Trò Đùa Tình Yêu

Chương -105




Chương 105: Dẫn tới nguy hiểm




Diêu Lan Hạ xoa mi tâm, hôm nay đã rối rắm lắm rồi, cô chỉ muốn yên tĩnh: “Tôi nói không cần mà, cậu đừng đến, bây giờ tôi đi đây.”



Lưu Nguyên Huyên bĩu môi, chị dâu vậy mà từ chối mất rồi, không vui gì cả, có điều chị dâu ngầu thế, chuyện cô không muốn làm, người khác dường như không ép được.



“Được rồi, chị muốn uống rượu thì đến tìm tôi, tôi cho mấy đứa bạn đi trước, chuyên tâm phục vụ chị!”



“Các cậu chơi đi, không cần để ý đến tôi.” Diêu Lan Hạ vội cúp máy, cô không muốn tiếp xúc với Lưu Nguyên Huyên, đến cả em trai của Lưu Nguyên Hào, cô cũng không muốn nói nhiều.



Ngoại trừ quán bar mở nhạc ầm ĩ, gần đó còn có mấy quán bar trang trí đơn giản, không ồn ào náo nhiệt, có thể yên tĩnh ngồi một lát.



Diêu Lan Hạ lái xe vào bãi đậu, nhìn thấy một quán có mặt tiền sạch sẽ, cất bước đi qua.



Quý Đông Minh thấy cô xuống xe, còn vào quán bar, anh ta lo lắng hỏi: “Ông chủ, chúng ta cũng qua đó sao?”



Trải qua một bữa tối không vui vẻ, hiện giờ có lẽ cô không muốn gặp anh, Lưu Nguyên Hào chậm rãi hạ cửa xe xuống, nhìn người phụ nữ bước đi loạng choạng dưới màn đêm, trong lòng vô cùng muốn, nhưng không thể tiến lên ôm cô: “Không cần đâu, đợi ở đây đi.”



“Vâng.”



Hiếm khi thấy ông chủ buồn bã thế này, ngồi cách nhau mà Quý Đông Minh còn có thể ngửi được mùi vị đau khổ.



Quán bar nhạc nhẹ rất ít người, có người đang uống rượu giải sầu một mình, có người đang say khướt nói năng lộn xộn không tỉnh táo, còn có người gọi điện khóc lóc kể tội.



Diêu Lan Hạ vào nhà vệ sinh của quán rửa mặt, rửa đi viền mắt đen thui, Diêu Lan Hạ trong gương lại trở về với gương mặt sạch sẽ, xinh đẹp.



Có điều đôi mắt đỏ hoe, không có lớp trang điểm nên càng sưng rõ hơn.



Cô trở lại sảnh quán bar, chọn một góc khuất nhất.



“Cậu hai nhìn gì thế? Thấy quỷ sao?”



Lưu Nguyên Huyên không màng tới câu hỏi của đám bạn, hai mắt nhìn chằm chằm cảnh này!



Chuyện gì vậy? Không phải cô về nhà rồi sao? Cớ gì lại ở đây?



Lưu Nguyên Huyên vừa định chạy sang hỏi cho rõ, nghiêng đầu đã thấy ngoài của sổ, chiếc xe đang đậu dưới tán cây, là xe của anh hai?!!



Hôm nay anh không uống nhiều, sao lại xuất hiện ảo giác kỳ lạ? Chị dâu uống rượu một mình trong quán bar, xe của anh hai lại hộ giá ở bên? Tình huống gì vậy!



“Chị dâu!”



Lưu Nguyên Huyên bỗng nhiên xông vào, kéo mạnh một cái ghế chặn giữa người đàn ông lạ mặt và Diêu Lan Hạ, thân thiết choàng vai Diêu Lan Hạ, tựa như một đứa trẻ đang làm nũng.



Diêu Lan Hạ sững sờ trong thoáng chốc: “Lưu Nguyên Huyên? Cậu…”



Xui xẻo, sao lại vừa khéo ở cùng chỗ với anh? Lưu Nguyên Huyên không phải thích quán bar sao? Sao lại đến bar nhạc nhẹ? Nơi đây rõ ràng không hợp với tính cách chơi bời của anh.



“Không phải người nhà sẽ không vào chung một nơi, chị dâu, quả nhiên chúng ta là người một nhà, có điều sao anh hai không đến? Xe của anh ấy hình như đậu ở ngoài.”



Anh đuổi kịp rồi?



