Từ sau lần gặp Harry trên hành lang, Draco vẫn luôn vì hành vi bỏ chạy của cậu mà buồn bực. Mà càng vì thế, anh càng cảm thấy căm tức trước cảm xúc của bản thân.
Theo thường thức về lũ cự quái Gryffindor của một Slytherin thì anh lẽ ra không nên để ý đến cậu ta, chẳng phải sao?
“Ai yêu, Draco thân ái! Đang nghĩ gì vậy nè?” Chất giọng lanh lảnh của Pansy ngân lên, cô dùng tay vuốt nhẹ lên khuôn mặt ngũ quan hoàn mỹ của Draco, thanh âm mang theo vài phần khiêu khích.
“Không có gì.” Không dùng sức nhẹ kéo tay Pansy xuống, Draco cười lạnh,”Sao nào, không có ai cùng em cho nên mới tới tìm tôi?”
Pansy tận lực che dấu khuôn mặt ngượng ngùng, dùng tông giọng quãng tám hét lên: “Cái gì nha! Draco này, chẳng lẽ là anh nhớ em? Hay là tại em không tìm anh nên anh ghen tị?”
Ghen tị? Nói giỡn, cô không tới tìm tôi, tôi còn phải cảm tạ Merlin đấy. Thật nực cười.
Dù vậy, Draco vẫn không nói ra suy nghĩ của mình. Thế nào thì quan hệ giữa anh và cô này cần một chút hoà hảo, gây nên chiến tranh không có nửa phân sáng suốt nào hết.
“Nếu thế thì sao, Pansy thân ái?” Ác! Draco tự cảm thấy ghê tởm,”Tôi đâu có khả năng hạn chế được tự do của em.”
“Ha hả, thật là! Về sau em sẽ chú ý dành nhiều thời gian hơn cho anh!” Pansy đỏ mặt, hôn nhẹ lên má Draco rồi rời đi.
Cố nén cảm giác chán ghét đối với mùi nước hoa phấn son nồng nặc, anh cố gắng duy trì nụ cười hoàn mỹ trên môi, cho đến khi Pansy khuất bóng liền lập tức nôn khan vài cái.
Thực ghê tởm! So sánh với mùi xà phòng trên người Harry Potter còn thoải mái hơn một ngàn lần…. Khoan đã, đáng chết! Tại sao mình lại nghĩ đến cậu ta chứ??? Có chút xấu hổ, Draco thấp giọng nguyền rủa.
Ân… Potter khi đỏ mặt bộ dáng cũng thực đáng yêu a. Lần thứ hai(!!) nhớ lại giây phút đó, khoé miệng Draco không tự giác gợi lên một tia tươi cười. Sau đó, anh ngay lập tức tự sỉ vả bản thân. (=.=||| anh thật là!)
“Chết tiệt! Tại sao trong đầu toàn là Potter thế này?!” Anh rốt cục không biết bản thân mắc bệnh gì. Nhìn đâu cũng có thể liên tưởng đến cậu ta. Có lẽ do dạo này học tập quá mệt mỏi, ừm, nên ra ngoài đi dạo một chút. Nghĩ là làm, Draco nhét tay vào túi áo, mái tóc bạch kim gọn gàng đẹp trai đúng chất Slytherin, dọc theo đường đi thu hút không ít ánh mắt ngượng ngùng(?!) từ đám nữ sinh.
Khi anh đang bước chầm chậm gần Hồ Đen, rất xa liền nhìn thấy tổ ba người Gryffindor đang dạo quanh gần đó. Ánh mắt anh rất tự nhiên đặt trên thân ảnh màu đen trước tiên. Không biết tại sao, tâm tình tồi tệ lúc nãy đột nhiên tốt hơn rất nhiều, phảng phất như có lực hấp dẫn, anh không thể khống chế bản thân hướng bọn họ đi đến.
“Harry, bồ rốt cuộc muốn làm gì vậy? Bồ đã đi vòng quanh trong này 30 phút rồi đó!” Hermione theo phía sau Harry bất lực kêu lên.
“Mình đang chứng minh kính sáng lên là bởi vì người khác chứ không phải Malfoy!” Harry không quay đầu lại trả lời, “Mình biết cậu ta ngày hôm nay đều sẽ ở dưới tầng hầm Slytherin cho đến bữa tối.”
“Thì sao? Nó sẽ không sáng lên đâu!”
“Không! Nhất định nó sẽ sáng! Chỉ cần mình tìm được những người khác, có thể……. Nhìn này, nó phát sáng!!” Ma kính trong tay dần dần phát ra ánh sáng xanh biếc, Harry cúi đầu nhìn chăm chú.
Nếu lúc này Harry đồng ý quay đầu lại, có lẽ một chút lương tâm còn chưa bị chó tha của Merlin sẽ ngăn cản ổng tiếp tục đùa dai. Đáng tiếc, cơ hội duy nhất này bị chính tay cậu tự mình phá huỷ. Haizzz, chỉ có thể nói, mệnh cậu sinh ra đã định sẽ ngoan ngoãn chịu sự đùa giỡn của Merlin.
“CÁI GÌ?”
“Nhìn đi, kính sáng!” Harry đem vật trong tay giơ lên cho hai người xem, sau đó tràn ngập cảm kích nhìn về phía trước. Trùng hợp làm sao, Cedric Diggory trên tay mang một cuốn sách tình cờ đi ngang qua….
Lời tác giả: Ban đầu định viết là Zabini, nhưng chợt nhận ra cậu ta dưới ngòi bút của mình đều bị ngược thật thảm…. vẫn là không đành lòng a….