Chương 88: Đau khổ cô chịu, anh trả lại gấp trăm lần
“Sếp, mợ chủ, anh sắp xếp như nào?”
Chiếc xe Rolls Royce mày đen lái vào thành phố, Quý Đông Minh lái xe hỏi.
“Về bệnh viện.”
Người phụ nữ ngồi ở ghế sau còn chưa tỉnh, Lưu Nguyên Hào để đầu của cô tựa vào lòng mình, sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của cô, đều luôn nhẹ nhàng.
“Rõ.”
Quý Đông Minh khi lái xe lén nhìn hai người đằng sau, cậu Hào một mình đi cứu người, quá trình không cần nói chi tiết anh ta cũng có thể đoán được, nhưng Quý Đông Minh có chuyện không hiểu.
Để trong lòng không hỏi, thật sự khó chịu, cho nên to gan thử: “Sếp, sao không gọi trước cho tôi tới đón hai người? Tôi luôn đợi tin tức.”
Sau đó, có phải đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không?
Phải, anh bất cứ lúc nào cũng có thể gọi điện gọi anh ta tới đón, một câu không có tiền thì từ bỏ gọi taxi, ai không biết gọi taxi cũng không cần thiết lên xe phải trả ngay, đến nơi sẽ có người trả cho anh.
Huống chi, còn có gì tiện hơn một cuộc gọi hô mưa gọi gió chứ.
Anh thuận miệng nói dối, cô không có nghe ra, là thật sự bị dọa ngốc rồi sao?
“Điện thoại hết pin rồi.”
Cậu Hào nói như vậy.
Quý Đông Minh tin là thật, tiếp tục lái xe tới bệnh viện.
Mà lúc này, điện thoại của cậu Hào rung lên, điện thoại trong túi phát ra âm thanh ì ì...
Bên trong chiếc xe rộng lớn, bầu không khí có hơi ngại ngùng, nhưng không có nói chuyện, lòng biết mà không nói mỗi người chọn cách trầm mặc.
Quý Đông Minh bật chế độ đãng trí cộng với điếc.
Lưu Nguyên Hào mắt ưng hơi nheo lại, trên màn hình nhấp nháy cái tên Mai Khánh Vân.
Cuộc gọi mà anh không muốn nghe nhất lúc này.
Nghĩ không nghe, anh liền lướt điện thoại vờ như không nghe thấy.
Sau đó, anh chọn tắt máy.
Quý Đông Minh tâm trung lái xe, vừa rồi cái gì cũng không xảy ra, cho dù là nghe thấy cái gì cũng là ảo giác của anh ta.
Đây là cảm giác anh ta tạo cho cậu Hào.
Lát sau, giọng nói lạnh lùng u ám của cậu Hào cất lên, thay đổi thanh sắc trầm thấp có cảm xúc của anh, trở nên quyết tuyệt: “Khang Thành Kiệt và đám tay sai của anh ta, trong ba ngày thanh trừ sạch sẽ.”
Ngón tay của Quý Đông Minh run lên, trượt tay lai một cái: “Khang Thành Kiệt? Sếp là nói, người bắt cóc mợ chủ là anh ta?”
Cậu Hào gật đầu: “Đúng, là anh ta, người hạ độc, thiết nghĩ cũng là anh ta. Người này tôi không muốn nhìn thấy nữa.”
“Rõ! Có điều cậu Hào, anh muốn trực tiếp thịt anh ta sao? Hay là...”
“Thịt anh ta! Còn nữa, nhà họ Khang nếu đã không nuôi dạy ra được cậu con trai tốt, giữ lại gia nghiệp cũng vô dụng, nuốt nhà họ Khang đi.”
“Được!”
Chuyện xấu vui lòng người như vậy, anh ta thích.
Bệnh viện trung tâm.
“Anh Lưu, cô ấy đây là...”
Đào Khánh Trần luôn đợi Diêu Lan Hạ, nhưng anh ta nhìn thấy Diêu Lan Hạ vậy mà là trong trạng thái ngất xỉu, liên tiếp ba lần, ống nghe trong cổ bác sĩ Đường đều sắp quen tai rồi.
“Ngất xỉu rồi.”
Giọng nói rất lạnh nhạt.
Anh ta nhìn ra được, anh ta muốn hỏi sao lại ngất xỉu, hơn nữa màu sắc quần áo trên người đều thay đổi rồi, mặt còn sưng một nửa, nếu như không cho lời giải thích, thích hợp sao?
Nhưng cho lời giải thích, thích hợp sao?
Đối phương là Lưu Nguyên Hào.
