Trợ Giá Chục Nghìn Tỷ Giúp Tôi Lên Tới Đỉnh Cao

Chương 97: 97: Kinh Doanh Hải Sản






Phải nói thật rằng tỉnh Nam Hải khác hẳn so với đất liền, dù là lời nói hay cách ăn mặc khác nhau, nhưng cư dân nơi đây đều chung một điều là hiếu khách như nhau, các cửa hàng tạp hoá lớn nhỏ khác nhau nằm rải rác hai bên đường, thu hút vô số người qua đường
Trần Ninh mua một ít ốc biển và những món đồ thủ công khác, những món đồ này đều là hàng vỉa hè, tất nhiên không thể tặng cho Châu Mỹ Mỹ, nhưng có thể đem về cho hai cô cấp dưới xinh đẹp của mình, nếu đi công tác lại không đem quà về, Từ Châu sẽ không nói gì, còn người phụ nữ Hạ Tĩnh tinh quái kia chắc chắn sẽ phàn nàn.
Đi vòng mua sắm đến 8 giờ, Trần Ninh đột nhiên nhận được 1 cuộc gọi, hiện lên là Hứa Chí Cường, người mà anh gặp trưa nay ở nhà hàng hải sản.
Trần Ninh ấn nghe, đầu dây bên kia khách sáo vài câu, sau đó hỏi Trần Ninh có đang rảnh không, ông ta muốn hẹn gặp Trần Ninh bàn chuyện làm ăn, địa điểm ở một quán trà.
Trần Ninh nhìn cô Châu xinh đep bên cạnh, rồi che micro điện thoại hỏi: “Ông chủ Hứa hôm nay gặp ở nhà hàng muốn mời tôi đi coffee bàn chuyện làm ăn, muốn đi cùng không?”
“Được, làm ăn là chuyện quan trọng, còn đi du lịch và thưởng thức thì lúc nào cũng được.”
Châu Mỹ Mỹ là người phụ nữ đẹp trên thương trường, vậy nên cô ấy vô điều kiện ủng hộ công việc kinh doanh làm ăn.
Trần Ninh cũng cảm thấy rằng có một người tài giỏi như Châu Mỹ Mỹ đi cùng anh cũng yên tâm hơn, vì vậy anh liền đồng ý và hẹn 40 phút nữa gặp lại.
Hai người họ bắt xe về khách sạn, rồi diện đồ thường ngày ra cửa.
Lần này Trần Ninh diện một bộ âu phục, trang trọng hơn chút, còn Châu Mỹ Mỹ cô chỉ khoác trên mình chiếc váy đen bồng bềnh, trông đẹp như mọi khi.
Nhưng để tránh xảy ra phiền toái, cô đeo thêm chiếc mũ rộng vành thời thượng và chiếc kính râm để bản thân kín đáo nhất có thể
“Đi thôi.”
Châu Mỹ Mỹ cầm túi đi về phía trước.

Trần Ninh báo khách sạn gọi taxi đợi ở ngoài sảnh cho họ, sau đó cả 2 vào ngồi, đến quán trà.
Đến quán trà, Hứa Chí Cường đã đặt trước hẳn một phòng riêng, lại còn tiếp đón nồng nhiệt từ cửa.
“Ông chủ Trần, muộn thế này còn gọi anh đến, xin thứ lỗi.”
Hứa Chí Cường cười niềm nở, rất nhiệt tình.
“Không sao, chúng tôi cũng đang rảnh.” Trần Ninh cười nói
Sau đó họ tiến vào phòng, hôm nay Hứa Chí Cường dẫn theo một cô gái cấp dưới, 2 bên ngồi riêng biệt.
“Nghe giọng ông chủ Trần là người tỉnh Hà, đúng không?” Hứa Chí Cường hỏi
Trần Ninh cười đáp: “Người thành phố Bạch Hà.”
“Thành phố Bách Hà, ôi một nơi tuyệt vời.

Tôi đã từng đến đó nhiều lần.

Nơi đó đang phát triển mạnh thương mại và có nhiều người tài giỏi xuất chúng.”
Hứa Chí Cường không ngại dành cho anh những lời khen ngợi.

