Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 364-2: Quyên tiền (2)




“Có điều, không được hoàn mỹ chính là, trong loại yên ổn này, vẫn còn chút mầm họa.”

“Trong đó, có hai vấn đề khá là nghiêm trọng, một là tồn tại gia đình rất nghèo khó, một là tồn tại hắc bang Úc ảnh hưởng nghiêm trọng tới an toàn và ổn định xã hội của chúng ta!”

“Bởi vì lười biếng, trụy lạc, trình độ giáo dục thấp kém, hoặc là ngu ngốc và vận khí cùng với một vài nguyên nhân có thể thuộc về Thượng Đế, trong hai ngàn vạn dân cư Úc, có khoảng chừng bảy ngàn người thuộc diện nghèo khó, bọn họ chỉ có thể dựa vào chính phủ cung cấp để sống tạm qua ngày, trong đó không ít người bị nghiện, con gái không thể được đi học, cũng là phần tử phạm tội bạo lực chủ yếu.”

“Vấn đề khác nữa là vấn đề hắc bang, căn cứ số liệu trên tay ta, toàn cảnh nước Úc tạm thời không nói, chỉ nói riêng Canberra này, vụ án tội phạm hắc bang xuất hiện mỗi một năm đối phó với những người thuộc tầng lớp chúng ta đã vượt quá hơn một trăm, đừng cho rằng đây là số ít, theo ta được biết, đa số người bị hại bởi vì các loại nguyên nhân, xấu hổ hoặc là không muốn báo cảnh sát.”

“Hai vấn đề này, chính là hai uy hiếp ung nhọt mà giai cấp chúng ta phải đối mặt.”

“Ta cảm thấy nếu như các tiên sinh và nữ sĩ đã có mặt ở đây, chúng ta nếu như đã cơ bản an toàn, hơn nữa có tài sản, như vậy có nên vì an toàn và thoải mái của chúng ta làm thêm một chút chuyện gì đó nữa không?”

“Chẳng hạn như, bỏ ra một số tiền bé nhỏ không đáng kể đi trợ giúp những con người khốn khổ kia, để cho bọn họ có được cơ hội chữa bệnh học tập, từ đó đề cao hệ số an toàn của cả xã hội chúng ta.”

“Hoặc là, giúp đỡ cục cảnh sát Canberra, thành lập một tổ nhỏ chuyên môn tấn công bang phái tội phạm, để an toàn của chúng ta càng được thêm an toàn hơn không?”

“Ta tin tưởng, hai điều này, đều là đầu tư thông minh và quang vinh.”

“Ở trên tay ta, bây giờ có hai đề án, một là hạng mục từ thiện giúp đỡ đám người nghèo khó tiếp nhận cơ hội học tập và chữa bệnh tốt, một cái nữa là, giúp đỡ cục cảnh sát Canberra thành lập tổ nhỏ đặc biệt ứng phó bang phái tội phạm.”

“Mục đích buổi tiệc hôm nay, cũng chính là vì gom góp tài chính cho hai hạng mục này.”

“Hai hạng mục này, một cái nói lâu dài mà nói đối với giai cấp chúng ta, cũng chính là cống hiến đối với xã hội này, một cái khác thiết thân bảo vệ an toàn của chúng ta, tin tưởng mọi người cũng đều hiểu rõ điểm này.”

“Lúc này, ta cố ý sắp đặt hai hòm quyên tiền, phân biệt tương ứng hai hạng mục, các tiên sinh nữ sĩ, xin hãy dựa theo mong muốn của mình, để gom góp đầu tư vào hai hạng mục này.”

Tát Lâm nói xong, hắn đầu tiên tỏ thái độ, nói:

“Tát Lâm Man Tát Đốn ta, quyên tặng hạng mục gia đình nghèo khó nữ tử đi học chữa bệnh một trăm năm mươi triệu đô la Úc, giúp đỡ cục cảnh sát Canberra thành lập tổ đội đặc biệt kinh phí một trăm triệu đô la Úc.”

Nghe thấy lời của Tát Lâm, chung quanh lập tức vang lên một hồi tiếng vỗ tay.

Ngay sau đó, bắt đầu quyên tiền, không ngừng có người đầu tư quyên tiền vào trong hai hòm quyên tiền này.

Chỉ có điều, bởi vì đây là tiệc tối, không phải tất cả mọi người đều mang theo tiền mặt chi phiếu, có những người không mang chi phiếu, nếu muốn quyên tiền, trước tiên ghi lại tên tuổi và số tiền sẽ quyên lên một tấm thẻ sau đó bỏ vào bên trong, như vậy cũng được.

