Chương 92: Tắm rửa rồi đi ngủ
Ăn cá thôi mà cảm giác toàn bộ quá trình đều bị anh trêu chọc, Diêu Lan Hạ sắp khó tiêu rồi, từ giờ về sau, e rằng sẽ rất lâu cô không dám ăn cá.
Cũng không biết là do giọng điệu anh ám chỉ quá mờ ám hay do cô nghĩ quá nhiều, lời trong lời ngoài trêu chọc, thực sự khiến cô sắp nổ tung.
Ăn cơm xong, cô vào bếp rửa chén.
Lúc ra ngoài, anh vẫn ngồi trên sofa phòng khách, nhưng lần này thứ anh đọc không phải những văn kiện y học của cô, mà là một quyển sách cũ trên kệ.
Cô dựa vào khung cửa phòng bếp nhìn khuôn mặt nghiêng của người đàn ông, anh thoải mái dựa vào sofa, đôi chân thon dài bắt chéo, dù chỉ đơn giản lật sách thôi cũng cao quý ưu nhã như vương tử Anh quốc.
Trang giấy được ngón tay thon dài lướt qua cũng nhiễm lên hơi thở cao quý của người đàn ông.
Anh là người đàn ông khiến người ta nghiện, có độc, như anh túc.
“Thích nhìn trộm vậy à?”
Anh vẫn chưa ngẩng đầu, nhưng sự chắc chắn trong giọng nói lại khiến cô muốn chối cũng không được.
“Tôi nhìn trộm lúc nào chứ?” Cô vội lấy khăn lông lau nước trên tay.
“Ồ, không phải nhìn trộm, cũng không phải nhìn quang minh chính đại, tới đây đi.” Ngón tay anh cầm trang giấy, lật đi.
Anh mời gọi thành thục như vậy, nếu cô tính toán thì ngược lại là trong lòng cô có quỷ.
Chậm rãi đi tới sofa, sofa hai người dạng nhỏ, anh ngồi đã chiếm hết hai phần ba, nhưng một phần ba còn lại đủ để cô ngồi.
Cô ngẫm nghĩ, khom người ngồi xuống, khoảng cách giữa hai người chỉ có hai ba mươi centimet, hễ cô cử động thì có thể đụng tới tay hoặc chân anh, khẽ ma sát, nâng lên nhiệt độ cơ thể của hai người, từng chút một, tất cả đều mờ ám.
Diêu Lan Hạ cau mày, đây là cái quỷ gì vậy? Tại sao tư liệu của bệnh nhân khoa ngoại thần kinh cũng ở đây? Còn có mấy bệnh nhân căn bản không cần làm phẫu thuật lại bị chẩn đoán tới khoa ngoại tim mạch.
“Bộp!” Cô tức giận liền quên mất người đàn ông bên cạnh, ném văn kiện xuống...
Sững sờ.
Cậu Hào không chút để ý: “Sao vậy?”
Cô không tự nhiên bĩu môi: “Chuyện công việc.”
Cậu Hào nghiêng mắt nhìn tư liệu trong tay cô: “Phân bổ bệnh nhân sai phòng khoa, sai lầm rất rõ ràng, quả thực đáng giận.”
Sao anh biết?
“Không có gì kinh ngạc cả, tôi đã xem hết tư liệu rồi, lúc em làm cơm.”.
Đam Mỹ H Văn
Diêu Lan Hạ: “...”
Anh chậm rãi ngước mắt, con ngươi sâu thẳm không lường được lóe lên cơ trí tuyệt thế: “Giúp tôi rót ly nước.”
Không nhìn thấy cô rất tức giận hay sao mà còn kêu cô rót nước? Nghĩ hay lắm!
Cô quả thực đi rót nước, nhưng chỉ một ly, hơn nữa cô uống một ngụm rồi đặt trước mặt mình: “Tự anh đi.”
Cậu Hào tiếp tục đọc sách, cô tiếp tục đọc văn kiện, một tay anh cầm sách, một tay gác trên chỗ dựa sofa sau lưng cô, ngón tay thon dài rũ xuống, từng ngón tách ra, cách tay khẽ cong, như muốn ôm cô vào vòng ôm.
Một lát sau, anh thu tay về lật sách, mỗi một lần đều chạm vào tóc cô, có lúc còn chạm tới tai cô.
Mỗi lần làn da tiếp xúc đều sẽ dẫn tới bầu không khí mờ ám, khẽ khuấy động mùi hương, có mùi cây thùa của anh, có mùi hoa dành dành của cô.
Dưới ánh đèn cây ấm áp, cô rất dễ dàng có thể nhìn thấy khuôn mặt nhìn nghiêng của anh, anh khẽ cúi đầu, tóc mái che đi nửa phần trán, để lại bóng râm, càng khiến đường nét khuôn mặt thêm rõ ràng.
