Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 271: Tiểu tiên có độc




vipvandan.vn :

“Tô Bằng ca ca, nhìn ta nè!"

Ngay lúc này, Tô Bằng chợt nghe cô bé kia nói với mình...

Tô Bằng quay đầu qua, liền phát hiện trước mắt lóe lên ánh sáng, Tô Bằng chau mày, theo bản năng lấy tay chắn ở trước mặt mình.

Nhìn kỹ lại, hóa ra cô bé Vương Lệ Tát đang dùng di động chụp cho mình một tấm hình, sau đó tiểu nha đầu cười mở Laptop của mình ra.

Sau đó, Tô Bằng chợt nghe đối phương răng rắc bùm bùm không ngừng gõ bàn phím.

Vương Ngả Đạt thấy vậy, không khỏi bất đắc dĩ nhìn thoáng qua, lắc lắc đầu nói:

"Thiên phú về máy tính của Lệ Tát rất lợi hại, nó thậm chí còn được mời tham gia đại hội hacker thế giới vào năm ngoái, hơn nữa còn nhận được sự đánh giá cao của hacker cấp A, đồng thời nhận được lời mời của Lầu Năm Góc."

“Hacker cấp A?"

Tô Bằng nghe xong, tinh thần có hơi chút phấn chấn.

Hắn đối với xưng hô trong giới hacker cũng có hiểu biết một chút, hacker cấp A, đã là hacker đẳng cấp rất cao.

Loại hacker này bình thường cũng là đều là cao thủ vô cùng mạnh, mà còn đại hội thế giới hacker, Tô Bằng cũng có nghe thấy, cái đại hội kia là sự kiện hacker cao nhất ở Hoa Kỳ thậm chí là cả thế giới, người được mời tới đã chính là một sự minh chứng cho năng lực của bản thân.

Thậm chí, cục an toàn của Hoa Kỳ, FBI, CIA cùng với Lầu Năm Góc, mỗi một năm đều phái chuyên viên đi tham gia cái đại hội này, để mời chào một số thành viên có ý tiến vào công tác trong hệ thống chính phủ.

Vương Ngả Đạt nói như vậy, hẳn không phải là ba hoa khoác lác, chẳng lẽ cô em gái Vương Lệ Tát này của nàng quả thật thiên phú cao như thế?

“Cấp A đã tính là cái gì? Huống hồ ta cũng không có ý định đi vào nơi thâm trầm buồn chán như Lầu Năm Góc, mục tiêu của ta chính là Tiên nhi điện hạ!"

Cô bé Vương Lệ Tát một bên vọc máy tính một bên nói.

“Tiên nhi điện hạ?"

Tô Bằng nghe xong hình như có chút ấn tượng, mở miệng nói.

“Ừm, thứ nó nói chính là một danh hiệu hacker gọi là ' Tiểu tiên có độc', đoạn thời gian trước rất hot."

“Tiểu tiên có độc?"

Tô Bằng nghe xong cái danh hiệu này, bỗng nhiên trong đầu hiện lên một tin tức.

Đồng nghiệp trong một lần làm việc của mình đã nói qua với mình, hình như là cách đây ba năm hay năm năm trước, đã từng có một hacker, xâm nhập vào Lầu Năm Góc của Hoa Kỳ.

Chuyện này thật ra ở giới hacker cũng không phải là chuyện gì đặc biệt, không ít hacker cũng lấy hệ thống máy tính chính phủ của các quốc gia làm đối tượng để khiêu chiến tiến hành xâm nhập.

Chẳng hạn như liên minh Hồng Khách của Trung Quốc đã xâm nhập vào trang mạng của chính phủ Hoa Kỳ.

Nhưng sự kỳ lạ của ' Tiểu tiên có độc' này ở chỗ, ' Hắn' có cá tính hết sức kỳ lạ.

