Trò Chơi Vương Quyền

Chương 33: Chương 26 phần 1





JON
 
Jon đang chỉ cho Dareon cách ra đòn tạt hông hiệu quả nhất thì một lính mới vào sân tập. “Cậu đứng rộng chân ra,” cậu ta nhắc nhở. “Cậu không muốn mất thăng bằng đâu. Tốt đó. Giờ xoay người chém, nhớ dùng toàn lực đấy nhé.”
Dareon dừng lại và nâng lưỡi che mặt lên. “Bảy vị thần ơi,” anh ta thì thào. “Nhìn đi Jon.”
Jon quay người lại. Qua khe mũ trụ, cậu thấy một cậu nhóc béo chưa từng thấy đang đứng ở cửa kho vũ khí. Nhìn qua Jon đoán cậu ta phải nặng hai mươi đá. Cổ áo lông của chiếc áo khoác thêu đã biến mất dưới cằm. Đôi mắt xanh nhạt của cậu ta đang đảo qua đảo lại một cách lo lắng trên khuôn mặt tròn vo, và những ngón tay béo múp nhớp nháp mồ hôi lau lên chiếc áo chẽn nhung. “Họ... họ bảo mình tới đây để... để luyện tập,” cậu ta không nói cụ thể với một ai.
“Một tiểu quý tộc đây mà,” Pyp nhận xét với Jon. “Người phương nam, chắc gần thành Highgarden.” Pyp đã đi lại trong Bảy Phụ Quốc với một đoàn kịch câm, và khoe khoang rằng hắn có thể nói cho anh biết anh là người thế nào tới từ đâu mà chỉ cần nghe giọng nói thôi.
Hình một thợ săn đang sải bước được thêu bằng chỉ đỏ trước ngực áo choàng lông của cậu béo đó. Jon không nhận ra gia huy nhà nào. Ser Alliser Thorne nhìn người mới rồi nói, “Chắc dạo này ở phương nam không có nạn săn trộm hay trộm cắp gì hay sao ấy. Thế nên giờ họ gửi cả lợn đến làm lính Tường Thành đây này. Lãnh chúa Lợn Cạo, cậu nghĩ áo giáp là áo lông thú với vải nhung chắc?”
Sau đó không lâu họ phát hiện rằng cậu lính mới này có đem theo một bộ giáp riêng: áo trấn thủ, áo da thuộc, áo giáp xích, hộ tâm, mũ trụ, thậm chí là cả một cái khiên lớn bằng gỗ bọc da có vẽ huy hiệu thợ săn sải bước giống trên áo khoác. Nhưng, chúng không phải màu đen, vì thế Ser Alliser nhất định buộc cậu ta trang bị lại bằng đồ trong kho vũ khí. Công việc này mất nửa buổi sáng. Vòng ngực của cậu ta buộc ông Donal Noye phải tháo một phần áo giáp và tăng kích thước bằng cách thêm các sợi dây da ở hai bên. Để đội mũ trụ vừa đầu, viên sĩ quan phụ trách vũ khí phải tháo tấm che mặt ra. Xà cạp da quấn quá chặt quanh chân và tay cậu ta khiến cậu ta không thể cử động nổi. Mặc đồ chiến xong trông cậu lính mới cứ như cái xúc xích nướng quá tay sắp sửa bung hết vỏ vậy.
“Hy vọng cậu không lạc lõng với nơi này giống như vẻ ngoài,” Ser Alliser nói. “Halder, hãy xem ngài Lợn Sữa làm được gì nào.”
Jon Snow nhăn mặt. Halder được sinh ra ở một mỏ đá và đang học việc để trở thành một thợ đá. Anh mười sáu tuổi, cao to lực lưỡng, những cú đánh của anh cũng là những cú mạnh nhất Jon từng biết đến. “Kết quả sẽ tệ lắm đây,” Pyp thì thầm và quả đúng thế thật.
