Có lúc vận mệnh rất nhân từ.
Giống như trong sự tình cờ này.
Giống như hét to trong sơn cốc… … anh nói cái gì?
Hồi âm lại là: anh yêu em!
***
“Vũ Hàn, cậu đi theo mình!” Lâm Mạnh Hi kéo Vũ Hàn đi về phía tòa nhà thể dục.
“Đi đâu vậy?” Vũ Hàn ngốc nghếch mà đi cùng cô, trái tim trống rỗng.
“Đến nơi sẽ biết, mình sẽ không hại cậu đâu!” Nụ cười của Lâm Mạnh Hi bành trướng hữu tình.
Vũ Hàn vẫn rất tin tưởng Lâm Mạnh Hi, bởi vì cô ấy là một người bạn tốt như vậy.
Cho nên Vũ Hàn cũng không hỏi lại nhiều nữa, liền để Lâm Mạnh Hi ôm tay như vậy, ngay cả bản thân đã đi đến trước cửa văn phòng đội bóng rổ cũng không hay biết, cô luôn cúi thấp đầu xuống, cho nên không có nhìn thấy trước mặt là gì.
Lâm Mạnh Hi nhìn thấy Cao Dụ Tường đứng ở đó, liền chạy qua hỏi trước:” Thế nào rồi? Thành công rồi phải không?”
Cao Dụ Tường dùng tay ra hiệu thắng lợi, “anh nói với cậu ta là có việc cần thương lượng về đội bóng, muốn cậu ta đợi ở bên trong một chút, anh đi gọi đồng đội đến. hơn nữa, anh còn lừa cậu ta nói anh không mang chìa khóa, nên mượn chìa khóa của cậu ta!”
“Anh thật thông minh!” Lâm Mạnh Hi cười rất vui vẻ, “Vậy bây giờ chúng ta liền cho bọn họ hợp thành đôi thôi!”
“Được, nên hành động!” Cao Dụ Tường không chút tiếng động mở cửa văn phòng.
Lâm Mạnh Hi kéo Vũ Hàn, khuyên bảo: “Mình biết tâm trạng cậu không tốt, chúng ta vào trong ngồi chút được không?”
Vũ Hàn nghe gì cũng không rõ ràng, hoàn toàn không chút chống cự, liền bị đẩy vào trong văn phòng của đội bóng rổ.
Nhưng vừa bước vào cửa, liền nghe thấy đằng sau chuyền tới tiếng “cạch” của khóa cửa, làm cô giật mình một trận! Sao vậy, sảy ra chuyện gì vậy?
Cô lập tức quay người, phát hiện cửa đã bị khóa chắc, bất kể cô đẩy gõ như thế nào cũng không thể mở.
Tuy nhiên, thay đổi tới đột ngột như thế, vẫn không sánh nổi tiếng động truyền đến từ sau lưng cô, làm cho toàn thân cô đều đông cứng lại!
"Làm cái quỷ gì vậy?"
Ngay cả không cần quay đầu lại nhìn, thì Vũ Hàn cũng biết rõ chủ nhân giọng nói là ai. Đầu óc cô vốn đang hỗn loạn chợt tỉnh táo lại, đáy lòng mới từ từ đón nhận sự thật rằng cô và Hứa Khắc Bình bị giam trong cùng một phòng.
"Chết tiệt!"
Hứa Khắc Bình đi nhanh tới, vẻ mặt xem ra là bị chọc tức!
Hai tay anh bắt đầu ra sức vặn khóa cửa, nhưng cánh cửa kia vẫn không động đậy mà chốt chặt ở đó.
"Cao Dụ Tường, cậu có gan liền mở cửa cho tôi."
Ngoài cửa, Cao Dụ Tường cười vui trả lời: "Thật ngại quá, quả thật là tớ không muốn chết sớm như vậy."
Giọng nói của Lâm Mạnh Hi cũng vọng vào "Học trưởng Khắc Bình, chúng chúng em hi vọng anh và Vũ Hàn nên nói chuyện một chút. Sau một giờ, chúng em sẽ mở cửa ra."
"Hai người đúng là. Chờ lúc tôi ra ngoài, tôi sẽ biến hai người thành bóng mà ném vào rổ!" Nghe qua giọng điệu của Hứa Khắc Bình không giống là đang nói đùa.
"Oa! Thật đáng sợ!" Cao Dụ Tường cố ý giả bộ tọa ra giọng nói hoảng sợ"Mình thấy có lẽ sáng mai chúng mình trở lại mở cửa thì tốt hơn!"
"Đúng vậy, dứt khoát cũng không bao giờ mở thì hay hơn. Cứ để bọn họ ân ân ái ái ở bên trong, thật dài thật lâu." Lâm Mạnh Hi lập tức phụ họa nói theo.