Hacker bình thường tuy xâm nhập vào máy tính của Lầu Năm Góc cũng là hết sức tỉ mỉ kính sợ, sợ lộ ra đầu mối gì bị truy xét ra thân phận chân thật của mình.

Dù sao, Lầu Năm Góc đại diện cho sức mạnh của cả một quốc gia, nhân tài nhiều vô số kể, nói không chừng có biện phải để truy ra người xâm nhập vào nó.

Nhưng mà tiểu tiên có độc kia lại không biết là tự tin vào kỹ thuật của chính mình hay là quá mức kiêu ngạo, hoặc là khờ dại ngây thơ. ' Hắn' thế nhưng lại hết sức khoa trương xâm nhập chính diện vào mạng lưới của Lầu Năm Góc, sau đó nói với nhân viên của Lầu Năm Góc, tuyên bố một cái...

Một cái thông báo tuyển dụng.

“Bổn tiên gần đây đã tìm được một động cơ hết sức tiên tiến, có thể khai phá ra một cái trò chơi của thời đại vượt qua sự tưởng tượng của các ngươi, đáng tiếc, chỗ ta thiếu một số nhân viên tiến hành thử nghiệm số liệu, thật sự là tìm không được người vừa lòng, nơi này của các ngươi có ai có lòng tin đối với kỹ thuật của mình không? Nếu có thì hãy liên lạc vào email của ta là xx.xxx. Hơn nữa địa chỉ IP của ta là xxxx, người có lòng tin có thể thử công kích máy tính của ta thử, ta sẽ căn cứ vào trình độ của các ngươi mà suy nghĩ tiền lương cho các ngươi, mức cao nhất là một trăm triệu đô la một năm đó nha! Tới xem thử nào ~

P/s: Có ai cho ta biết đậu hủ có thể thêm đường hay không? Ta bỏ thêm đường ăn thử cảm thấy quá khó ăn, ngọt khiến cho bổn tiên muốn chết mất!"

Đây chính là tin tức mà vị tiểu tiên có độc kia lưu lại ở trong hệ thống máy tính của Lầu Năm Góc Hoa Kỳ.

Mục tiêu của 'hắn' cũng không phải là đánh cắp tin tức bí mật của Lầu Năm Góc, mà là cứ như vậy hết sức kiêu ngạo phát ta một tin tức tuyển dụng.

Tin tức này bất kỳ người nào đăng nhập vào trang web nội bộ của Lầu Năm Góc cũng có thể nhìn thấy, hơn nữa nghe nói tất cả người sử dụng hệ thống của Lầu Năm Góc cũng đều nhận được email với nội dung tương tự.

Chuyện lúc ấy rất lớn, chuyện này cùng với việc hacker công kích lúc trước không có giống nhau, đối phương thậm chí lấy được quyền hạn cao nhất trong hệ thống nội bộ của lúc trước, điều này có nghĩa là đối phương có thể từ trong máy vi tính thu được gần như bất kỳ tin tức gì.

Lúc ấy Lầu Năm Góc đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu, chống lại sự công kích mạnh nhất trong lịch sử của hacker, nhưng sau khi kiểm tra lại phát hiện những tin tức nhạy cảm kia thế nhưng lại không có bị xem qua cái nào cả.

vipvandan.vn :

Đương nhiên, những tin tức nội bộ kia còn cần phải thiết lập đặc thù mới có thể xem được, nhưng như vậy theo một khía cạnh khác chứng tỏ vị ' Tiểu tiên có độc' kia cũng không thu hoạch được những tin tức đó.

Dường như 'hắn' thật sự đúng là đi vào Lầu Năm Góc để tuyển dụng thật.

Tô Bằng sở dĩ biết rõ những thứ này, cũng đều là nghe người đồng nghiệp đó của hắn kể lại, đồng nghiệp kia từng đi du học ở Hoa Kỳ, trùng hợp cũng là người trong giới hacker cho nên biết rõ một số chuyện trong đó.

