Trò Đùa Tình Yêu

Chương -110




Chương 110: Vô tình làm nũng




Tại sao lại khóc?



Làm sao có thể nói ra được đây?



Diêu Lan Hạ lung tung lau sạch nước mắt, suy nghĩ một lý do: “Vết thương... đau quá.”



Cô nói thẳng thắn như thế, Lưu Nguyên Hào nghe giống như là có chút nũng nịu. Ở trước mặt của chồng mình, tố cáo đau đớn ở trên người cũng tính là đang làm nũng mà?



Cậu Hào nghiêng người nhìn cổ cô, nhẹ nhàng kiểm tra một chút: “Vết thương vừa mới được băng bó kỹ, quá trình khép lại sẽ có hơi đau một chút để anh kêu bác sĩ tiêm thuốc giảm đau cho em, em chờ ở đây nha.”



Một khi lời nói dối đã nói ra khỏi miệng thì không thể đổi ý được nữa, đành phải gật đầu: “Cảm ơn anh.”



Nghe thấy lời cảm ơn, lông mày của cậu Hào nhíu chặt lại, nói bậy bạ cái gì đó? Với anh mà còn cần phải nói lời cảm ơn nữa à?



Lưu Nguyên Hào tự mình đi tìm bác sĩ, Diêu Lan Hạ lấy điện thoại di động ra, vừa mới mở điện thoại thì cô sợ đến ngây người.



Trời ơi!



Đây đều là tin tức gì? Là tin tức gì?



Từng tin tức trượt đi, ánh mắt của Diêu Lan Hạ trừng lớn lên gấp hai ba lần, máu cả người gần như tập trung trên đỉnh đầu, đầu căng cứng một chút thì liền muốn đổ ra.



Mợ chủ nhà họ Lưu là mợ chủ ẩn hình, kẻ thứ ba lên ngôi, từng từng lớp lớp những dòng chữ trên tin tức, hơn phân nửa đều là thông tin về cô và Lưu Nguyên Hào, còn có một dòng chữ với độ dài không nhỏ đang chửi mắng Mai Khánh Vân vô sĩ, mang đứa con trong bụng để đuổi người vợ chính thức đi.



Trời đất ơi, tay Diêu Lan Hạ trượt đi, điện thoại rơi trên mặt đất.



Tại sao chuyện lại ầm ỉ như thế, cô có nhảy vào Thái Bình Dương cũng không thoát khỏi liên quan.



Điện thoại vừa bị cô làm rơi trên mặt đất, một tiếng điện thoại lại đánh tới.



Má ơi!”



Cô nằm ở trên giường nên nhặt điện thoại không tiện...



Vén chăn lên đi chân trần xuống dưới đất lấy điện thoại, ai ngờ tay vừa mới đụng phải một góc điện thoại thì có một đôi giày da màu đen sáng loáng dừng ở bên cạnh chiếc điện thoại lấp lóe tên của người gọi. Không cần phải nhìn lên, chủ nhân của đôi giày da phiên bản giới hạn Givenchy chính là Lưu Nguyên Hào.



Cậu Hào cuối người xuống ưu nhã nhặt điện thoại di động lên đặt vào trong tay của cô, không để ý đến sự kinh ngạc trong đáy mắt cô, nụ cười trên đôi môi mỏng tràn đầy vẻ dịu dàng và quyến rũ.



Diêu Lan Hạ choáng váng cầm điện thoại di động mà quên mất cả nghe, đôi chân trần đứng trên mặt đất, đầu ngón chân trắng đỏ cùng với đôi giày da màu đen của anh đối diện nhau.



“Sao vậy, không nhận hả?”



A...



“A..."



Diêu Lan Hạ vừa mới ấn nút trả lời, âm thanh như tiếng mổ heo của Lục Thu Trà truyền đến từ đầu dây bên kia.