Trận đấu kéo dài chưa tới một phút thì cậu nhóc béo núc ních Ida nằm thẳng cẳng trên mặt đất, cả người run rẩy khi máu ứa ra qua chiếc mũ trụ méo mó và giữa những ngón tay núng nính. “Tôi đầu hàng,” cậu ta nheo nhéo hét lên. “Không, tôi đầu hàng, đừng đánh nữa.” Rast và vài cậu nhóc khác phá lên cười ầm ĩ.
Kể cả tới lúc đó, Ser Alliser cũng không cho ngừng. “Đứng lên, ngài Lợn Sữa,” ông ta gọi. “Nhặt kiếm lên.” Khi cậu nhóc vẫn nằm co quắp trên mặt đất, Thorne ra hiệu cho Halder. “Dùng mặt kiếm đánh cho tới khi hắn đứng dậy thì thôi.” Halder vỗ nhè nhẹ lên má thằng nhóc. “Cậu đánh mạnh hơn được chứ nhỉ,” Thorne chế giễu. Halder cầm thanh kiếm bằng cả hai tay và vụt mạnh xuống, làm bung hết tất cả các sợi dây gia cố, tuột cả áo giáp. Cậu lính mới thét lên vì đau.

Jon Snow bước lên một bước. Pyp đặt tay lên cản cậu lại. “Jon, đừng,” cậu nhóc nhỏ thó nói và đưa mắt ái ngại nhìn Ser Alliser Thorne.
“Đứng dậy,” lão Thorne nhắc lại. Cậu nhóc loạng choạng đứng dậy, trượt chân, rồi lại ngã đánh oạch. “Ngài Lợn Sữa bắt đầu hiểu chuyện rồi,” Ser Alliser nhận xét. “Lại.”
Halder giơ kiếm định đánh xuống lần nữa.
“Cho tôi xin miếng thịt lợn muối nào!” Rast giục giã, cười đùa.
Jon rũ tay Pyp. “Halder, đủ rồi.”
Haider nhìn Ser Alliser.
“Cậu con hoang mới nói thôi đã làm những gã nông dân run rẩy rồi,” viên sĩ quan huấn luyện nói một cách sắc lạnh. “Ta có cần nhắc cậu nhớ ta mới là sĩ quan phụ trách huấn luyện ở đây không nhỉ, Lãnh chúa Snow.”
“Nhìn cậu ta đi, Haider” Jon nài, lờ tịt Thorne hết mức có thể. “Chẳng vẻ vang gì khi đánh một kẻ thua cuộc. Hắn đã đầu hàng rồi.” Cậu quỳ xuống cạnh cậu béo.
Halder hạ kiếm xuống. “Hắn đã đầu hàng,” anh ta nhắc lại.
Đôi mắt màu mã não của Ser Alliser dán chặt vào Jon Snow. “Dường như con hoang của chúng ta đang yêu rồi,” lão nói khi Jon giúp cậu béo kia đứng dậy. “Rút kiếm xem nào, Lãnh chúa Snow.”
Jon rút thanh trường kiếm. Cậu chỉ dám thách thức Ser Alliser tới một giới hạn nào đó, và cậu sợ rằng mình đã vượt qua giới hạn đó rồi.
Thorne mỉm cười. “Cậu con hoang muốn bảo vệ cho tiểu thư yêu quý của mình, vậy chúng ta sẽ luyện tập chút xíu vậy. Chuột, Mặt Mụn, lên giúp Đầu Đá của chúng ta nào.” Rast và Albett nhập bọn cùng Halder. “Ba người là đủ để khiến tiểu thư Lợn Sữa kêu eng éc lên rồi. Tất cả những gì các cậu cần làm là vượt qua con hoang.”

“Đứng ra sau tôi,” Jon nói với nhóc béo. Ser Alliser thường bắt cậu đấu theo kiểu hai đấu một, nhưng chưa bao giờ là ba người thế này. Cậu biết tối nay cậu sẽ đi ngủ cùng những vết bầm tím và máu tụ. Cậu lên tinh thần chuẩn bị đón nhận cuộc tấn công.
