Trò Chơi Vương Quyền

Chương 87: Chương 19 - Phần 2





Arya nhìn xuống bộ quần áo đang mặc và đôi chân trần, móng chân đầy bùn. Bé có thể nhìn thấy móng tay cáu bẩn, vết sẹo ở khuỷu tay, vết xước ở bàn tay. Thề là nữ tu sẽ Mordane sẽ không thể nhận ra mình. Sansa thì có thể nhưng bé không dám chắc. “Mẹ tôi là một phu nhân, và chị tôi là một tiểu thư, nhưng tôi chưa bao giờ như bọn họ.”
“Có, em cũng là một tiểu thư. Em là con gái của một quý tộc và em sống trong một lâu đài, phải không? Và em… các chư thần ơi, tôi chưa bao giờ…” Gendry đột nhiên do dự đứng lên, tựa như có chút sợ hãi. “Về chuyện cởi quần, tôi chưa bao giờ cố ý nói thế. Và tôi đã đứng tè trước mặt em và mọi thứ… thỉnh cô tha thứ, tiểu thư.”
“Dừng lại đi.” Arya tức giận. Hắn đang móc máy bé à?
“Tiểu thư, tôi cũng là người biết lễ nghĩa.” Gendry nói, vẫn quật cường như trước. “Bất cứ khi nào các cô gái quý tộc đến cửa hàng cùng với Cha họ, thầy của tôi đều bắt tôi quỳ và chờ các nàng nói chuyện thì mới được mở miệng, và gọi họ là tiểu thư.”
“Nếu anh bắt đầu gọi tôi là tiểu thư thì ngay cả Hot Pie cũng biết chuyện. Và anh tốt nhất là vẫn đi tiểu như trước kia đi.”
“Sẽ như ý cô, tiểu thư.”
Arya đập cả hai tay vào ngực hắn. Hắn vướng vào một hòn đá và ngã ngồi xuống. “Cô là cái loại con gái của quý tộc kiểu gì thế?” hắn cười lớn.
“Loại này.” Bé đá hắn vào một bên sườn nhưng chỉ khiến hắn cười to hơn. “Anh cứ ngồi đó cười đi. Tôi còn phải xem ai đang ở trong làng.” Mặt trời đã lặn dưới các cành cây. Trời sẽ rất mau tối. Lúc này đến phiên Gendry phải đuổi theo. “Anh có ngửi thấy gì không?” bé hỏi.
Hắt hít hít. “Cá ươn.”
“Anh biết rõ là không phải.”
“Chúng ta tốt hơn nên cẩn thận. Tôi sẽ đi vòng về phía Tây để xem có đường nào khác nữa không. Nếu cậu nhìn thấy xe ngựa thì chắc phải có. Cậu sẽ đi dọc theo bờ sông. Nếu cậu cần giúp đỡ thì hãy giả tiếng chó sủa.”
“Điều đó thật ngu ngốc. Nếu tôi cần giúp đỡ thì tôi sẽ kêu ‘giúp’.” Bé chạy đi, chân trần bước trên cỏ không một tiếng động. Khi bé nhìn lại qua vai liền phát hiện hắn đang quan sát bé với vẻ mặt thống khổ hiện rõ trên mặt. Có lẽ hắn đang nghĩ đáng lẽ không nên để một tiểu thư đi ăn cắp thức ăn. Arya chỉ biết bây giờ trông hắn thật ngu ngốc.
Càng gần làng, mùi bốc lên càng mạnh. Bé không thấy đó là mùi cá ươn. Mùi này tanh tưởi hơn nhiều. Bé nhăn mũi.

Rừng bắt đầu thưa thớt, bé cúi người xuống, nhẹ nhàng chạy từ bụi này qua bụi khác như một cái bóng. Chạy được vài bước bé lại dừng lại lắng nghe động tĩnh. Đến lần dừng thứ ba bé nghe thấy tiếng ngựa, và cả âm thanh của một người đàn ông. Và mùi trở nên tệ hơn. Mùi của người chết, nhất định thế. Bé đã ngửi thấy mùi này trước đây, từ thi thể của Yoren và những người khác.
