Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 377-2: Phản ứng kịch liệt (2)




Hoắc Lâm lập tức giật mình một cái, hai chân vô thức căng cứng, giống như là quân nhân tiếp nhận mệnh lệnh lớn tiếng nói:

“Dạ!”

“Đi làm việc! Đi điều tra!”

Tô Bằng nói với Hoắc Lâm, nghe vậy, Hoắc Lâm lập tức xoay người, cũng không biết là muốn đi đâu.

“Đợi một chút!”

Tô Bằng đột nhiên gọi Hoắc Lâm lại, Hoắc Lâm quay đầu lại, nghi hoặc nhìn Tô Bằng.

“Ngươi có điện thoại của Âu Nhã Ny Lôi Đốn không? Gọi điện thoại cho nàng.”

Tô Bằng nói, nghe thấy những lời này, Hoắc Lâm à à hai tiếng, từ trên người móc ra điện thoại, bấm số điện thoại của Âu Nhã Ny Lôi Đốn.

Không bao lâu, bên kia trải qua thư ký tiếp điện thoại, điện thoại lại được chuyển đến cho Âu Nhã Ny, Hoắc Lâm giao điện thoại đưa cho Tô Bằng.

Tiếp nhận điện thoại di động, Tô Bằng trực tiếp gọi điện thoại cho bên kia nói:

“Âu Nhã Ny tiểu thư? Ta là Ốc Nhĩ Đặc Tô, ta thay đổi chủ ý, chiều hôm nay, bây giờ là một giờ rưỡi chiều rồi, hai giờ chiều hôm nay, trước hai giờ, ta muốn tiếp nhận đội ngũ bảo an của công ty Lôi Đốn.”

“Tô tiên sinh, ngươi có cần quá mức gấp gáp như vậy không? Hệ thống đội ngũ bảo an của công ty Lôi Đốn cũng rất phức tạp, trì hoãn thêm hai ngày nữa đi, không phải là rất tốt sao...”

“Hai trăm triệu đô la.”

Tô Bằng nói:

“Sáu trăm năm mươi triệu đô la Mỹ đã được ký kết trên hợp đồng, lại thêm hai trăm triệu đô la nữa, không phải gấp đôi cổ phần, chỉ là vay tiền bình thường, điều kiện chính là trước hai giờ chiều hôm nay ta muốn tiếp nhận đội ngũ bảo an của công ty Lôi Đốn.”

Bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, sau đó nói:

“Ngài khẳng định chứ? Ta nhắc nhở ngài một câu, mặc dù là hợp đồng miệng, cũng có hiệu lực pháp lý.”

“Khẳng định, bổ sung khoản thanh toán tiền trong một tháng. Có điều trước hai giờ ta không nhìn thấy nhân viên bảo an công ty Lôi Đốn, hợp đồng miệng này cũng trở thành đồ bỏ.”

Bên kia điện thoại lần nữa trầm mặc. Có điều Tô Bằng mơ hồ có thể nghe thấy, Âu Nhã Ny dường như đang che microphone, căn dặn điều gì đó với thư ký của mình.

Ba mươi giây sau, thanh âm của Âu Nhã Ny lần nữa vang lên, nói:

“Thời gian bây giờ là một giờ ba mươi bốn phút chiều, hồ sơ nhân sự của công ty đã thay đổi, ngài đã là thành viên hội đồng quản trị toàn quyền chấp hành phương diện bảo an công ty, danh sách và phương thức liên lạc nhân viên bảo an ta sẽ gửi vào hòm thư trợ lý Hoắc Lâm tiên sinh của ngài. Ngoại trừ lực lượng bảo an thông thường của công ty ngài không thể tùy ý điều động, nhân viên còn lại toàn bộ đều do ngài điều khiển, đương nhiên lần nói chuyện này ta sẽ ghi âm, hi vọng ngài có thể thực hiện thoả thuận.”

“Yên tâm, tạm biệt.”

Tô Bằng gật đầu, cúp máy.

Sau đó Tô Bằng nói:

“Hoắc Lâm, máy tính của ngươi.”

Hoắc Lâm còn không biết xảy ra chuyện gì, chỉ là dựa theo căn dặn Tô Bằng, mở máy tính ra đăng nhập vào email.

Quả nhiên trong email của Hoắc Lâm đã có một phần danh sách cùng phương thức liên lạc. Tô Bằng nhìn một chút, ngoại trừ lực lượng bảo an thông thường của công ty Lôi Đốn, còn có đại khái bảy trăm nhân viên bảo an còn lại, vẫn ở trong trạng thái không làm việc.

