Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 77: Phân tổ




“Thợ rèn Tào sao?”

Hàn đại phu nghĩ một chút, nói:

“Số người hắn tiếp xúc không nhiều, trong thôn cũng không đặc biệt thân với ai, chỉ là giao tình thông thường. Nhưng tay nghề của hắn rất tốt, trong quận Giang Ninh cũng có người nhờ hắn làm các loại dụng cụ. Cứ cách một hai tháng thì có bốn năm ngày hắn đi Giang Ninh.”

“Vậy sao?”

Tô Bằng nghe vậy, thầm tưởng tượng đại khái cuộc sống của họ Tào. Nếu hung thủ thật sự là hắn thì hắn rất có khả năng sẽ có nơi dừng chân ở Giang Ninh. Còn việc hắn có quen những phú thương kia không thì hiện chưa rõ được. Vì từ những thông tin Tô Bằng biết thì bốn phú thương bị chết đều là người có tiền hàng đầu Giang Ninh. Tay nghề của họ Tào chỉ thuộc hạng trung, ngươi giàu bình thường còn có thể dùng hắn, còn những nhà đại phú hào thì chưa chắc.

Có điều, Tô Bằng cũng có chút manh mối, theo hắn suy đoán, tên họ Tào đã thường tới quận Giang Ninh bốn năm ngày không về thì chưa chắc đã đều vì công việc. Hoặc có thể ở Giang Ninh hắn có cứ điểm, hoặc có việc gì không thể cho người khác biết, chỉ tiện hành động ở đó.

“Hắn sẽ không ở nhà quá lớn, nhưng chắc chắn phải là nhà riêng biệt. Như thế bất luận hắn luyện võ hay làm việc gì khác cũng tiện hành động. Nơi đó sẽ không ở nơi thành thị náo nhiệt, như vậy không tiệnm cũng sẽ không quá phức tạp. Vì khu dân nghèo Giang Ninh tuy loạn nhưng cũng có thể coi là khá hẻo lánh, hơn nữa giữa các hộ dân cũng khá hiểu nhau.. Như vậy khu vực có thể cho họ Tào dừng chân sẽ thu hẹp lại.”

Tô Bằng rút ra kết luận, thầm ghi nhớ để sau khi tới Giang Ninh sẽ dần tìm những điều khớp với suy luận, chú ý xem có người nào đáng nghi không.

“Xem ra phải mau chóng về Giang Ninh thôi.”

Tô Bằng nghĩ bụng, bèn đứng dậy nói với Hàn đại phu:

“Hàn lão, vội vàng tới không kịp đem gì, hơn nữa còn có việc gấp phải quay về, ta không thể ở lại đây rồi.”

“Đi đi, người trẻ tuổi bận rộn một chút thì tốt hơn.”

Hàn đại phu mỉm cời, cũng không để bụng Tô Bằng vội đi như vậy, nhưng cũng nhắc nhở:

“Nhớ phải uống thuốc, chỉ cần đều đặn uống thuộc thì thương thế sẽ không biến xấu.”

“Ta biết rồi.”

Tô Bằng gật đầu rồi cáo từ Hàn đại phu, lên ngựa vội về Giang Ninh.

Đến Giang Ninh, nửa vầng mặt trời đã chìm dưới đường chân trời, chỉ còn lại chút tàn dương. Tô Bằng vội tới đại doanh Hắc Thủy Quân, đến địa điểm làm việc của Hắc Lang Nhĩ, vừa hay gặp một vài mật thám thủ hạ.

“Trong vòng một giờ giúp ta tìm cách liên lạc với các đầu lĩnh của Tứ Hải Bang và Bài Bang.”

Tô Bằng nói với mấy mật thám vẫn còn ở tổng bộ Hắc Lang Nhĩ. Họ tuy không biết Tô Bằng muốn làm gì nhưng hắn là cấp trên, mệnh lệnh của hắn dù hiểu hay không cũng phải chấp hành, liền bắt đầu vào thành tìm kiếm thông tin.

Tô Bằng biết trong một hai tiếng sẽ không thể có tin tức, vừa hay đang đói liền định thoát ra đi ăn, nhưng đột nhiên nghe thấy có tiếng chuông trong hiện thực.