Phía Nam ngôi làng có một bụi cây mâm xôi lớn. Lúc bé đến được đó thì ánh mặt trời đã gần như biến mất , đom đóm bắt đầu bay ra. Bé có thể nhìn thấy những mái nhà tranh từ bên ngoài bờ rào. Bé trườn theo đến khi tìm thấy một khe hở và lách người vào, tiếp tục ẩn thân cho đến khi nhìn thấy thứ đang bốc mùi lên.
Bên cạnh chỗ nước cạn của Gods Eys, một giá treo cổ dài được đóng bằng những cây gỗ vẫn còn xanh đã được dựng lên và những thứ đã từng là người đều được treo lên đó, chân bị cùm trong khi những con quạ đang mổ thịt, ruồi bọ bâu đầy. Mỗi khi gió thổi qua hồ thi thể sẽ nhẹ nhàng lay động. Những con quạ đã ăn gần hết mặt và vài thứ khác. Mỗi lúc khoét sâu thêm. Cổ và ngực đã bị xé rách, nội tạng màu xanh biếc đang chảy ra hòa trộn với da thịt xuống cái bụng bị phanh ra. Một tay bị xả xuống từ vai phải. Arya còn nhìn thấy cả xương, cốt, gân đã bị đứt, vỡ lìa, thịt đã bị ăn sạch sẽ.
Bé buộc mình nhìn thi thể tiếp theo và rồi người tiếp theo nữa, rồi tiếp nữa, tự nhủ bé cứng như đá. Tất cả các thi thể đều bị dày vò và chà đạp, hư thối từ lâu, một lúc sau bé mới nhận ra tất cả họ đều bị trần truồng khi treo lên giá. Họ không giống như những người trần truồng; họ không có vẻ giống người. Những con quạ đã ăn mắt của họ, và một số còn mất luôn cả khuôn mặt.
Người thứ sáu trong giá treo không còn gì cái chân, vẫn nằm trong cùm, lay động theo mỗi cơn gió.
Nỗi sợ hãi còn sâu hơn vết thương gây ra bởi kiếm. Những người chết không khiến bé bị thương nhưng người nào đã giết họ rõ ràng có thể. Phía bên kia giá treo cổ, hai người trong chiếc áo giáp đang đứng mài thương trước ngôi nhà gần hồ, một người dưới ngôi nhà ngói đen. Một đôi sào cao được chống dưới bùn, trên đó treo cờ hiệu.
Ng.uồ.n .từ. s.it.e .Tr.uy.en.Gi.Cu.ng.Co..c.om. Một cái có màu đỏ và một cái có màu nhạt hơn, trắng hoặc có lẽ là vàng, nhưng cả hai đều rủ xuống và đầy bùn, bé không thể chắc chắn cái có màu đỏ có phải là màu đỏ sậm của Lannister không. Mình không cần nhìn thấy con sư tử đó, chỉ cần những người chết kia là biết, ngoài nhà Lannister còn ai vào đây?
Rồi có một tiếng thét.
Hai người đàn ông cầm thương quay lại nơi phát ra tiếng khóc, chỉ thấy người đàn ông thứ ba đang giục một tù binh đi trước hắn. Trời quá tối nên bé không thể nhìn rõ khuôn mặt, nhưng tên tù đang đội chiếc mũ sắt sáng lóa, và khi Arya nhìn chiếc sừng, bé nhận ra đó là Gendry. Anh là đồ ngu, đồ ngu, đồ ngu, đồ ngu!!! Bé nghĩ. Nếu hắn đứng ở trước mặt, bé đã cho hắn một đá.
Mấy tên cận vệ oang oang nói chuyện, nhưng bé ở quá xa nên không nghe rõ lời, đặc biệt khi lẫn với tiếng quạ kêu gần cách có sải tay. Một trong những người đàn ông cầm thương cởi chiếc mũ sắt ra khỏi đầu Gendry và hỏi hắn, nhưng câu trả lời có vẻ không vừa lòng tên lính đó nên hắn được ăn cái tát, bị đánh xuống đất và gí thương vào ngực, tên lính còn lại thì cố gắng cầm chiếc mũ sừng. Cuối cùng họ kéo hắn đứng lên và đẩy hắn về phía nhà kho. Khi họ mở cánh cửa gỗ nặng nề, một thằng bé nhỏ người vọt ra nhưng một trong những tên cận vệ đã kịp bắt lấy tay nó và đẩy nó lùi lại. Arya nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên trong tòa nhà và rồi một tiếng kêu thống khổ và thảm thiết, bé bất giác cắn chặt môi.
