Thẩm Tu Lâm đang ngủ say hoàn toàn không biết phòng bên cạnh đã xảy ra chuyện gì.
Ngày thứ hai, lúc Thẩm Tu Lâm tỉnh lại thì trời đã sáng rồi.
Đông Phương Hiển ở bên cạnh đã biến mất. Thẩm Tu Lâm từ trên giường đứng dậy, ra khỏi phòng, không nghĩ tới cửa phòng bên cạnh cũng vừa mở ra, Nam Cung Tiếu từ trong đi đến.
Nam Cung Tiếu nhìn thấy Thẩm Tu Lâm, sắc mặt trong nháy mắt hơi đổi một chút, sau đó, biểu tình càng trở nên kỳ quái hơn.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, khẽ cười “Chào buổi sáng.”
Nam Cung Tiếu cắn môi đáp lại “Chào buổi sáng.”
Thẩm Tu Lâm hơi ngạc nhiên vì đối phương lại có thể nói chuyện với mình “Đói bụng chưa? Cùng ta xuống lầu tìm đồ ăn đi.”
Nam Cung Tiếu im lặng, gật đầu một cái. Thiếu niên mặc dù có không gian trữ vật, diện tích cũng rất lớn, thế nhưng khi tới nơi này cũng không mang theo bao nhiêu đồ vật, hơn nữa, rất ít thứ có thể dùng ở thế giới này.
Lương thực vốn đã không nhiều, hiện giờ có đồ ăn sẵn, nghe Thẩm Tu Lâm nói xuống ăn điểm tâm, thật sự cảm thấy bụng có chút đói.
Nhấp môi, Nam Cung Tiếu im lặng đi theo sau Thẩm Tu Lâm.
Thẩm Tu Lâm lần thứ hai khó hiểu nhíu mày, hắn cảm thấy người này có gì đó không đúng lắm. So với tính tình bừa bãi ngày hôm qua, hiện tại đã yên lặng hơn rất nhiều. Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì mà mình không biết?
Nhưng dường như cũng không có khả năng xảy ra chuyện đó? Nếu nói tới người có thể khiến cho thiếu niên kia thay đổi thái độ, tựa hồ chỉ có Đông Phương Hiển mới làm được, thế nhưng, Đông Phương nhà hắn vẫn luôn ở cùng với hắn…
Đang nghĩ như thế, Đông Phương Hiển xuất hiện, y từ đối diện đi tới.
Thẩm Tu Lâm bước nhanh tới đón “Từ đâu trở về?”
Đông Phương Hiển nói “Ra ngoài một chút, ngươi dậy rồi?”
“Đúng vậy, ngươi cũng không gọi ta dậy.” Thẩm Tu Lâm cố ý tỏ vẻ ai oán liếc nhìn đối phương.
Đông Phương Hiển im lặng, rồi nói “Ngươi ngủ rất ngon.”
“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm vừa cười vừa xoa cổ mình “Ta thế nhưng lại cảm thấy hôm qua ngủ rất say. Sáng nay lúc dậy thì cổ cũng không thoải mái lắm. Đông Phương, ngươi nói đi, có phải đêm qua ngươi đánh ta không?”
Đông Phương Hiển dừng một chút, không trả lời, còn quay đầu đi.
Vốn Thẩm Tu Lâm chỉ là nói đùa, thế nhưng nhìn thấy phản ứng của Đông Phương Hiển, hắn nghĩ… tối hôm qua đối phương thực sự là làm gì đó rồi.
Thẩm Tu Lâm nheo mắt, Đông Phương Hiển vẫn như cũ không nhìn Thẩm Tu Lâm.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm cười “Đi thôi, ăn điểm tâm xong rồi lại nói.”
Nam Cung Tiếu ở phía sau cố gắng cách Đông Phương Hiển càng xa càng tốt, có thể thấy được tối hôm qua thực sự đã bị Đông Phương Hiển doạ sợ.
Khoé mắt Thẩm Tu Lâm nhìn thoáng qua động tác của Nam Cung Tiếu, càng xác định suy nghĩ lúc trước hơn.
Xuống lầu, Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đã làm xong điểm tâm.
“Các con đều xuống rổi sao? Mau tới ăn đi.”
Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển đi tới, ngồi xuống ghế “Vâng.”
Dương Phân cùng Hứa Du Nhiên đều đã ăn, các nàng còn muốn đến bộ hậu cần phía sau biệt thự kiểm tra một chút, cho nên, chuẩn bị xong điểm tâm liền trực tiếp ra ngoài.
