Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 346: Cửa hàng điểm cống hiến (2)




Chẳng hạn như trong những dược liệu này, Tô Bằng nhìn thấy bảy tám củ nhân sâm sáu bảy trăm năm trở lên, còn có hà thủ ô ngàn năm, Tuyết Liên các loại.

Trong đan dược, Tô Bằng lại nhìn thấy vài loại đan dược dường như không hề thua kém bao nhiêu với Hỏa Long đan trên người mình.

Vũ khí, rất nhiều vũ khí nhìn miêu tả, cũng tương đương với vài thanh vũ khí màu bạc mình bán ra.

Những vật này cộng lại, tương đương giá trị sáu bảy phần của hội châu báu trong buổi đấu giá kia.

“Nhiều đồ như vậy... Rất nhiều người chơi tới nơi này giao dịch sao?”

Tô Bằng nhìn, hỏi ông chủ Triều Phụng.

“Không nhiều lắm.”

Ông chủ Triều Phụng lắc đầu, nói:

“Người cũng không phải nhiều, chỉ là bọn hắn đều vô cùng cần cửa hàng này mà thôi... Ngươi cũng nhìn thấy điểm cống hiến của cửa hàng rồi chứ? Những vật này ta đều không tốn tiền, giao nộp một vài đạo cụ tốt, cửa hàng của ta sẽ dựa theo phẩm cấp cùng giá trị của những vật phẩm này để đánh giá, sau đó cho điểm cống hiến tương ứng của cửa hàng, có điểm cống hiến của cửa hàng, bọn họ mới có thể sử dụng một vài chức năng đặc biệt trong cửa hàng, chẳng hạn như mua sắm thương phẩm cao cấp, hoặc là sử dụng chức năng hội viên.”

“Còn có chức năng hội viên?”

Tô Bằng nghe thế, đôi mắt mở to ngạc nhiên, hắn không ngờ cửa hàng thần bí nho nhỏ này, lại có nhiều bố trí như vậy.

“Tất nhiên có, chỉ là ngươi bây giờ còn chưa đạt tới điều kiện, những chức năng kia vẫn không thể nói với ngươi được, có điều yên tâm, ngươi đã sắp đạt tới trình độ tư cách nào đó, đến lúc kia, tất nhiên có niềm vui chờ đợi ngươi.”

Ông chủ Triều Phụng nói:

“Đương nhiên, ngươi cũng có thể dùng hoàng kim ở chỗ ta mua lại những vật phẩm bọn họ xem như dùng điểm cống hiến cửa hàng để mua, chỉ có điều chỗ của ta giá cả khẳng định sẽ đắt hơn bên ngoài một chút, ngươi phải hiểu nha, lão nhân gia kiếm chút tiền lời để dưỡng gìa cũng phải chuyện dễ dàng đâu.”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi bĩu môi.

Hắn vừa rồi nhìn thấy, đạo cụ cửa hàng thần bí buôn bán, giá cả so với hội châu báu trong buổi đấu giá, còn phải đắt hơn khoảng chừng hai mươi phần trăm, cũng không biết là trùng hợp, hay là quy luật ngầm nào đó.

Tô Bằng suy nghĩ một lát, từ trên người lấy ra viên Hỏa Long đan kia, đưa cho ông chủ Triều Phụng, nói:

“Ông chủ, xem thử viên Hỏa Long đan này, đại khái có thể đổi được bao nhiêu điểm cống hiến?”

“Cái này à....”

Ông chủ Triều Phụng tiếp nhận Hỏa Long đan, đắn đo một chút, nói:

“Phẩm cấp bình đan dược này cũng không tệ lắm, có thể đổi tám điểm độ cống hiến. Ngươi bây giờ muốn đổi không?”

Tô Bằng nghe thế, không khỏi chậc lưỡi, một bình Hỏa Long đan, mới tám điểm độ cống hiến, độ cống hiến này, quả thật còn đắt hơn cả vàng!

Có điều hắn cũng cơ bản hiểu rõ giá trị của độ cống hiến, hắn nhẹ gật đầu, nói:

“Biết rồi ông chủ, ta tạm thời không có ý định đổi.”

“Ừm.”

Ông chủ Triều Phụng khẽ gật đầu, trả lại bình sứ này cho Tô Bằng, sau đó nói:

“Chuyện trước đó nói với ngươi, đổi độ cống hiến nếu như hối hận, cũng có thể sử dụng hoàng kim hoặc là độ cống hiến mua về lại, nhưng nếu mua về lại, mỗi vật phẩm giá trị năm điểm phải thêm phí thủ tục một điểm độ cống hiến, cho nên trước khi đổi, tốt nhất suy nghĩ cho kỹ đó.”

Tô Bằng nghe thế, khẽ gật đầu, suy nghĩ một lát lại nói:

“Ông chủ, ta có thể trực tiếp cống hiến kim phiếu, nhận được độ cống hiến chứ?”

“Kim phiếu à... Cũng không phải là không thể được."

Ông chủ Triều Phụng giống như suy nghĩ một hồi, nói với Tô Bằng:

"Nếu là kim phiếu, không ổn định rất lớn, có điều đại khái là một ngàn lượng hoàng kim đổi thành một điểm cống hiến, không phải là rất có lợi... À, nên nói cho ngươi biết, nếu đem kim phiếu đổi thành hoàng kim, như vậy tỉ lệ trao đổi sẽ tăng lên gấp hai ba lần, bởi vì kim phiếu chỉ có thể xem như là vật phẩm đặc thù, còn hoàng kim thì có thể tính thành là vật tư."

"Lão già ta nhắc nhở ngươi một chút, sử dụng kim phiếu nhận lấy giá trị cống hiến, thì không bằng dùng kim phiếu mua một ít vật phẩm đặc thù, để đổi giá trị cống hiến của cửa hàng thì có lợi hơn."

Nghe ông chủ Triều Phụng nói như vậy xong, Tô Bằng nhẹ gật đầu, nói:

"Hiểu rồi."

Nói xong hắn cười cười với ông chủ Triều Phụng, nói:

"Ông chủ, lần này cứ vậy đã đi, lần sau, ta không biết là lúc nào, hi vọng còn có thể gặp lại ngươi."

"Khặc khặc khặc... Được, có điều lần sau gặp lại ngươi, có lẽ ngươi đã có thể đạt được điều kiện nào đó... Đến lúc đó, ngươi sẽ hiểu được giá trị của cửa hàng chúng ta... Lần sau gặp lại ngươi."

Ông chủ Triều Phụng nói với Tô Bằng, Tô Bằng gật đầu, hắn cáo từ ông chủ, bản thân đi ra cửa hàng thần bí.

Sau khi Tô Bằng từ cửa hàng thần bí đi ra, chỉ cảm thấy ngọn đèn sau lưng lay động vài cái, phía cuối ngõ hẻm này làm gì còn cửa hàng gì đó kia nữa, ngoại trừ một gốc cây hòe lớn, cũng chỉ còn lại có vách tường lấp kín.

Có điều Tô Bằng cũng thấy kỳ lạ, hắn nhìn thoáng qua bốn phía, không có người nào, cũng chẳng trở về Hành Y đường, trực tiếp logout ở chỗ này.

...