Hai tên cận vệ đẩy Gendry vào trong cùng với thằng bé và đóng cánh cửa phía sau, đúng lúc này một cơn gió từ bên hồ thổi lại và những lá cờ tung bay. Đúng như bé sợ, một cái vẽ hình con sư tử vàng, cái khác vẽ ba con vật màu đen chạy xuyên qua một cánh đồng có màu vàng như bơ. Bé nghĩ đó là những con chó. Arya đã nhìn thấy những con chó này ở đâu đó trước đây, nhưng ở đâu nhỉ?
Mà chuyện đó cũng chẳng quan trọng. Điều duy nhất cần quan tâm bây giờ là họ đã có Gendry. Ngay cả nếu hắn có cứng đầu và ngu ngốc thì bé cũng phải cứu hắn ra. Bé tự hỏi liệu họ có biết thái hậu đang truy lùng hắn?

Một trong những tên cận vệ cởi chiếc mũ sắt của hắn ra và đội chiếc của Gendry vào. Điều này khiến bé giận điên người nhưng bé biết mình không thể làm gì được. Bé nghĩ mình nghe thấy nhiều hơn một tiếng thét bên trong căn nhà kho không cửa sổ ấy, mơ hồ, khó chắc chắn.
Bé kiên nhẫn đợi cho đến khi đám bảo vệ thay ca, người đến rồi đi, chúng dẫn ngựa đi xuống dòng suối uống nước. Còn một đội săn từ rừng quay về, khiêng theo một con hươu. Bé theo dõi cách bọn chúng rửa con hươu sạch sẽ, lấy nội tạng ra và đốt lửa. Mùi thịt nướng của hươu và thịt thối của người quện vào nhau khiến cái bụng trống rỗng của bé cuộn lên muốn nôn. Thấy có đồ ăn, một đám bước ra khỏi những ngôi nhà, gần như tất cả họ đều mặc áo giáp hoặc áo lót sắt. Khi thịt hươu chín, chỗ ngon nhất được đưa vào một trong những căn nhà.
Bé tưởng rằng bóng tối sẽ giúp bé tiến gần hơn và giải thoát cho Gendry, nhưng đám lính lại đốt đuốc lên.Một tên hầu mang thịt và bánh cho hai tên lính gác ở nhà kho, và lát sau còn có thêm hai tên nữa mang thêm rượu đến uống tay chuyền tay. Khi rượu hết, hai tên lính vẫn ở lại đó canh gác, tay chống thương như cũ.
Thấy không có cơ hội nào khác, Arya đành chui ra khỏi bụi rậm và lẩn vào trong rừng tối. Chân tay bé trở nên lạnh ngắt. Trời đã tối đen như mực, một vệt bạc của ánh trăng xuất hiện và biến mất khi đám mây thổi qua. Yên lặng như bóng ma, bé tự dặn mình khi di chuyển trong rừng. Bé không dám chạy trong bóng tối, sợ rằng sẽ vấp ngã hay vấp phải những cái rễ không nhìn thấy hoặc lạc đường.Bên trái là hồ Gods Eyes vẫn yên lặng và bên phải là những làn gió thổi như tiếng thì thầm xuyên qua cành cây. Tiếng sói tru vang vọng từ phía xe.
Lommy và Hot Pie suýt tiểu ra quần khi bé xuất hiện phía sau họ.
“Yên lặng,” bé nói, ôm lấy Weasel khi cô gái nhỏ như muốn nhảy dựng lên. Hot Pie mở to đôi mắt nhìn bé chằm chằm. “Bọn tôi đã nghĩ là các cậu bỏ rơi bọn tôi ở đây,” hắn cầm thanh kiếm ngắn trong tay, thanh kiếm Yoren đã lấy từ đám lính áo choàng vàng. “Tôi tưởng cậu là một con sói.”
“Bull đâu?” Lommy hỏi.
“Họ bắt anh ấy rồi,” Arya thì thầm, “chúng ta phải giải thoát cho anh ấy. Hot Pie, tôi cần cậu giúp. Chúng ta sẽ phải đánh úp và giết những tên lính đó, rồi tôi sẽ mở cửa giải thoát cho họ.”
Hot Pie và Lommy trao nhau cái nhìn. “Bao nhiêu tên?”