Thẩm Tu Lâm tuy rằng không muốn các nàng quá vất vả, thế nhưng các nàng cũng là dị năng giả, rèn luyện phù hợp vẫn là cần thiết, đối với bản thân cũng có lợi, cho nên, các nàng muốn làm cái gì, Thẩm Tu Lâm cũng không phản đối.
Hai nàng ra khỏi nhà, Thẩm Tu Lâm gắp cho Đông Phương Hiển vài món ăn, còn mở một hộp thịt cho đối phương.
Đông Phương Hiển cũng không từ chối, ngược lại là Nam Cung Tiếu nhìn thịt hộp mà có chút đỏ mắt, trời mới biết, trước kia mấy thứ này bản thân đều rất xem thường.
Thế nhưng đến vị diện hạ cấp như nơi này, lại gặp phải mạt thế.
Thực sự là quá bất đắc dĩ.
Thẩm Tu Lâm cũng không phải người hẹp hòi, thấy bộ dạng Nam Cung Tiếu cũng muốn ăn, chỉ cười cười, từ không gian lấy ra thịt hộp đưa tới.
“Này, ngươi ăn đi.”
Nam Cung Tiếu trừng mắt nhìn, theo bản năng mà liếc qua Đông Phương Hiển.
Đông Phương Hiển không có biểu lộ cái gì, thậm chí còn không nhìn về phía bên này.
Vì vậy, Nam Cung Tiếu do dự một chút, cuối cùng vẫn cầm lấy.
Kỳ thực trong không gian của Nam Cung Tiếu cũng còn chút đồ ăn, chỉ là không có nhiều đồ ăn ngon mà thôi. Thịt hộp kiểu này trong đó cũng có, nhưng số lượng cũng ít.
Hơn nữa, hiện tại còn không biết đến sau này sẽ ra sao, nếu người khác cho hắn ăn, vì sinh tồn, Nam Cung Tiếu cũng không cự tuyệt.
Thẩm Tu Lâm đưa thịt hộp xong cũng không quản Nam Cung Tiếu nữa, ăn xong điểm tâm, Thẩm Tu Lâm dự định hỏi một chút việc, nắm tay Đông Phương Hiển đi lên lầu.
Đông Phương Hiển đương nhiên là biết đối phương muốn hỏi cái gì, thế nhưng cuối cùng cũng không từ chối đi lên lầu cùng Thẩm Tu Lâm.
Như vậy, Thẩm Tu Lâm nắm tay y đi vào trong phòng.
Đến trong phòng, Thẩm Tu Lâm khẽ cười một cái, nói thẳng “Đông Phương, tối qua tới chỗ Nam Cung Tiếu?”
Đông Phương Hiển im lặng khoảng chừng hai giây, sau đó gật đầu.
Thẩm Tu Lâm cười “Đi thì đi, có gì khó nói sao? Vì sao còn muốn gạt ta?”
Đông Phương Hiển nghe vậy cắn môi, không nói gì.
Thẩm Tu Lâm nhẹ nhàng nói “Có gì khó nói sao?”
Đông Phương Hiển lần này im lặng càng lâu, nhưng một lát sau vẫn nói “Sau này ngươi sẽ biết.”
“Được rồi.” Thẩm Tu Lâm cũng không ép y “Chỉ là, Đông Phương, lần sau chỉ cần nói thẳng ra thôi. Ta cũng không phải là người không hiểu chuyện, Đông Phương cũng có bí mật của riêng mình, cũng không phải chuyện gì quá đáng. Ta sẽ chờ tới ngày Đông Phương nguyện ý nói cho ta biết.”
Trong nháy mắt, Đông Phương Hiển cảm thấy có chút xin lỗi đối phương.
Chỉ là, có một số việc, y thực sự không biết làm sao để nói ra.
Thân phận Kết Ấn Dấu của chính mình, cùng với, chuyện về đứa nhỏ.
Y biết, ở thế giới này, đứa nhỏ đều do phụ nữ sinh ra. Những đứa nhỏ từ thụ tinh ống nghiệm rất ít, sau đó vẫn là cấy ghép tới trong bụng người mẹ.
Khoang nuôi dưỡng hoàn toàn không có, trừ phi là… nhân bản.
Nhưng kỹ thuật nhân bản cũng không hoàn thiện, huống chi, khi nhân bản, huyết mạch của đứa nhỏ có thể cũng không phải là của hai người bọn họ.
