Trở Lại 30 Năm Trước

Chương 63




Hành khách Nhật Bản vừa tỉnh lại, trong khoang máy bay duy trì sự yên lặng trong một khoảng thời gian.

Khoảng cách đổi hướng bay đã qua hơn một giờ, cách nơi đến càng lúc càng gần.

Gã tóc mái dài cùng đồng bọn thấy không còn tình huống gì phát sinh ngoài ý muốn nữa thì biểu hiện căng thẳng cũng dần dần buông lỏng xuống.

Lại bay được một hồi nữa, hình như sắp đến khoảng không trên mặt biển, tầng mây ngoài cửa sổ máy bay bắt đầu có thay đổi vừa sầm sì vừa dầy, có đôi lúc, An Na cảm giác như máy bay vừa vút qua tầng mây, từng đám mây màu đen sì như sượt qua thân máy bay, xa xa còn có tia chớp lóe lên,

Bỗng, thân máy bay rung lên vài cái, sau khi bình ổn lại, chốc lát sau nó lại rung lên.

Lần rung này rất lâu, tiếp viên hàng không ngồi xổm ở góc chợt ngã lăn ra, gã tóc mái dài và đồng bọn cũng bất ngờ, cũng bị hất ngã.

Bên ngoài cửa sổ cách đó không xa có một tia chớp  màu lam rất lớn đánh xuống làm cho những người nhìn thấy đều kinh hãi.

Hành khách đang yên lặng lập tức căng thẳng lên, lần thứ hai trong khoang xôn xao hỗn loạn.

– Yên lặng, yên lặng!

Gã tóc mái dài đứng lên, rống lên hai tiếng, trong mắt cũng lộ vẻ căng thẳng, giao súng trong tay cho đồng bọn tiếp tục giám sát mọi người, gã thì chạy vào khoang điều khiển để xem.

Trong khoang điều khiển, cơ trưởng thần sắc nghiêm trọng, đang cùng tên ria mép can thiệp.

– Chúng ta đã gặp phải thời tiết đối lưu rất mạnh, phía trước mây nhiều, đoán chừng đối lưu càng mạnh hơn, không thể tiếp tục đi được nữa, nếu không máy bay sẽ bị phá hủy. Cho dù có may mắn bay được đến nơi thì cũng sẽ bị rơi xuống. Phải quay lại điểm xuất phát thôi.

Cơ trưởng cố gắng đàm phán với gã ria mép, lúc nói chuyện, phía trước lại có một tia sấm chớp nữa.

Sắc mặt gã ria mép dữ tợn:

– Đi Đài Loan!

– Dầu thiếu, không thể đi!

– Vậy cứ tiếp tục bay cho tao. Hôm nay dù thế nào cũng phải bay, không thể bay thì cũng phải bay. Cùng lắm thì tất cả cùng chết chung.

Gã ria mép quát to.

Cửa khoang điều khiển được mở ra, thời điểm cơ trưởng và gã ria mép đang cố gắng tranh luận, thì một thanh âm dọc theo thông đạo truyền tới, khiến cho hành khách ngồi gần khoang điều khiển nghe được đều lộ vẻ hoảng sợ.

Những kẻ bắt cóc còn lại trong khoang máy bay cũng tinh thần không yên, một mặt đề phòng hành khách phía trước, một mặt nỗ lực nghe tiếng cãi vã ở khoang điều khiển phía sau.

Trong khoang điều khiển vang lên những tiếng động kỳ lạ.

Gã ria mép nhặt cái ly nước của một phó cơ trưởng lên, đập vào đầu cơ trưởng, ra lệnh ông tiếp tục bay.

Thân máy bay lần thứ hai rung lên, gã bắt cóc đứng ở ngay lối ra vào lần thứ hai ngã lăn xuống sàn.

Súng tuột khỏi tay.

Gã chửi lên một tiếng, đứng lên đi nhặt súng.