“Tôi không đếm,” Arya công nhận, “ít nhất là hai mươi tên, nhưng chỉ có hai tên canh cửa.” Hot Pie trông như thể sắp khóc. “Chúng ta không thể chiến đấu chống lại hai mươi người.”
“Cậu chỉ cần chiến đấu với một tên, tôi sẽ làm phần còn lại và chúng ta sẽ giải thoát cho Gendry và chạy.”

“Chúng ta nên đầu hàng,” Lommy xen vào, “chỉ cần đến đó và đầu hàng.”
Arya lắc đầu bướng bỉnh.
“Vậy thì cứ để hắn ở đó, Arry,” Lommy cầu xin, “họ không biết về chúng ta. Nếu chúng ta trốn thì họ sẽ bỏ đi. Cậu biết là họ sẽ làm thế. Gendry bị bắt không phải lỗi của chúng ta.”
“Cậu thật ngu ngốc, Lommy.” Arya giận dữ. “Cậu sẽ chết nếu chúng ta không giải thoát cho Gendry. Ai sẽ khiêng cậu?”
“Cậu và Hot Pie.”
“Toàn thời gian, không cần ai khác giúp? Chúng ta chưa bao giờ làm thế. Gendry là một người khỏe mạnh. Dù sao, tôi không quan tâm đến những gì cậu nói. Tôi sẽ quay lại giải thoát cho anh ấy.” Bé nhìn Hot Pie. “Cậu có đi không?”
Hot Pie liếc nhìn Lommy, nhìn Arya, rồi quay lại nhìn Lommy. “Tôi sẽ đi,” hắn rất không tình nguyện.
“Lommy, cậu giữ Weasel ở đây.”
Hắn nắm lấy cô gái nhỏ và kéo lại gần. “Chuyện gì xảy ra nếu sói đến?”
“Đầu hàng.” Arya đề nghị.
Tìm đường quay lại ngôi làng mất đến vài giờ đồng hồ. Hot Pie đi lảo đảo trong bóng tối và lạc đường, Arya phải đợi hắn và quay lại lần hai để dẫn hắn đi. Cuối cùng, bé đành cầm tay và dẫn hắn đi xuyên rừng. “Chỉ cần yên lặng và đi theo thôi.” Khi họ có thể nhìn thấy ánh sáng đầu tiên phát ra từ ngọn lửa ở ngồi làng, bé nói: “Có những người chết bị treo cổ bên kia, nhưng họ không có gì đáng sợ cả, chỉ cần nhớ rằng nỗi sợ còn khiến cậu bị tổn thương hơn cả thanh kiếm. Chúng ta phải thật sự yên lặng và đi chậm rãi.” Hot Pie gật đầu.
Bé trốn dưới bụi gai tùng đầu tiên và chờ hắn đi theo, cúi người thật thấp. Hot Pie khuôn mặt trắng bệch và thở hồng hộc, tay và mặt đầu bị cát cào xước chảy máu. Hắn định nói gì đó, nhưng Arya đặt tay lên môi ra lệnh im lặng. Dùng tay và đầu gối, hai đứa bò tới giá treo cổ, ngay dưới thân người chết treo lủng lẳng, Hot Pie chưa lần nào nhìn lên hay phát ra âm thanh gì.
Thình lình con quạ đập cánh và hắn kêu lên như nghẹt mũi. “Ai đó?” Trong bóng tối truyền đến một âm thanh.
Hot Pie nhảy dựng lên. “Tôi đầu hàng!” Hắn vứt thanh kiếm ra xa, làm kinh động đến cả tá quạ đang đậu quanh thi thể. Arya bắt lấy chân hắn, cố đẩy hắn nằm xuống, nhưng hắn giãy ra và tiến về phía trước, giơ hai tay lên đầu. “Tôi đầu hàng, tôi đầu hàng.”

Bé nhảy lên, rút thanh Kim nhưng lúc này đã bị những người đàn ông vây quanh. Arya chém tên gần nhất, nhưng hắn dễ dàng đỡ được bằng cánh tay bọc sắt, và ai đó tiến lên quật bé ngã chúi xuống đất, một người đàn ông thứ ba tiến tới cướp thanh kiếm trong tay. Khi bé cố gắng cắn trả thì hàm răng cũng chỉ chạm đến chiếc áp giáp sắt lạnh ngắt. “Ồ hô, một nhóc con nóng tính,” người đàn ông đó cười lớn. Cánh tay sắt của hắn tát bé thiếu chút khiến đầu bé bay đi.