Cũng có khả năng, huyết mạch là của hai người, nhưng y lại là nam nhân.
Y không biết, liệu Thẩm Tu Lâm có cảm thấy đứa nhỏ như vậy… là quái vật hay không?
Điều này khiến cho y không dám nghĩ tới nữa.
Hơn nữa, bọn họ hiện tại còn chưa có thành hôn…
Cho nên, những việc này, căn bản đều không thể nói ra.
Thẩm Tu Lâm nắm tay Đông Phương Hiển, sau đó nhẹ nhàng đặt tay đối phương lên ngực mình.
“Đông Phương, ta nói thật đó, ta sẽ đợi đến khi ngươi nguyện ý nói cho ta biết, cho nên, hiện giờ, ngươi đừng lo lắng, được không?”
�
Đông Phương Hiển nghe vậy, bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, sau đó, chậm rãi gật đầu “Được, một ngày nào đó, ta sẽ nói cho ngươi hết mọi chuyện.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy lại cười “Được, ta chờ ngươi.”
Trong mấy ngày kế tiếp cũng xảy ra vài chuyện không tính là bất ngờ lắm.
Nói ví dụ, Thẩm Tu Lâm lần này trở về, sau đó Thẩm gia tuyên bố công xưởng quốc phòng bên kia đã thuộc quyền sở hữu của Thẩm gia, ai dám hành động không suy nghĩ, sẽ tự gánh lấy hậu quả. Tiếp theo, có thật nhiều dị năng giả xin đầu nhập Thẩm gia căn cứ.
Đồng thời, tại ngày thứ hai, Thẩm gia phái ra ba mươi dị năng giả cấp hai, hai dị năng giả cấp ba, cộng thêm tổng số hai ngàn người bình thường và dị năng giả cấp một đi tới công xưởng quốc phòng, ở nơi đó đóng quân.
Hai ngàn người kia tất cả đều là người trong nội thành, nói cách khác, đó chính là lực lượng dòng chính của Thẩm gia.
Khi câu nói tự gánh lấy hậu quả kia vừa nói ra, Châu gia, Lãnh gia, Chu gia đều phi thường tức giận.
Vì vậy, ba ngày tiếp theo, cũng chính là buổi tối hai ngày trước, ba nhà này liên hợp lại phát động tiến công công xưởng.
Thế nhưng, điều khiến ba nhà này không nghĩ tới, lần tấn công này của bọn họ, dù dùng tới mấy nghìn nhân số, nhưng lại lấy triệt để thất bại mà kết thúc.
Công xưởng kia, một lần nữa trở lại bộ dạng của một công xưởng chân chính.
Trong đó, tiếp tục sử dụng điện, đồng thời cửa lớn bên ngoài thiết lập cơ quan, còn là loại cơ quan có thể gây ra lực sát thương rất mạnh.
Cho nên, vừa tới cửa lớn, người của ba đại gia tộc đã tổn thất không ít.
Sau đó, bọn họ cũng không thể thành công phá cửa vào bên trong…
Từ lúc đó, dị năng giả tới Thẩm gia căn cứ càng ngày càng nhiều.
Đối lập, dị năng giả của ba nhà kia lại giảm mạnh. Dù Lãnh gia đã tuyên bố tin tức đẳng cấp dị năng của Trương Tô Hàng đã tới cấp bốn cao nhất, sắp tới cấp năm, nhưng cũng không cản nổi người muốn đi.
Nếu như ba nhà thực sự dùng chính sách cứng rắn giữ người lại, tin rằng mất nhiều hơn được.
Mấy ngày này, người đứng đầu ba đại gia tộc đều sầu trắng tóc. Nghe đâu, thường thường tụ tập cùng nhau họp bàn.
Thẩm Tu Lâm mấy ngày nay cũng rất bận, sau khi hộ tống người tới công xưởng, cơ quan cùng thiết bị dùng trong công xưởng đều là do hắn đưa tới, mặc dù có không gian, thế nhưng cũng không đủ dùng.
Hơn nữa, cơ quan cũng là do hỏi hai người Lưu Tương Ngôn mới quyết định được phương án, còn cải tiến thêm cho công xưởng nữa.
Trong lúc đó, dựa vào bản vẽ mà sản xuất một lượng lớn vũ khí. Nguyên nhân phái nhiều dị năng giả tới đây cũng vì việc sản xuất vũ khí này.