Diêu Lan Hạ đau lòng không thốt nên lời, buồn bực uống một hớp rượu: “Anh ấy…”



“Ồ! Hai người cãi nhau? Chị dâu, vợ chồng cãi nhau đều là đầu giường cãi nhau cuối giường hòa, chốc lát là chẳng việc gì, nếu tâm trạng chị không ổn, buổi tối có thể đến nhà tổ nghỉ ngơi, chúng ta cùng đi nhé!”



Trước mặt em trai chồng, Diêu Lan Hạ cũng không tiện nói gì: “Ừm, cãi nhau rồi, chuyện vợ chồng, tốt nhất cậu đừng nhúng tay vào, coi chừng anh hai cậu đánh đấy.”



Lưu Nguyên Huyên cười ha hả nghịch đồ chơi trên người: “Chị dâu, thực ra anh hai tôi ngoài lạnh trong nóng, tâm tính rất tốt! Chị thấy anh ấy đối xử nghiêm khắc và lạnh lùng với tôi vậy thôi, thực chất anh hai vô cùng quan tâm tôi, tôi ra ngoài chơi, anh hai đều cho tiền.”



Ngoài lạnh trong nóng sao? Có lẽ vậy, nhưng đã chẳng còn liên quan gì đến cô.



“Vậy… cậu chơi tiếp đi, tôi về trước.”



Trốn tránh xô bồ ngoài kia không xong, còn đụng phải phiền phức, Diêu Lan Hạ đứng dậy định đi.



Lưu Nguyên Huyên mỉm cười khó xử: “Anh hai tôi đang ở ngoài đấy, chị muốn cho anh ấy một cơ hội không?“



“Chuyện người lớn, trẻ con đừng xen vào, cậu nghe chưa?” Bỗng Diêu Lan Hạ nổi cáu, bắt anh im miệng.



Lưu Nguyên Huyên đành ngậm miệng, đi tìm lũ bạn của mình.



Ra khỏi quán bar, gió lạnh ngoài cửa quấn lấy tóc cô, quần áo cô, đêm nay cô rất đẹp, rất yếu ớt, mỏng manh, khiến anh muốn ôm cô thật chặt.



Gió lạnh thổi khiến cô tỉnh táo hơn nhiều, hiện thực bày ra trước mắt cũng tàn khốc hơn nhiều.



“Bác sĩ Diêu.”



Nghe có người gọi tên mình, Diêu Lan Hạ ngẩn người, thuận theo tiếng gọi nhìn sang, nhận ra người đàn ông đang đi ngược lại chính là Đào Khánh Trần.



Đêm nay sao vậy nhỉ?



“Nghe đồng nghiệp nói cô đang ở quán bar, tôi không yên tâm cô có một mình, nên sang xem thử.” Giọng nói dịu dàng của Đào Khánh Trần bay bổng trong màn đêm.



Diêu Lan Hạ thầm cảm thấy ấm áp trong lòng, cô chủ động kéo giãn khoảng cách: “Tôi chuẩn bị về nhà đây.”



Thấy mắt cô đỏ hồng, Đào Khánh Trần gần như có thể đoán ra đêm nay cô không vui: “Nếu cô đồng ý, tôi có thể đi cùng cô, cô chỉ có một mình rất dễ nghĩ ngợi lung tung.”



Phụ nữ yếu ớt, gặp phải đàn ông nhiệt tình, chân thành, nếu nói không động tâm không động lòng không xúc động, trên phương diện y học điều đó không hợp lý.



Nhưng xin lỗi… sự dịu dàng của anh tôi thật sự không có phúc hưởng.



Diêu Lan Hạ lùi ra sau một chút: “Tôi không sao, sẽ giải quyết ổn cả, cảm ơn anh, phó viện trưởng.”



Đào Khánh Trần không kiềm được nắm lấy cổ tay cô, anh ta đuổi theo cả đoạn đường, không chỉ muốn nói với cô những lời này, có điều lúc này, hiển nhiên cô nghe không vào: “Nếu mệt rồi, chán rồi, hãy đến bên tôi, tôi chờ cô.”



Diêu Lan Hạ khóe mắt sưng húp: “Cảm ơn anh… Nhưng, thật xin lỗi, tôi không làm được.”



“Ông chủ… bà chủ…”



Ánh mắt Lưu Nguyên Hào đầy hận thù, anh kiềm chế xúc động muốn xuống xe đấm Đào Khánh Trần, lửa giận ngùn ngụt trong lòng.



“Lái xe, quay về!”