"Chúng tôi đi trước nhé! Tạm biệt!"
"Đáng chết, mau mở cửa cho tôi. Cao Dụ Tường, tôi lấy thân phận đội trưởng ra lệnh cho cậu!"
Mặc cho Hứa Khắc Bình lớn tiếng gầm thét đến đâu đi chăng nữa, Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi đã rời đi. Tiếng bước chân kia càng ngày càng xa, cuối cùng cũng không nghe thấy nữa.
Cho đến lúc này, Hứa Khắc Bình mới buông thõng đôi tay đập cửa xuống, đôi môi mím chặt, hàng mi nhăn lại, từ từ xoay người đối mặt với Vũ Hàn.
Cả người Vũ Hàn dán sát vào tường, vẻ mặt giống như thấy quỷ. Hai chân đã sớm không nhịn được mà phát run. Cô không biết anh sẽ như thế nào, nhất định anh sẽ tức giận, nhất định anh sẽ rất chán ghét cô, nhất định phải mắng mỏ cô rồi.
Nhưng, ngoài dự đoán của cô, anh chỉ thở dài một hơi rồi nói: "Chúng ta không thể làm gì khác hơn là đợi."
"A..." Cô suy nghĩ ba giây đồng hồ, mới hiểu được là anh đang nói bọn họ phải đợi đến khi Cao Dụ Tường và Lâm Mạnh Hi quay lại.
Ánh mắt Hứa Khắc Bình không hề nhìn lên người cô, ngược lại cố ý tránh cô. Anh tự mình ngồi xuống cái ghế dành riêng cho đội trưởng, cũng không nhúc nhích, mà trừng mắt nhìn tới một điểm nào đó.
Tại sao? Tại sao anh không hung dữ giống bình thường? Tại sao thấy anh có vẻ mệt mỏi như thế? Vũ Hàn còn tưởng rằng anh sẽ lớn tiếng mắng cô, ra sức ôm cô, cưỡng hôn cô cơ!
Trời ạ, cô đang suy nghĩ cái gì, không phải là cô đang chờ mong việc này chứ?
Cô chọn một cái ghế cách khá xa chỗ anh, rồi dè dặt ngồi xuống, e sợ phát ra bất cứ âm thanh nào, khiến cho anh không vui. Cô yên lặng nhấm nuốt nỗi xấu hổ này, chưa bao giờ cảm thấy chán ghét chính mình giống như giờ phút này.
Đồng hồ trên tường chạy tích tắc, không khí trong phòng giống như cứng lại, làm cho người ta cảm thấy đứng ngồi không yên. Vũ Hàn đưa mắt nhìn quanh phòng làm việc, cuối cùng vẫn không nhịn được quay lại nhìn Hứa Khắc Bình. Nhưng cô không dám nhìn thẳng vào mắt của anh, sợ chính mình sẽ chìm sâu vào trong đó. Cô chỉ dám len lén mà lướt thật nhanh qua người anh.
Đột nhiên trong lúc đó, cô lại phát hiện tay của anh đang chảy máu!
Có thể là mới vừa rồi dùng quá sức đấm vào cửa, làm mu bàn tay của anh bị rách da, một giọt máu cũng nhỏ xuống theo. Tuy nhiên, bản thân anh lại hoàn toàn không có phát hiện, mặc cho máu nhỏ giọt xuống trên mặt đất, nét mặt vẫn không có chút thay đổi nhìn về phía trước.
Cuối cùng Vũ Hàn cũng không nhịn được thúc đẩy mà móc khăn tay từ túi áo ra, vội vội vàng vàng đi đến trước mặt anh, ngồi xổm người xuống băng bó cho anh.
Lúc đầu Hứa Khắc Bình chấn động một chút, tiếp theo mở miệng cự tuyệt: "Không cần!"
Từ trước đến giờ, giọng điệu của anh đều làm người ta không rét mà run. Nhưng lần này thì Vũ Hàn không thuận theo. Cô không thể để cho vết thương của anh chảy máu tiếp, dẫu như thế nào thì cô cũng không làm được.
Hình như là anh cũng nhìn ra sự cố chấp của cô, liền không ngăn cản nữa, mặc cho cô xử lí tay mình.
Một lát sau, Vũ Hàn băng bó xong xuôi vết thương của anh, nhưng dũng khí vừa rồi hoàn toàn biến mất, khiến cho cô lúc này không biết nên làm thế nào cho phải.
Hứa Khắc Bình một mực im lặng, lúc này mới mở miệng"Cái ngày chúng ta biết nhau, em cũng cầm chiếc khăn tay màu hồng nhạt này, muốn lau đi vết mực trên áo sơmi của anh."