Lục Trung Quân đang khẽ khàng an ủi cô bé vì sợ hãi mà khóc lóc chợt bật dậy, lao tới đá văng cây súng đi.

Gã bắt cóc sửng sốt, ngẩng lên nhận ra là anh thì rút dao định đâm tới, tay vừa mới vung lên, Lục Trung Quân đã khống chế được gã, dùng khuỷu tay đánh mạnh vào gáy gã. Gã bắt cóc mắt trợn ngược ngã xuống ngất lịm đi.

Lục Trung Quân nhặt khẩu súng vừa bị anh đá đi, ra hiệu cho tiếp viên hàng không đang trong khiếp vía tìm dây trói chặt gã bắt cóc lại, mình thì đi đến chỗ khoang điều khiển.

Gã tóc mái dài, gã ria mép và một đồng bọn khác đều ở trong khoang điều khiển.

Trán của cơ trưởng đã bị rách, máu đang chảy xuống. Bị gã ria mép cưỡng bức, ông không thể làm gì khác hơn là tiếp tục cho máy bay bay hướng đằng trước.

Lục Trung Quân đi tới cửa khoang điều khiển, gã tóc mái dài nghe tiếng bước chân đằng sau thì cho rằng là đồng bọn đến xem thì quay đầu lại.

– Mẹ nó mày cũng vào đây làm gì….

Lục Trung Quân đặt súng vào đùi gã bóp cò.

Gã tóc mái dài kêu lên thảm thiết, ngã xuống.

Hầu như cùng lúc, Lục Trung Quân túm được một gã bắt cóc khác phát hiện bất thường quay lại nhào tới anh, kéo gã tới chỗ gã ria mép kia.

Gã ria mép quay đầu lại, mặt biến đổi lớn, nòng súng đang chĩa vào cơ trưởng lập tức chuyển hướng nhắm vào Lục Trung Quân đang cách mình vài bước nổ hai phát súng.

Lục Trung Quân kéo gã bắt góc chắn đằng trước.

Hai tiếng súng nổ, gã bắt cóc ngực bị trúng đạn, ngã xuống.

Gã ria mép mắt cuồng loạn, cầm súng tiếp tục bắn về người xâm nhập.

Lục Trung Quân lạnh lùng nói:

– Hai viên bắn ở trong khoang điều khiển, hai viên bắn hai phó cơ trưởng, sau cùng là hai viên đạn cho đồng bọn của mày. Lần sau trước khi nổ súng mày nên ghi nhớ cần phải làm gì nhé.

Gã ria mép hét lên, ném cây súng đã hết đạn, nhặt con dao dưới chân lên, nhào tới Lục Trung Quân.

Khoang điều khiển nhỏ hẹp, Lục Trung Quân không dám nổ súng, hai người vật lộn ở trên sàn. Trong lúc vô tình cánh tay anh bị lưỡi dao sắc bén sượt qua, anh lật người lên khống chế gã ria mép, bẻ hai tay gã, sau đó đánh mạnh vào gáy gã.

Gã ria mép hôn mê bất tỉnh, nằm sấp trên sàn nhà, tứ chi co quắp, bất động.

Trưởng tiếp viên hàng không vô cùng bình tĩnh, thấy bốn gã bắt cóc đã bị hạ thì choáng váng, dẫn người lao vào, trói ba gã còn chưa chết lại với  nhau, lại gọi vị bác sĩ kia đến sơ cứu cho hai phó cơ trưởng đang hôn mê bất tỉnh vì bị mất máu quá nhiều, lại tiếp tục bố trí người đến khoang máy bay trấn an hành khách, thông báo máy bay sẽ quay lại địa điểm xuất phát, rời khỏi khu vực nguy hiểm.

Cơ trưởng còn chưa tỉnh hồn, vết thương trên mặt cũng chẳng kịp xử lý lập tức cám ơn Lục Trung Quân, bắt đầu lên tinh thần chậm rãi thay đổi hướng bay.