“Khiếp! Lan Hạ, cậu nổi tiếng rồi đó, cậu có biết không hả, hiện tại toàn thế giới đều là tin tức của cậu, nửa đêm tớ đi nhà vệ sinh nhìn thấy điện thoại mà cơn mắc tiểu cũng đã bị cuốn mất, mối quan hệ của cậu với Lưu Nguyên Hào đã bị truyền thông phanh phui rồi, toàn thế giới này đều là ảnh chụp của cậu hết đó, má ơi!”



Diêu Lan Hạ xấu hổ che kín điện thoại di động lại, nhưng mà âm thanh vẫn truyền ra khỏi điện thoại.



“Thu Trà, cậu tỉnh táo lại một chút đi, trước tiên đừng kích động.”



Diêu Lan Hạ quả thật không dám ngẩng đầu lên nhìn biểu cảm của Lưu Nguyên Hào...



“Tỉnh táo cái cọng lông ấy, cậu với Lưu Nguyên Hào ở trên lầu cao có phải là thật không hả, mẹ nó các cậu đang làm cái gì vậy? Tình ca chiến trường hả? Titanic hả? Dọa tớ muốn tè ra quần.”



“Mẹ kiếp, ngày hôm nay cái tên khốn nạn Lưu Nguyên Hào này con mẹ nó thật là đẹp trai quá đi! Má ơi, chết thay cho cậu... mẹ nó chứ ngay cả tớ cũng bị chinh phục rồi này, tớ nói này có phải là thật hay không thế... sẽ không phải là do truyền không cố ý..."



“Tút.”



Diêu Lan Hạ hậm hực cúp điện thoại, hiển nhiên là không thích nghe Lục Thu Trà phát biểu cảm nghĩ.



Cúp điện thoại di động xong, Diêu Lan Hạ vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy người đàn ông cao lớn dùng ánh mắt ung dung mà nhìn cô, Diêu Lan Hạ xấu hổ đỏ mặt, vội vàng giải thích: “Cậu ấy... cậu ấy cứ nói chuyện như vậy đó, anh đừng có để ý.”



Một tay của cậu Hào đỡ lấy cánh tay của cô, đỡ cô trở về nằm xuống: “Không đâu, hiện tại anh chỉ muốn để em khỏe hơn, những cái khác không quan trọng.”



Diêu Lan Hạ đỏ mặt nằm xuống, nhưng mà không thấy bóng dáng của bác sĩ đâu.



“Bác sĩ nói là ở cổ bị đau thuộc về phản ứng bình thường, không cần phải tăng thêm thuốc giảm đau, sợ sẻ gây ra tác dụng phụ, nếu như em cảm thấy đau thì cứ nắm lấy tay của anh, có thể là sẽ tốt hơn một chút.”



Cậu Hào đặt bàn tay ấm áp đến trước mặt cô, chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ của cô.



Trong lòng của Diêu Lan Hạ quả thật hỗn loạn không còn hình dạng gì, cô không thể vùng vẫy tránh thoát nên đành phải bị anh lôi kéo: “Lưu Nguyên Hào..."



“Hửm?”



Một con chữ trầm thấp gợi cảm của anh làm cho Diêu Lan Hạ không còn gì để nói.



“Sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả? Em nói đi.”



Diêu Lan Hạ cắn môi, Vũ Trúc Ngọc đã ra hạn cho cô một tuần lễ, hiện tại thời gian còn không nhiều lắm, lại xuất hiện một tin tức ngoài ý muốn.



Làm sao bây giờ đây?



“Không, có chút buồn ngủ thôi.”



Cậu Hào vuốt ve tóc cô: “Được, vậy thì ngủ tiếp đi, bây giờ là bốn giờ sáng, sau khi tỉnh dậy thì trời đã sáng rồi.”



Ồ, trời đã sáng rồi, tin tức vẫn luôn giấu trong bóng tối đã không thể che giấu được nữa.



Trời thật sự sáng lên.



Chờ đợi bọn họ không phải là kết quả tất cả đã kết thúc, mà là càng có tin tức bùng nổ càng điên cuồng hơn nữa.



Cơn gió này là do nhà tổ nhà họ Lưu đã gây nên.



Vũ Trúc Ngọc nhìn thấy tin tức này thì tức giận không kiềm chế được, bưng ly trà lên ném đi làm nó vỡ tan.



