Trò Đùa Tình Yêu

Chương -91




Chương 91: Lần đầu tiên gọi cô là bà xã




Diêu Lan Hạ định ngày mai đi làm bình thường, cho nên làm hồ sơ xuất viện xong thì vội vàng chạy tới phòng làm việc, vì cô nói với bên ngoài rằng mình bị trúng thực, cho nên không khiến mọi người chú ý quá nhiều.



Nhưng sự mờ ám giữa cô và Đào Khánh Trần không biết sao mà bị đồn thành đủ kiểu phiên bản khoa trương.



“Bác sĩ Diêu, cô và phó viện trưởng Đào đã biết nhau từ thời đại học rồi sao?”



“Bác sĩ Diêu, thì ra cô và phó viện trưởng Đào sớm đã là người yêu, thật nhìn không ra nha, kín tiếng quá.”



“Haiz! Bà phó viện trưởng, hề hề, sao lại kín tiếng vậy chứ, bệnh viện chúng ta cũng không cấm cản tình yêu công sở mà.”



Diêu Lan Hạ thực sự khó chịu, đây đều là ở đâu truyền ra vậy? Cô thực sự không tin nổi!



Triệu Nhật Miên cười hì hì áp tới: “Bác sĩ Diêu, chuyện phó viện trưởng Đào xả thân cứu cô bây giờ đã trở thành giai thoại trong bệnh viện chúng ta rồi, hề hề, kịch liệt, lãng mạn, nhiệt huyết biết bao, bây giờ các nam bác sĩ đều như đánh huyết gà, mong ngóng có cơ hội để thi triển sức hút bản thân đấy.”



Thật nhàm chán.



“Giữa tôi và phó viện trưởng Đào không có gì cả, lời đồn vô căn cứ qua một khoảng thời gian rồi sẽ biến mất, đưa ghi chép tình trạng của bệnh nhân tim mạch vành lần trước cho tôi, nếu bệnh nhân thực sự không được e rằng phải phẫu thuật.”



“Đang yên lành lại nhắc tới bệnh nhân để đối phó chúng tôi.”



Bệnh án trong tay bác sĩ Diêu gõ lên đầu Triệu Nhật Miên: “Chức trách của bác sĩ khi nào thì biến thành bà tám rồi? Bệnh nhân lại trở thành nghề phụ rồi?”



“Ai ya ai ya, tôi nói không lại cô, đây, bệnh án bệnh nhân, còn có những cái này, những cái này, đều là của cô, à, đúng rồi, đây là phó chủ nhiệm Cao đưa tới lúc cô không ở đây.”



Ôi, sao lại nhiều công việc như vậy! Cô mới không đi làm một ngày thôi mà! Sao giống đã qua hơn nửa năm vậy!



“Biết nhiều thì khổ mà, bác sĩ Diêu cố lên nha.”



Triệu Nhật Miên cười hề hề rời đi.



Ha hả, quan cao đè chết người, Cao Dĩnh Nhi bây giờ lại nghe thấy đồn đãi của cô và Đào Khánh Trần, tất nhiên càng thêm tra tấn cô.



Được, muốn chơi thì tới đi.



Ôm một chồng công việc ra khỏi bệnh viện, dù sao cũng đã hơn sáu giờ rồi.



Dứt khoát gọi xe về căn hộ của mình.



Đặt tư liệu lên sofa, Diêu Lan Hạ quyết định làm bữa cơm cho mình.



Lúc cô đeo tạp dề, điện thoại vang lên.



Lại là số của Lưu Nguyên Hào?!



Lại sao rồi?



“Ở đâu?” Thẩm vấn thật bình tĩnh thật đơn giản.



Cô cắn răng: “Nhà.”



Lưu Nguyên Hào giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó một tay nhận điện thoại, một tay cầm chìa khóa xe đi tới thang máy: “Nhà nào?”



Cô trước giờ không gọi phòng ở biệt thự Di Cảnh là nhà, dù nói cũng không tình nguyện lắm, bây giờ nói tự nhiên như vậy, nhất định không phải biệt thự.