Đào Khanh Trần đích thân làm kiểm tra cho Diêu Lan Hạ, cái gọi là kiểm tra, tự nhiên là muốn kiểm tra mí mắt, nghe nhịp tim...
Nghe nhịp tim sao...
Ống nghe trong tay Đào Khánh Trần nhẹ nhàng đặt ở trên ngực của Diêu Lan Hạ, thông qua di dộng tìm chuẩn xác tần số, ngón tay giữ ống nghe kim loại bé bé, thỉnh thoảng đầu ngón tay sẽ chạm vào áo bệnh nhân của cô.
Cậu Hào nhíu mày: “Được rồi.”
Đến bác sĩ như Đào Khánh Trần đều chưa nói được, anh nói cái gì mà được chứ?
Lấy ống nghe ra, Đào Khánh Trần kéo tấm chăn mỏng dùng cho mùa hè thay cô: “Không có gì đáng ngại, chỉ là mệt mỏi quá độ cộng thêm cô ấy từ tối qua đến giờ hình như chưa ăn gì, còn rửa dạ dày, thể lực không cầm đỡ được cho cơ thể, tôi sẽ truyền dinh dưỡng và đường cho cô ấy.”
Lưu Nguyên Hào mặt mũi đen xì.
Đào Khánh Trần vừa rồi khi chẩn đoán cho cô, động tác tuy rất chính quy, rất chuyên nghiệp, nhưng cậu Hào nhìn không thoải mái.
Diêu Lan Hạ là bác sĩ, bác sĩ khám bệnh nam nữ đều có, gặp phải bệnh nhân nam, cô cũng sờ tới sờ lui như vậy sao?
Hôm nay còn may là ống nghe, vậy thì, trực tiếp dùng tai nghe, dùng lòng bàn tay đi cảm nhận thì sao?
Shit!
Tâm trạng của anh tệ đến cực điểm.
Truyền dịch, cậu Hào phải xử lý chuyện của nhà họ Khang, liền rời khỏi bệnh viện.
Diêu Lan Hạ tỉnh lại lần nữa đã là buổi tối.
“Cô tỉnh rồi.”
Lần này người đối diện với cô là gương mặt dịu dàng nho nhã của Đào Khánh Trần, còn cả giọng nói trầm thấp như piano sau khi anh ta mệt mỏi.
“Ừm.’
Toàn thân không có sức, cô phát hiện ngay cả ngồi dậy cũng không làm được.
Đưa tay ấn cô xuống giường, tiếng cười ôn nhuận của Đào Khánh Trần giống như xúc tu, an ủi vảy ngược và gai nhọn trong lòng cô: “Cô bây giờ còn rất suy yếu, cần phải tịnh dưỡng, vì không để cô tiếp tục chạy lung tung ra ngoài, tôi sẽ ở đây canh cô, còn nữa, cô bây giờ là bệnh nhân số một của tôi, bệnh nhân bắt buộc phải nghe theo lời căn dặn của bác sĩ, không được phản kháng.”
Cô che đi sự mệt mỏi khẽ mỉm cười, bác sĩ Diêu bị bệnh dường như cũng ôn hòa nhiều.
“Cảm ơn anh.”
Anh ta nhíu mày: “Thật sự không muốn nghe thấy câu nói này nữa.’
Biệt thự Di Cảnh.
Mai Khánh Vân đến nhà đã là hơn 8 giờ tối, nhưng Lưu Nguyên Hào và Diêu Lan Hạ đều không ở đây.
Cô ta đá chiếc cao gót ra, kiêu ngạo ra lệnh: “Xuân, giúp tôi để giày lên trên, Linh, chuẩn bị một ly cà phê ít đường.”
Xuân cầm đôi cao gót Dior của cô ta lên, nghĩ rồi để ở tầng thứ hai.
Linh bê ly cà phê pha loãng ra, Mai Khánh Vân cầm lên uống một ngụm.
“Phì! Đây là cà phê gì hả, là thứ người uống sao? Tôi muốn ít đường, cô pha ngọt như vậy là muốn ngất chết tôi sao? Pha lại!”
Linh rụt rè gật đầu: “Vâng, cô Mai.”
“Gọi tôi là gì!”
Mai Khánh Vân cầm lấy chiếc cặp đập vào đầu Linh: “Gọi tôi là gì!”
“Tôi...” Linh uất ức khó chịu muốn khóc, không dám rơi nước mắt, cắn môi: “Mợ... mợ chủ...”
Mai Khánh Vân ngồi ở giữa chiếc sô pha lớn, hai tay giang ra, đôi môi đỏ kiều diễm mấp máy: “Nhớ lấy, sau này gọi tôi như thế, Diêu Lan Hạ sớm muộn gì cũng sẽ cút ra khỏi nhà họ Lưu, thức thời một chút, nếu không tôi bước vào nhà các cô dễ chịu đấy.”