“Làm bậy! Quả thật là làm bậy mà! Lưu Nguyên Huyên, lập tức liên lạc với anh cả con, kêu nó trở về nhà ngay lập tức.”



Lưu Nguyên Huyên nhìn thấy tin tức thiếu chút nữa cũng bị dọa một trận: “Mẹ, hiện tại anh cả còn phải xử lý rất nhiều chuyện, hay là chờ bên phía anh ấy kết thúc rồi hẳn để anh ấy trở về?”



Vũ Trúc Ngọc mở to mắt: “Sao vậy? Anh cả của con không nghe lời, con cũng không nghe lời luôn hả? Con cũng muốn tạo phản có đúng không?”



Lưu Nguyên Huyên cúi đầu: “Con không dám, mẹ chờ một chút đi.”



Lưu Nguyên Huyên nhíu chặt lông mày, bấm điện thoại gọi qua cho Lưu Nguyên Hào.



Trong bệnh viện, Lưu Nguyên Hào nhìn thấy là số điện thoại của Lưu Nguyên Huyên, đi đến ban công phòng bệnh: “Nói đi.”



“Anh cả, mẹ đã nhìn thấy tin tức rồi, mẹ rất tức giận, kêu anh lập tức trở về nhà tổ nhà họ Lưu.”



“Anh đi không được.”



“Thái độ của mẹ rất cứng rắn.”



“Nói cho bà ấy biết là anh đang bận, cứ như vậy đi.”



Lưu Nguyên Hào bực bội ném điện thoại, mẹ tự tay cho Lan Hạ thẻ vàng, nhất định ép buộc cô rời khỏi nhà họ Lưu, bây giờ chuyện đã làm lớn hơn rồi, ngược lại là chuyện này có lợi với Lan Hạ.



Lưu Nguyên Huyên nói rõ sự thật, Vũ Trúc Ngọc tức giận đến nỗi thiếu chút nữa dùng súng bắn người.



“Lái xe đến bệnh viện!”



“Mẹ, ở bên ngoài đều là phóng viên.”



Quả nhiên ở bên ngoài nhà họ Lưu có mười mấy phóng viên đang tụ tập ở đó, chờ lắng nghe thái độ của bà chủ, người nắm giữ nhà họ Lưu, bà ta đã từng ủng hộ Mai Khánh Vân như vậy, bây giờ lại có tin tức xấu, nên đáp trả như thế nào đây?



Vũ Trúc Ngọc cười lạnh: “Đường đường là nhà họ Lưu, từ lúc nào mà chúng ta không thể đối phó với đám phóng viên nhỏ nhoi như thế này, đuổi ra ngoài cho mẹ.”



“Dạ.”



Lưu Nguyên Huyên điều động bảo vệ trong nhà đuổi hết phóng viên đi.



Vũ Trúc Ngọc lạnh lùng nói với Lưu Nguyên Huyên: “Nguyên Huyên, con có biết không hả, chuyện bây giờ con làm ngây thơ biết bao nhiêu, muốn dùng phóng viên để ngăn cản mẹ à? Con cho rằng những năm gần đây mẹ sống uổng phí rồi hả?”



Lưu Nguyên Huyên cúi đầu: “Con không dám, mời mẹ.”



Vũ Trúc Ngọc hừ một tiếng, Lưu Đình đúng lúc đi xuống từ trên lầu hai: “Đi đâu vậy?”



“Chồng, em phải đến bệnh viện một chuyến, anh xem tin tức đi, đều là cái gì cơ chứ.”



Lưu Đình lạnh lùng nhìn thoáng qua tin tức đầu đề tạp chí ở trên mặt đất: “Anh cảm thấy là phóng viên viết bài không có lỗi gì, Diêu Lan Hạ là con dâu nhà họ Lưu, là sự thật. Mai Khánh Vân chen chân vào hôn nhân của bọn nó, là sự thật. Ngày hôm qua Nguyên Hào có cử chỉ lỗ mãng, là sự thật, em đến bệnh viện là muốn làm gì?”



