Khoảng nửa tiếng sau, cánh cửa phòng mở, một người đàn ông trung niên mặc áo trắng bước ra trên cổ còn có đeo theo dây thẻ, đội nón trắng có in hình chữ 十 đỏ.
Hai người kia nhìn thấy liền xúm lại nôn nóng hỏi muốn không kịp.
"Bác sĩ sao rồi ? con dâu tôi thế nào ?" Dịch Kính Đình hỏi.
"Các người là người nhà của bệnh nhân hả ?"
"Đúng vậy !" Dịch Kính Đình nói.
Bác sĩ điềm tĩnh.
"Cũng may là có người qua đường đã đưa cô ấy đến bệnh viện kịp thời, nếu như trễ dù chỉ là 1s thôi thì e rằng đến tính mạng cũng khó giữ !"
Nghe xong lời nói của bác sĩ cả hai người đều hết sức kinh hồn, Dịch Kính Đình bình tĩnh hỏi thêm.
"Vậy bác sĩ bây giờ con dâu tôi đã ổn rồi phải không ?"
"Hiện tại thì nạn nhân đã qua cơn nguy kịch, nhưng tôi có ba tin buồn muốn nói cho hai người biết, xin hai người hãy chuẩn bị tâm lý trước tôi mới dám nói !"
Thấy bác sĩ có vẻ thận trọng, trong lòng Dịch Kính Đình càng thêm rình rập bất an, ông hít một hơi thật sâu thả lỏng nói :
"Bác sĩ rốt cuộc là tin buồn gì, ông mau nói đi !"
Bác sĩ thở dài.
"Thứ nhất, tuy là nạn nhân đã không sao nhưng phần đầu của cô ấy bị chấn thương quá nghiêm trọng, với lại còn có dấu hiệu bị chà xát, theo tôi thấy thì rất có khả năng sẽ để lại di chứng về sau."
"Di chứng ?"
"Ừm, về phần này thì các người nhớ lưu ý một chút, sau này nếu cô ấy có biểu hiện gì bất thường thì cứ đưa cô ấy đến bệnh viện khám và nếu được thì chúng tôi sẽ điều trị."
"Tôi biết rồi bác sĩ, vậy còn tin thứ hai là gì ?" Dịch Kính Đình hỏi.
Bác sĩ thở dài sau đó cúi đầu.
"Thành thật xin lỗi, chúng tôi không giữ lại được cái thai trong bụng của nạn nhân !"
"Bác sĩ nói gì ? Cái thai ?"
"Thiếu phu nhân có thai ?" Phương Tử Cầm bán tín bán nghi cất ra một câu.
"Đúng vậy ! cô ấy đã mang thai được ba tuần rồi, còn tin thứ ba, là từ nay về sau cô ấy sẽ không còn khả năng mang thai nữa !"
Không khí lập tức im lặng, lời nói của vị bác sĩ như tiếng sét đánh không ngừng vào tai của Dịch Kính Đình.
Chuyện này sao có thể ?
...~○.•°☆°---------------------------------°☆°•.○~...
Ở quán bar ồn ào hoan lạc, Dịch Thừa Phong chỉ ngồi uống rượu một mình, không biết Lăng Thiên Phàm đi đâu rồi, đi cũng không thèm nói với anh tiếng nào.
Đằng kia xa xa, Cố Tiểu Ngọc đang đứng ở quầy bar, tay nâng ly rượu vang, tóc dài xõa bồng bềnh, mặc chiếc váy hai dây màu đen hở ngực, lộ ra đường cong gợi cảm, cả người đều toát lên vẻ đẹp huyền bí khó tả.
Nói là Cố Tiểu Ngọc nhưng thật ra đây chỉ là một cô gái có gương mặt giống hệt Cố Tiểu Ngọc mà thôi, Cố Tiểu Ngọc thật sự đã chết rồi.
Khuôn mặt trái xoan đánh nhẹ một chút phấn cũng rất động lòng người, đôi mắt long lanh sáng rực lên như ánh mặt trời cứ nhìn thâm tình về phía Dịch Thừa Phong, nhưng đáng tiếc, anh thì lại không hề nhìn thấy cô gái này.
Cô ta bỗng quay lưng lại cười với một anh Bartender, nói :
"À anh cho tôi hỏi một chút, người đàn ông kia sao lại ngồi có một mình vậy ? không có nhân viên nào ra tiếp anh ta hết à ?"
Bartender nhìn theo phía ngón tay cô ta chỉ rồi nói :
"Cô đang nói người đàn ông đó sao ? ài anh ta là bạn thân của ông chủ chúng tôi tên Dịch Thừa Phong, ông chủ chúng tôi đặt biệt căn dặn anh ta không thích gần phụ nữ, cho nên mỗi lần anh ta đến đây chỉ việc lấy rượu ra cho anh ta uống là được rồi !"
"À thì ra là vậy, cảm ơn anh !"
"Không có gì đâu, để tôi rót rượu thêm cho cô !"
"Được, cảm ơn !"
Cô ta cầm ly rượu quay người lại nhìn Dịch Thừa Phong còn thâm tình hơn lúc nãy.
Không thích gần phụ nữ sao ? người đàn ông này thật thú vị ! Suy nghĩ vừa dứt cô ta liền nở ra một nụ cười vừa ma mị vừa quyến rủ đẹp đến mê hồn.
Reng ! Reng ! Reng !...
Là tiếng chuông điện thoại của Dịch Thừa Phong, anh lấy ra xem danh bạ hiện lên là Phương Tử Cầm, liền nghe máy.
"Tử Cầm có chuyện gì sao ?"
"Thiếu gia ! cậu mau tới bệnh viện đi ! có chuyện lớn rồi !" Phương Tử Cầm gấp gáp nói, đến thở cũng không kịp thở.
"Ruốc cuộc là có chuyện gì, trời sập hả ?"
"Trời ơi ! còn khủng khiếp hơn cả trời sập nữa, tóm lại cậu mau đến đi !"
"Cậu nói trước tôi nghe xem !"
"Tôi nói là chuyện lớn đấy, thiếu phu nhân cô ấy...cô ấy bị xảy thai rồi !"
Dịch Thừa Phong nghe xong liền kinh ngạc đứng phắt dậy, giống như nghe thấy tiếng sét đánh bên tai mà không khỏi giật mình.
"Cậu mới nói gì ? ai xảy thai ?"
"Là thiếu phu nhân, cô ấy bị xảy thai, lão gia kêu tôi gọi cho cậu tới bệnh viện để ông nói chuyện, cậu mau tới đi chứ nếu không chuyện còn khủng khiếp hơn cả chuyện vừa rồi nữa đó !"
Xảy thai ? cô ta xảy thai ? chuyện này là sao ? "Được rồi ! nói với ông ấy tôi đang trên đường tới !"
"Được ! vậy cậu tới nhanh nha ! tôi sẽ đứng ở cửa bệnh viện đón cậu !"
Tút ! tút !...
Mặt của Dịch Thừa Phong hơi tái, đầu óc cũng trở nên vô cùng hỗn loạn, ngón tay khẽ run, rất lâu cũng chưa định thần lại được, chuyện này lo chưa xong thì tới chuyện kia, xảy thai, đây không còn là chuyện nhỏ nữa rồi..