Mà còn trên truyền thông chính thức thì đối với chuyện này giống như là che đậy tất cả, cũng không biết là không biết gì cả hay là do có lệnh cấm ban xuống.

“Tiên nhi điện hạ mà ngươi nói kia chính là ' Tiểu tiên có độc' sao?"

Tô Bằng hỏi Vương Lệ Tát vẫn còn đang đùa nghịch với máy tính.

“Đúng vậy, chính là nàng."

Vương Lệ Tát nói, nói xong, nó hô một tiếng:

"Xong rồi!"

Nói xong, nó cười hắc hắc, chọt máy tính vài cái, đem máy tính đóng lại sau đó nói với Tô Bằng:

“Ta đã đem thông tin về thân phận của ngươi, sửa chữa cho vào hệ thống hộ tịch của Úc, ngươi đã là công dân của nước Úc, về phần Thẻ Chứng Minh Nhân Dân, ngươi đi đến cục báo cáo bổ sung giấy tờ bị mất là được."

"Trẻ con không nên mạnh miệng!"

Lúc này, Hà Quyền Long có chút nghe không lọt tai, nói với Vương Lệ Tát.

Thẻ xanh của hắn là tốn gần ba trăm ngàn mới làm xong, hắn mới không tin một cô bé giống như học sinh trung học vậy lại có thể dễ dàng làm xong một chuyện quan trọng như vậy.

“Không tin sao? Về sau ngươi sẽ biết, vốn là ta muốn thu của ngươi ba mươi vạn đô la, có điều ngươi đã quen biết với tỷ tỷ lại coi như là đã cứu ta một lần, liền miễn phí cho ngươi lần này."

Vương Lệ Tát hừ một tiếng. Không để ý tới Hà Quyền Long, nói với Tô Bằng.

Lúc này, phục vụ sinh của nhà hàng đưa đến một dĩa lớn đường kính khoảng chừng một mét, trên mặt đều là hào nướng thơm ngon.

"Ăn hào nào!"

Vương Lệ Tát hoan hô một tiếng, bỏ Laptop qua một bên bắt đầu dùng bàn tay nhỏ bé gẩy gẩy con hào bắt đầu ăn.

"Thật ngại quá, nó chính là như vậy."

Vương Ngả Đạt thấy vậy, nhún nhún vai nói với Tô Bằng.

“Không sao..."

Tô Bằng khẽ gật đầu, trong lòng hắn lại đang suy tư. Đối phương biết rõ hacker ' Tiểu tiên có độc' này, hẳn là có chút tài năng.

Nghe nói, ' Tiểu tiên có độc' kia đã bị nội bộ chính phủ Hoa Kỳ đặt là ' hacker cấp A đặc biệt', loại hacker cấp bậc này, đã thuộc loại vũ khí hoặc là uy hiếp cấp chiến lược.

“Đúng rồi, Ngã Đạt, các ngươi lần này tới châu Úc là để làm gì?"

Tô Bằng lắc đầu, để cho mình khỏi phải nghĩ nhiều như vậy, hỏi Vương Ngả Đạt.

“Là tới xem cuộc thi Tennis của Úc!"

Trên tay Vương Lệ Tát bôi đây nước tương của hào nướng, nói với Tô Bằng.

"Tennis nước Úc?"

“Đúng vậy, cuộc thi tennis nước Úc năm nay có một tuyển thủ Trung Quốc tiến vào trận chung kết, ngươi không biết sao?"

Vương Lệ Tát có chút ngạc nhiên nói với Tô Bằng.

“Thật đúng là không có chú ý..."

Tô Bằng nghe xong, lắc đầu nói.

Thở nhẹ một hơi, Tô Bằng nói với hai người:

“Đúng rồi, Ngã Đạt cha mẹ của các ngươi đâu? Lệ Tát tuổi nhỏ như vậy, cha mẹ không đi cùng chăm sóc sao?"

