Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 375-2: Thành công gia nhập công ty Lôi Đốn (2)




Tô Bằng suy nghĩ một lát, nói:

Hai trăm triệu USD, ta cho mượn thêm hai trăm triệu USD, cổ quyền chuyển đổi kia vẫn tiếp tục dựa theo hợp đồng này. Có điều như vậy tổng số tiền bơm vào của ta đã vượt qua sáu trăm triệu USD, ta muốn thêm vào một yêu cầu, chính là sau ba năm ta yêu cầu công ty Lôi Đốn trả hết nợ sáu trăm triệu năm trăm ngàn USD số tiền đã mượn trong một lần, nếu không thể trả hết nợ trong vòng ba tháng sau hạn đáo kỳ, ta muốn yêu cầu công ty Lôi Đốn bồi thường cho ta cổ quyền gấp đôi sáu trăm triệu năm trăm ngàn USD này.

Nghe xong lời của Tô Bằng, sắc mặt của Cổ Khắc Sử Đông biến hóa, nếu công ty Lôi Đốn đến lúc đó không có trả lại hết tiền của Tô Bằng, như vậy cổ quyền của sẽ vượt qua hắn.

sắc mặt của Âu Nhã Ny cũng biến đổi, yêu cầu này của Tô Bằng dường như cũng đã chạm đến điểm mấu chốt của nàng.

“Tiên sinh đầu tư đột nhiên xuất hiện này, vì sao chúng ta phải đáp ứng một cái điều kiện như vậy? Dã tâm của ngươi cũng quá lớn đi?

Thịt béo trên mặt Cổ Khắc Sử Đông rung rinh, nghiến răng nghiến lợi hỏi Tô Bằng.

“Ha ha, điều kiện này cũng không quá phận mà đúng không? Thật ra ở trên hợp đồng cho mượn tiền viết rất rõ ràng, ba năm, vốn hẳn là thời gian trả tiền lại, hơn nữa ta còn cho thời gian thư thả ba tháng.

“Đến lúc đó, nếu công ty Lôi Đốn không có tiền trả lại cho ta, chứng minh năng lực trả lại cùng với danh tiếng của công ty Lôi Đốn đã giảm xuống đến mức độ rất kém cỏi. Ta nếu đã quăng ra sáu trăm triệu năm trăm ngàn USD, đương nhiên là muốn nhìn thấy hồi báo... Nếu như không có tiền mặt chỉ có thể bồi thường cổ quyền gấp đôi.

Sắc mặt của Âu Nhã Ny biến đổi, nói:

“Công ty Lôi Đốn là một xí nghiệp chế tạo vũ khí có lịch sử đã lâu...

Tô Bằng giơ tay lên, cắt đứt lời của Âu Nhã Ny, nói:

“Đó là lịch sử. Căn cứ vào tin tức ở trong tay ta, công ty Lôi Đốn đã liên tục chế tạo ra nhiều vũ khí không thành công, người cơ bản biết thưởng thức cũng có thể đoán được, nội bộ công ty Lôi Đốn, nhất là biện pháp giữ bí mật có vấn đề.

Nói xong, Tô Bằng nhìn về phía các cổ đông, quả nhiên cổ đông của công ty Lôi Đốn nghe xong những lời này, sắc mặt cũng nổi lên biến hóa.

Thấy biểu lộ của những người này, Tô Bằng gật đầu, nói:

“Tất cả mọi người đều là người lí lẽ lí lẽ, tự nhiên sẽ biết ta không phải là người bắn tên không đích, cho nên ta đầu tư vào công ty Lôi Đốn đương nhiên là sẽ gánh vác nguy hiểm, bồi thường cổ quyền gấp đôi chẳng qua là giảm xuống bớt một ít nguy hiểm cho ta.

Cuối cùng, tay Tô Bằng vỗ một cái lên bàn tròn, nói:

“Đây giới hạn cuối cùng của ta. Nếu không đồng ý, ta sẽ xem xét không đầu tư nữa. Các ngươi thảo luận một chút có đáp ứng điều kiện của ta hay không đi!

Âu Nhã Ny nghe xong, Trầm mặc một hồi, qua khoảng một phút đồng hồ sau, nàng mới mở miệng nói:

“Các vị thành viên hội đồng quản trị, đối với nghị án đầu tư của Tô tiên sinh đưa ra, chúng ta tiến hành bỏ phiếu của thành viên hội đồng quản trị, tiến hành biểu quyết đi...

...

...

Ba phút đồng hồ sau, Tô Bằng hài lòng nhìn các thành viên hội đồng quản trị của công ty Lôi Đốn.

Vừa rồi Âu Nhã Ny bắt đầu để các thành viên hội đồng quản trị của công ty Lôi Đốn bỏ phiếu, cuối cùng thông qua đề án của mình.

