- Khánh... Khánh Nam... Sao cậu lại ở đây?
Tôi lắp bắp nói chẳng tròn chữ, dường như vẫn chưa tin hình ảnh trước mắt mình là sự thật. Cậu nhìn tôi, rất thản nhiên đáp lại nhưng có điều, cậu lại chẳng nở một nụ cười, như trước kia.
- Tôi đi chơi
Có lẽ cậu vẫn còn giận tôi nhiều lắm. Tôi rất muốn biết sau đó, cậu có cơ hội giải thích cho Thu Hà hay không. Và nếu có thì cô ấy đã trả lời cậu như thế nào. Mối quan hệ giữa hai người có trở lại như trước không. Tôi có rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cậu nhưng lại ngượng mà chẳng dám mở lời. Mà thế thì không gian xung quanh hai người lại trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Tôi ghét cảm giác này. Thà rằng cậu đi chỗ khác khuất mắt tôi có khi còn thoải mái hơn.
Tôi xoay người, dáo dác nhìn xung quanh, cố tìm một chỗ trống khác để đuổi khéo cậu. Và tôi phát hiện phía sau vẫn còn dư một ghế. Có lẽ cậu cũng không thích ngồi kế tôi. Dù rằng biết bản thân là người có lỗi nhưng để mình bị người khác tỏ vẻ xa lánh thì thật mất mặt. Thôi thì tôi sẽ giành là người làm trước.
- Tôi muốn ngồi một mình. Ở dưới còn một chỗ, phiền cậu xuống dưới ngồi được không?
Tôi nói với giọng nói lạnh lùng nhất có thể hiện giờ dù có đôi chút run run, tưởng chừng như muốn sụp đổ ngay tức khắc. Nhưng rồi, đáp lại tôi là một sự yên lặng. Cậu không nói không rằng, đôi mắt vẫn nhắm nghiền cùng dây tai nghe. Tôi tủi thân đến cùng cực. Tôi biết tôi đã chọc giận cậu. Thế thì cậu cứ xem tôi là kẻ thù, đừng xem tôi như người vô hình, không tồn tại như thế chứ.
Giận dỗi, tôi ôm cặp, dự tính sẽ đích thân xuống chiếc ghế đằng sau ngồi. Ngay khi vừa đứng dậy, chiếc ghế kia đã nhanh chóng thuộc quyền sở hữu của một bạn con trai tôi chẳng biết tên. Thật trớ trêu! Sao tôi có thể bắt chuyện với cậu ta và xin đổi chỗ ngồi được chứ! Huống hồ chi xung quanh đây đang hiện diện rất nhiều người. Bất lực, tôi đành trượt dài theo ghế ngồi. Đến lúc này, cậu mới quay sang nhìn tôi
- Bây giờ xe đã hết chỗ rồi
Cậu nói một cách chậm rãi khiến tôi tức muốn vỡ mạch máu. Giờ tôi đã hiểu vì sao A Kha trước kia lại bảo cậu ta là con người lạnh lùng. Cậu lúc này đây rất khác người con trai tôi quen biết cách đây không lâu. Người con trai trước mặt tôi, sự lạnh lẽo của cậu có thể dễ dàng và sẵn sàng làm tổn thương đến trái tim của người khác không chút ngại ngần hay chần chừ. Một lớp băng giá có sẵn tiềm ẩn trong trái tim cậu chứ chẳng phải một vỏ bọc nhân tạo như tôi. Thế nên vỏ bọc ấy đang lung lay và sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.
Tôi chẳng thèm đáp lời nói kia, hay đúng hơn là chẳng biết phải đáp như thế nào. Quay sang phía cửa sổ, tôi giả vờ ngắm nhìn những hàng cây đang lao vun vút ngoài kia. Bánh xe lăn bánh càng lâu, nỗi sợ trong tôi ngày càng lớn. Tôi chợt nghĩ, phải chăng trước kia quan tâm cậu, muốn biết rõ nỗi đau của cậu là một sai lầm. Tôi chỉ vô tình phạm phải một lỗi nhỏ, cậu đã xem tôi như người vô hình. Tôi chẳng dám tưởng tượng bản thân sẽ ra sao nếu lỡ sa chân vào một chuyện lớn hơn. Có lẽ từ "nguy hiểm" mà Hiền Thi luôn nói với tôi còn bao hàm luôn cả điều này chứ chẳng đơn thuần là mối hiểm họa của hàng tá thị phi đang chực chờ đổ ập vào người.
Chớp mắt chúng tôi cũng đến được thác Dambri. Sau khi leo dốc gần một nghìn bước, chúng tôi cũng nghe được tiếng thác. Thác đổ ầm ầm từng tiếng mạnh mẽ, vang vọng cả núi rừng xung quanh. Dần dần một con thác hùng vĩ hiện ra. Dòng nước đổ ào ào tạo nên những bọt trắng xoá. Sương rơi trĩu nặng tạo nên lớp màn trắng mỏng. Không gian cũng vì thế chợt trở nên thơ mộng, hữu tình.
