Chương 90: Một chăn, hai người
Lưu Nguyên Hào trước khi trả lời thì nhìn Diêu Lan Hạ trước, anh muốn từ trên mặt của cô nhìn thấy một chút cảm xúc dao động, tuy nhiên người phụ nữ này động tác gì cũng không có, biểu cảm gì cũng không có, cô lười nhác dựa vào đầu giường, nhìn dáng vẻ là định nhắm mắt dưỡng thần.
Ngón tay của cậu Hào bóp điện thoại: “Chuyện này sau này nói tiếp.”
Anh có hơi mệt mỏi khi phải đối phó với chuyện vặt trong nhà, nhất là dính tới Mai Khánh Vân và Diêu Lan Hạ.
Mai Khánh Vân, chỉ cần cho chút chỗ tốt thì thỏa mãn, đủ túi xách mới, hơi dịu dàng, cô ta có thể làm chiêu bài cho nhà họ Lưu mấy chục năm.
Mà Diêu Lan Hạ, cô đủ độc lập, căn bản không cần anh nhọc lòng.
Một khi nhọc lòng thì muốn moi ra cả trái tim, không, cả trái tim cũng còn không đủ.
“Cái gì mà sau này nói tiếp! Con tối nay về nhà tổ! Khánh Vân là thai phụ, bất cứ cảm xúc dao động nào đều sẽ ảnh hưởng đến sự phát triển của thai nhi, con là ba của đứa trẻ, bắt buộc phải có trách nhiệm với đứa trẻ!”
Đứa trẻ, lại là đứa trẻ!
Cô nghĩ không hiểu, nếu như Mai Khánh Vân không có đứa trẻ, có phải ở trong mắt Vũ Trúc Ngọc cũng sẽ không đáng một xu không?
“Con có việc, tối nay không về.” Cậu Hào qua loa ứng phó một câu.
“Mẹ mặc kệ con có chuyện gì, lập tức về nhà tổ, Hào, Khánh Vân là con dâu mà mẹ nhận định, hai đứa ở bên nhau cũng được mấy năm rồi, bởi vì Diêu Lan Hạ người phụ nữ đó, Khánh Vân đã oan ức rồi, bây giờ đã mang thai, con còn muốn nó oan ức nữa sao? Con có thể, mẹ không thể! Con còn không ly hôn thì mẹ tuyên bố Khánh Vân là mợ chủ của nhà họ Lưu!”
Diêu Lan Hạ từng câu từng chữ đều nghe rất rõ, Vũ Trúc Ngọc đã muốn thật rồi.
Vũ Trúc Ngọc là nhân vật lợi hại cỡ nào, hơn 20 năm trước thì đã danh chấn khắp nơi rồi, năm đó tin tức xấu của nhà họ Lưu đã gây chấn động, nhưng bà ta một tay dẹp yên.
Lưu Nguyên Hào nhíu mày: “Con ở bên ngoài, không về được, cứ như thế trước đã.”
Nói xong thì Lưu Nguyên Hào cúp máy.
Diêu Lan Hạ mở mắt ra, nhìn thấy sự khó xử và không vui của anh: “Anh vẫn là quay về đi, mẹ anh hình như rất tức giận.”
“Bà ấy cũng là mẹ cô, cô là mợ chủ của nhà họ Lưu, đây là sự thật không thể thay đổi.” Anh bá đạo tuyên bố thân phận của cô, hoàn toàn không cho cô cơ hội tiếp tục tránh né.
Diêu Lan Hạ có hơi muốn cười: “Vừa rồi cuộc đối thoại của hai người trong điện thoại tôi đều nghe thấy rồi, bà ta nhận định Mai Khánh Vân là vợ của anh, cho nên Lưu Nguyên Hào, chúng ta...”
Ly hôn đi.
Nhưng anh tuyệt đối không cho cô cơ hội nói ra câu nói đó: “Tôi nói với bọn họ tạm thời không ở Thủ Đô, cho nên tối nay không thể về nhà tổ được, không thể về biệt thự, không chỉ tối nay, xem ra mấy ngày tới không thể trở về.”
Diêu Lan Hạ che đôi tay trong siết chặt trong chăn: “Vậy anh...”
“Phòng bệnh này tuy đơn giản, may mà giường đủ lớn, tối nay tôi ở đây.”
Diêu Lan Hạ: “... Anh muốn ở bệnh viện?”
“Sao hả? Bà Lưu không muốn để chồng ở bên sao? Hay cô muốn đợi vị phó viện trưởng đó đến?” Cái miệng sắc bén của Lưu Nguyên Đào đã chặn lời của Diêu Lan Hạ.
Cô đâu có ý này chứ? Cô là muốn nói với anh, hoàn cảnh của bệnh viện dù sao không tốt, một người quen ở biệt thự sang trọng như anh thật sự quá không thích hợp với nơi này rồi.