Vũ Trúc Ngọc dừng chân lại: “Chồng, cái loại phụ nữ như Diêu Lan Hạ không xứng ở lại nhà họ Lưu chúng ta, đứa con trong bụng Khánh Vân là con cháu của nhà họ Lưu, anh có thể nhìn con bé bị đuổi ra khỏi nhà họ Lưu như vậy à? Em không thể.”



Lưu Đình chậm rãi bước xuống lầu: “Im lặng theo dõi tình hình đi, xem Lưu Nguyên Hào xử lý như thế nào, lúc cần thiết không cần em phải ra tay, tự anh sẽ giải quyết.”



“Chồng, em tuyệt đối không cho phép Diêu Lan Hạ tiếp tục ở lại nhà họ Lưu, tuyệt đối không được.”



“Trúc Ngọc, anh nói là anh sẽ xử lý, ăn sáng đi.”



Lưu Nguyên Huyên cẩn thận quan sát nét mặt của ba, hiện tại ông đang nhượng bộ tuyệt đối không phải là bao dung Diêu Lan Hạ, ông ta cũng chỉ muốn giữ lại mặt mũi cho nhà họ Lưu mà thôi.



Một khi ông ta ra mặt giải quyết, vậy thì Diêu Lan Hạ sẽ thật sự gặp nguy hiểm.



Bầu không khí nhà họ Lưu càng quỷ dị hơn nữa, bữa sáng của ba người, mỗi người đều có mục đích riêng cần phải đạt được.



Lưu Đình đột nhiên lại nói: “Nguyên Huyên, một lát nữa đến bệnh viện nói với anh cả con không muốn làm thì cứ trực tiếp nói ra, đừng làm mất uy tín nhà họ Lưu.”



Lưu Nguyên Huyên bị dọa đến nỗi muốn rơi cả đũa: “Ba, đây không phải là lỗi của anh cả.”



“Tự chọn phụ nữ, chẳng lẽ lỗi sai là tại người khác?”



Lưu Nguyên Huyên bị nghẹn không phản đối đươc.



Đến bệnh viện, Lưu Nguyên Huyên không dám nói nguyên văn: “Anh cả, chuyện này ảnh hưởng đến tập đoàn không nhỏ, anh nhanh chóng xử lý cho sạch sẽ đi.”



Lưu Nguyên Hào nhíu mày, chỉ là xoa xoa huyệt thái dương: “Anh sẽ làm.”



Lúc này Quý Đông Minh lại bước tới, hạ giọng nói: “Ông chủ, thành viên của ban hội đồng quản trị đều yêu cầu họp hội đồng quản trị khẩn cấp, tin tức đã dẫn đến việc ngày hôm nay phiên giao dịch bắt đầu rơi 0,3%.”



Lưu Nguyên Huyên cắn chặt răng, liên quan đến chuyện trọng đại, anh ta không dám nói bừa.



Lưu Nguyên Hào gật gật đầu: “Chăm sóc tốt cho chị dâu của cậu, anh về tập đoàn trước.”



Quý Đông Minh gật đầu chào hỏi, Lưu Nguyên Huyên theo sát bước chân của Lưu Nguyên Hào đi ra khỏi bệnh viện.



Lưu Nguyên Huyên hít thở sâu một hơi, gánh nặng trên người của anh cả thật là nặng, nếu đổi lại là anh ta thì anh ta đã sớm chết một trăm lần rồi.



“Chị dâu, không ngờ đến là chúng ta lại có duyên ở bệnh viện như thế, lại gặp nhau rồi.”



Diêu Lan Hạ nhíu mày một cái: “Sao cậu lên đến đây?”



Lưu Nguyên Huyên tùy tiện ngồi trên ghế sa lông, cầm lấy một quả cam ở trong tay gọt gọt: “Đến đây xem gái đẹp mà thôi, đáng tiếc là gái đẹp đã biến thành bệnh nhân rồi, bệnh nhân có ăn hoa quả không vậy? Bản thiếu gia đây tự mình hầu hạ.”