- Thật thoải mái
Tôi hít một hơi thật sâu và bất giác cười. Bao mệt mỏi chợt xoá tan. Ngay cả cảm giác nặng nề khi phải ngồi kế Khánh Nam cả ngày cũng biến mất. Và tôi bắt đầu hoà vào cuộc chơi, chẳng thèm bận tâm cậu đang ở đâu.
Người ta bảo thời gian vui vẻ luôn trôi qua nhanh chóng. Thật chẳng sai. Thoắt cái, trời đã về đêm. Cái tĩnh mịch của đêm rừng hiu vắng khiến tôi chút sợ sệt nhưng lại muốn đi dạo đâu đó vì tò mò và bị cuốn hút. Đi dọc con đường mòn cạnh bờ hồ, tôi bắt gặp một cây cầu gỗ dễ thương lấp lánh dưới ánh trăng. Như bị cuốn vào bức tranh thủy mặc, tôi thơ thẩn bước đi trên cầu đến giữa hồ thì dừng lại.
Trời càng về đêm, không gian càng im lặng, lòng tôi càng trĩu nặng. Tôi lại nhớ đến câu nói của Thu Hà, nhớ cả ánh mắt băng lãnh và thái độ lạnh lùng của Khánh Nam. Càng nhớ tôi càng buồn. Thật là... cậu có quan trọng gì với tôi đâu. Tôi chỉ muốn giúp cậu vui vẻ hơn nhưng cậu lại đối xử với tôi như thế thì tôi không giúp nữa. Xem như không còn quen nhau thôi. Ấy thế mà tôi lại buồn.
- Cậu quá đáng lắm Khánh Nam
Tôi ỉu xìu tự nói với bản thân. Đôi má phùng lên mếu máo. Tôi mím môi cố để bản thân không rơi nước mắt. Không có lý do gì mà tôi phải khóc
- Có người giận tôi rồi sao?
Bỗng nhiên một giọng nói quen thuộc lại xuất hiện ngay đúng thời điểm không nên đến. Tôi không quay mặt lại, nhanh chóng đưa tay chùi đi những giọt nước đang chực chờ nơi khoé mi
"Tên đáng ghét đến đây làm gì? Sao không tiếp tục lạnh lùng đi. Để tôi và cậu xem như không quen biết nhau nữa cho rồi". Tôi hậm hực nghĩ nhưng lại chẳng hé răng một lời. Tôi cảm nhận rõ cậu đang tiến gần về phía tôi
- Tôi chợt muốn ra đây hóng mát thì bắt gặp cậu. Tôi chẳng chủ động kiếm cậu đâu
Lại nữa rồi. Cậu lại đọc suy nghĩ của tôi. Thế cậu có đọc được là tôi đang muốn bóp cổ tên vô ơn cậu chết quách cho rồi không. Hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh, tôi tạo nên vẻ lãnh đạm đầy mỏng manh
- Tôi đâu cần cậu chủ động tìm gặp. Tôi đâu muốn thấy mặt cậu. Cậu ở đây ngắm cảnh đi, tôi ngắm đủ rồi.
Nói rồi tôi xoay bước bỏ về. Thật hối hận khi lại buồn về cậu ta. Cậu ta nào có quan tâm tới tôi
- Cậu không thắc mắc vì sao tôi lại muốn đến đây à?
Cậu ta vẫn cố chấp hỏi dù tôi đang cất bước ra về. Cái tên ấy nghĩ tôi là con ngốc vẫn lo lắng cho cậu? Hay cậu lại muốn đá đểu tôi khi vài hôm trước nghe lén giữa cậu và Thu Hà nói chuyện?
- Sao tôi phải cần biết chuyện vớ vẩn ấy làm gì?
Tôi cố tình nói những lời gây tổn thương dù trái tim đang gào thét phản đối. Dẫu sao ngay từ lúc đầu lỗi là ở tôi, nhưng cậu cũng đừng nên đối xử tôi quá đáng như vậy.
- Vì chính cậu bảo tôi phải trút tâm sự, đừng chôn giấu trong lòng mà
- Cậu có thể kể người khác nghe
- Thì tôi muốn kể cho cậu nghe - Cậu nhún vai, nhướn mày nhìn tôi như thể đó là điều hiển nhiên
- Nhưng tôi không thích nghe. Tôi đâu dám. Lỡ như tôi làm gì sai thì có người lại tỏ vẻ như không quen biết tôi thì phiền lắm
Tôi nói đầy trách móc. Cậu ta cứ xem tôi như đồ chơi mà tung hứng. Tôi thật sự không hề hiểu được cậu ta đang nghĩ gì và cảm thấy gì. Chỉ có mình cậu dễ dàng đọc được nội tâm của tôi. Thật bất công!
- Biết ngay là cậu giận. Tôi xin lỗi, tôi không cố tình đâu. Thật ra... tôi đâu có giận cậu
Đôi mắt cậu chợt cụp xuống và quay đi nơi khác, không nhìn tôi. Điều ấy khiến tôi đôi chút ngạc nhiên. Cậu lúc nóng, lúc lạnh thật khó đoán.
