Chương 106: Từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ là một người chồng đúng nghĩa của em
Lúc Lưu Nguyên Hào đi xuống thì Diêu Lan Hạ vẫn còn ở đó.
“Em chờ chút nhé.”
Hiện giờ cậu Hào đối xử với bác sĩ Diêu rất dịu dàng ấm áp, khác hoàn toàn với thái độ lạnh lùng băng giá thường ngày, quả thực như hai người hoàn toàn khác nhua vậy.
Anh đút tấm thẻ vàng vào trong túi. Khi đứng trước mặt cô, khí thế thường ngày biến mất sạch sanh, anh không muốn tạo áp lực cho cô.
Diêu Lan Hạ dừng chân lại, lúc này cô đang vội đi làm, bây giờ chắc chắn là sẽ trễ làm mất rồi.
“Tôi đang có việc gấp, liệu có thể…” Giọng điệu của cô cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
“Nhanh thôi, sẽ không tốn quá nhiều thời gian của em đâu, không thì tôi lái xe đưa em đi cũng được.” Cậu Hào thuộc tuýp người hành động, nói xong lập tức cầm chìa khóa xe lên.
“Không cần đâu, anh cũng phải đi làm mà, cứ nói luôn đi.”
Không hề cãi vã, cả hai lễ phép, khách khí, tôn trọng lẫn nhau, nhưng chính điều đó lại khiến mối quan hệ giữa hai người thêm phần xa cách.
Cậu Hào nhíu mày: “Mẹ tới tìm em hả?”
Diêu Lan Hạ kinh ngạc vô cùng, Vũ Trúc Ngọc sao có thể kể chuyện đó cho anh nghe được?
“Có phải hay không hả?”
Khi cô còn đang do dự thì anh hỏi thêm một câu.
Diêu Lan Hạ nghĩ bất kể như thế nào đi chăng nữa thì chắc chắn Vũ Trúc Ngọc cũng không thể để Lưu Nguyên Hào biết rõ chi tiết, nói ra thì mất mặt lắm: “Đúng là có tới tìm tôi, nhưng không có chuyện gì to tát đâu.”
Sâu trong cặp lông mày rậm rạp của cậu Hào ẩn giấu giông tố, quả nhiên là vậy!
Sau câu nói nhẹ nhàng thoải mái này của cô chắc chắn là những thủ đoạn uy hiếp của mẹ, anh hiểu quá rõ phong cách làm việc của mẹ: “Bà ấy gây khó dễ với em hả? Có phải hay không?”
Diêu Lan Hạ mỉm cười, lắc đầu đáp: “Nói như thế nào thì đó cũng là mẹ chồng của tôi, sao bà có thể gây khó dễ với tôi được? Nếu như anh tìm tôi là vì chuyện này thì không có gì đáng nói cả đâu, tôi đi làm đây.”
Cậu Hào sải bước đuổi theo, dưới cảm xúc nôn nóng, anh tóm lấy tay cô: “Bất kể là mẹ nói gì với em đi nữa thì em cũng đừng vì bất cứ người nào, bất cứ chuyện gì mà thay đổi lòng mình, hãy để tôi xử lý tất cả các vấn đề, từ ngày hôm nay trở đi, tôi sẽ là một người chồng đúng nghĩa của em.”
Diêu Lan Hạ cảm thấy kinh ngạc, sau đó là cảm động. Từ tối ngày hôm qua cho tới hôm nay, sự dịu dàng và bao dung của Lưu Nguyên Hào đã phá vỡ giới hạn của anh rồi, có khi nào anh như vậy chưa nhỉ? Anh là Lưu Nguyên Hào đó!
Lúc này đây, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp, rối ren.
“Anh ký tên chưa? Đơn thỏa thuận ly hôn ấy.” Diêu Lan Hạ quyết định phá vỡ bầu không khí này, nó không phù hợp với hai người bọn họ.
Cậu Hào quả quyết lắc đầu: “Không ký, tôi xé rồi. Sau này em đưa tôi tờ nào tôi sẽ xé tờ đó, tôi nói không ký là sẽ không ký.”
“Sao anh lại có thể như vậy hả!”
Diêu Lan Hạ bị anh chọc giận tới mức bật cười!
Lưu Nguyên Hào nói như một đứa trẻ đang chơi xấu vậy, rốt cục thì anh muốn làm gì chứ!
“Đừng suy nghĩ thêm nữa, mọi biện pháp lẫn thủ đoạn của em đều không thắng nổi tôi đâu, mặc kệ em làm gì, tôi cũng không ly hôn.” Anh nói toạc ra, thái độ vô cùng ngang ngược nhưng nghe không hề có chỗ nào không ổn cả.
Không ký tên thì thôi, cô sẽ tiếp tục nghĩ cách khác.
Diêu Lan Hạ vẩy tay của anh ra: “Tôi đi làm đây.”