Đột nhiên Pyp tới bên cậu. “Ba chọi hai sẽ công bằng hơn,” cậu nhóc nhỏ bé vui vẻ nói. Cậu hạ xuống và rút kiếm. Trước khi Jon kịp phản đối, Grenn đã bước ra làm người thứ ba.
Cả sân tập như chết lặng. Jon có thể cảm nhận ánh mắt của Ser Alliser. “Các cậu còn đợi gì nữa?” lão hỏi Rast và những đứa nhóc khác bằng cái giọng nhẹ nhàng giả tạo, nhưng Jon mới là người hành động trước. Halder chỉ kịp đỡ kiếm.
Jon đẩy hắn lùi lại, tấn công dồn dập, khiến cậu thiếu niên lớn tuổi hơn liên tục phải đỡ đòn. Hãy hiểu đối thủ của mình, Ser Rodrik đã từng dậy cậu; Jon hiểu Halder, anh ta khỏe như vâm nhưng lại thiếu kiên nhẫn và không biết cách phòng thủ. Làm anh ta bực bội, chắc chắn anh ta sẽ sơ hở. Điều đó hiển nhiên như mặt trời lặn đằng tây vậy.
Tiếng kiếm va lanh canh vang vọng khắp sân tập trong khi những người khác tụ tập xung quanh. Jon đỡ cú đánh từ trên bổ xuống mà tay tê rần rần. Cậu thúc vào mạng sườn Haider khiến anh ta rên rỉ vì đau. Anh ta phản đòn trúng vai Jon. Áo giáp xích kêu lạo xạo và cậu đau nhói ở cổ, nhưng đột nhiên Halder mất cân bằng. Jon chém vào chân trái hắn, anh ta loạng choạng, chửi thề và đổ vật xuống sân.
Grenn đứng đúng tư thế Jon đã dạy, và cậu ta đã làm Albett dính đòn nhiều hơn chủ ý, nhưng Pyp đang khá chật vật. Rast lớn hơn cậu hai tuổi và to con hơn nhiều. Jon bước về phía sau hắn và đánh vào mũ trụ của Rast như thể gõ chuông. Khi Rast đang quay cuồng, Pyp trượt xuống dưới chiếc khiên chắn, đánh ngã và kề dao vào cổ hắn. Tới lúc đó Jon hành động tiếp. Đối mặt với hai lưỡi kiếm, Albett lùi lại. “Tao đầu hàng” hắn hét lên.
Ser Alliser Thorne khinh bỉ nhìn cảnh trước mặt “Vở kịch câm hôm nay kéo dài thế là đủ”, rồi bỏ đi. Buổi tập tới hồi kết thúc.
Dareon kéo Halder đứng dậy. Con trai ông thợ đá tháo mũ trụ và ném xuống sân. “Trong một giây thôi, anh cứ nghĩ rằng anh đã đánh bại được chú, Snow ạ.”
“Trong một giây, anh đã làm được,” Jon trả lời. Bên dưới lớp áo giáp và áo da, vai cậu đang sưng lên. Cậu tra kiếm vào vỏ và cố cởi mũ, nhưng khi cậu giơ tay, vết thương khiến câu đau tới nghiến răng nghiến lợi.
“Để mình giúp,” một giọng nói vang lên. Những ngón tay mum múp tháo mũ trụ khỏi phần che bọng cổ và nhẹ nhàng nâng nó lên. “Anh ta có làm cậu bị đau không?”
“Mình vẫn bị bầm tím thường xuyên.” Cậu chạm lên vai và nhăn mặt. Sân tập chẳng còn ai khác ngoài họ.
Máu bết trên tóc cậu béo ở phần mũ trụ đã bị Halder đập móp “Tên mình là Samwell Tarly thành Horn...” Cậu dừng lại và liếm môi. “Ý mình là, mình là người Đồi Horn... tính tới khi mình... ra đi. Mình tới đây để mặc đồng phục đen. Cha mình là Lãnh chúa Randyll, quân đồng minh của nhà Tyrell vùng Highgarden. Mình từng là người kế tục cho ông ấy, chỉ là...” Giọng cậu ta lạc đi mất.