“Nơi này không có đồ dùng cá nhân.” Cô nặn cả nửa ngày mới nói ra câu rất quen tai.
“Mấy cái này không quan trọng.” Anh tùy ý đáp.
Được thôi, nếu anh đã không băn khoăn, cô cũng không làm màu.
Nói là không để ý, anh vẫn là kêu Quý Đông Minh đưa tới một bộ đồ dùng cá nhân.
Diêu Lan Hạ nhìn cửa phòng tắm của phòng bệnh VIP, Lưu Nguyên Hào đang tắm rửa bên trong, cô thật sự vừa tức vừa buồn cười, một phút trước còn đấu khẩu, một giây sau vậy mà có thể ở chung một phòng, đều đã chả sao cả tới loại trình độ này, kỳ quái vô cùng.
Cơn buồn ngủ kéo tới, Diêu Lan Hạ cuộn trong chăn mí mắt đánh nhau.
Tắm rửa xong thay bộ đồ khác, Lưu Nguyên Hào vén chiếc chăn có mùi thuốc sát trùng, chui lên giường.
Diêu Lan Hạ chỉ cảm thấy có một cỗ ấm áp ập tới, sau lưng vô cùng căng cứng, khí tức cường thế nóng bỏng trên người anh lan ra xung quanh cô, bảo chùm tất cả hô hấp của cô!
Cánh tay dài có lực của Lưu Nguyên Hào ở đằng sau cô ôm lấy bả vai của cô, Diêu Lan Hạ bị dọa cơn buồn ngủ bay mất, suýt nữa thì nhảy dựng lên, nhưng anh hình như biết trước sẽ vậy, đè cô lại.
“Anh, anh làm gì?” Giọng nói của cô có hơi run.
Loại chuyện này anh làm nhiều rồi, cô thật sự có chứng sợ hãi.
Cậu Hào từ tối qua mất ngủ đến sáng nay liều mạng cứu người, lại xử lý chuyện của nhà họ Khang, đã là một ngày một đêm không có nghỉ ngơi rồi, hơn nữa anh cả quá trình đều thấp thỏm, còn thể lực đã tiêu hao quá độ, lại không ăn cơm gì cả, có mình đồng da sắt nữa cũng không chịu nổi dày vò như vậy.
Cho nên, cậu Hào mệt rồi.
“Yên tâm, tôi không có hứng thú người phụ nữ bệnh tật.” Miệng của anh nói một câu cũng không tha người, nhưng động tác của hai tay lại dịu dàng đến đáng sợ.
Quá dịu dàng, dịu dàng đến xa lạ lại còn thấu xương.
Sự cường thế trong lòng Diêu Lan Hạ bị sự dịu dàng của anh hòa tan, giọng nói cũng mềm đi không ít: “Đồ của bệnh viện mùi thuốc sát trùng tương đối nặng, có điều anh ngửi lát sẽ quen.”
Anh khẽ ừm một tiếng, giống như một đứa trẻ đòi ôm áp sát lưng của cô, cằm dựa vào cổ của cô, khoang mũi căn bản không có mùi của thuốc sát trùng, chỉ có mùi thương nhàn nhạt sau khi cô tắm tỏa ra.
Hô hấp của cô trở nên hơi gấp, cắn răng hỏi: “Anh rất lạnh sao?”
Người đàn ông đằng sau ôm cô chặt như vậy, cả người lại nóng muốn đòi mạng, có phải là sốt rồi không?
Lông tóc đều bị thiêu đốt, đây là lửa dục!
Cánh tay dài của cậu Hào vòng qua eo và đệm của cô, dùng sức quay cô lại, cô quay lưng, anh không thích.
Bị bắt ép mặt đối mặt, nhịp tim của Diêu Lan Hạ đập càng nhanh, cô nhìn người đàn ông chung chăn gối, cắn môi không dám nói chuyện.
Lưu Nguyên Hào nhìn cô, tay ôm lấy cô: “Có chuyện, tôi khá hối hận.”
Diêu Lan Hạ chớp chớp mắt: “Cái gì?”
Lưu Nguyên Hào hít thở sâu một hơi: “Tôi nên nháo chuyện cô bị bắt cóc lớn một chút.”
Tốt nhất là ai cũng biết, tốt nhất là cả thành mưa gió, tốt nhất là trở thành bản tin hot của cánh truyền thông.
Chứ không phải một mình gánh tất cả, làm chuyện chỉ có hai người biết.
Diêu Lan Hạ bị lời của anh làm cho ngây ra.