Lưu Nguyên Hào đột nhiên nhớ tới điều gì đó: “Chờ đã.”
Lại chờ thêm nữa hả? Rốt cục anh muốn làm gì hả?
Cậu Hào rút một tấm thẻ vàng từ trong chiếc ví Hermes ra, đây là thẻ ngân hàng phụ của anh, nói cách khác thì tấm thẻ này thích quẹt như nào cũng được, tuyệt đối không hết tiền.
“Em cầm đi, sau này muốn mua gì thì cứ lấy mà quẹt.” Cậu Hào sợ cô không cầm, mở tay cô ra, đặt vào trong lòng bàn tay cô: “Chẳng phải em muốn ly hôn hay sao? Trước khi ly hôn không muốn lợi dụng tôi một lần à? Thứ khác thì tôi không có, chỉ có mỗi tiền thôi, vậy nên em đừng khách khí nhé.”
Nếu không phải vì quan hệ giữa hai người quá mức xấu hổ, Diêu Lan Hạ sẽ bật cười, Lưu Nguyên Hào… một giây khi nãy, Lưu Nguyên Hào quá ấm áp, đáng yêu.
“Anh đồng ý ly hôn à?” Đây mới là trọng điểm.
“Vậy phải xem biểu hiện của em.” Câu trả lời của anh có hai ý nghĩa.
Được rồi, gần đây cứ có người muốn đưa tiền cho cô, bác sĩ Diêu cảm thấy cuộc đời của mình sắp nghịch chuyển rồi.
Diêu Lan Hạ cho thẻ vào trong túi xách, cô định rời khỏi nhà.
Ai ngờ cậu Hào lại kéo cô lại, Diêu Lan Hạ hoàn toàn cạn lời…
“Em cầm đi, vừa mua xe ấy, đăng ký tên em, sau này nó thuộc về em. Nếu như muốn ly hôn thì từ giờ trở đi em phải đối xử với bản thân thật tốt, giá trị của em sẽ quyết định tương lai sẽ tìm được người đàn ông như thế nào.”
Cậu Hào không hề cảm thấy lời nói của mình không được hài hòa sao?
Diêu Lan Hạ nhìn thấy logo trên chiếc chìa khóa, là Maybach!
Một bác sĩ như cô lái một chiếc siêu xe giá mấy chục tỷ thì chắc chắn sẽ bị người khác chỉ trích!
“Không cần đâu, xe của tôi rất tốt rồi!” Diêu Lan Hạ không thể nhận được!
Cậu Hào nhíu chặt mày: “Rất tốt hả? Em tự mình đi ra ngoài xem đi, khi nãy lúc tôi đánh xe đã lỡ tay tông phải rồi, chỉ trách tôi bất cẩn quá, đã tông hỏng chiếc xe mất rồi.”
Diêu Lan Hạ: “…!!”
Được rồi! Cầm thì cầm! Chỉ cần anh ta chịu ly hôn!
Diêu Lan Hạ nhận lấy tấm thẻ vàng và chiếc chìa khóa, cô đột nhiên trở thành nữ đại gia luôn rồi.
Nhìn cô rời đi, cậu Hào đút hai tay vào trong túi, thở dài một tiếng, anh đã đưa đủ tiền cho cô rồi, cô sẽ không bị tiền tài hấp dẫn nữa.
Anh đã cho cô đủ vật chất ngoài thân, đám tôm tép bình thường sẽ không dám tùy tiện tới quấy rầy cô.
Anh nâng giá trị cơ thể của cô lên là muốn giúp cô loại bỏ những kẻ theo đuổi chẳng ra gì.
Cô sao có thể hiểu được nỗi lòng của anh?
Cậu Hào lấy điện thoại di động ra, muốn chất vấn mẹ mình, nhưng nghĩ lại thì nếu như nói thẳng ra, chắc chắn mẹ sẽ hiểu lầm Lan Hạ báo cho anh biết. Ngón tay anh trượt màn hình, tìm tới số điện thoại của Lưu Nguyên Huyên.
Quả nhiên tính năng của xe bình thường không thể so sánh với Maybach được, Diêu Lan Hạ mất một lúc mới quen với việc dùng số tự động, cô vào số, chiếc xe lao vút đi.
Tuy rằng xe xịn nhưng cô cũng đã muộn làm mấy chục phút.
Bác sĩ Diêu đi kiểm tra các phòng bệnh xong mới quay về văn phòng. Tiếng “cạch cạch” từ đôi giày cao gót bước vội trên sàn nhà, một bác sĩ thực tập chạy nhanh tới.
Trên tay cô ta cầm một chồng báo cáo xét nghiệm, đưa cho Diêu Lan Hạ: “Chào chị, đây là kết quả xét nghiệm của bệnh nhân sáng nay, mời chị xem qua.”