Nhìn mãi, tay anh rất tự nhiên vươn tới trước mặt cô, bưng ly nước đi, viền ly chạm vào môi anh, ánh mắt cậu Hào không chuyển động, uống một ngụm, chỗ môi chạm tới vừa khéo chính là vị trí cô vừa uống ban nãy.
Ngón tay trắng nõn và thủy tinh kết hợp với nhau, xinh đẹp như một tác phẩm nghệ thuật.
“Cái này tôi uống rồi.”
Gián tiếp...hôn môi.
Người đàn ông không phản ứng, ly nước vẫn ở bên miệng, nhìn như còn muốn uống thêm ngụm nữa.
“Ly này tôi uống rồi, từng chạm miệng, không vệ sinh.”
Cô nói những lời này chính là muốn kích thích cậu Hào đại vương mắc bệnh sạch sẽ, cô yên lặng chờ đợi phản ứng của anh.
“Ừ.” Đôi mắt cậu Hào không dời khỏi sách, đáp một tiếng, căn bản không để ý.
Tự cô buồn bực!
Anh lại im lặng thừa nhận cô nói không vệ sinh?
Sao có thể dùng một chữ ừ để đuổi người khác đi chứ? Quá không tôn trọng người khác rồi!
“Thực ra, cũng vẫn ổn, chỉ là chạm môi, không nuốt ly vào.”
Đậu xanh, cô đang giải thích cái quỷ gì vậy!
“Tôi không tô son, sẽ không làm bẩn ly.”
Cô lại còn bổ sung một câu, đầu óc cô thật sự điên rồi.
Anh rốt cuộc dời mắt khỏi sách, ý tứ sâu xa nhìn cô, môi lại nhấp một ngụm nước, vẫn là vị trí vừa rồi, ánh mắt lóe lên suy đoán: “Cho nên?”
Cho nên?
Giải thích cũng đã giải thích rồi, còn con mẹ gì nữa mà cho nên?
Đợi chút, vừa nãy cô luôn nhấn mạnh miệng mình rất sạch sẽ, không tô son, nghe như đang đòi hôn vậy.
“Cho nên...uống từ từ, uống xong vẫn còn.” Cô nói linh tinh một câu, tiếp tục nghiêm túc đọc văn kiện.
Đọc mãi, chuông cửa bỗng vang lên.
Trễ vậy rồi còn ai tới ấn chuông nữa?
Anh và cô nhìn nhau một giây.
Cô nghi hoặc, đợi chút, hôm nay là ngày mấy? Tiền điện, tiền nước, tiền nhà, tiền phòng?
Nghĩ một lượt xong: “Tôi đi mở cửa.”
Mở cửa, là một người phụ nữ trung niên không quen biết.
“Ai ya, quả nhiên là cô ở nhà, tối qua nhà tôi bị trộm, cũng không biết bảo vệ đang làm gì nữa...Tôi biết cô con gái con đứa ở một mình, nên đến nhắc cô, buổi tối nhất định phải chú ý an toàn đó! Bây giờ nhiều kẻ xấu, đặc biệt chọn những cô gái một mình để ra tay!”
Là hàng xóm, một trong số bốn hộ.
Người phụ nữ còn đang lải nhải giải thích, giọng nói say mê như rượu chậm rãi truyền tới: “Chuyện gì vậy?”
Người đàn ông vừa lên tiếng, bên ngoài liền yên tĩnh!
Người phụ nữ như nuốt phải ruồi nhặng nhìn người đàn ông cao quý trong phòng, kinh ngạc há hốc miệng to gấp mấy lần!
“Thì, thì ra cô không phải sống một mình à?” Giọng như đang nói, sao bỗng nhiên lòi ra một người đàn ông?
Cô không kịp giải thích thì cậu Hào đã đứng dậy, đôi chân dài đi tới trước cửa: “Tôi ở nhà sẽ không có chuyện gì.”
Người phụ nữ thật sự bị dọa ngây người, người đàn ông này thật đẹp trai! Bà ta trước giờ chưa từng thấy ai đẹp trai như vậy: “Cậu...cậu là?”
Bàn tay to của anh cứ như vậy đặt lên vai cô, khuôn mặt anh tuấn vô địch bừng sáng: “Ông xã cô ấy.”
Người phụ nữ ngây ngốc rời đi, miệng vẫn còn lẩm bẩm, thật là một người đàn ông không tệ!
Hôm nay anh nói ông xã bà xã nói đến nghiện rồi.
Cô đẩy tay anh đi: “Anh không cần giải thích như vậy, lúc kết hôn anh đã nói, quan hệ của chúng ta sẽ không nói cho bất kỳ ai biết, bây giờ anh có ý gì?”
Đôi mắt sâu gian xảo của người đàn ông lưu chuyển ánh sáng u ám, cánh tay dài vòng qua đỉnh đầu cô đóng cửa lại: “Lúc đó khác bây giờ khác, hơn nữa, tôi làm việc theo tâm trạng.”