- Không giận thì sao cậu lại...
- Vì tôi ngại... - Cậu trả lời tôi mà chẳng thèm nhìn mặt
"Ngại chuyện gì?" Tôi nghiêng đầu khó hiểu nghĩ. Sau mọi hành động lạnh lùng suốt mấy ngày qua cậu đối với tôi, để giờ đây cậu lại bảo một từ "ngại". Rõ cái tên kì quặc
- Hôm ấy Thu Hà bảo tôi với cô ấy đã hết duyên, chúng tôi đã là quá khứ. Tôi thật sự rất sốc. Tôi không thể nào tin. Mới ngày nào chúng tôi còn rất hạnh phúc. Rồi bất chợt, mẹ tôi đến gặp cô ấy nói những lời không hay và gây áp lực...
Bỗng nhiên cậu bất thần quay lại nhìn tôi cười buồn
- Nơi này....là nơi tôi đã tỏ tình, là nơi... chúng tôi đã quen nhau
Giọng cậu đến lúc này đã run run. Tôi có thể cảm nhận rõ nỗi đớn đau to lớn trong lòng cậu. Cậu đang cố kìm nén. Tôi im lặng, không nói lời nào. Tôi cũng chẳng dám bỏ đi. Có lẽ tôi nên nghe cậu nói hết lần này...
- Và rồi Thu Hà lại bảo... dạo này tôi với cậu thân thiết
Tôi to mắt nhìn khi chợt cậu nhắc đến tôi.
- Có phải khi ấy tôi lại xuất hiện khiến Thu Hà hiểu lầm thêm. Nên... Nên hai người càng không đến được với nhau?
Phải rồi. Tôi cam đoan cậu đang trách tôi. Dẫu tôi ghét cay ghét đắng việc cậu xem tôi như người vô hình nhưng xét cho cùng tôi vẫn nợ cậu...
- Tôi xin lỗi
Tôi cúi gầm mặt, lý nhí nói. Cậu lại lặng im. Phải chăng cậu vẫn không tha thứ cho tôi?
- Dẫu khi ấy cậu không xuất hiện thì kết quả sau đó cũng chẳng khác - cậu chậm rãi nói sau một khoảng im lặng
- Thế vì sao...
- Chỉ là... Câu nói ấy khiến tôi nhận ra mối quan hệ giữa tôi và cô ấy đã hết. Tôi có thể quên được cô ấy. Tôi cũng có lúc vui vẻ mà không cần có sự hiện diện của cô ấy trong cuộc đời. Tôi thấy thật xấu hổ. Tôi luôn miệng bảo rằng cô ấy là niềm vui của tôi, mất cô đồng nghĩa tôi mất hạnh phúc nhưng thực tế thì không. Tôi... chỉ là một thằng nói dối...
Vai cậu đang run lên. Hai tay siết chặt vào lan can gỗ. Cậu lại tiếp tục nói, nhưng câu chữ dường như đang dần méo mó, chẳng tròn trịa
-Thế nên sau đó, tôi chẳng dám gặp cậu. Vì mỗi lần gặp, tôi... lại tự thấy xấu hổ. Tôi không ngờ sự ích kỷ của tôi đã làm tổn thương cậu. Lúc trên xe khách, tôi đã muốn giải thích nhưng rồi lại không thể vượt qua bản thân. Tôi...tôi mới là người xin lỗi
- Tôi không sao... Tôi chỉ tiếc cho cậu và Thu Hà
- Yên tâm đi. Dù không muốn nhưng hôm nay tôi ra đây để tự khẳng định với bản thân mình rằng... tôi và Thu Hà đã chấm dứt rồi. Tôi đã biết...chúng tôi chia tay rồi
Cậu ngước mặt lên nhìn trăng. Đôi mắt lộ rõ sự tuyệt vọng. Tôi bước chậm rãi đến gần Khánh Nam. Hình ảnh cậu lúc này trông thật lẻ loi và cô độc. Tôi bất giác muốn ôm cậu để san sẻ bớt nỗi đớn đau nhưng lại không thể làm. Tôi lại muốn nói lời an ủi. Nhưng rồi tôi chợt nhận ra, chẳng có lời nói nào thích hợp cho lúc này. Lần đầu tiên, Ánh Nhiên tôi cảm nhận được sự bất lực của ngôn từ.
Có lẽ chuyện tình giữa cậu và cô bạn kia đã đến hồi kết. Duyên phận cả hai đã đặt dấu chấm hết. Dù Khánh Nam có cố chấp, có si tình bao nhiêu thì đến cuối cùng cậu cũng đành buông tay. Là ý trời sao mà chống chọi. Tôi chỉ mong cuộc tình ấy trong cậu sau này không phải là một vết thương xấu xí mà là giấc mộng đẹp như nơi này, nơi mà cuộc tình được bắt đầu và... kết thúc