Hắn thoát khỏi trò chơi, người bật ra khỏi khoang, chỉ thấy Lôi Minh, Tôn Thế Giai và cả Quý Minh đều ở quanh mình.

“Cậu không quên hôm nay là sát hạch cuối tháng đấy chứ? Hôm nay phân nhóm người mới rồi.”

Quý Minh nhìn Tô Bằng nói.

“Suýt thì quên… gần đây tập trung quá.”

Tô Bằng nói, Quý Minh nghe thế không khỏi lắc đầu.

“Được rồi, ba người các cậu đã có mặt đủ, chắc cũng đã phân tích xong bảng tư liệu, tôi đưa các cậu đi gặp Thời bộ trưởng, nghe một chút việc phân nhóm sau này.”

Lôi Minh vỗ tay vào nhau nói.

Mấy người gật đâu rồi cùng đến văn phòng của Thời Thiên Quân.

Bốn người tới văn phòng, Lôi Minh gõ cửa bước vào, chỉ thấy Thời Thiên Quân dang đọc tài liệu trên bàn, thấy mấy người Tô Bằng thì gật đầu.

“Các cậu đến đúng lúc lắm.. Tài liệu của các cậu đã được chuyên gia xử lý qua. Trước tiên chúc mừng ba vị, nhân vật trong trò chơi phát triển rất tốt, có khả năng trở thành nhân viên chính thức.”

“Đương nhiên, với các cậu mà nói chắc là dễ dàng hoàn thành. Giờ việc cần làm là phân các cậu vào nhóm chính thức để phát huy tối đa khả năng của các cậu.”

“Tài liệu về các cậu đều được chuyên gia phân tích đưa ra các số liệu, theo phân tích thì…Tôn Thế Giai!”

“Có!”

Nghe thấy tên mình, Tôn Thế Giai tiến lên một bước.

Thời Thiên Quân nói:

“Các kỹ năng võ công của cậu phát triển rất đồng đều, nhưng không có điểm nổi bật. Trong giai đoạn người mới đã hoàn thành ba nhiệm vụ khá quan trọng, nhưng hai trong số đó là do người khác tìm, cậu trợ giúp hoàn thành…Căn cứ sự trưởng thành của nhân vật của cậu, và biểu hiện của cậu trong một tháng vừa rồi, cậu được phân về nhóm Long Bôn.”

“Quả nhiên là Long Bôn!”

Tôn Thế Giai nghe thế khẽ hô lên, điều này không nằm ngoài dự tính của cậu ta.

“Tôi biết rồi.”

“Quý Minh, trong một tháng này cậu đã hoàn thành hai nhiệm vụ quan trọng, đều là trợ giúp hoàn thành, dường như cậu hơi yếu về khai thác nhiệm vụ. Nhưng nhân vật của cậu phát triển rất tốt, các phương diện đồng đều, đều khá ốt. Hơn nữa có sở trường tấn công tầm xa, trung cấp Cung Thuật, rất có khả năng trưởng thành hơn nữa. Là DPS hỗ trợ tầm xa không tồi. Cậu được gia nhập nhóm Long Nha.”

Nghe thế, Quý Minh gật đầu không nói gì. Tô Bằng nhìn hắn, cũng không có gì bất ngờ.

“Cuối cùng, còn lại là Tô Bằng..”

Thời Thiên Quân cầm một tờ giấy xem một lúc nói:

“Biểu hiện của cậu là nổi bật nhất. Nhân vật trưởng thành rất tốt, có ba kỹ năng lam nhạt, phát hiện được một nhiệm vụ ẩn tại trấn Thanh Sơn, sau đó một mình phát hiện được nhiệm vụ liên hoàn. Hơn nữa trong thời gian đầu không dựa vào người khác trợ giúp, dựa vào nhiệm vụ liên hoàn đó có được một kỹ năng bạc và kỹ năng chưa biết đẳng cấp… Hơn nữa khả năng khai thác nhiệm vụ của cậu rất xuất sắc, nhưng có chút đang tiếc, nếu kỹ năng bạc là về kỹ năng công kích thì gia nhập Long Nha không vấn đề gì, nhưng nó lại là khinh công…”

“Thời bộ trưởng, ý anh là…”

“Ừm, cuối cùng suy nghĩ tới khả năng khai thác nhiệm vụ ẩn của cậu, cậu tạm thời gia nhập nhóm Ám Kiêu.”