Đương nhiên, những tấm thẻ này đều phải thực hiện, không thực hiện cũng được, chỉ có điều về sau trong xã giao của giới thượng lưu ở Canberra, sẽ trở thành trò cười, khiến người ta khinh thường, nửa bước khó đi.

Tô Bằng ở đó, nhìn đám người này quyên tiền vào hai hòm quyên tiền kia, Cổ Tư Đinh cùng Kha Nhĩ Khắc, ngoài ra còn có hai gã nhà giàu, còn có Lục Nhĩ Khắc Văn, đều liên tục quyên tiền.

Mức quyên tiền, từ mấy trăm cho đến mấy trăm triệu đô la Úc đều có.

Mặc dù người ở đây đều tương đối có tiền, nhưng cũng không phải ai tùy tiện một buổi tiệc tối quyên tiền, thì phải rút ra bao nhiêu tiền.

Tô Bằng thì nhìn Tát Lâm, Tát Lâm ày đang nói chuyện với nam nhân mặc trang phục cảnh sát, thấy trang phục người kia, có lẽ là người có chức vị không thấp trong cảnh sát.

Có điều đây cũng bình thường, trong hai loại quyên tiền kia, có một loại chính là kinh phí thành lập tiểu tổ cho cảnh sát, cục cảnh sát Canberra chắc chắn sẽ có người đến bày tỏ đôi chút.

Cũng không biết người đến, là cục trưởng hay là phó cục trưởng cục cánh sát.

Tô Bằng nhìn Tát Lâm, cách nói chuyện của người đàn ông này, khiến Tô Bằng hiểu được hắn hơn chút.

Vị Tát Lâm tiên sinh này, chỉ nghe cách hắn nói chuyện, ngược lại là một người hết sức lý trí.

Góc độ hắn nói chuyện không có dựa theo góc độ hoàn hảo, cũng không cường điệu khó khăn của người được viện trợ, mà lại cường điệu nói quyên tiền là suy nghĩ lợi cho cho giai cấp của chúng ta, nói từ góc độ này, nếu như không phải cố ý kích thích quyên tiền như thế, vậy thì chính alf người này phương thức tư duy cá nhân vốn chính là như thế, tất cả đều thích từ góc độ suy xét.

Đương nhiên, cũng có thể đây là tư duy của giới quý tộc nhà giàu ở Úc, bản thân Tô Bằng là người ngoại quốc, mới cảm giác hơi kỳ quái mà thôi.

Nhìn cảnh sát cao cấp kia đang đứng nói chuyện với nhau, còn có Tát Lâm cùng với Lục Nhĩ Khắc Văn, Tô Bằng suy nghĩ, có lẽ nên xuất đầu lộ diện, để lại chút ấn tượng cho bọn họ?”

Đây cũng không phải muốn phụ thuộc vào bọn họ, chỉ là Tô Bằng lúc này, mơ hồ nghĩ đến một kế hoạch mơ hồ...

Khóe miệng mỉm cười, Tô Bằng đã có quyết định, hắn đặt chén rượu xuống, đi về hướng quyên tiền.

Ở bên cạnh hòm quyên tiền, Tô Bằng cầm lấy một tấm thẻ, đè xuống viết.

Một nhân viên phụ trách ghi chép tên và số tiền quyên tặng đứng bên cạnh, nhìn thấy số lượng Tô Bằng viết, ánh mắt chợt đổi khác, hắn ngẩng đầu nhìn Tô Bằng, hỏi:

“Tiên sinh, ngươi xác định chứ?”

“Xác định.”

Tô Bằng gật đầu, cầm phiếu, nhân viên phụ trách lúc này mới gật đầu, ngẩng đầu lên nói:

“Ốc Nhĩ Đặc Tô tiên sinh, quyên tặng hạng mục từ thiện hai trăm năm mươi triệu, quyên tặng hạng mục cục cảnh sát Canberra ba trăm triệu đô la Úc.”

Khách khứa xung quanh, nghe thấy số lượng quyên tiền, không ít người phát ra tiếng thán phục, ngay cả đám người Lục Nhĩ Khắc Văn, Tát Lâm đang thấp giọng trò chuyện, cũng quay đầu nhìn lại bên này.

Tô Bằng nhìn ánh mắt quăng tới, mỉm cười khẽ gật đầu, sau đó đi qua, nhẹ nhàng đem hai tấm phiếu bỏ vào trong hai hòm quyên tiền khác nhau.

Mà lúc này, những tiên sinh nữ sĩ kia, nhìn thấy biểu tình của Tô Bằng, ít nhiều có chút biến hóa.