Diêu Lan Hạ về đến biệt thự đã rạng sáng, cô vào cửa, thay dép lê, để túi xách trên giá trước cửa, sau đó đi tắm.



Mai Khánh Vân không hề ngủ, cô ta luôn đợi Diêu Lan Hạ quay về, thấy cô đã vào phòng tắm thì lén lút xuống lầu, không bật đèn, nương theo ánh sáng bên ngoài đi như ăn trộm đến trước cửa.



Quan sát trái phải, không có người làm.



Cô ta kéo dây kéo mở túi của Diêu Lan Hạ, quả nhiên, bên trong có thẻ hạng vàng của Vũ Trúc Ngọc đưa.



Mai Khánh Vân nhếch mép cười, đắc ý chộp lấy.



Có Vũ Trúc Ngọc giúp đỡ, mọi việc quả nhiên thuận lợi hơn nhiều! Tiếp theo cô ta sẽ mang cái này cho Lưu Nguyên Hào xem, Diêu Lan Hạ, cô đợi ngày cuốn gói khỏi đây đi!



Hôm sau, thức dậy, Diêu Lan Hạ phát hiện hai mắt sưng như cái bóng đèn.



Dáng vẻ này làm sao đi làm đây? Nhất định sẽ bị cười nhạo!



Nghĩ một hồi, cô mở rương ra, rốt cuộc cũng tìm thấy một cặp mắt kính, cô cận nhẹ, không vào phòng phẫu thuật thì hoàn toàn không cần đeo kính, may mà không vứt đi.



Kính đen gác trên sóng mũi tinh tế đã che đi phân nửa khuôn mặt cô, trông thanh tú như một sinh viên đại học.



“Ồ! Còn ăn diện nữa! Diêu Lan Hạ đáng thương mặc cho ai xem đây!”



Mai Khánh Vân mở miệng là châm chọc, hẳn là Lưu Nguyên Hào không có nhà.



Cô không thèm đếm xỉa, cũng không ăn sáng, thay giày chuẩn bị đi làm.



Điên! Tôi cho cô điên! Hôm nay tôi sẽ khiến cô rơi xuống vực thẳm!



Diêu Lan Hạ vừa mở cửa biệt thự, Quý Đông Minh đã đến.



Lễ phép cúi người: “Chào bà chủ.”



Diêu Lan Hạ gật đầu xem như đáp lời.



Quý Đông Minh đi vào, hai tay đan trước người, nói năng lịch sự mà kiên quyết: “Cô Mai, ông chủ đã lệnh, sau này cô không được phép bước nửa bước vào căn nhà này.”



Cái gì?!



Diêu Lan Hạ và Mai Khánh Vân đồng loạt kinh ngạc!



Lẽ nào… Tối qua anh nghiêm túc sao? Không, không thể nào đâu.



Mai Khánh Vân bỗng hét lớn: “Anh nói bậy! Tôi muốn gọi điện cho Lưu Nguyên Hào! Tôi mang thai con anh ấy, anh ấy không thể làm vậy!”



“Cô Mai, đây là lệnh của ông chủ, mong cô hợp tác.”



Diêu Lan Hạ trần ngâm nhìn mọi việc trước mắt, cảnh Mai Khánh Vân bị ép buộc mang đi trở thành nỗi đau âm ỉ trong lòng cô.



Lòng cô lạnh lẽo!



Ban ngày ban mặt, cảnh ngộ bị đuổi ra khỏi cửa thật đáng thương! Hôm nay là Mai Khánh Vân, ngày mai có thể sẽ là… cô!



“Buông tay! Buông tay cho tôi! Trong bụng tôi là con của Lưu Nguyên Hào, ai dám động vào tôi nữa!”



Mai Khánh Vân giữ rịt tay nắm cửa, dùng lực quá mạnh khiến sắc mặt trắng bệch, Diêu Lan Hạ thấy vậy, trong lòng căng thẳng, cô ta là thai phụ, không thể kích động thế này!



“Mai Khánh Vân, cô ngồi xuống đã, coi chừng đứa nhỏ trong bụng.”



Diêu Lan Hạ mới nhắc nhở một câu, Mai Khánh Vân bỗng nhiên ôm bụng gào lên: “Bụng… A! Bụng đau quá!”



Vừa nghe Mai Khánh Vân đau bụng, Quý Đông Minh ra lệnh cho họ dừng tay.



Mai Khánh Vân đau đến nỗi trán lấm tấm mồ hôi, cô ta ngồi phịch xuống sofa, ôm bụng: “Cứu… con của tôi!”