Thao tác này vốn cần một phó cơ trưởng phối hợp.

Ngay gần thân máy bay chừng hơn mười mét bên ngoài bầu trời lại đột nhiên nổ xuống một tia sấm chớp.

Điện lưu cảm ứng quá mạnh làm cho kim đồng hồ quay rối loạn, thân máy bay cũng rung lên rất mạnh.

Hành khách ở khoang kêu to hoảng sợ.

Trán cơ trưởng đổ mồ hôi hột, hai tay đang điều khiển máy bay cũng run rẩy, lúc đang tiến hành một thao tác, tay chợt trượt một cái.

– Cơ trưởng, tôi có thể làm phó cơ trưởng giúp ông điều khiển máy bay. Tôi từng lái máy bay vận tải cỡ lớn, thao tác cơ bản cũng tương tự như máy bay dân sự. Ông cứ chỉ lệnh cho tôi là được.

Lục Trung Quân đi tới, cúi xuống giúp ông bấm nút, sau đó ngồi xuống vị trí phó điều khiển.

Cơ trưởng kinh ngạc nhìn anh rồi gật đầu. Hít thật sâu, ổn định tinh thần, bắt đầu chậm rãi thao tác điều khiển máy bay chuyển hướng bay.



Sau nửa giờ, chiếc máy bay gặp phải cảnh kinh hồn bạt vía đã an toàn đáp xuống sân bay gần Thanh Đảo.

Dưới mặt đất đã chuẩn bị sẵn sàng, cửa khoang máy bay vừa mở ra, lập tức có nhân viên võ trang đầy đủ đi lên, mang ba kẻ khủng bố đi. Cơ trưởng, hai phó cơ trưởng bị thương cùng với hành khách Nhật Bản bị ngất cũng được nhanh chóng đưa lên xe cứu thương đưa đến bệnh viện.

Lục Trung Quân bắt tay với cán bộ cục an ninh đến tiếp nhận máy bay, trao đổi đơn giản một lúc. Đối phương biết anh là huấn luyện viên của học viện hàng không đi công tác quay về Bắc Kinh thì bắt tay anh thật chặt, nói:

– Đồng chí, cám ơn đồng chí đã trợ giúp. Những tên không tặc này có một gã trong đó có thân phận cực kỳ đặc biệt, nghi là nhân viên cao cấp trong nội bộ ta bị thế lực đối địch mua chuộc, vọng tưởng muốn mang theo cơ mật quan trọng trốn đi. May là có đồng chí đúng lúc đã ngăn chặn được, giảm tổn thất của quốc gia, cũng đảm bảo sự an toàn tính mạng của các hành khách trên máy bay. Chúng tôi vô cùng cảm kích.

Lục Trung Quân cười cười.

Cán bộ cục an ninh để ý thấy cánh tay anh bị thương thì vội gọi người đến băng bó.

Một y tá cầm theo hòm thuốc vội vã chạy tới xử lý vết thương cho anh.

Lục Trung Quân cởi áo khoác, bắp tay cuồn cuộn nhuốm máu, lúc đưa tay ra cho y tá băng bó, tai chợt nghe thấy có người dùng giọng Quảng cứng ngắc gọi:

– Lucy, tiểu thư An Na, em đi nhanh thế. Chờ anh chút.

Đôi mắt anh hơi tối lại.

Cái tên này một năm qua hầu như đã xâm nhập vào trong cốt tủy của anh. Chỉ cần nghĩ tới là nơi sâu nhất trong lồng ngực lại nhâm nhẩm đau.

– Lucy! Tiểu thư An Na….

Tiếng gọi kia lại vang lên.

Lục Trung Quân ngẩng phắt đầu lên, nhìn theo hướng gọi kia.

Đằng trước hơn trăm thước, từ lối đi đặc biệt trên máy bay hành khách đang lục tục sơ tán xuống đi ra tới cửa. Trong đó có một người đang vội đuổi theo một cô gái.