Chỉ một câu nói thoảng qua như vậy, khiến ngực Vũ Hàn bắt đầu phát đau, khóe mắt cũng không khỏi trở nên nóng rực. Trời ạ, làm thế nào mà anh vẫn còn nhớ? Rốt cuộc là anh đang suy nghĩ cái gì? Nói ra vào lúc này không phải muốn cô càng khó sử sao?
Vũ Hàn ưm một tiếng, nước mắt liền không quản nổi, lăn xuống hai gò má hồng nhạt của cô.
Hứa Khắc Bình kinh ngạc hít một hơi "Tại sao em lại khóc? Em yên tâm, anh sẽ không làm phiền em nữa. Em đã thật sự thích Thế Triết, anh ... Anh cũng không thể nói gì hơn. Em không nên khóc như vậy?"
Cổ họng Vũ Hàn như tắc nghẽn một hòn đá, dẫu thế nào cũng không nói ra lời, chỉ có thể lắc đầu, nước mắt tuôn ra nhiều hơn.
Hứa Khắc Bình nâng khuôn mặt nhỏ nhắn đẫm nước mắt của cô lên "Đừng khóc, em vừa khóc, tâm trí anh lại muốn rối loạn."
Cô cắn chặt môi dưới, muốn ngừng khóc, nhưng dẫu như thế nào cũng không nhịn được nước mắt chảy ra.
Hứa Khắc Bình nhìn vào đôi mắt long lanh của cô, trên vẻ mặt như đang cố nhịn cái gì đó "Đừng nhìn anh như vậy nữa, thật vất vả anh mới hạ quyết tâm..."
Vũ Hàn không biết là anh hạ quyết tâm gì, nhưng cô không thể không nhìn anh. Cô sợ anh không bao giờ để ý tới mình nữa.
Hứa Khắc Bình phát ra một tiếng gầm nhẹ thất bại, hai tay duỗi ra kéo cô vào trong lòng "Trời ạ, anh thật sự không có cách nào buông em ra!"
Hứa Khắc Bình ôm ghì lấy cô thật chặt. Bụng cô cũng có hơi đau, nhưng cô lại cảm giác thật vui mừng. Cô hy vọng anh lại ôm chặt hơn một chút, để cho cô thật sự cảm giác được là mình đang ở trong ngực anh, khiến trong lòng cô không có nỗi mất mát trống rỗng nữa.
Ở trong ngực anh, cô giống như đã trở lại nhà, cuối cùng có loại cảm giác yên ổn.
Sau khi ôm nồng nhiệt như thế, anh lại đột nhiên thả cô ra. Cô mê muội mà nhìn về phía anh. Anh cắn răng nói: "Không được, anh không thể làm như vậy! Hiện tại em không phải là của anh, anh không có quyền lại ôm em."
Hứa Khắc Bình sải bước đi tới cửa, hai tay nắm chặt cánh cửa, hít thật sâu vài ngụm không khí trong lành, muốn mượn nó để khiến chính mình bình tĩnh trở lại.
Trong lòng Vũ Hàn lấy làm kinh hãi, suýt nữa thì cô đã quên đi quỷ kế của mình và Hứa Thế Triết! Thì ra ... thì ra Khắc Bình bởi vì chuyện này mà để tâm!
Như vậy... Như vậy rốt cuộc trong lòng anh nghĩ gì?
Cô sợ sệt đi tới phía sau anh, thấy nét buồn bã trên mặt anh, không nhịn được vươn tay ôm lấy anh từ sau lưng.
"Đừng vậy, đừng làm khó anh!" Trong giọng nói của Hứa Khắc Bình mang theo sự kiềm chế vô hạn.
"Thật ra..." Cô ra mệnh cho mình nhất định phải nói. Cho dù sẽ bị lên án cũng phải nói rõ, rằng kỳ thật đó là gạt anh!"Em và em của anh ... Căn bản chỉ là muốn trêu cợt anh thôi."
Sắc mặt Hứa Khắc Bình chuyển từ kinh ngạc sang tức giận, đột nhiên anh quay lại ôm lấy hai vai của cô "Ý của em là... Anh đau lòng suốt cả một buổi chiều, cũng chỉ là lo sợ không đâu?"
Đau lòng? Anh lại đau lòng vì cô ư? Vũ Hàn không thể tin được điều mà cô nghe thấy.
"Em ... Thật xin lỗi!" Vũ Hàn nhắm tịt đôi mắt, không dám đối diện anh "Thật xin lỗi , bởi vì anh luôn trêu cợt em, cho nên chúng em mới nghĩ ra ... Chỉ đùa một chút thử xem sao ... liệu anh có phản ứng gì. Thật xin lỗi, em ... Thật sự hối hận, cũng không dám thế nữa ..."