Bệnh nhân sáng nay?
Cô không nhớ là có bệnh nhân nào làm xét nghiệm sáng nay cả: “Kết quả xét nghiệm như thế nào?’
Hiển nhiên là bác sĩ thực tập không quen với kiểm tra lâm sáng, ấp úng đáp: “Kiểm tra… kiểm tra nước tiểu phát hiện ra có rất nhiều hồng cầu, dùng kính hiển vi kiểm tra thì phát hiện số lượng bạch cầu rất ít…”
Diêu Lan Hạ vừa đi vừa nghe cô ta nói, xét nghiệm nước tiểu? Xét nghiệm máu? Đây không phải là bệnh nhân khoa tim mạch, hiển nhiên là cô ta đã nhầm.
Cô không ngăn lại: “Tiếp tục đi.”
Bác sĩ thực tập nói tiếp: “Chỉ số huyết khối và nhu động ruột đều bình thường, thế nhưng cân nặng của bệnh nhân tụt rất nhanh, hơn nữa còn xuất hiện triệu chứng đi tiểu ra máu. Sau khi hỏi, bệnh nhân trả lời không hề cảm thấy đau ở đâu cả.”
Diêu Lan Hạ dừng bước, nhìn cô gái đầu đầy mồ hôi kia, thấy bẳng tên trên túi áo cô ghi khoa ung bướu: “Vương Diễm đúng không nhỉ? Bác sĩ không phải là cái máy báo cáo số liệu đâu, cô có hiểu tình trạng của bệnh nhân như vậy có nghĩa là gì không? Biết không hả?”
Vương Diễm run rẩy đáp: “Chắc… chắc là ung thư.”
Diêu Lan Hạ gật đầu, ra hiệu cho cô nói tiếp.
“Có thể là… thận có u ác tính, ung thư bàng quang, ung thư tuyến tiền liệt.”
Diêu Lan Hạ gật đầu thêm lần nữa: “Đúng vậy, có thể xác định bệnh nhân mắc ung thư, vậy nên hiện giờ cô tới tìm bác sĩ phụ trách của bệnh nhân để báo cáo tình hình chi tiết đi.”
Vương Diễm ngẩn người: “Chị… chị không phải à?”
Diêu Lạn Hạ quay người nhìn, để lộ thẻ công tác của mình cho cô nhìn: “Cô nói thử đi?”
“Á! Xin lỗi, xin lỗi nhé, tôi nhận nhầm người. Người đó nói là một nữ bác sĩ trẻ tuổi rất xinh đẹp, tôi thấy chị rất giống vậy.”
Bác sĩ thực tập hoảng hốt chạy đi, Diêu Lan Hạ nhíu mày, cười một tiếng.
“Nữ bác sĩ trẻ tuổi rất xinh đẹp, xem ra cô đã bị gắn mác với từ này rồi.”
Không biết Đào Khánh Trần từ đâu đi ra, anh ta đã chứng kiến toàn bộ mọi chuyện xảy ra khi nãy, lông mày cong lên, cười nói.
“Viện phó? Sao anh lại ở đây?”
“Tôi tới khoa nội để họp, không ngờ bác sĩ Diêu cũng có nghiên cứu về ung thư?”
Anh ta càng không thể ngờ rằng cô lại có phong độ đối thoại với một bác sĩ thực tập như vậy.
Khi thấy anh ta vẫn có thể tự nhiên tán gẫu với mình như vậy, Diêu Lan Hạ cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Tôi chỉ biết sơ qua ấy mà.” Diêu Lan Hạ muốn trốn tránh.
Cô không sợ mấy ca bệnh khó chữa thế nhưng việc quan hệ giao tiếp lại khiến cô sợ chết khiếp.
“Viện phó, phòng họp ở đây cơ mà!”
Chủ nhiệm khoa nội đi đẳng trước vẫy gọi, Đào Khánh Trần rảo bước đi tới đó.
Diêu Lan Hạ nhìn dõi theo bóng lưng anh ta, đôi mắt hoa lên, trong đầu hiện lên bóng lưng Lưu Nguyên Hào, thiếu chút nữa là cô tưởng nhầm anh ta là Lưu Nguyên Hào rồi chứ.
Khi trở lại phòng trực ban, Triệu Nhật Miên vừa thấy Diêu Lan Hạ đã nở nụ cười xấu xa: “Bác sĩ Diêu, ngày mai tổ kiểm tra sẽ tới xét duyệt bệnh viện chúng ta, cô và Viện phó lại phải vợ chồng song kiếm hợp bích, lên sân đấu rồi.”
“Cái gì?” Diêu Lan Hạ vừa bật máy lên để đọc tài liệu của bệnh nhân ném ra một câu.
“Việc xin cấp giấy phép bệnh viện đại học đó! Cô và viện phó Đào kết hợp với nhau để vượt qua khâu kiểm tra thiết bị, cô không quên chứ hả?”
