Trở Lại Bên Anh, Xin Em

Chương 4: Em sẽ không đi du học




Phòng tổng giám đốc

_Đầu heo chết tiệc! Anh nói xem ngày mai làm sao em ra đường đây!!Chẳng lẽ trời nóng như vậy anh bắt em mặc như cái bánh tét ra khỏi nhà!! Đã vậy còn làm em mất mặc trước Nhan nhi, anh nói xem em còn mặt mũi nào gặp cậu ấy nữa!! Anh đúng là quỉ háo sắc! Anh là #######( đã lượt bớt n từ)

Trần Như Tuyết như trút hết nỗi bực tức của mìn lên con người đang ngồi ở bàn làm việc kia. Nhưng khổ nỗi cô có gì thì người đàn ông kia vẫn chăm chú vào màn hình máy tính với đống hồ sơ kia không để ý gì đến cô, điều này làm cô phát điên lên đang định mắng tiếp thì thư kí riêng vào nói

_ Thưa tổng giám đốc có Hàn tiểu thư tới tìm ngài cô ấy nói ngài hẹn cô ấy để bàn về việc đi du học ở Anh.

_Nhan nhi đến rồi à? Cậu ấy đang ở đâu? Cậu ấy có ở dưới đại sảnh hay không? Cậu ấy có hỏi gì về tôi hay không? Cậu ấy đi đến đâu rồi? Anh có nói với cậu ấy là tôi ở đây hay không? Anh thấy bộ dạng tôi thế nào? Có đẹp hay không? Có lôi thôi hay không? Không được, nhất định tôi đang rất lôi thôi không thể để cạu ấy trông thấy tôi như thế này được!!Anh đi nói với cậu ấy là tôi không ở đây đi? Hay anh nói với cậu ấy về đi, hôm khác lại đến?

_Đủ rồi vợ! Em nháo thế được rồi! Nhan nhi không ngốc đến nỗi sẽ tin lời cậu ta nói là em không ở đây đâu!!

_……..

_ Cậu xuống mời cô ấy lên đi!! Xong rồi nhờ người pha thêm hai ly sữa tươi nóng!! Bên ngoài trời đang lạnh, Nhan nhi cần uống một ly sữa nóng để giữ ấm cơ thể ( Kiệt ca ca ấm ấp quá đi).

_ Dạ, tôi sẽ cho người làm ngay!!

Sau khi thư kí đi ra ngoài Trần Kiệt tiếp tuc phê duyệt hồ sơ, căn phòng chỉ vang lên tiếng gõ bàn phím máy tính và tiếng bút viết trên giấy. Dường như nhận ra điều gì đó thất thường anh ngước lên nhìn về phía kẻ gây tội đồ thì thấy cô đang ngồi bó gối lại ngồi một gốc trên ghế sofa mắt hướng ra cửa sổ xong lại nghĩ ngợi điều gì đó lại thở dài. Anh đành buông bút xuống đi đến ngồi bên cạnh cô ôm cô vô lòng hỏi

_ Vợ à! E đang nghĩ gì đó? Sao lại thở dài? Có chuyện gì nói anh nghe xem nào?

_Không có gì? Chỉ là nghỉ nếu Nhan nhi đi du học rồi thì ở trường em chỉ còn một mình? Sẽ không còn ai cùng em đi chơi,không còn ai cùng em đi dạo phố, không còn ai làm đồ ăn sáng cho em ăn mỗi ngày, không còn ai bên em mỗi khi anh đi công tác!!

Sau mỗi một câu nói nước mắt cô lại chảy nhiều hơn. Nhìn vợ yêu trong lòng khóc trái tim Trần Kiệt dường như bị ai đó cầm dao đâm vào. Vỗ vỗ đầu cô nói:

_Vợ ngốc à!! Nhan nhi cô ấy đi có 3 năm rồi về chứ có phải đi luôn đâu! Với lại trog năm còn có các kì nghĩ lễ cô ấy sẽ về thăm chúng ta mà!! Bây giờ thời buổi nào rồi nếu em nhớ cô ấy chúng ta có thể mua vé máy bay qua thăm cô ấy mà!! Còn có nếu em muốn đi dạo phố, đi chơi, đi ăn hay đi bất cứ đâu anh đều sẽ dẫn em đi. Nếu em muốn ăn sáng thì anh sẽ làm cho e ănđược không vợ yêu? Chỉ cần em đừng khóc. Em khóc làm anh đau lắm.