Chỉ khi sản xuất thành công vũ khí mới có thể coi là chân chính có năng lực tự vệ. Tất cả đều là vũ khí có thể đối phó với tang thi.
Ngoại trừ nguyên tố dị năng giả, mặt khác, vật liệu cũng không thể thiếu.
Nhưng đồ trữ lại trong công xưởng vẫn có rất nhiều, nếu như đem tất cả vật liệu trong này sản xuất thành vũ khí, ít nhất cũng chế tạo ra được mấy vạn thanh vũ khí.
Ngược lại, một số lựu đạn hay vũ khí nóng có lực sát thương cự đại lại chế tạo rất ít, bởi vì yêu cầu chế tác quá cao. Khi chế tác cũng cần chú ý quá nhiều vấn đề, nếu như một công đoạn xử lý không tốt, không những không nổ chết tang thi, mà còn tự nổ chính mình. Cho nên, chỉ có dị năng giả cấp hai có dị năng đặc biệt thích hợp mới chế tạo ra lựu đạn mà thôi.
Trong những ngày Thẩm Tu Lâm bận rộn chuyện bên công xưởng, hắn không mang theo Thẩm Tu Lâm, bởi vì đối phương bế quan rồi.
Tuyết Lang cùng Long Thành Uyên, Nam Cung Tiếu, Thuỷ Bạch Sắc, Tiểu Tùng ra ngoài một chuyến, mang về hai cái năng lượng thể, hơn nữa còn là năng lượng thể cao cấp. Thuỷ Bạch Sắc nhìn mấy năng lượng thể này, thèm đến chết luôn, tiếc là Thẩm Tu Lâm không cho nó, tất cả đều đưa hết cho Đông Phương Hiển.
Vì vậy, Đông Phương Hiển bế quan.
Tối đó, Thẩm Tu Lâm từ bên công xưởng trở về.
Đông Phương Hiển còn đang bế quan, hắn cũng không đi làm phiền đối phương, biệt thự còn mấy gian phòng khách, hắn tuỳ ý chọn một phòng, cũng là phòng hắn ở hai ngày nay…
Nửa đêm, tiếng gõ cửa vang lên.
Thẩm Tu Lâm nhíu mày, lúc này ai lại tới? Hắn đi ra, mở cửa, Nam Cung Tiếu đang đứng bên ngoài.
“Có việc gì?”
Nam Cung Tiếu cắn môi “Ừm, có chút việc.”
“Vậy ngươi nói đi.” Thẩm Tu Lâm nói thẳng.
Nam Cung Tiếu cắn chặt môi, nói “Chúng ta vào trong rồi nói.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy, sâu sắc liếc nhìn Nam Cung Tiếu, sau đó gật đầu “Được rồi.”
Vì vậy, Nam Cung Tiếu đi vào.
Trong phòng, Thẩm Tu Lâm nói “Được rồi, giờ ngươi có thể nói.”
Nam Cung Tiếu bình tĩnh nhìn Thẩm Tu Lâm, sau đó lấy trong không gian ra một thứ.
Vật đó có bề ngoài giống với tinh hạch, nhưng lại có hình bầu dục, hơn nữa màu sắc rất rực rỡ, bên trong còn có các loại ánh sáng đang loé lên.
Khi vật này xuất hiện trong phòng, Thẩm Tu Lâm cảm thấy được năng lượng rất đậm.
“Đây là…”
“Một trong Thập Quang.” Nam Cung Tiếu nói.
Thẩm Tu Lâm nhất thời nheo mắt lại “Ta chưa từng thấy qua.”
“Ngươi có thể tìm Thuỷ Bạch Sắc xác nhận. Ngũ Sắc chắc chắn có thể nhận ra.”
“Ngươi muốn ta làm cái gì?” Thẩm Tu Lâm lạnh nhạt hỏi.
“Đế đô. Ta cần phải đi đế đô. Ngươi nếu không yên tâm về ta, cũng có thể đi cùng ta, nhưng ngươi phải thuyết phục được Đông Phương Hiển. Chỉ cần đi đế đô, một trong Thập Quang này sẽ là của các ngươi.”
Thẩm Tu Lâm nghe vậy cũng không lập tức đáp lại.
Nam Cung Tiếu thấp thỏm bất an chờ đợi.
Một lát sau, Thẩm Tu Lâm rốt cuộc nhàn nhạt lên tiếng “Ngươi muốn đi đế đô làm cái gì?”