Đúng là cô quên thật, gần đây nhiều việc quá.
Trương Phong Quân cúi đầu không nói gì cả, anh ta nắm chặt chiếc bút trên tay, gần như muốn bẻ gãy nó làm đôi!
Quý Tư Vũ cười tủm tỉm, trêu ghẹo: “Bác sĩ Diêu, khi nào thì Viện phó cầu hôn vậy? Chúng tôi rất mong chờ được xem lại cảnh hai vợ chồng đồng lòng trên chiến trường đấy.”
“Tôi và Viện phó chỉ có quan hệ công việc, không có liên quan gì khác, hai người đừng có ăn nói linh tinh.”
“Ai ăn nói linh tinh chứ, có người nhìn thấy cô lái xe Maybach đi làm, không phải Viện phó tặng thì là ai tặng? Đã phát triển tới bước tặng xe rồi, bước tiếp theo chắc hẳn là đi đăng ký kết hôn nhỉ?!”
Răng rắc!
Chiếc bút trong tay Trương Phong Quân bị anh bẻ gãy.
Diêu Lan Hạ nhíu chặt mày: “Chiếc xe đó không phải do anh ta tặng.”
“Vậy là ai tặng? Dòng Maybach dành cho doanh nhân trị giá tới tận mười mấy triệu, không phải là cô tự mua đó chứ?!”
Diêu Lan Hạ nhíu mày: “Bạn bè tặng.”
“Đừng che giấu làm gì! Chuyện này càng che càng lộ thôi, bác sĩ Diêu đã trở thành nữ đại gia tài sản hàng chục tỷ rồi, chúng tôi cảm thấy xấu hổ chết đi được!”
Diêu Lan Hạ để mặc cho họ lảm nhảm, cô tiếp tục làm việc.
Cô nhìn lịch trực ban, tối nay đến lượt cô.
Buổi chiều, sau khi tan làm, Diêu Lan Hạ ăn uống qua loa xong thì điện thoại di động đổ chuông.
Quái lạ, là Trương Phong Quân gọi tới.
“Bác sĩ Diêu, cô có thể lên trên tầng thượng không? Tôi có vấn đề chuyên ngành muốn hỏi cô.”
Diêu Lan Hạ không nghĩ ngợi gì, đáp: “Được.”
Diêu Lan Hạ đi thẳng lên tầng cao nhất, Trương Phong Quân đang đứng cạnh lan can, hướng mặt ra bên ngoài.
Hơn sáu giờ chiều mùa hè vẫn chưa tối, mặt trời vẫn treo ở phía tây.
Trên tầng thượng gió rất mạnh, khiến cô cảm thấy hơi lạnh.
“Bác sĩ Trương, anh muốn hỏi tôi chuyện gì vậy?”
Trương Phong Quân quay lại, nhìn thấy Diêu Lan Hạ đang mặt áo trắng đứng dưới ánh mặt trời, cô ấy đẹp như một nữ thần vậy!
“Bác sĩ Diêu!”
Trương Phong Quân đột ngột chạy đến, ôm chầm lấy Diêu Lan Hạ!
“Bác sĩ Trương! Anh làm gì vậy hả? Anh buông tay ra đi!”
Diêu Lan Hạ sợ hãi, trái tim đập thình thịch, gương mặt đỏ bừng lên, cô ra sức giãy dụa!
Trương Phong Quân ôm chặt lấy cô, không chịu buông ra. Anh ta thở hồng hộc, nói không thành câu: “Bác sĩ Diêu… Tôi thích em… Tôi thích em!”
Cái gì?!
Diêu Lan Hạ trợn trừng mắt: “Bác sĩ Trương, anh bình tĩnh lại đi, anh buông tay ra đã, được không hả?”
“Không! Tôi không buông tay đâu! Tôi thích em ba năm rồi, từ ngày đầu tiên em tới bệnh viện là tôi đã thích em, thế nhưng em quá xuất sắc… Tôi cố gắng muốn đuổi theo em nhưng càng ngày lại càng xa, càng ngày lại càng cao, vậy nên tôi chỉ có thể âm thầm thích em mà thôi!”
“Hiện giờ em sắp nên đôi với Viện phó mất rồi, tôi… tôi không cam tâm! Tôi không cam tâm!”
Mắt Diêu Lan Hạ tối sầm lại, chuyện quái quỷ gì đang diễn ra vậy!
“Bác sĩ Trương, đây là tầng cao nhất đấy, anh phải chú ý an toàn!”
“Tôi nghĩ rồi, sau này tôi cũng không còn cơ hội gì nữa, vậy nên, vậy nên Lan Hạ à, chúng ta chết chung với nhau nhé! Nhảy xuống dưới, vĩnh viễn ở bên nhau!”