Thời Thiên Quân đặt tờ giấy xuống nói.

Tô Bằng nghe thế gật đầu. Nếu chỉ nhìn theo góc độ trò chơi, hắn gia nhập Long Nha hay Ám Kiêu đều có thể chấp nhận. Nhưng nhìn theo góc độ lấy thông tin và mục đích vào công ty thì có lẽ vào Ám Kiêu sẽ có lợi hơn.

“Phân nhóm tạm thời như vậy… Ngày mai nghỉ đúng không? Nếu không có việc gì quá quan trọng thì mai các cậu không cần đăng nhập nữa. Nghỉ ngơi một hôm, sáng thứ hai lên cũng được. Lôi Minh sẽ dẫn các cậu tới gặp nhóm trưởng rồi nhóm trưởng sẽ phân công công việc cụ thể cho các cậu.”

Thời Thiên Quân nói, mấy người Tô Bằng nói đã hiểu, Thời Thiên Quân gật đầu:

“Không còn việc gì nữa, các cậu về đi.”

Mấy người Tô Bằng ra khỏi văn phòng Thời Thiên Quân, Tôn Thế Giai và Quý Minh đều đã hoàn thành hết nhiệm vụ, lúc này dịnh đi chơi bi-a thư giãn, gọi Tô Bằng đi cùng.

“Các cậu đi trước đi, tôi đi ăn đã.”

Tô Bằng nói. Hai người kia đi rồi, hắn nói với Lôi Minh:

“Nhóm trưởng Lôi, nhiệm vụ của tôi còn chút việc cần chưa xử lý nốt, tối nay có thể đăng nhập từ phòng cho người mới không?”

“Được thì cũng được thôi…”

Lôi Minh đẩy gọng kính râm, nói:

“Nhưng tốt nhất đừng qua đêm. Ngày nghỉ sẽ có nhân viên bảo trì và vệ sinh khoang đăng nhập. Hơn nữa, nếu nghiêm ngặt thì sau hôm nay cậu không phải người mới nữa, theo quy định không được sử dụng phòng cho người mới.”

“Trước mười hai giờ tôi nhất định xử lý xong.”

Tô Bằng nói. Lôi Minh trầm ngâm rồi gật đầu:

“Được, nhưng cậu nhất định phải thoát trước mười hai giờ. Nếu không thẻ từ của cậu sẽ không mở được cửa đâu.”

“Được.”

Tô Bằng gật đầu rồi chào Lôi Minh đi nhà ăn ăn qua loa một bữa rồi đăng nhập.

Sau khi đăng nhập, Tô Bằng đoán có thể những mật thám kia cũng có tin tức rồi, liền cưỡi một con ngựa không có dấu hiệu của Hắc Thuỷ Quân tới Giang Ninh.

Tô Bằng cưỡi ngựa tới một cửa tiệm phía đông Giang Ninh, xuống ngựa đứng một lúc thì có một người ăn mặc bình thường đi vào cửa tiệm. Trước khi vào còn lướt qua chạm nhẹ vai Tô Bằng.

Tô Bằng dắt ngựa đi về phía trước một đoạn mới mở tờ giấy người đó nhét vào tay. Trên đó viết: Tứ Hải Bang Đường Côn đang ở nhã gian tầng hai Tuý Tiên Lầu. Bài Bang Tôn Hải Triều ba khắc sau tại Xuân Hương Viện.

Cầm tờ giấy trong tay, Tô Bằng bất giác lắc đầu cười:

“Những mật thám này đúng là làm thám tử lâu rồi, hành động gì cũng thần bí, lại hiểu nhầm ý mình. Nhưng thôi, tự mình đi một chuyến vậy.”

Nghĩ rồi Tô Bằng cưỡi ngựa đi về Tuý Tiên Lầu.

Đến nơi hắn lên thẳng tầng hai.

Chỉ thấy nhã gian tầng hai được chắn bởi một bức bình phong, bên ngoài ghi bốn chữ, Nhất Tự Bài Khai.

Không cần hỏi Tô Bằng cũng biết người mình tìm ở đâu. Hắn đi thẳng vào nhã gian…