“Điều ba trăm tinh nhuệ tới đây, trang bị vũ khí, lý do gì thì để cho thư ký của Âu Nhã Ny gọi điện thoại, để cho bọn họ giải thích với chính phủ, mặt khác đặt phòng ở Hilton cho ta, bao toàn bộ ba tầng dưới khách sạn, sau đó để nhân viên bảo an vào, sau đó chúng ta vào ở.”

Tô Bằng đem điện thoại ném trả lại cho Hoắc Lâm, nói với hắn.

Lần này đến lượt Hoắc Lâm trợn tròn mắt, hắn mặc dù biết ông chủ của mình đứng trước an nguy tính mạng, nhưng mà phản ứng của ông chủ dường như cũng có chút quá khích, vì lực lượng bảo an của Lôi Đốn hai ngày trước đó, không ngờ lại đầu tư thêm hai trăm triệu đô la Mỹ?”

Hơn nữa, còn muốn điều ba trăm nhân viên bảo an vác theo súng ống đạn dược, chỉ để bảo vệ an toàn của mình?

Mặt khác còn muốn bao trọn cả ba tầng khách sạn Hilton?

Hoắc Lâm đầu óc có chút loạn xạ, dự định giải thích một chút, hắn xòe hai tai nói với Tô Bằng:

“Ông chủ, thật ra chúng ta không cần như vậy, có chút quá lãng phí...”

“Nghe theo!”

Tô Bằng nhìn Hoắc Lâm lặp lại một lần, Hoắc Lâm nhìn thấy ánh mắt của Tô Bằng, không ngờ cảm giác được một luồng sát khí, Hoắc Lâm lập tức mềm rũ.

“Được, ta sẽ đi làm ngay bây giờ.”

Hoắc Lâm gật đầu, đi làm những việc Tô Bằng căn dặn.

“Dù sao không phải là tốn tiền của mình, ông chủ xem ra cũng không giống dáng vẻ thiếu tiền, cần gì phải tự chuốc lấy phiền nhiễu cơ chứ?”

Bản thân Hoắc Lâm giải thích cho mình, sau đó lắc đầu, bắt đầu gọi điện thoại.

Còn Tô Bằng, mắt nhìn Hoắc Lâm gọi điện thoại, trong lòng lại suy nghĩ những chuyện khác.

Vụ nổ vừa rồi, rốt cuộc do ai làm, trong lòng Tô Bằng lập tức nghĩ đến vài người khả nghi.

Chẳng hạn như lúc trước Hoắc Lâm từng nhắc tới Cổ Khắc Sử Đông, khi tên này làm ăn buôn bán ở Trung Đông, thuộc hạ không thể nào quá trong sạch được.

Có điều Tô Bằng lập tức giảm thấp khả năng của người này, vì bản thân cùng Cổ Khắc Sử Đông, vẫn chưa đến tình trạng quyết liệt, phải ngươi chết ta sống, đơn giản chỉ là cạnh tranh lợi ích.

Chính thức khiến Tô Bằng sinh ra cảnh giác, là N.E.T.

Bởi vì không lâu trước đó, Tô Bằng vừa mới giết chết sát thủ tóc húi cua màu đen có địa vị không thấp trong tổ chức N.E.T.

Thời Thiên Quân hợp tác với nam tử tóc húi cua kia, nhận ra mình, nếu như lại thêm chuyện của công ty Thiên Nhất trong Trung Quốc, Thời Thiên Quân nếu như điều tra được mình vẫn còn sống, còn đang ở Canberra, rất nhanh liền có thể phân tích ra cái chết của sát thủ tóc húi cua màu đen có liên quan đến mình.

Đến lúc đó thù mới hận cũ cùng một chỗ, đối phương chắc chắn sẽ có hành động.

Lấy chuyện người tổ chức N.E.T thuê lính đánh thuê đi giết Tê Tiên Cư, đối phương tìm được một vài lính đánh thuê cùng sát thủ, tới giết mình, không phải là không thể.

Vụ nổ này, nguyên nhân khiến Tô Bằng phản ứng kịch liệt như vậy, chính là nằm ở đây.

Nếu quả thật chính là người N.E.T làm, như vậy Tô Bằng xem như là chính diện đối đầu với bọn họ, như vậy thì, chỉ có một kết cục không chết không ngừng...