Cái gì mà làm việc theo tâm trạng? Vậy có phải hôm nào tâm trạng thay đổi thì lời nói cũng sẽ thay đổi?
Thực sự là không nói lý.
“Đã muộn rồi, đi tắm rồi đi ngủ.” Anh đặt sách xuống, đứng dậy.
“Anh đi tắm đi, tôi còn có việc phải làm.” Cô còn đang nghiên cứu chồng tư liệu này.
Bà nó ơi, mai đi làm cần dùng, lại nhiều như vậy, không phải là muốn giết chết cô sao?
Anh cầm văn kiện trong tay cô đi: “Bác sĩ Diêu? Bác sĩ hàng đầu của khoa nội tim mạch? Phó giáo sư trẻ?” Một chuỗi xưng hô đột ngột quái dị này là có ý gì?
Quả nhiên -
“Có nhiều danh xưng như vậy, hiệu suất làm việc lại như thế? Em còn có bao nhiêu bất ngờ đợi tôi?”
Mẹ ơi!
Cô đứng bật dậy: “Cậu Hào, tôi quả thực rất bình thường, về phần những hư danh giang hồ gắn cho tôi, nghe chút là được, cần gì xem là thật?”
Anh cao hơn cô một khúc, cơ thể chặn lại ánh đèn, giấu cô trong vùng u ám: “Cho nên định thức đêm làm việc, lấy cần cù bù thông minh?”
Cô ngẩng khuôn mặt tinh xảo: “Không được sao?”
“Không được, thức đêm sẽ khiến đầu óc trở nên ngu ngốc, phản tác dụng, cách tốt nhất để bổ não chính là đảm bảo thời gian ngủ.” Cậu Hào bá đạo nói xong thì kéo cánh tay cô: “Đi tắm, ngay bây giờ.”
“...”
Chưa từng thấy anh như vậy!
Cô bị anh kéo vào phòng tắm, phẫn nộ bắt đầu tắm rửa.
Anh bên ngoài khoanh hai tay trước ngực, vừa xuất viện đã thức đêm làm việc, cô không cần cái mạng nhỏ của mình nữa rồi.
Cô vào cửa, điện thoại đặt trên sofa vang lên.
Mai Khánh Vân gọi điện thoại cho cô.
Cậu Hào không để ý nghe.
Bấm nút nhận.
“Có chuyện gì muốn nói với cô ấy thì nói với tôi là được.”
Toàn thân cô ta ở trong biệt thự run rẩy: “Anh Hào...anh sao vậy?”
“Xem ra, cô không có gì muốn nói.”
Giọng điệu không kiên nhẫn.
Ngón tay Mai Khánh Vân bóp chặt gối ôm: “Anh Hào, em chỉ muốn hỏi thử cô ta, nhức hông trong quá trình mang thai thì có cách nào giảm bớt không, bây giờ rất dễ đau hông...”
Vốn muốn bắt lấy cô để cãi to một trận, nhưng anh vừa mở miệng cô ta liền không dám nói gì cả, tìm đại một lý do.
Cậu Hào khẽ cau mày: “Những chuyện này sau này hỏi bác sĩ Triệu.”
Anh cũng không đau lòng sao?
Một mình Mạc Khánh Vân ngồi trong đại sảnh biệt thự trống rỗng, oán hận mà không nơi nào để trút, nhưng ở trước mặt anh cô ta lại chỉ có thể nhịn: “Em biết rồi, anh Hào...em ở nhà đợi anh về.”
“Không cần, tối nay tôi không về.”
Cô ta bỗng nhớ tới một chuyện: “Anh Hào, không phải anh nói gần đây không ở thủ đô sao? Lúc nào anh về?”
Anh khinh thường giải thích: “Khánh Vân, hình như cô đã quên thân phận của mình, có những chuyện, cô còn chưa đủ tư cách quản.”
Anh cúp điện thoại, cô bước ra khỏi phòng tắm.
Người phụ nữ thon gầy mặc đồ ngủ mùa hè, kiểu dáng bảo thủ, nhưng lại quyến rũ hiếm thấy, mái tóc ướt đẫm dùng khăn lông quấn lại trên đầu, hơi nước phả vào mặt hơi đỏ.
Chỗ nào đó của người đàn ông đang nhao nhao muốn động.
Thấy điện thoại mình trên tay anh, cô cau chặt mày: “Anh cầm điện thoại tôi làm gì?”
Anh bước từng bước tới, chống tay lên cửa phòng tắm, chặn cô giữa cửa và ngực mình, vóc dáng cao lớn của anh khom xuống, kéo gần khoảng cách giữa họ, bầu không khí bắt đầu nóng bỏng.
“Anh làm gì vậy?”
Hô hấp nóng rẫy của anh phun lên mặt cô: “Trên bàn ăn anh đã nói với em...ăn...phải ăn thật kích thích.”