Cô còn chưa hỏi, anh nói: “Nếu chuyện nháo lớn rồi, thân phận mợ chủ của nhà họ Lưu của cô sẽ bị bên ngoài biết được, tất cả lời đồn chưa đánh đã tan, cô cũng đừng hòng tiếp tục liếc mắt đưa mày với tên họ Đào đó nữa.”
Nửa câu trước cô còn khá cảm động, nhưng nửa câu sau là cái quỷ gì?
Mặc kệ nói như nào, cậu Hào hiếm khi dịu dàng như thế, thật là quá ít thấy, cô cũng không tiếp tục xé ra nữa, dịu dàng cười với anh, hai người dưới một chiếc chăn, mặt đối mặt, hô hấp hòa lẫn: “Hôm nay, cảm ơn anh. Mặc kệ mục đích của anh là gì, tóm lại anh đã cứu tôi, tôi nên cảm ơn anh.”
Bàn tay to của Lưu Nguyên Hào ôm lưng của cô, một tay để ở giữa lưng của cô, ấm áp, dịu dàng.
“Vậy thì, cô muốn cảm ơn tôi như nào?”
Hửm? Còn nhân cơ hội bắt chẹt?
“Anh muốn kêu tôi cảm ơn như nào?”
Mày kiếm của cậu Hào nhướn lên: “Hôn tôi.”
Yêu cầu của anh ngược lại cũng không quá đáng, lại là ở dưới chăn, chỉ là quá bất ngờ, làm cho không giống là vợ chồng sắp ly hôn, ngược lại giống vợ mới mới cưới.
Sẽ không đâu sẽ không đâu, nhất định là cô nghĩ nhiều rồi.
Ánh mắt của cô có hơi mê mang, ngón tay mảnh khảnh túm lấy tay của anh, đưa mắt tiến sát gương mặt đẹp trai của anh, nâng cằm hôn lên môi của anh.
Nụ hôn này đến thì chậm, đi thì nhanh, còn hời hợt, anh căn bản không cảm nhận được hương vị.
Không đủ.
Bàn tay lớn của cậu Hào siết lại, kéo sát người phụ nữ nhỏ bé vào người mình, cụp mắt chặn miệng của cô, hai đôi môi dán lại, lửa nóng lan ra...
Cậu Hào mê luyến đôi môi của cô muốn mất mạng, hơi thở của cô, rõ ràng anh không thỏa mãn về loại mức độ này, đưa lưỡi vào, đột nhiên nghĩ tới lưỡi của cô bị thương, chỉ đành cưỡng ép sự cương cứng của bụng dưới mà đành thôi.
Mỗi lần biến khách thành chủ của anh đều cường thể như thế, cô đã quen rồi.
Hơn nữa, hương vị của anh, cô rất thích.
Cậu Hào ôm lấy cô: “Ngủ đi, tôi bây rất đói, khó đảm đảo sẽ đói quá mà ăn quàng.”
Diêu Lan Hạ: “...” Hừ nhắm mắt lại!
Trong bóng tối, cậu Hào nhoẻn miệng, nghĩ cái gì vậy? Anh thật sự rất đói, vừa rồi nên ăn một cái bánh bao.
Chìm đắm ở trong vòng ôm của anh, một tối này, hai người đều khó ngủ.
Ngày hôm sau, Lưu Nguyễn Hào dậy từ sớm, quan hệ của bọn họ còn chưa hoàn toàn công bố, anh không muốn chụp tội danh câu dẫn lên đầu cô.
Cho nên Diêu Lan Hạ sau khi tỉnh dậy bên cạnh đã trống không, đồ trong phòng tắm cũng được xử lý sạch sẽ, giống như tối qua Lưu Nguyên Hào căn bản chưa từng tới, cô chỉ là nằm mơ một giấc mơ đẹp trong đó có anh mà thôi.
Một ngày đều chỉ ở bệnh viện tịnh dưỡng, Diêu Lan Hạ khôi phục đã ổn rồi.
Bỏ qua Đào Khánh Trần, Diêu Lan Hạ làm thủ tục xuất viện cho mình.
Buổi chiều, tòa cao ốc quốc tế MBK.
Lưu Nguyên Hào ngồi ở ghế ông chủ, máy tính trước mặt mở video, bên trong là gương mặt chơi bời không màng sự đời của Cố Diên Sâm.
“Tra tới đâu rồi? Đừng cười ha ha với tôi.”
Cố Diên Sâm gãi đầu: “Đừng nóng vội, đều là chuyện của mấy năm trước rồi, trực tiếp hỏi cũng không dễ hỏi, hơn nữa tôi đâu phải là người của phòng hồ sơ trong bệnh viện, đường hoàng đi tra hồ sơ sẽ bị bắt lại được chưa? Tôi giờ không phải là đang tìm cơ hội sao?”