Diêu Lan Hạ vứt túi xuống: “Hít sâu, đừng căng thẳng, nghe tôi…”



“Cút! Cô muốn hại chết tôi!”



“Nghe đây, tôi là bác sĩ, cô không nghe lời tôi, đứa nhỏ sẽ rất nguy hiểm, cô tự chọn đi!”



Mai Khánh Vân bị dọa đến ngẩn người, bắt đầu nghe cô chỉ đạo, Diêu Lan Hạ xoay đàu ra lệnh: “Ngây ra làm gì? Gọi điện cho Lưu Nguyên Hào!”



Sự bình tĩnh khi đối mặt với nguy hiểm của Diêu Lan Hạ khiến Quý Đông Minh kinh ngạc!



Hai mươi phút sau.



Lưu Nguyên Hào gấp gáp trở về, người Quý Đông Minh dẫn đến đều bị đuổi ra sảnh, anh vào cửa thì thấy Diêu Lan Hạ đang quỳ trên thảm cấp cứu cho Mai Khánh Vân.



“Xuân, nước nóng!”



“Mai Khánh Vân, hít thở… tốt lắm, hít thở.”



“Linh, lấy cho tôi cái gối.”



Nâng cao chân của cô ta, giảm cơn đau ở bụng.



Một bóng người màu đen đứng trước sofa, trước tiên nhìn khuôn mặt trắng bệch vì đau của Mai Khánh Vân, sau đó nhìn sang Diêu Lan Hạ xử lý thuần thục.



Tay nghề của cô, khiến anh nhớ đến lời Cố Diên Sâm nói, cô gái thiên tài, bác sĩ thần đồng, mười sáu tuổi thi đậu vào trường y…



Cô hít sâu một hơi, lau mồ hôi trên trán: “Ổn rồi, vừa nãy cô bị động thai, sau này không được kích động nữa, yên tâm đi, thai nhi không sao.”



Mai Khánh Vân đau không nói nổi, cô ta cũng không định cảm ơn.



Có điều, Diêu Lan Hạ vừa ngẩng đầu đã thấy, trước mặt là Lưu Nguyên Hào đang đứng im không nói một lời, thân hình cao lớn đang che chở cô.



Dọn hộp y tế đi, cô cúi đầu nói: “Vừa nãy cô ta bị động thai, anh đưa cô ta lên lầu đi.”



Cậu Hào?



Mai Khánh Vân mở mắt, sắc mặt trắng bệch đầy hân hoan: “Cậu Hào, anh… Ui! Anh về rồi.”



Diêu Lan Hạ đè bụng cô ta lại: “Tôi nói rồi, đừng kích động!”



Mai Khánh Vân nghiến răng: “Cô là bác sĩ khoa tim mạch, việc của khoa phụ sản cô có hiểu gì đâu!"



Ngu ngốc! Bác sĩ nào trong thời gian thực tập mà không phải đi hết các khoa? Bỏ đi, cô không muốn để ý đến người có IQ thấp.



Lưu Nguyên Hào bình thản nhìn Mai Khánh Vân, đôi mắt sâu thẳm khó đoán: “Tôi đưa cô lên.”



Diêu Lan Hạ nhìn họ lên lầu, chân mềm nhũn ngồi trên sofa, quỳ nửa tiếng đồng hồ, đầu gối bắt đầu đau đớn.



Quả nhiên mắc bệnh nghề nghiệp nghiêm trọng, không nỡ nhìn bệnh nhân khó chịu.



Nhưng Mai Khánh Vân không như vậy.



Cô ta vừa nằm xuống đã túm chặt lấy Lưu Nguyên Hào.



“Cậu Hào… có chuyện này, em nhất định phải nói với anh.”



Cô ta nhịn đau, tựa như gắng sức đấu tranh, muốn để lại di ngôn trước khi chết.



“Có chuyện gì, hôm khác rồi nói.” Lưu Nguyên Hào giúp cô ta đắp chăn mùa hè, sau đó đứng dậy.



“Không… Bây giờ em phải nói với anh, em không thể nhìn anh bị đùa giỡn.”



Lưu Nguyên Hào chau mày!



Mai Khánh Vân lấy thẻ tín dụng hạng vàng ra: “Cậu Hào… Tấm thẻ này, là em vô tình phát hiện được ở chỗ Diêu Lan Hạ, cô ta… cô ta nhất định đòi ly hôn chính là vì đã nhận tiền của bác gái!”