Nói xong anh nâng mặt cô lên dùng tay lâu đi những giọt nước mắt xong đặt môi mình lên môi cô trao cho cô nụ hôn đầy yêu thương. Cô lúc đầu còn ngỡ ngàng nhưng một giây sau đó cô đáp lại nụ hôn của anh. Lúc đầu anh chỉ muốn hôn an ủi cô nhưng khi hôn lên đôi môi có vị ngọt của trái táo chín của cô thì anh không dừng lại được hai người cứ triền miên như vậy cho đến khi có tiếng nói

_Tụi tôi không phiền hai người chứ?

Trần Kiệt luyến tiếc buông đôi môi của vợ yêu ra nhìn hai anh em sinh đôi vừa mới phá hư chuyện tốt của mình bằng ánh mắt hình viên đạn. Không để ý tới ánh mắt bạn mình Vũ Hoàng Chấn Long và Vũ Hoàng Chấn Phong đều thản nhiên đi tới chỗ đôi vợ chồng trẻ trêu chọc

_Ban ngày mà cậu ấy đã không kiềm chế được thì tối cậu ấy còn hành em như thế nào nữa em dâu?

Trần Như Tuyết chỉ đỏ mặt cuối đầu không dám ngẩng lên các ngón tay cứ đang vào nhau rồi lại buông ra. Hành động đó làm cho ba người đàn ông không khỏi bậc cười

_Được rồi Phong em đừng nói nữa! Em không thấy Kiệt đang nhìn em với ánh mắt hình viên đạn sao?

_Anh à! Vì em ấy lúc xấu hổ rất dễ thương nên em mới chọc thôi mà! Kiệt sẽ………..

Chưa nói hết câu thì cái gối từ đâu bay thẳng vô mặt Vũ Hoàng Chấn Phong làm cho anh không khỏi giật mình hét

_ Trần Kiệt cậu định giết người à? Hên đây là cái gối nếu đây là thủy tinh hay sứ thì sẽ làm hỏng khuôn mặt đẹp trai của mình thì cậu có đền nỗi không?

Không để ý tới Vũ Hoàng Chấn Phong nói gì Trần Kiệt quay qua hỏi Vũ Hoàng Chấn Long

_Hai cậu đến đây có chuyện gì? Nếu không phải chuyện quan trọng thì cậu đừng trách mình là không nể tình bạn bè?

_Hạo tháng sau sẽ lấy vợ? Nghe đâu cô gái ấy là người làm cho người trong lòng cậu ấy phải đi Mỹ phẫu thuật!!

_Hai cậu biết cô gái đó không?

_Không! Nghe Hạo nói là sinh viên trường thiết kế nào đó! Vũ Hoàng Chấn Phong lên tiếng

_Hai cậu……

Đang định nói thì ngoài của nghe tiếng thư kí của Trần Kiệt

_Thưa tổng giám đốc tôi đưa Hàn tiểu thư đến rồi!

_Vào đi!

Sau khi bước vào Hàn Thanh Nhan thấy trong phòng ngoài Trần Kiệt và Tuyết nhi ra thì có hai người đàn ông có khuôn mặt giống nhau. Thấy cô vừa vào Trần Như Tuyết nhảy cẩng lên kéo tay cô lại gông như đứa trẻ vòi kẹo mẹ nói

_Nhan nhi cậu đến rồi à! Ngồi đây chơi với mình một tí đi!

_Vợ! Em đừng nháo nữa ngồi yên đó cho anh.

_Được rồi Tuyết nhi lát nữa mình với cậu đi ăn rồi tha hồ nói chuyện! Giờ cho mình nói chuyện với thầy một chút nha!

