Thẩm Tu Lâm xuống dưới lầu lấy bữa sáng, hai người Hứa Du Nhiên cùng Dương Phân đã chuẩn bị xong thức ăn từ lâu.
Hai người quan tâm hỏi một hồi lâu, Thẩm Tu Lâm trả lời không có chuyện gì, sau đó bê bữa sáng đi lên.
Đến trên lầu, Đông Phương Hiển còn đang ngồi dựa vào bên giường nghỉ ngơi, ánh mắt đối phương hơi nhắm lại, lông mi thật dài rũ xuống, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ.
Thời khắc này, Đông Phương Hiển thoạt nhìn… vô cùng yếu ớt.
Thẩm Tu Lâm khi nãy chỉ có chút phiền muộn nho nhỏ, nhưng hiện giờ nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt này của Đông Phương Hiển thì ngay lập tức đau lòng vô cùng.
Vì vậy, sau khi đặt đồ ăn xuống, Thẩm Tu Lâm vội vàng đi tới “Đông Phương? Sao vậy em? Lại khó chịu sao?”
Vừa nói, Thẩm Tu Lâm vừa ôm Đông Phương Hiển vào lòng.
Đông Phương Hiển hơi mở mắt ra, nhìn dáng vẻ nôn nóng của Thẩm Tu Lâm thì chậm rãi thay đổi vẻ mặt của mình.
“Đông Phương?” Cảm giác được tâm tình của Đông Phương Hiển, Thẩm Tu Lâm càng lo lắng, rốt cuộc ý thức được chính mình vừa mới có thể đã quên đi cái gì…
Mà sơ sót này… rất có thể khi nãy đã tồn tại.
Vừa nãy chỉ chú ý tới một ít buồn phiền của bản thân, thế nhưng hắn sao lại quên mất, Đông Phương Hiển vốn không phải là người am hiểu che giấu. Y giấu kín, không nói cho hắn, chính y cũng chưa chắc cảm thấy dễ chịu.
“Đông Phương.” Thẩm Tu Lâm mạnh mẽ ôm người vào lòng “Xin lỗi, là anh không tốt.”
Cả người Đông Phương Hiển hơi cứng lại “Anh nói cái gì?”
“Là anh không tốt, Đông Phương không nói ra, chắc chắn là có nguyên nhân của em. Anh chờ là được, là anh không hiểu chuyện. Đông Phương, anh không giận gì đâu, em đừng… buồn như vậy.”
Thẩm Tu Lâm thực sự cảm thấy Đông Phương Hiển không vui, vỗ về người trong lòng “Đông Phương, đừng buồn, anh không hỏi, nhé?”
Đông Phương Hiển cảm giác được bàn tay ấm áp của đối phương đang vỗ nhẹ lên phía sau lưng mình, một phút kích động khiến cho y nói ra tất cả mọi chuyện. Vì vậy, trước khi kịp lấy lại lý trí, Đông Phương Hiển đã mở miệng.
“Cơ thể của tôi có đặc thù thể chất, tôi kết hợp t*ng trùng của chúng ta tạo thành tế bào trứng, đặt vào trong khoang nuôi dưỡng… Nếu như đứa nhỏ có thể sống sót, bảy tháng sau sẽ rời khỏi khoang nuôi dưỡng.
Thẩm Tu Lâm sững sờ, sau đó miệng đều mở to thành chữ O.
Mấy lời Đông Phương Hiển nói ra, hắn kỳ thực… cũng nghe hiểu được đôi chút.
Thế nhưng tại sao tổng hợp lại thì cảm thấy giống như quá khó hiểu vậy?
Nhìn dáng vẻ của Thẩm Tu Lâm, Đông Phương Hiển cắn chặt môi, tay bên cạnh cũng căng thẳng tới mức xiết chặt lại.
Thẩm Tu Lâm… không thích?
Không thích, dùng phương thức như thế, sinh ra đứa nhỏ…
Nghĩ đến đây, Đông Phương Hiển chỉ cảm thấy tim đau đến không chịu được, sắc mặt của y càng thêm trắng bệch.
“Anh không muốn có con? Nếu như anh thích… vậy để con theo tôi là được.”
Nói xong, Đông Phương Hiển cúi đầu, có chút mệt mỏi, nói “Tôi mệt rồi, anh ra ngoài đi.”
Tim Thẩm Tu Lâm đập loạn xạ, rốt cuộc có chút phản ứng kịp thời.