Diêu Lan Hạ xì một tiếng: “Tự cậu ăn đi, đúng rồi, anh cả của cậu đâu?”



Lưu Nguyên Huyên nhún nhún vai: “Đến công ty rồi, anh ấy là người bận rộn mà.”



Lúc này cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra.



“Lan Hạ, đã đỡ hơn chút nào chưa?”



Là đám người viện trưởng Trần, vừa nhìn thấy Lưu Nguyên Hào rời khỏi thì nhanh chóng chạy đến đây hỏi thăm.



Nghe thấy lời nói của viện trưởng Trần, Diêu Lan Hạ nói: “Mọi người yên tâm đi, tôi sẽ không để anh ấy đóng cửa bệnh viện đâu.”



Tiễn viện trưởng đi, lại có một người khách không mời mà đến.



Lưu Nguyên Huyên chậc chậc đứng dậy: “Cô Mai, cô lại tự mình đến đây thăm chị dâu của tôi hả? Thiệt là lạ nha.”



Mai Khánh Vân ha ha cười lạnh: “Tôi với cô ta có lời muốn nói, cậu tốt nhất nên đi ra ngoài trước đi.”



Diêu Lan Hạ ra hiệu: “Cậu đi ra ngoài trước đi.”



Mai Khánh Vân vênh mặt hất cằm sai khiến, khoanh tay nhìn cô: “Đã thấy tin tức chưa?”



“Thấy rồi, viết rất sinh động.”



Diêu Lan Hạ đáp tùy ý.



“Bởi vì cô mà thiếu chút nữa tôi đã thân bại danh liệt, cái con tiện nhân này.”



Ồ, sắp bị mắng chết rồi còn dám tìm cô khiêu chiến?



“Có điều Diêu Lan Hạ, ngày hôm nay tôi đến đây không phải là để cầu xin cô, tôi nghĩ là phải nói cho cô biết ai là kẻ thứ ba, ai là người chen chân vào còn chưa chắc đâu.”



Diêu Lan Hạ ngưng lông mày.



“Tôi và anh Nguyên Hào đã quen nhau ở nước Mỹ vào năm năm trước, hiện tại chúng tôi tâm đầu ý hợp, là cô đã xuất hiện phá hủy tình cảm của chúng tôi, người thứ ba chính là cô.”



Thật sự là đủ!



“Mai Khánh Vân, cô đi ra ngoài đi, đừng có làm ô nhiễm bầu không khí ở đây, tôi không muốn nhìn thấy cô.”



Mai Khánh Vân lạnh lùng cười: “Đuổi tôi đi à? Được thôi, cũng sẽ có ngày cô phải cầu xin tôi.”



Nói xong, Mai Khánh Vân rời khỏi bệnh viện, đi theo phía sau là một đám phóng viên đã được sắp xếp từ trước.



“Cô Mai, tin tức đã nói cô là kẻ thứ ba giữa bác sĩ Diêu và anh Lưu, ngày hôm nay cô tự mình đến bệnh viện là có dụng ý gì?”



Đôi mắt vô tội của Mai Khánh Vân lã chã chực khóc, cầm khăn tay ấm ức lau nước mắt: “Bất kể như thế nào thì chúng tôi đã từng là người bạn tốt nhất của nhau, bây giờ nhìn thấy được chị em tốt của mình bị thương, tôi cũng rất khó chịu.”



Cái gì? Bạn bè? Chị em?



“Không sai, ba năm trước tôi và Lan Hạ chính là chị em tốt của nhau..."



Lý do thoái thác của Mai Khánh Vân đã làm cho chuyện này thay đổi hướng gió.



Mai Khánh Vân không sợ những lời nói phỉ bán mà tự mình đến thăm mợ chủ nhà họ Lưu, thậm chí còn tự nói mình chỉ thích Lưu Nguyên Hào, có thể một mình nuôi dưỡng đứa con lớn lên, sẽ không cần bất cứ danh phận nào.



Nữ thần ưu nhã đã khôi phục, Mai Khánh Vân lại trở thành thần tượng quốc dân một lần nữa!