“Ở...căn hộ của tôi.”



Không thể nói dối, chỉ đành thành thật.



Rất tốt, cô không đến biệt thự.



Nói thật, anh cũng không muốn đi.



“Ăn cơm chưa?” Cậu Hào hỏi tự nhiên như vậy là tình huống gì đây?



“Vẫn chưa, chuẩn bị tự làm.” Cô trả lời tự nhiên như vậy lại là tình huống gì đây?



Cậu Hào mở xe, rắc một tiếng, Rolls Royce màu đen theo sự xoay chuyển của chìa khóa mà khởi động: “Nhà có thức ăn gì.”



Diêu Lan Hạ đang đứng ngay cửa tủ lạnh, thức ăn…



Cô há hốc, trong tủ lạnh chỉ có Cocktail còn thừa, không có thức ăn.



Lưu Nguyên Hào khẽ cau mày: “Bây giờ xuống lầu, đợi tôi ở cửa trung tâm thương mại. Khoảng mười phút nữa tôi tới.”



Ý gì?



“Này? Này!”



Điện thoại cúp máy!



Diêu Lan Hạ nghi hoặc cởi tạp dề, thay giày ra cửa, đi tới trung tâm thương mại, cũng tốn khoảng mười phút. Cô còn chưa tới cửa đã nhìn thấy một chiếc Rolls Royce dừng hiên ngang giữa một đống những chiếc xe phổ thông, xung quanh mấy mét đều không ai dám đỗ xe.



Tầng lớp khu vực này không tốt, tiêu dùng tầm trung, xe thì sao, xe sang càng ít, đại gia vừa xuất hiện, mọi người đều tránh không kịp, lỡ đụng phải thì phí tu sửa còn đắt hơn cả chiếc xe của họ.



Bóng dáng thon dài bước ra khỏi xe, tây trang Versace màu đen, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh rõ ràng.



Thành thục, cao quý, bình thản lại lộ ra khí chất không dễ tiếp cận, chính là Lưu Nguyên Hào.



“Ý gì?” Cô đi tới hỏi.



Anh nhìn tòa trung tâm thương mại: “Siêu thị ở tầng B1?”



“Đúng, sao vậy?”



Rất tốt.



Cô còn chưa hồi thần, anh lại nhấc đôi chân thon dài bao trong quần tây bước đi!



Cô sững sờ, anh quay đầu, có chút không kiên nhẫn: “Không đi theo?”



A…Đi theo đi theo.



Nhưng mà, dạo siêu thị là có ý gì? Hơn nữa...tay anh còn đẩy xe hàng? Trời ạ!



Không nhìn thấy ánh mắt trai gái xung quanh nhìn anh như muốn ăn anh sao? Người đàn ông cao quý nổi bật như vậy, đi tới đâu cũng là một ngọn hải đăng, thực sự như thần tiên!



Cô rất muốn duy trì khoảng cách với anh…



“Nấp xa như vậy làm gì? Tới đây.”



Cô đi từng bước nhỏ, từng bước nhỏ...nửa ngày vẫn duy trì cách xa một bước.



Anh cau mày, tay dứt khoát ôm lấy eo cô!



Toàn thân căng cứng! Hô hấp vội vàng! Tế bào não đang thiêu đốt!



Cô bị đốt đến hồ đồ rồi.



Nghênh đón ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình, cô cười khan: “Cậu Hào, cậu hát khúc nào vậy?”



Mặt anh không thay đổi, đẩy xe hàng chậm rãi đi trong khu đồ tươi: “Mua thức ăn.”



Diêu Lan Hạ: “...”



“Ngây ra làm gì? Biết làm gì thì lấy cái đó, tôi đói rồi.”



Cô ngẩng đầu nhìn anh, nuốt nước miếng: “…”



Con người anh đen như mực, có chút phúc hắc, có chút xấu xa, có chút ngang ngược: “Nhìn đủ rồi chứ? Nhìn đủ rồi thì bắt đầu mua thức ăn.”



Mua, mua thức ăn?



Thế giới đều theo đó run rẩy.