“Đông Phương…” Thẩm Tu Lâm ngồi xuống bên cạnh Đông Phương Hiển, trực tiếp ôm cả người đối phương vào lòng, rồi nâng cằm đối phương lên.
“Anh mới vừa rồi không nghe rõ ràng, anh bị ảo giác đúng không? Em nói… con? Con… chúng ta?”
Đông Phương Hiển bình tĩnh nhìn Thẩm Tu lâm, tuy rằng sắc mặt vẫn duy trì bình tĩnh, thế nhưng môi bị cắn chặt lại nói ra y đang căng thẳng.
“Ừm.”
Thẩm Tu Lâm trợn to mắt, run rẩy nói “Em nói là thật? Em, em không phải nam sao?”
Đông Phương Hiển thản nhiên nói “Tôi là nam, chỉ là thể chất có chút đặc thù, hơn nữa, ở vị diện của tôi… Hai người đàn ông cũng có thể có con. Nhớ Nam Cung Tiếu không? Hắn và tôi đều có thể chất giống nhau, trên người hắn còn mang theo khoang nuôi dưỡng… Thực xin lỗi, không được sự cho phép của anh, tôi đã tự ý muốn có con, nếu như anh không thích, chuyện của con cứ giao tất cả cho tôi là được, tôi…”
“Sao anh lại có thể không thích được.” Thẩm Tu Lâm đột nhiên ngắt lời Đông Phương Hiển, sau đó nắm chặt hai tay đối phương “Anh chỉ giật mình thôi, anh cũng đã chuẩn bị tư tưởng sẽ tuyệt hậu, làm sao lại nghĩ đến em sẽ sinh cho anh một đứa con, còn là con của chúng ta… Anh giật mình thôi, không thể có chuyện anh không thích được.”
Nghe Thẩm Tu Lâm vội vàng giải thích, trong đôi mắt hoàn toàn không có giả dối, Đông Phương Hiển rốt cuộc thở phào nhẹ nhõm, người cũng thả lỏng ra.
“Anh… không thấy đứa nhỏ sinh ra kiểu như vậy… rất kỳ quái sao?”
“Sao lại thế? Cũng không khác đứa nhỏ được thụ tinh ống nghiệm là mấy? Nhưng đó là máu thịt của chúng ta a, Đông Phương, là huyết thống của anh và em, sao anh lại không thích… Cảm ơn em, em cho anh một niềm vui vô cùng to lớn. Lần này, chắc mấy người ông nội sẽ vui tới chết luôn rồi.”
Đông Phương Hiển tròn mắt nhìn “Bọn họ cũng sẽ thích?”
“Đương nhiên. Sao bọn họ lại không thích có cháu chứ? Chỉ là biết được tính tình của anh, biết anh yêu em, cho nên không dám hỏi tới mà thôi. Thế nhưng hiện giờ em cho anh một đứa con, bọn họ nhất định sẽ mừng điên lên đó.”
Thẩm Tu Lâm nói, không nhịn được nắm chặt tay Đông Phương Hiển, có thể thấy đối phương quả thực đang rất kích động.
Đông Phương Hiển nhìn Thẩm Tu Lâm, hơi cười cười “Tôi hiện giờ còn không đảm bảo được đứa nhỏ sẽ sinh ra.”
“A, vậy phải làm sao bây giờ? Tới thời điểm nào mới biết được?” Thẩm Tu Lâm hoảng sợ, vội vàng hỏi.
Đông Phương Hiển nhẹ nhàng nói “Một tháng, một tháng sau mới có thể xác định được.”
“Vậy chúng ta có thể làm được gì không?” Thẩm Tu Lâm hỏi “Có biện pháp gì có thể giúp được con không?”
Đông Phương Hiển suy nghĩ một chút, nói “Dùng tinh thần lực hỗ trợ là được, chắc sẽ có tác dụng, tôi sẽ làm, anh không cần lo lắng.”
“Còn anh thì sao?” Thẩm Tu Lâm vội vàng chỉ chính mình “Anh thì sao? Anh làm được gì không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Con còn đang ở trong khoang nuôi dưỡng, anh không làm được gì cả.”
Thẩm Tu Lâm có chút thất vọng, nhưng vẫn nói “Khoang nuôi dưỡng đâu? Ở nơi nào? Anh có thể nhìn không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Hiện tại còn không ổn định, chờ xác định con có thể sống sót hãy nói.”