Toàn bộ hội đồng quản trị, chỉ có Cổ Khắc Sử Đông, còn có hai thành viên hội đồng quản trị khác bỏ phiếu chống ra, thì Âu Nhã Ny dẫn đầu những đồng nghiệp khác đều bỏ phiếu tán thành, số thành viên hội đồng quản trị tán thành chiếm được ưu thế, đề án được thông qua.

Mà còn Hoắc Lâm cũng phấn chấn, cùng với những thành viên hội đồng quản trị này thảo luận cụ thể chi tiết hơn.

Không đến một giờ, một phần hiệp nghị mới đã đạt thành, các thành viên của hội đồng quản trị cùng với Tô Bằng, đều đã ký tên ở phía trên, để hiệp nghị này có hiệu lực của luật pháp.

Tô Bằng chỉ cần hai ngày sau, đem khoản bốn trăm triệu USD của mình chuyển tới công ty Lôi Đốn lần thứ nhất, sắp chính thức trở thành thành viên hội đồng quản trị của công ty Lôi Đốn, chịu trách nhiệm về mặt bảo vệ.

Mà còn cuộc họp của hội đồng quản trị của công ty Lôi Đốn cũng đã theo vậy mà tan họp.

Các thành viên hội đồng quản trị của công ty Lôi Đốn cũng lục tục rời đi, chỉ còn vị Cổ Tư Đinh tiên sinh kia cố ý đi tới chỗ Tô Bằng, chào hỏi Tô Bằng một cái.

“Thật không nghĩ tới, nhà tài phiệt thần bí mà ngươi nói thế nhưng lại là chính ngươi, Tô tiên sinh.

Cổ Tư Đinh cười nói với Tô Bằng, có Tô Bằng bơm tiền, công ty Lôi Đốn trong thời gian ngắn sẽ không suy sụp xuống, cứ như vậy hắn cho dù là cầm cổ phiếu ngắm nhìn hay là làm các việc khác vẫn còn có rất nhiều thời gian, Tô Bằng coi như là đã cứu thoát được hắn, cho nên hắn đối với Tô Bằng rất có thiện cảm.

“Cũng không phải là cố ý giấu diếm, Cổ Tư Đinh tiên sinh, ngài biết đấy, loại hoạt động kinh doanh này, luôn là có rất nhiều chuyện ngoài ý muốn phát sinh, cho nên cần phải giữ bí mật.

Tô Bằng khẽ cười cười, nói với hắn.

“Ha ha, ta biết chứ, Tô tiên sinh hôm nay có thời gian không? Không bằng cùng ta đi đến sân thí nghiệm vũ khí của công ty Lôi Đốn một chút, ta thường xuyên mang theo con của mình đến đó bắn bia, dụng cụ ở đó rất không tồi.

Cổ Tư Đinh nói.

Tô Bằng thì nhã nhặn từ chối, Cổ Tư Đinh hơi tiếc nuối, cùng với Tô Bằng hẹn sau này cùng nhau đi đến bãi tập bắn luyện tập xong mới cáo từ.

Cuối cùng, trong phòng họp chỉ còn lại có vị tiểu thư Âu Nhã Ny Lôi Đốn kia.

Nàng đi tới, bắt tay với Tô Bằng, nói:

“Hoan nghênh gia nhập công ty Lôi Đốn, hi vọng công ty sẽ bởi vì ngài mà tiếp tục phát triển tốt lên.

Ta cũng hi vọng như thế.

Tô Bằng mỉm cười, sau đó buông tay, nhìn đồng hồ đeo tay một chút, nói:

“Thật có lỗi, ta còn có một ít chuyện còn có một ít chuyện, phải rời đi trước.

“Ngài cứ tự nhiên, ta sẽ chuẩn bị văn phòng riêng cho ngài.

Âu Nhã Ny nói, Tô Bằng gật đầu mỉm cười, sau đó mang theo bọn người Hoắc Lâm, rời khỏi công ty Lôi Đốn.

...

Ngay khi bọn người Tô Bằng rời khỏi công ty Lôi Đốn, lúc đi đến biệt thự của mình, một nơi khác trong thành phố, một chiếc xe Toyota Nhật Bản có rèm che, dừng tại trên con đường trước biệt thự Tô Bằng.

Xe hơi rất vững, từ bên trong đi ra một người đàn ông da trắng đầu trọc, dáng người hơi cao, đầu bóng lưỡng, trên sống mũi mang kính mác, bộ quần áo mặc trên người là đồng phục của một công nhân sửa ống nước.

Hắn gãi gãi đầu, từ trong xe lấy ra một thùng dụng cụ mà công nhân sửa ống nước thường dùng, hắn cầm thùng dụng cụ này lên, đội lên đầu chiếc mũ màu xanh lam, đi đến biệt thự của Tô Bằng...