Cô chọn mấy thứ đơn giản dễ làm, chủ yếu là đồ chay, thịt là phụ, cá nhiều hơn.



“Được rồi.”



Trong xe hàng không có bao nhiêu đồ, anh cau mày: “Chỉ vậy?”



Cô gật đầu: “Một bữa cơm không tốn bao nhiêu thức ăn.”



Cậu Hào nhướn mày, nếu không phải một bữa thì sao?



Bỏ đi, vẫn là không nói nữa.



Khu tính tiền có không ít người đang xếp hàng, cô thấy anh như vậy, sợ phía trước sẽ đánh chiêng mở đường nhường lối cho anh, thế là cô kéo xe hàng trong tay anh lại: “Tôi đi tính tiền, anh ra ngoài trước đi.”



Ai biết, tay cô chạm tới thanh kim loại, bàn tay to của anh khẽ phủ lên, chính là tự nhiên như vậy, chính là bá đạo như vậy…



“Cùng đi.”



Chính là khiến người ta ngại từ chối.



“Xin hỏi tiền mặt hay quẹt thẻ?” Ngân viên thu ngân ngây ngốc nhìn anh, đôi mắt phát sáng.



Trong lòng Diêu Lan Hạ không vui, có chút tức giận: “Zalopay!”



Vội vàng ra ngoài, chỉ mang theo điện thoại, chỉ có thể thanh toán zalopay.



Lưu Nguyên Hào lấy ví da ra, đặt vào tay cô, cầm lấy điện thoại cô: “Tiền mặt.”



Diêu Lan Hạ: “…”



Người này ra ngoài còn mang theo tiền mặt…ngoài sức tưởng tượng.



“Dạ được, dạ được thưa anh.”



Nhân viên thu ngân cầm đi tờ tiền giấy ba trăm nghìn vừa rút ra khỏi ví từ tay Diêu Lan Hạ, ngón tay cô nắm chặt không chịu buông, hai người giằng co vài giây…



“Bà xã, tính tiền rồi.”



Bùm!



Đầu cô như có quả bom nguyên tử nổ tung!



Cô kinh ngạc buông tay, tiền bị rút đi, chỉ số thông minh của cô cũng bị rút đi rồi! Vừa nãy anh gọi cô là gì?



Sắp bốn năm rồi, từ lúc kết hôn cho tới bây giờ, cô trước nay, trước nay chưa từng nghe thấy hai chữ bà xã từ trong miệng anh, chưa từng!



Ánh mắt cô kinh ngạc biến thành hoang mang, con ngươi màu nâu sẫm mờ mịt hoảng hốt, toàn bộ thế giới chỉ còn lại khuôn mặt của anh.



Khuôn mặt đó nhuộm đầy mị hoặc tuyệt thế, đôi mắt sâu thẳm ngày càng thâm trầm, khí chất và cao quý đều chứa đựng trong đó, không cách nào suy đoán.



“Này! Đằng trước rốt cuộc có đi hay không! Chúng tôi đang vội thanh toán đây!”



Tay anh khoác vai cô, kéo người phụ nữ đang ngây ngốc ra ngoài.



“Thối anh tiền này…”



Hai người vẫn bước đi, dường như không nghe thấy.



Lên xe, vòng cung phản xạ siêu dài của Diêu Lan Hạ cuối cùng đã đàn hồi lại: “Vừa nãy anh…rốt cuộc là có ý gì?”



Anh khởi động xe, không để ý nói: “Không có ý gì cả.”



Gọi bà xã mình cần có ý gì?



Nhưng...lúc nãy anh gọi hai chữ bà xã, tại sao lại sảng khoái như vậy?



Lên lầu, vào nhà, Diêu Lan Hạ chuẩn bị làm thức ăn.



Đeo tạp dề lên, dáng vẻ nội trợ rất ngoan ngoãn dịu dàng, nét hung dữ ban ngày của cô cuối cùng đã bị bào mòn, cậu Hào rất hài lòng.



“Anh muốn ăn hấp hay luộc?”



Cô nói cá.