“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm đành gật đầu, sau đó lại tiếp tục lo lắng “Đông Phương, thân thể em suy yếu như vậy, sắc mặt cũng khó coi, là do đứa nhỏ sao?”
Đông Phương Hiểm im lặng, gật đầu “Ừm, nuôi dưỡng con cần tiêu hao tinh thần lực.”
Thẩm Tu Lâm ôm Đông Phương Hiển, quét mắt từ trên xuống dưới “Tình trạng của em kéo dài bao lâu? Có chịu được không? Sau đó còn phải tiêu hao gì nữa không?”
Đông Phương Hiển khẽ cười “Anh yên tâm, không lâu đâu, chỉ khoảng một tuần thôi. Sau đó, ngoại trừ dùng tinh thần lực hỗ trợ ra, cũng không cần tiêu hao gì nữa.”
Thẩm Tu Lâm thở phào nhẹ nhõm “Thật sao? Vậy, mấy ngày này, tình trạng suy yếu của em sẽ thế nào? Phải chú ý điều gì?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Nghỉ ngơi một chút là được rồi, chỉ là không thể dùng tinh thần lực quá nhiều.”
“Vậy được, Đông Phương, em nhất định phải chú ý a, không thể sử dụng tinh thần lực lung tung, phải nghỉ ngơi thật tốt.”
Nhìn bộ dáng càu nhàu của Thẩm Tu Lâm, nụ cười trên mặt Đông Phương Hiển càng rõ ràng hơn.
“Tôi biết rồi, anh nói nhiều quá.”
“A, Đông Phương lại nói anh nói nhiều?”Thẩm Tu Lâm cả mặt đều lộ ra biểu tình tan nát cõi lòng “Đông Phương, anh quan tâm tới em mà, sao lại nói anh nói nhiều chứ.”
Đông Phương Hiển lườm một cái, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm còn đang muốn nói tiếp, nhưng ánh mắt lại thoáng nhìn qua bữa sáng bên cạnh, vội vàng nói “Ăn bữa sáng thôi em, nếu không nguột hết mất.”
Đông Phương Hiển gật đầu, ngồi dậy, vẻ mặt thả lỏng.
Thẩm Tu Lâm không dám để đối phương hành động quá mạnh, đem người nhẹ nhàng ôm tới dựa vào bên giường “Em cẩn thận một chút.”
Đông Phương Hiển dở khóc dở cười “Anh coi tôi là thuỷ tinh dễ vỡ sao? Tôi chỉ hơi suy yếu một chút, không có chuyện gì.”
“Sao lại không có chuyện gì?” Thẩm Tu Lâm trừng mắt nhìn Đông Phương Hiển “Em tối qua còn sốt đấy.”
Đông Phương Hiển có chút đuối lý, không nhịn được giải thích “Chỉ là bất ngờ thôi.”
“Cái gì bất ngờ, sốt cao đến như thế. Còn nói bất ngờ?”
Đông Phương Hiển bê đồ ăn, bắt đầu ăn, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm thở dài, từ một bên khác cầm giấy ăn tới “Nóng không?”
Đông Phương Hiển lắc đầu “Không nóng.”
Thẩm Tu Lâm ngồi một bên nhìn đối phương ăn, Đông Phương Hiển nhìn lên “Anh ăn chưa?”
Thẩm Tu Lâm lắc đầu “Không vội, em ăn trước đi, anh nhìn em ăn.”
Đông Phương Hiển lườm “Nhìn tôi ăn làm cái gì?”
Thẩm Tu Lâm chỉ cười “Chỉ là muốn nhìn em một chút thôi.”
Đông Phương Hiển hơi ngượng, không nói gì, cúi đầu nghiêm túc ăn cơm.
Thẩm Tu Lâm nhìn Đông Phương Hiển ăn xong, lấy giấy ăn lau miệng cho đối phương “Đông Phương.”
“Hả?” Đông Phương Hiển ngẩng đầu lên “Cái gì?”
Thẩm Tu Lâm cười ngốc “Không có gì, chỉ là cảm thấy… vô cùng hạnh phúc.”
Đông Phương Hiển nghe vậy hơi run lên.
Thẩm Tu Lâm cười, nói “Nghĩ đến qua nửa năm nữa chúng ta sẽ có con, ba người chúng ta có thể thực sự trở thành một gia đình, anh cảm thấy quá vui rồi.”