Ánh mắt Lục Trung Quân rơi lên bóng lưng cô gái kia, hô hấp chợt như bị kiềm hãm.



– – Lucy! Tiểu thư An Na….

Lâm thiếu gia cuối cùng đuổi kịp An Na, vừa thở hổn hển vừa rủa “OMG” liên tục.

- …Đại nạn không chết, tất có hạnh phúc đến cuối đời. Lucy, em nói xem có đúng không?

An Na không nói lời nào, chân bước nhanh hơn chạy ra cửa xuất.

– Em đi đâu? Hay là chúng ta kết bạn rồi cùng nhau quay về Thượng Hải đi.



Tim Lục Trung Quân nảy lên kịch liệt, bỏ lại y tá đang băng bó tay cho mình, xoay người chạy như điên theo bóng lưng sắp biến mất ở cửa xuất kia.

– Này đồng chí Lục, tay anh còn chưa băng xong.

Y tá giật mình, lúc định thần lại thì đã thấy anh chạy ra rất xa rồi.



An Na vừa nghe thấy tiếng gọi tên mình đến nhức hết cả đầu của gã thiếu gia Hong Kong kia thì biết mình không xong rồi.

Lúc cô đi theo hành khách được sơ tán xuống may bay thì nhìn thấy Lục Trung Quân đang đứng ngoài sân bay cách mười mét, đang nói chuyện với một người có vẻ là cán bộ chính phủ.

Lúc đó là anh đưa lưng về phía cô.

Từ lúc anh ra tay khống chết gã bắt cóc kia, sau đó tiến vào khoang điều khiển thì cô vẫn chưa thấy mặt anh, cho đến bây giờ cô mới được nhìn thấy bóng lưng của anh.

Sợ anh phát hiện ra mình, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Không ngờ gã thiếu gia Hong Kong lại đuổi theo.

Cô theo bản năng quay lại nhìn, khi thấy người đàn ông kia đang chạy về phía mình thì biết anh đã nghi ngờ rồi. Tim cô nhảy loạn lên, chân tay bỗng mềm nhũn ra, trong đầu chỉ có một ý nghĩ là không thể để anh bắt được, thế là liều lĩnh đẩy Lâm thiếu gia đang chắn mình ra chân lao vào cánh cửa lối đi, vào đại sảnh sân bay.

Đại sảnh sân bay không lớn, bên trong có người đang chờ bay.

Mấy hành khách chờ bay đều ngạc nhiên nhìn cô, An Na chạy thẳng ra đằng trước, rẽ mấy rẽ, phát hiện có một nhà vệ sinh thì lao vào, chui vào một nhà vệ sinh dành cho nữ, núp sau cánh cửa, ngồi bệt xuống.



An Na thở hổn hển, cả người như nhũn ra, trên trán và cả sau lưng đều túa mồ hôi.

Một lát sau, bên ngoài mơ hồ có tiếng gọi của Lâm thiếu gia “Lucy, An Na”, rồi dần dần biến mất, đoán là không tìm thấy cô thì bỏ đi rồi.

Trong nhà vệ sinh nữ người ra ra vào vào liên tục. Cô không dám ra ngoài, cứ ngồi dưới đất sau cánh cửa.

Qua rất lâu rất lâu đến ngay cả bản thân cô cũng biết cứ ngồi như này mãi đúng là nực cười, thế là bám vào tường chậm rãi đứng lên, đẩy cánh cửa ra, chân bước nặng nề đi ra ngoài.

Người đàn ông kia đang tựa vào bức tường gạch men sứ màu trắng khảm nạm ngay gần cửa nhà vệ sinh, một tay đút túi quần, một tay vẫn còn dính máu, đang ngậm điếu thuốc trên miệng.

Tư thế nhìn vô cùng nhàn nhã.



– Cuối cùng chịu ra rồi hả?

Lục Trung Quân quay mặt lại, ánh mắt đen sẫm quét cô từ đầu đến chân, lạnh lùng thốt.