“Cậu trước đây hiệu suất làm việc rất cao, sao thế? Thời gian dài không tiếp nhận cải tạo của tôi, yếu đi rồi? Nếu đã như vậy, lập tức cút về nước, tôi đích thân dạy cậu.”
Khóe miệng của cậu Hào cong lên, nhiều thêm vài phần khiêu khích.
Cậu Cố liên tiếp nói đừng đừng đừng: “Đã đang nghĩ cách rồi, tôi nói này, cậu nếu thật sự là thích cô ấy, lại hà tất gì để tâm nhiều như vậy, quản cô ấy năm đó đã xảy ra gì, quản cô ấy đã dùng cách gì, dù sao là ở bên nhau rồi, cái này không phải là tốt rồi sao? Mấy người các cậu thật không dứt khoát!”
“Không được, tôi không thể ở bên cạnh cô ấy trong mơ hồ được, nếu chuyện năm đó không phải là lỗi của cô ấy, vậy thì mọi chuyện trong ba năm này, tôi phải chịu toàn bộ trách nhiệm.”
“Vậy nếu như là thật thì sao?”
Cậu Hào trầm mặc khi bị hỏi: “Cậu tra trước, có bất cứ kết quả gì đều nói cho tôi.”
“Được, nói xem, cậu và người đẹp Mai như thế nào rồi? Tôi ở Mỹ nhìn thấy tuyên bố ở trên báo nước ngoài, Mai Khánh Vân sắp tới muốn đến New York tuyên truyền cho phim đó.”
Mai Khánh Vân muốn đến New York?
Cậu Hào không có tiết tháo thở phào trong lòng.
“Không biết, cũng không muốn biết.”
“Vãi, cậu rõ ràng chính là không thích cô ta.”
“Thân phận hiện nay của cô ta có hơi đặc biệt, vẫn không thể dễ dàng động thủ, tóm lại, làm tốt chuyện của cậu.”
“Được được được, tôi chính là người chạy việc cho cậu.”
Ngón tay của Lưu Nguyên Hào gõ vào mặt bàn, nghĩ đến cơ hội đã bỏ lỡ, cậu Hào nói: “Có cách gì có thể công khai quan hệ của tôi và cô ấy không? Dưới tiền đề không ảnh hưởng đến danh dự của cô ấy không ảnh hưởng đến cuộc sống của cô ấy.”
Cố Diên Sâm phun máu: “Cậu muốn công khai quan hệ vợ chồng sao? Mẹ nó, cậu chính là Lưu Nguyên Hào, người phụ nữ dính vào cậu đều đủ trở thành trở thành tâm điểm chú ý rồi, đừng nói là vợ chính hiệu, Diêu Lan Hạ tất nhiên phải bị giới truyền thông vây công, hơn nữa ngày tháng bình yên của cô ấy sợ rằng cũng khó mà duy trì tiếp, chuyện này, cậu phải suy nghĩ cho kỹ.”
Lưu Nguyên Hào nhíu mày: “Điều tôi lo lắng chính là chuyện này.”
“Ài, cậu nếu như là đã động chân tình, cậu cả Lưu của chúng ta từ khi nào kiêng kỵ tới cảm xúc của người khác? Tôi kiến nghĩ cậu thương lượng với cô ấy một chút, bảo cô ấy làm tốt tâm lý chuẩn bị, tâm lý chuẩn bị đại loại mấy chuyện ra khỏi cửa bị ong bu, đi dạo bị chụp lén gì đó.”
Đáng chết, Lưu Nguyên Hào lần đầu tiên trong đời, có chút phiền lòng về thân phận của mình.
“Còn nữa...” Ngón tay của cậu Hào day lông mày: “Có cách gì đơn giản có hiệu quả có thể kiểm chứng trong lòng của người phụ nữ này có tôi hay không không?”
Cố Diên Sâm muốn ói máu rồi: “Cậu cả Lưu, cậu chắc chắn cậu là người đàn ông đã kết hôn 3 năm, chứ không phải là đứa trẻ chớm yêu không? Cậu... đây là mê cô ấy rồi!”
“Đừng phí lời, nói!”
“Thứ nhất, tiếp cận với cô ấy, dùng mọi cách mặt dày vô sỉ tiếp cận cô ấy, bám lấy cô ấy...”
“Nói cách thứ hai!” Cách shit chó gì đây!
“Khụ khụ, cách thứ hai chính là duy trì ám muội với Mai Khánh Vân, xem cô ấy có ghen không, cô ấy ghen thì chứng minh để tâm, nếu như không có phản ứng, vậy cậu gặp bi kịch rồi.”
Ngón tay của cậu Hào gõ vào đầu gối, hình như vẫn là cách thứ nhất thích hợp với cô hơn.
“Cút đi tra tư liệu đi!”
“Vậy cậu định thăm dò như nào?”
“Tự ông đây giải quyết.”