Linh và Xuân cúi đầu: “Vâng.”
Mai Khánh Vân thấy Lưu Nguyên Hào mãi không gọi lại, lại gọi điện cho anh lần nữa, lần này vậy mà là trạng thái tắt máy.
Anh đây là bị làm sao thế? Lẽ nào để cô ta gọi điện cho bên phía nhà họ Lưu thì anh mới chịu để ý cô ta sao?
Nghĩ đến đây, Mai Khánh Vân ấn gọi cho Vũ Trúc Ngọc...
“Các cô cũng nghe nói rồi chứ? Bác sĩ Diêu tối qua bị đưa vào phòng cấp cứu rồi, hơn nữa là phó viện trưởng Đào đích thân cứu chữa, cũng không biết sao rồi.”
“Đương nhiên nghe nói rồi, hơn nữa tôi nghe người quen của phòng cấp cứu nói, phó viện trưởng hôm qua bế Diêu Lan Hạ vào phòng cấp cứu, trên chân vậy chỉ có một chiếc giày, cũng không biết thật hay giả.”
“Cái này cũng quá giả rồi, phó viện trưởng đi một chiếc giày sao? Tôi không tin. Có điều phó viện trưởng đối với Diêu Lan Hạ thật là vô cùng quan tâm, ài, tan vỡ bao nhiêu trái tim của bác sĩ nữ đây.”
Cuộc nói chuyện của bác sĩ y tá, vừa hay bị Cao Dĩnh Nhi đi qua bàn trực ban nghe thấy rõ ràng, cô ta chỉ biết Diêu Lan Hạ xin nghỉ, lại không biết có chuyện gì.
Bệnh viện quá lớn, các phòng ban đều đã đủ bệnh, nếu không phải rảnh rỗi ai sẽ để râm chỗ khác đã xảy ra chuyện gì chứ.
“Đều không có việc gì làm rồi hả?”
Giọng nói lạnh lùng của Cao Dĩnh Nhi cất lên, vừa dứt lời thì dọa mấy y tá đang ríu rít với nhau, mấy cô gái vây lấy quầy trực ban như chim vỡ tổ mà tản ra.
Móc điện thoại trong túi ra, ấn gọi cho Đào Khánh Trần.
Trong phòng bệnh, Đào Khánh Trần nhìn thấy chữ nhấp nháy trên màn hình điện thoại, đôi mắt đen càng tối đi: “Phó chủ nhiệm Cao.”
Anh ta ở trước mặt Diêu Lan Hạ nghe điện thoại, không có tránh né.
“Phó viện trưởng, anh đang ở đâu? Chỗ tôi có một bản danh sách thiết bị điều trị cần chữ ký của anh.” Cao Dĩnh Nhi di ngón tay mảnh khảnh trên mặt bàn, bởi vì dùng sức, ngón trỏ ở tay phải đã gập cong.
“Ngày mai đi, cô tan làm trước đi.”
Anh ta nói rồi thì muốn cúp máy, cô ta cắt ngang động tác của anh ta: “Cái này tối nay phải xác nhận, anh ở đâu, tôi đến tìm anh, ký tên xong thì tôi tan làm.”
Đào Khánh Trần nhìn dung dịch trong bình truyền nước: “Được, tôi ở đại sảnh tầng một đợi cô.”
Diêu Lan Hạ yên lặng nghe anh ta nói chuyện điện thoại xong, không nói một lời.
“Tôi đi rồi sẽ quay lại, cô không được phép chuồn mất.”
Một giây sau, ngữ khí và biểu cảm của anh ta đều thay đổi rồi, khôi phục dáng vẻ ôn nhuận như ngọc.
“Phó viện trưởng đi làm việc đi, tôi không sao.”
Vẫn là vô tình hay hữu ý mà từ chối, nhưng đã không thể nói ra nói tàn nhẫn.
Đào Khánh Trần ký tên: “Được rồi, rất muộn rồi, phó chủ nhiệm Cao tan làm đi.”
Cao Dĩnh Nhi ôm văn kiện: “Muộn như vậy rồi, phó chủ nhiệm sao còn chưa tan làm?”
Đào Khánh Trần cất bút vào túi áo dưới cổ ảo: “Tôi còn có bệnh nhân.”
“Phó viện trưởng, có thể nói chuyện với anh không?” Cao Dĩnh Nhi bước tới một bước, khẽ mỉm cười, khiêm tốn ôn nhu.