“Mình là Jon Snow, con hoang của Ned Stark, vùng Winterfell”
Samwell Tarly gật đầu. “Mẹ tôi gọi tôi là Sam.”
“Cậu có thể gọi hắn là Lãnh chúa Snow” Pyp nhập bọn. “Cậu không muốn biết mẹ hắn gọi hắn là gì đâu.”
“Hai người này là Grenn và Pypar “ Jon nói.
“Thằng xấu trai là Grenn,” Pyp nói.
Grenn quắc mắt. “Mày xấu hơn tao. ít nhất tao không có tai dơi.”
“Cám ơn tất cả mọi người,” cậu béo thành thực nói.
“Sao cậu không đứng dậy đấu tiếp?” Grenn hỏi.
“Tôi cũng muốn lắm, thật đấy. Chỉ là tôi… tôi không thể. Tôi không muốn hắn đánh tôi tiếp.” Cậu ta nhìn xuống mặt đất. “Tôi sự mình chỉ là kẻ hèn nhát. Bố tôi luôn nói tôi như vậy.”
Grenn đứng im như bị sét đánh. Kể cả Pyp cũng chẳng biết nên nói gì, mà Pyp luôn là đứa lanh mồm lanh miệng. Sao có loại người tự nhận mình hèn nhát cơ chứ?
Samwell Tarly chắc hắn đã đọc được suy nghĩ qua nét mặt họ. Cậu ta nhìn vào mắt Jon rồi lảng đi, như thể một con thú đang sự hãi. “Mình... mình xin lỗi,” cậu ta nói. “Mình không muốn... mình như bây giờ.” Cậu ta nặng nhọc bước về kho vũ khí.
Jon gọi với theo. “Cậu đang bị thương,” cậu nói. “Mai cậu sẽ khá hơn thôi.”
Sam quay mặt lại nhìn trông thảm thương vô cùng, “không đâu,” cậu ta nói, cố gắng ngăn nước mắt. “Không bao giờ.”
Khi cậu ta đi khuất, Grenn nhăn mặt. “Chẳng thích mấy thằng hèn,” cậu ta nói giọng không thoải mái. “Tao ước gì chúng ta không giúp hắn. Nếu họ cũng nghĩ chúng ta hèn thì sao?”

“Mày ngu lắm rồi không hèn được đâu,” Pyp bảo.
“Tao không ngu,” Grenn nói.
“Có. Nếu một con gấu tấn công mày trong rừng, mày ngu tới mức chẳng còn biết đường mà chạy đi cơ.”
“Không,” Grenn khăng khăng. “Tao lủi nhanh hơn mày.” Đột nhiên cậu ta ngừng lại, quắc mắt khi thấy nụ cười toe toét của Pyp và nhận ra mình vừa nói gì. Cái cổ to tướng của cậu ta đỏ rực lên. Jon để họ lại tranh cãi với nhau và trở vào kho vũ khí, treo kiếm lên, tháo bộ áo giáp tả tơi ra. Cuộc sống ở Hắc Thành luôn theo quy củ: sáng sáng tập kiếm, chiều chiều làm việc. Anh em áo đen giao cho đội lính mới rất nhiều công việc khác nhau, để xem họ có khả năng nổi trội trong lĩnh vực nào. Jon rất yêu thích những buổi chiều hiếm hoi được ra ngoài cùng Bóng Ma đi săn thịt thú rừng về cho bàn ăn của tướng chỉ huy, nhưng để đi săn mỗi ngày, cậu phải làm việc cật lực cho bác Donal Noye ở kho vũ khí, quay đá mài trong khi người thợ rèn một tay mài sắc những cây rìu cùn vì sử dụng nhiều, hay thổi bễ lò để ông Noye rèn thanh kiếm mới. Những lúc khác, cậu sẽ đi chạy thư, canh gác, dọn chuồng ngựa, gắn mũi tên, giúp Maester Aemon chăm sóc lũ chim hoặc giúp ngài Bowen Marsh tính toán sổ sách và kiểm kê hàng hóa.