Vũ Hàn còn chưa nói xong, lập tức bị một đôi tay cường tráng kéo vào trong lòng, môi anh đào hé mở cũng bị bịt kín, ngăn không cho cô thốt ra một tràng dài những câu xin lỗi.
Nụ hôn của Hứa Khắc Bình vừa tới đột ngột mạnh mẽ, thậm chí Vũ Hàn có hơi sợ. Nhưng trong chốc lát cô liền nhắm mắt lại, toàn tâm chìm đắm trong nụ hôn nồng nhiệt,giống như mưa to gió dữ này.
Anh giống như đã tìm lại được báu vật, cái lưỡi nóng bỏng tách hàm răng của cô ra, lại thăm dò vài lần mùi vị trong miệng cô, tới tới lui lui không thấy chán nản chút nào, nó sâu lắng mãnh liệt giống như muốn nuốt chửng linh hồn cô. Mà từ trong yết hầu Vũ Hàn phát ra tiếng rên rỉ, càng làm tăng thêm nhiệt tình của anh. Suy nghĩ của hai người như tê liệt, huyết dịch cũng đảo lộn, chỉ có thể ôm lấy nhau, lâm vào trong cơn sóng tình vô biên vô tận này.
"Đừng mà, em không thở được..." Cuối cùng, Vũ Hàn xin khoan dung cầu khẩn, mới khiến Hứa Khắc Bình lưu luyến không rời tách khỏi làn môi của cô.
Trong đầu Vũ Hàn hoàn toàn mê mẩn, vô lực ngã vào chân trước của anh, mãi mới chậm rãi hô hấp bình thường trở lại.
Một tay Hứa Khắc Bình ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô, một tay mơn trớn mái tóc cô, đồng thời cũng là hô hấp không đều "Ổn chứ?"
"Ừ ..." Trong giọng nói của Vũ Hàn còn hàm chứa ý tứ nũng nịu, ánh mắt mang theo sự chờ đợi nhìn anh "Anh không giận em à? Em còn tưởng rằng... anh sẽ đánh em cơ!"
"Nói cho cùng lần này thật đúng là anh bị em trêu chọc đến xoay như chong chóng, cái này coi như báo ứng đi! Là cái tên Thế Triết kia giật dây em đúng không? Anh đã biết rõ một ngày nào đó nó sẽ tìm mình để gây phiền toái."
"Thật xin lỗi mà!" Vũ Hàn lại làm nũng nói.
Hứa Khắc Bình hết cách mà lắc đầu, "Không có cách nào, có lẽ cơn tức giận của anh còn kém nỗi vui mừng lúc này. Ai bảo anh lại thích em chứ? Coi như anh chịu thua!"
Thích cô? Hai chữ này khiến nhịp tim Vũ Hàn thoáng chốc đình chỉ! Anh vừa mới nói cái gì? Anh thật sự nói thích? Không thể nào, làm sao có thể? Nhất định là cô nghe lầm, bằng không chính anh đã nói sai rồi.
"Em làm sao vậy? Giống như em sắp té xỉu vậy." Hứa Khắc Bình kéo cô dựa vào trên ghế, để cô ngồi trên đùi mình.
"Anh vừa mới... Nói anh thích em?" Cô sắp sửa không nói nên lời.
Hứa Khắc Bình sảng khoái cười một tiếng, "Đồ ngốc, kỳ thật... anh đã sớm thích em rồi. Nếu như có thể thì anh thật muốn giấu em ở trong lọ thủy tinh, để ngày ngày có thể ngắm em!"
Ánh mắt của anh ẩn chứa dục vọng chiếm giữ, ngón tay dừng lại trên đôi môi đỏ mọng của cô , sự ma sát nhẹ nhàng làm sinh ra một dòng điện khêu gợi.
"Hả? Anh ... anh nói cái gì?" Vũ Hàn ngây dại.
"Từ cái ngày nhập học hôm đó, bắt đầu từ lúc em đụng vào người anh, anh liền cảm giác được em thật nhỏ, thật đáng yêu. Ngoài ra vẻ mặt bối rối kia của em, làm cho người ta không nhịn được muốn trêu chọc em. Còn may emthật sự không phải học sinh tiểu học, nếu không anh đã hoài nghi chính mình có chứng luyến đồng ( thích trẻ em). Sau này khi tóc của em quấn vào nút áo anh, anh không thể không ôm em đi ra khỏi nhà ăn. Nhưng mà anh lại phát hiện mình đã yêu cái loại cảm giác này, anh chưa từng có loại ý nghĩ này đối với bất cứ một nữ sinh nào."
"Thật ... Thật sự?"
Vũ Hàn chỉ cảm thấy lúc ấy chính mình thật lạnh, lại không hiểu được sẽ tạo thành dao động ở trong lòng anh.