Họ trao đổi với nhau trong khi bé bị thương nằm trên mặt đất, nhưng Arya không thể hiểu nổi ngôn ngữ họ đang dùng. Lỗ tai bé vẫn còn ung. Khi bé thử bò dậy thì mặt đất dưới thân lay động. Họ lấy đi thanh Kim. Nỗi xấu hổ còn khiến bé thương tổn hơn cả vết thương, và vết thương thì rất đau. Jon đã tặng bé thanh kiếm đó. Syrio đã dạy bé cách sử dụng.
Cuối cùng có ai đó kéo áo lót trước ngực buộc bé quỳ xuống. Hot Pie cũng đang quỳ, trước mặt người đàn ông cao nhất mà Arya nhìn thấy, một con quỷ bước ra từ các câu chuyện của vú già. Bé không biết gã khổng lồ này đến từ nơi nào, chỉ biết trên áo choàng của hắn có thêu ba con chó đen chạy qua cánh đồng vàng nhạt và khuôn mặt hắn khắc nghiệt như thể nó tạc từ đá. Đột nhiên Arya nhận ra bé đã nhìn thấy ba con chó này ở đâu. Vào cái đêm đại hội đấu võ ở King’s Landing, tất cả hiệp sĩ đã mang khiên của mình hướng ra ngoài. “Cái đó thuộc về những người anh em của Chó Săn,” Sansa đã lén nói cho bé biết khi họ đi qua tấm khiên vẽ ba con chó chạy trên cánh đồng vàng. “Hắn thậm chí còn to lớn hơn Hodor, rồi em sẽ thấy. Họ gọi hắn là Ma Sơn Cưỡi Ngựa (Mountain That Rides).
Arya cúi đầu, lơ mơ để ý đến chuyện gì đang diễn ra xung quanh. Hot Pie vẫn tiếp tục la hét đầu hàng. Ma Sơn (The Mountain) nói: “Dẫn ta đến những tên còn lại,” và quay người bước đi. Tiếp theo bé lảo đảo bước qua những xác người chết trên giá, trong khi Hot Pie liên tục cầu xin chỉ cần họ không gây thương tổn đến hắn thì hắn sẽ nướng bánh cho họ. Bốn tên lính đi cùng với hai đứa. Một tên cầm đuốc, một tên cầm kiếm dài, hai tên dùng thương.
Họ tìm thấy Lommy ở nơi họ đã để hắn lại, dưới gốc cây sồi. “Tôi đầu hàng,” hắn hô to ngay khi họ nhìn thấy hắn. Hắn vứt cây thương ra xa và giơ tay lên, mắt vẩn đục. “Tôi đầu hàng. Xin các ông.”
Tên lính cầm đuốc tìm quanh gốc cây. “Ngươi là kẻ cuối cùng? Thằng bé nướng bánh nói còn có một cô gái.”
“Cô ta đã chạy trốn khi nghe thấy tiếng các ông tới,” Lommy nói, “các ông ồn ào quá,” và Arya nghĩ, chạy đi, Weasel, chạy càng xa càng tốt, chạy trốn đi và đừng bao giờ quay lại.
“Nói chúng tao biết chúng tao có thể tìm đứa con hoang của Dondarrion ở đâu. Chúng tao sẽ ày bữa ăn tử tế.”
“Ai cơ?” Lommy ngơ ngác.
“Tao đã nói với mày rồi. Đám người này cũng không biết nhiều hơn mấy đứa trong thôn. Chỉ tốn thời gian.” Một trong những tên cầm thương đi đến gần Lommy. “Có chuyện gì với cái chân của mày thế nhóc?”
“Tôi bị thương.”
“Mày có đi được không.” Giọng hắn có vẻ quan tâm.
“Không,” Lommy nói, “các ông sẽ phải khiêng tôi.”
“Mày nghĩ vậy à?” Tên lính cầm cây thương tùy ý và đâm một nhát xuyên cổ họng thằng bé. Lommy chưa bao giờ có thời gian kêu đầu hàng lần nữa. Hắn run lên và gục xuống êm ả. Khi người đàn ông rút mũi thương ra, máu tươi bắn phụt ra. “Hắn nói là khiêng hắn cơ đấy,” tên lính thì thầm, rồi cười khanh khách.