Chiều hôm đó, chỉ huy đội gác cử cậu tới cần trục, mang theo bốn thùng đá cuội để trải lại đường đi đã bị băng phủ dày trên Tường Thành. Đó là một công việc buồn chán và đơn độc, kể cả khi có Bóng Ma bên mình, nhưng Jon lại không nề hà. Trong những ngày trời quang mây tạnh, mọi người có thể nhìn thấy một nửa thế giới từ đỉnh Tường Thành, không khí luôn lạnh lẽo và làm người ta khỏe khoắn. Ở đây cậu có thể suy ngẫm, cậu nghĩ về Samwell Tarly... và, kỳ lạ là về Tyrion Lannister. Cậu không biết Tyrion sẽ làm gì với cậu nhóc béo ị kia. Hầu hết mọi người thường lảng tránh những sự thật khó chịu hơn là đối mặt với nó, người lùn đã từng cười bảo với cậu như vậy. Thế giới đầy những kẻ hèn nhát cố giả danh anh hùng; cần phải có một lòng dũng cảm bất thường để dám thừa nhận mình là kẻ hèn như Samwell Tarly đã làm.
Bên vai bị đau làm chậm tiến độ công việc. Mãi tới chiều muộn Jon mới hoàn thành việc trải đường. Cậu nán lại phía trên cao ngắm nhìn cảnh mặt trời khuất bóng, nhuộm bầu trời phía tây thành màu máu. Cuối cùng, khi hoàng hôn bao trùm toàn bộ phương bắc, Jon lăn mấy chiếc thùng rỗng trở lại cũi và ra hiệu cho những người kéo cần trục cho cậu xuống.
Mọi người đã gần ăn xong bữa tối khi cậu và Bóng Ma vào phòng sinh hoạt chung. Một nhóm anh em áo đen đang chơi xúc xắc và ngồi uống rượu bên cạnh bếp lửa. Những người bạn của cậu đang ngồi trên băng ghế gần bức tường phía tây và cười đùa. Pyp đang kể dở một câu chuyện. Cậu con trai người diễn kịch câm mang đôi tai to kia là một kẻ có khả năng khẩu thuật bẩm sinh nhại hàng trăm giọng nói khác nhau, những câu chuyện sinh động như thật. Nếu cần cậu ta sẽ đóng tất cả các vai, một phút trước còn là một nhà vua nhưng phút sau đã là tay chăn lợn. Khi cậu ta hóa thân thành một cô gái ở tửu điếm hay một nàng công chúa ngây thở trong trắng, cậu ta thường dùng cái giọng the thé khiến họ cười chảy cả nước mắt, và những tay hoạn quan thì luôn có cái giọng y hệt giọng của Ser Alliser. Jon yêu thích những câu chuyện cười của Pyp như bất kỳ một ai... nhưng tối đó cậu quay đi và tới cuối băng ghế, nơi Samwell Tarly ngồi một mình, tránh xa những người khác hết mức có thể.
Cậu ta đã ăn xong miếng bánh nhồi thịt mà đầu bếp phục vụ cho bữa ăn đêm khi Jon ngồi xuống phía đối diện. Đôi mắt của cậu béo mở to khi nhìn thấy Bóng Ma. “Nó là sói à?”
“Một con sói tuyết.” Jon nói. “Tên nó là Bóng Ma. Sói tuyết là gia huy nhà cha mình.”
“Của gia đình mình là một thự săn đang bước đi.” Samwell Tarly nói.
“Cậu thích đi săn không?”
Cậu béo rùng mình. “Mình ghét đi săn.” Cậu ta lại có vẻ sắp khóc.
“Giờ lại sao đây?” Jon hỏi. “Vì sao cậu luôn sợ sệt vậy?”