Đông Phương Hiển hơi cong khoé môi “Vậy sao?”
“Đương nhiên.” Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển “Đông Phương, những ngày này em đừng để tâm chuyện gì, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt.”
Đông Phương Hiển gật đầu, sau đó lại do dự “Nhưng ba nhà kia…”
“Em yên tâm, anh có thể giải quyết.” Thẩm Tu Lâm lập tức nói.
Đông Phương Hiển nghe vậy, sắc mặt hơi thay đổi “Xin lỗi, hôm qua tôi quá kích động, đáng lẽ ra nên đợi tới chuyện này giải quyết xong…”
“Sao lại kích động.” Thẩm Tu Lâm lập tức ngắt lời Đông Phương Hiển “Nếu như anh biết, Đông Phương, anh có lẽ đã sớm để em làm như vậy… Đông Phương, anh rất vui, thật đó.”
Đông Phương Hiển hơi mỉm cười “Được rồi, tôi biết rồi. Anh rất vui.”
“Ừm, cho nên, chuyện bên ngoài giao cho anh là được. Đông Phương, em chỉ cần chăm sóc cho mình khoẻ lên thôi.”
“Tôi biết rồi.” Đông Phương Hiển nghiêm túc gật đầu.
Thẩm Tu Lâm lại nói “Vậy em nghỉ ngơi thật tốt, anh mang bát đũa xuống nhà đã. Em nằm nghỉ đi.”
Hiện giờ còn rất nhiều chuyện chờ hắn đi làm, Thẩm Tu Lâm cũng không thể cứ luôn ở lại bên cạnh Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển gật đầu “Được, anh đi làm việc đi, tôi ngủ tiếp một lát.”
“Ừm.” Thẩm Tu Lâm đáp lời, cúi đầu, hôn một cái lên trán Đông Phương Hiển “Anh đi trước.”
“Bên phía ba ba của anh đừng nói vội.” Đông Phương Hiển nói “Nếu như con không thể sống sót…”
“Được rồi, vậy không nói.” Thẩm Tu Lâm lại hôn một cái nữa lên trán Đông Phương Hiển, khiến cho đối phương yên tâm “Hiện giờ không nói.”
Đông Phương Hiển gật đầu “Ừm.”
Thẩm Tu Lâp xếp bát đũa, lại hôn thêm lần thứ ba rồi mới rời đi.
Cửa phòng đóng lại, ánh mắt Đông Phương Hiển mềm mại hơn, tinh thần lực kéo dài tới trong không gian… Nơi đó, còn ở bên trong khoang nuôi dưỡng, chính là con của mình…
Vốn là Đông Phương Hiển chỉ muốn nhìn một chút, thế nhưng, mới vừa nhìn qua đã ngay lập tức ngây người.
Đứa nhỏ muốn mấy tháng mới có thể có sóng tinh thần, nhưng hiện giờ sớm như vậy đã…
Trong nháy mắt đó, Đông Phương Hiển cảm thấy dường như chính mình gặp phải ảo giác rồi, đây là chuyện không thể xảy ra.
Thế nhưng, sóng tinh thần rõ ràng như vậy… dù muốn nghĩ là ảo giác cũng không được…
Cẩn thận, Đông Phương Hiển thăm dò mà kéo tới một chút tinh thần lực, không nghĩ tới, sóng tinh thần của đứa nhỏ lập tức quấn lấy.
Đông Phương Hiển sợ hết hồn. Lúc này mới qua một ngày a. Sao có khả năng lại mạnh như vậy.
Thời điểm đứa nhỏ này rời khỏi khoang nuôi dưỡng… chẳng lẽ sẽ trực tiếp lên tới cấp bốn?
Đông Phương Hiển cảm thấy khó mà tin được, mặt khác, y cũng xác định, đứa nhỏ này… khẳng định sẽ sống sót.
Nói như vậy, bảy tháng sau, y sẽ có con trai?
Nghĩ như vậy, Đông Phương Hiển lại cảm thấy giống như đang mơ vậy… Thế nhưng, khi nghĩ tới căng thẳng cùng mong đợi của Thẩm Tu Lâm, nụ cười bên môi của y càng rõ ràng hơn một chút…
Đứa nhỏ dường như cũng cảm thấy Đông Phương Hiển đang vui, kết quả là… sóng tinh thần cũng hoạt bát hơn…