạp.
Đông Phương Hiển cũng không dậy ngay, cứ như vậy tiếp tục nhìn người bên cạnh.
Lúc này, một bàn tay đột nhiên duỗi đến trước người y, sau đó, kéo Đông Phương Hiển qua.
“Đông Phương.”
Đông Phương Hiển nhìn đối phương “Sao vậy?”
Thẩm Tu Lâm mỉm cười nói “Ánh mắt Đông Phương nhìn anh khi nãy quá nóng bỏng rồi, chẳng lẽ em không biết là vào sáng sớm không nên dùng ánh mắt mê hoặc như vậy nhìn một người đàn ông hay sao?”
Dứt lời, Thẩm Tu Lâm kéo Đông Phương Hiển vào lòng, cuồng nhiệt hôn tới…
Thẩm Tu Lâm hôn rất mãnh liệt, Đông Phương Hiển chỉ có thể ngẩn người, sau đó rất nhanh đã thuận theo…
Vì vậy, Thẩm Tu Lâm đúng lý hợp tình mà bắt đầu được voi đòi tiên…