Đây là yếu tố rất quan trọng trong cách giao tiếp, tận dụng lời khen để thu hẹp khoảng cách với đối tác.
“Tam Á cũng khá đấy, ông Hứa ở đây chắc chắn đã kiếm kha khá.”
Trần Ninh cũng hùa theo khen ngợi.
Điều này tưởng chừng như vô nghĩa vô ích, nhưng đó là một quy trình trong khi đàm phán kinh doanh với đối tác, cả hai bên phải tỏ ra niềm nở thân thiết, tương tác qua lại với nhau.
Sau một hồi chào hỏi làm quen, Hứa Chí Cường đi thẳng vào vấn đề, người phục vụ rót trà Long Tỉnh ngon hảo hạng cho 2 bên, sau đó Hứa Chí Cường liền hỏi: “Ông chủ Trần đang kinh doanh mảng nào vậy?”
“Tôi à, tôi bán lẻ, bán mọi thứ.”
Trần Ninh trả lời giống như trước giờ anh đã làm
“Ồ, vậy chắc là có kinh doanh hải sản rồi, trưa nay ông chủ Trần đã khai sáng tôi rồi.


Anh không biết đâu, trưa nay khi mấy món hải sản quý được bày lên, mấy người khách hàng tỉnh lẻ cứ ngẩn người ra, rồi liên tục “khen ngon”, còn chưa ăn, họ đã chụp hơn chục bức ảnh để đăng, vô cùng có hứng thú.”
Hứa Chí Cường nói tới đây liền cười lớn, xem ra hôm nay ông ta như được thể sĩ diện khi gặp đồng hương vậy.
Trần Ninh cũng gật đầu đáp lại, đợi bên kia nói tiếp
“Không biết ông chủ Trần đây có nguồn hải sản cao cấp không? Hải sản cao cấp tuy đắt chút nhưng luôn có thị trường tiêu thụ, bây giờ ngày thường muốn mua cũng khó, phải đặt trước, nguồn cung không ổn định, có được ăn hay không có phụ thuộc vào may rủi nên vật giá leo thang.

Nếu ông chủ Trần đây còn nguồn ổn định thì sẽ buôn bán được tốt, nếu không có duyên, thì vẫn có các tỉnh lân cận có ít nguồn vẫn có thể bán được.”
Hứa Chí Cường bày tỏ suy nghĩ của mình, hóa ra đang muốn trở thành một đại lý hải sản cao cấp.
Trần Ninh suy nghĩ một chút, xem ra việc kinh doanh lần này có thể thành công.

Anh ta đặt hàng trên App, chỉ trong vài phút đã có thể nhận được hàng, mà nhờ trợ giá thì coi như được miễn phí, bán giá mấy chục mấy trăm triệu, tích tiểu thành đại cũng được đáng kể, nhưng chỉ có điều anh ta không thể ở lại địa phương.

Nếu là kinh doanh hải sản, anh ta chỉ dựa vào vận chuyển phát nhanh, một mình anh ta bận không thể qua, nhất định sẽ cần trợ giúp.
“Mỹ Mỹ thấy sao?”
Trần Ninh hỏi ý kiến của Châu Mỹ Mỹ
“Tôi nghĩ là ổn.


Anh chỉ cần cung cấp nguồn hàng, các công đoạn vận chuyển, chuyển phát nhanh, gửi hàng và thanh toán sẽ do công ty Châu Thị Fresh dưới trướng của tôi làm nốt.”
Châu Mỹ Mỹ nói.
Trần Ninh hài lòng, khúc mắc rắc rối nhất đã được giải quyết, thứ anh muốn chỉ cần mua hang trong app trợ giá là được, không có gì đơn giản hơn thế này.
Mối kinh doanh coi như quyết định xong.

Châu Mỹ Mỹ đưa cho Hứa Chí Cường số điện thoại, đó là số của Lưu Minh, người phụ trách công ty Fresh Châu Thị tỉnh Hà, sau này có vấn đề gì cứ liên hệ với anh ta.
“Ồ? Châu Thị Fresh?”
Hứa Chí Cường kinh ngạc hỏi, anh ta chỉ là một ông chủ nhỏ.

So với công ty Châu Thị Fresh là một doanh nghiệp lớn trong chuỗi lớn trên toàn quốc, đó là điểm khác biệt giữa con kiến và con voi.

Châu Thị Fresh là một doanh nghiệp bán buôn bán lẻ đồ tươi sống có tiếng không kém gì Hema Fresh, chưa kể còn có núi dựa là quốc tế Châu thị, không lo bị lọt hố..