Đào Khánh Trần đút tay vào túi của chiếc áo blouse trắng, một động tác đơn giản, biểu đạt sự xa cách.
“Tôi...”
Cô ta chỉ nói ra chữ đầu tiên, điện thoại của Đào Khánh Trần đổ chuông, là một cuộc gọi có thể nghe có thể không nghe.
“Xin lỗi, chỗ tôi có chút việc gấp, hôm khác nói.”
Anh ta ấn nghe, theo động tác nghe điện thoại thì rảo bước đi ra.
Cao Dĩnh Nhi ngẩng đầu nhìn đèn chùm sáng trưng trong đại sảnh, buổi tối ở bệnh viện, đại sảnh rất yên tĩnh, chỉ có phòng cấp cứu còn có người đang sắp nhóm.
Cao Dĩnh Nhi giảm tốc độ, đi theo Đào Khánh Trần.
“Nhanh như vậy thì xong rồi sao?”
Thấy anh ta trở lại, cô có hơi ngạc nhiên.
“Một chút chuyện nhỏ, cô để bụng rỗng quá tám tiếng rồi, buổi tối ăn chút đồ dễ tiêu hóa, muốn ăn cái gì?”
Không phân rõ là bác sĩ hay là bạn trai rồi.
“Tôi không đói, đã no nước rồi.” Truyền nhiều nước như vậy, có thể không no nước, còn căng nước rồi.
“No nước không tính là no, nói đi, muốn ăn cái gì. Nếu như cô nghĩ nhanh chóng thoát khỏi tôi đi ra khỏi chỗ này thì bắt buộc phải ăn cơm tử tế, nếu không tôi ngày mai còn ở đây. Cô quyết định đi.”
Sao ai cũng muốn cô quyết định, rõ ràng là mặc kệ quyết định như nào cũng không tránh được vấn đề lựa chọn.
“Tôi muốn... ăn một chút cháo táo đỏ hạt sen.”
Tốt nhất là ninh nhừ, cô thật sự đói rồi.
“Còn gì nữa? Ăn cháo, thành phần nước cũng rất nhiều.”
Cô nghĩ một lát: “Bánh bao nhân đậu đỏ, có được không?”
Anh ta đã mỉm cười: “Được!”
Cao Dĩnh Nhi đứng ở ngoài cửa, xuyên qua cửa kính trên cửa nhìn thấy hai người ở trong khi nói chuyện đều cười cười nói nói, tay khẽ siết chặt!
Đào Khánh Trần khi quay lại không chỉ mang về cô ăn cô muốn ăn, còn đặc biệt mua cho cô socola bổ sung thể lực, đương nhiên, anh ta cũng mua đồ ăn tối của bản thân.
Cô chưa ăn cơm, anh ta cũng gần như không có ăn cơm.
Trừ những cái này ra, anh ta đã mua một bó hoa.
Một bó hoa dành dành đầu hè.
Hoa dành dành vừa vào cửa thì đã tràn ngập hương thơm cả phòng, nhàn nhạt thanh nhã, khiến người ta dễ chịu.
Một bó hoa pha lẫn màu trắng sữa cùng màu vàng nhạt, có hơi thở thiếu nữ.
“Anh sao biết tôi thích hoa dành dành?”
Đào Khánh Trần để hoa vào trong lọ hoa: “Xem ra là thật.”
“Hửm?”
“Vừa rồi còn không chắc chắn, chỉ biết trên người cô là hương của hoa dành dành, bây giờ chắc chắn rồi.”
Cô á khẩu rồi.
“Ăn cơm đi, cô tự chọn, nhất định phải ăn hết.”
Lại là loại giọng điệu dỗ trẻ con đó, thoát mái dịu dàng không nhẫn tâm từ chối.
Cô cầm chiếc thìa nhỏ múc cho vào miệng.
“Shhh---”
Lưỡi đau nhói!
Mẹ nó, quên mất vết thương trên lưỡi!
“Sao thế? Bỏng rồi sao?” Rất dịu dàng quan tâm, nghe như tắm trong gió xuân.
“Không phải, là lưỡi...” Cô lập tức ngừng nói.
“Tôi xem thử, thè lưỡi ra.”
Người đàn ông cao to tiến sát đầu giường kiểm tra lưỡi thay cho cô, bóng người che khuất một quá nửa bóng người của cô, nhìn từ xa, giống như đang hôn nhau.
Cậu Hào tay chuẩn bị mở cửa thì dừng ở tay nắm cửa, bóng người cao lớn như bị sét đánh!
Không lâu sau, Lưu Nguyên Hào thô bạo mở cửa phòng ra, chân dài một bước sải cả mét.
“Buông cô ấy ra!”