Anh ngồi trên sofa phòng khách, đôi chân thoải mái bắt chéo, tay còn lật xem tài liệu của cô: “Em thế nào thoải mái thì tôi ăn thế đó.”



Cái anh nói, là người.



Mặt cô nóng lên, ôi má ơi! Ăn cá thôi mà cũng không quên trêu chọc cô!



Cho anh nướng, cho thật nhiều ớt cay! Cay chết anh!



Bữa cơm làm xong, bốn món một canh rất phong phú, món ăn hằng ngày làm ra không đáng nhắc tới.



“Có thể ăn rồi.” Cô bày chén đũa, gọi anh một tiếng.



Bóng dáng cao lớn của anh đầy uy phong, hơi thở cương dương trên người lan tỏa, phòng khách nhỏ hẹp bị một mình anh chiếm hết.



Anh trực tiếp ngồi trên ghế bàn ăn, vươn tay muốn cầm đũa.



“Tôi nói này…anh rửa tay rồi sao?”



Một câu rất tự nhiên.



Cậu Hào vươn tay ra: “Rất sạch sẽ.”



Bác sĩ Diêu trực tiếp nội thương: “Vừa nãy anh cầm văn kiện, thứ đó bị bao nhiêu người sờ tới, không dơ cũng có vi khuẩn, rửa tay trước rồi ăn cơm.”



Cô dứt khoát thu đũa lại, không đưa cho anh.



Cậu Hào lén vui vẻ cau mày: “Được.”



Tiếng nước chảy chậm rãi, hơi thở hormone mạnh mẽ từ nhà vệ sinh lan tỏa đến chóp mũi cô, mỗi một lần hít thở đều là dụ hoặc nguy hiểm của người đàn ông.



Anh rửa tay xong, lại xòe ra cho cô xem: “Bây giờ thì sao?”



Hô hấp cô nghẹn lại: “…Được rồi.”



Ngồi xuống đối diện nhau, ánh mắt cậu Hào bị con cá đỏ bừng thu hút, đây là cho bao nhiêu ớt?



Cô cười híp mắt mời anh: “Cơm canh đạm bạc, cậu Hào chịu đựng nhé, a, con cá này là đặc biệt làm cho anh, anh ăn nhiều chút.”



Biết anh không thích ăn cay, còn nói đặc biệt làm cho anh, kêu anh ăn nhiều chút?



Người phụ nữ này, đang tìm chết.



“Được.”



Anh dùng đũa lùa ớt và tiêu bên trên ra, cuối cùng đã lộ ra thịt cá trắng mềm: “Thì ra đây chính là dáng vẻ em thoải mái?”



Hử? Cô thoải mái thế nào thì anh ăn thế ấy...



Miệng cô ngậm đậu que, xém chút bị nghẹn chết: “Anh rốt cuộc có ăn hay không?”



Thật lắm lời.



Anh gắp miếng cá, không hề cau mày: “Ăn, em cảm thấy thoải mái, có độc tôi cũng ăn.”



Nhân tố mờ ám dâng lên…bầu không khí trở nên nóng bỏng…mặt cô đỏ bừng.



“Này!”



Cá ở bên miệng anh, cô không nhịn được: “Cái này hơi cay, hay là anh đổi sang cái khác đi.”



Mắt anh lóe lên gian xảo, khẽ nói: “Cay, ăn mới đủ vị, bóc lớp vỏ ngoài trước, thịt mềm bên trong vào miệng liền tan, cay, có dư vị, kích thích.”



Đậu xanh! Ăn cá thôi, sao giống như quần áo toàn thân bị anh lột hết vậy!



Ngọn lửa trong khoang miệng cậu Hào đang thiêu đốt, người phụ nữ này thật sự nỡ!



Cô rất chủ động gắp một miếng to, đặt vào bát anh: “Cậu Hào ăn cá chuyên nghiệp như vậy, vậy anh nhiều thêm chút.”



Không tin không cay phục anh!



Cậu Hào bình tĩnh: “Nhu cầu lớn như vậy, xem ra một lần không thể thỏa mãn được, vậy mấy lần thích hợp? Tôi sẽ phối hợp, bốc cháy cũng không sao.”