Trần Kiệt thấy vậy kéo tay Hàn Thanh Nhan lại trước mặt hai anh em song sinh gới thiệu

_ Đây là Vũ Hoàng Chấn Long và Vũ Hoàng Chấn Phong là tổng giám đốc tập đoàn BLUE EYE chuyên về thiết kế thời trang và đá quý còn đây là Hàn Thanh Nhan là sinh viên ưu tú của mình và cũng là bạn thân của Tuyết nhi

Nghe về xuất thân của hai anh em song sinh cô không bất ngờ lắm nhưng bất ngờ là Trần Kiệt là bạn thân của họ vì trước giờ cô nghĩ các tập đoàn lớn sẽ cạnh tranh với nhau ở họ không có gì gọi là tình bạn nhưng xem ra cô đã sai.

_ Chào hai anh! Tôi là Hàn Thanh Nhan các anh có thể gọi tôi là Nhan nhi

Hai anh em song sinh nhìn cô rồi hỏi cô lại một câu chả ăn nhập gì với câu nói của cô

_Em có nhận ra hai chúng tôi ai là anh ai là em ai là Vũ Hoàng Chấn Long ai là Vũ Hoàng Chấn Phong không?

_Này hai cậu sao lại hỏi cô ấy như vậy? Kể cả ba mẹ hai cậu, mình và Hạo ở với các cậu từ nhỏ mà đến giờ còn đôi khi còn nhầm lẫn đằng này cô ấy mới gặp hai cậu lần đầu mà?

Cô nhìn hai người xong rồi đi đến người có âu phục màu xám nói:

_ Anh chính là người em Vũ Hoàng Chấn Phong

Sau khi nghe cô nói cả 4 người đều nhìn cô cho đến khi Vũ Hoàng Chấn Long nói

_Tại sao em biết đấy là Phong?

_Em cũng không biết nữa! Chỉ là cảm giác thôi!

_Được rồi! Hai cậu về đi mình có chuyện cần nói với Nhan nhi! Tối nay chúng ta gặp mặt tiếp tục nói về chuyện đó!

_Uh! Vậy tụi mình về trước tối gặp! Vũ Hoàng Chấn Phong nói

Sau khi bước ra tới cửa hai người đều nhìn về phía Hàn Tuyết Nhan một lúc rồi cất bước đi. Ngồi vào xe thì Vũ Hoàng Chấn Phong mới lên tiếng hỏi

_Anh! Anh có nghĩ đó là Huyền Anh không? Chỉ có Huyền Anh mới nhận biết được chúng ta!!

_Anh cũng không chắc chắn! Để xem sao đã.

_Em chỉ cầu kiếm được Huyền Anh thôi! Như thế cả nhà chúng ta sẽ được đoàn tụ mà bệnh tình của mẹ có thể sẽ thuyên giảm.

_____

Trở lại văn phòng tổng giám đốc công ty K&T

_Em uống sữa đi cho ấm! Đây là hồ sơ đi du học nó nói rõ cho em biết em cần những gì! Đọc đi rồi có gì không hiểu thì em cứ hỏi anh sẽ giải đáp!

_Vợ!! Lại đây uống sữa và vô phòng ngủ đi m cũng mệt rồi.

Nghe anh kêu Trần Như Tuyết đang gục lên gục xuống mắt sáng rỡ cầm ly sữa uống một hơi rồi chạy vô phòng ngủ riêng của Trần Kiệt nhưng trước khi đi cô nói

_Nhan nhi lát vô ngủ với mình nhé mình có cái này cho cậu xem!

_Lo ngủ đi lát nữa anh vô không thấy em ngủ thì chuẩn bị ăn đòn đi vợ à!

Nghe câu đó Trần Như Tuyết bèn làm mặt quỉ với anh xong chạy biến vô phòng đểlại cho hai người bên ngoài một trận cười.

_Em xem thế nào rồi! Có gì thắc mắc không!?

_Dạ không!

_Vậy tốt rồi em kí vào cuối đơn đi! Anh sẽ liên lạc với trường sẽ sắp xếp hồ sơ chuyển hồ sơ em qua -bênh đó để người ta xem xét để giảm học phí ưu tiên cho em.

_Em sẽ không đi du học!!