Vương Lệ Tát vốn đang rất có tinh thần, sau khi nghe được câu này trên mặt đột nhiên lộ ra một tia cô đơn

Vương Ngả Đạt thấy vậy, cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Vương Lệ Tát. Sau đó nhìn Tô Bằng nói:

“Chúng ta đều là cô nhi, từ nhỏ đã sống tại cô nhi viện ở New York Hoa Kỳ."

“Xin lỗi."

Tô Bằng nghe xong, không khỏi chân thành xin lỗi.

“Không cần phải như thế, hai người chúng ta coi như cũng cố gắng, cuộc sống bây giờ đã so với khi còn bé tốt hơn nhiều lắm. Không có gì phải xin lỗi cả."

Vương Ngả Đạt cười cười nói.

Tô Bằng cũng hơi nhún vai, thay đổi sang đề tài khác.

Bốn người cứ như vậy vừa trò chuyện vừa ăn, Tiểu Lệ Tát kia ăn không dưới hai mươi con hào, khiến người ta hoài nghi bụng của cô bé làm sau chứa đủ.

“Nấc~ ta ăn no rồi."

Vương Lệ Tát rốt cuộc đã lấp đầy bụng của nó, rất không có hình tượng dựa vào ghế, nghiêng đầu vuốt cái bụng của mình.

“Ha hả, ai bảo ngươi ăn nhiều như vậy."

Vương Ngả Đạt cười cười, sau đó nói với Tô Bằng:

“Lần này cám ơn ngươi, cuộc tấn công lần này nguyên nhân có thể là bởi vì muội muội của ta... Không biết vì sao, gần đây muội muội của ta tựa hồ bị một số người có lai lịch thân phận đặc thù theo dõi, ta cảm giác thật không ổn, hành động lần này dường như là nhằm vào nó, may là gặp được các ngươi."

"Không cần phải khách khí."

Ngay lúc này, di động của Vương Ngả Đạt vang lên, nàng cầm lấy điện thoại đón nghe.

Sau khi gật đầu mấy lần, Vương Ngả Đạt cúp máy, có chút áy náy nói:

“Thật có lỗi bằng hữu của ta đã xử lý chuyện bên kia xong rồi, chúng ta phải đi hội hợp với bọn họ."

“Không sao."

Tô Bằng mỉm cười, sau đó nói:

“Được rồi, chúng ta cũng đã ăn không ít rồi, cùng đi."

“Được, ngươi còn nhớ số điện thoại của ta không?"

Vương Ngả Đạt hỏi Tô Bằng, Tô Bằng gật đầu, trí nhớ của hắn tuyệt đối hết sức mạnh mẽ, thoáng nhớ lại đã đọc ra số điện thoại trên tờ giấy mà Vương Ngả Đạt cho hắn ở trên máy báy.

"Lúc cần cứ liên lạc, ta ít nhất còn phải ở Sydney đến nửa tháng."

Vương Ngả Đạt hơi có vẻ mập mờ nói với Tô Bằng.

"OK"

Tô Bằng cười cười trả lời.

Hà Quyền Long lúc này vẫn chưa thỏa mãn ăn một con hào cuối cùng mới thở phào một hơi, nói:

“Tính tiền!"

...

Vương Ngả Đạt cùng với muội muội của nàng rất nhanh đã đi lên chiếc xe Ferrari màu đỏ của bọn họ và chạy đi rồi.

"Cô chị không tệ nha, chỉ là cô em gái kia lại lải nhại luôn mồm, có điều Tô Bằng, ngươi muốn lên giường với nàng, phải cho ta cơ hội với đó, ha ha ta xem ra nàng có ý với ngươi."

Hà Quyền Long nhìn chiếc xe Ferrari màu đỏ đang rời đi, nói với Tô Bằng.

“Ha ha, nữ nhân sao, để sau hẳn nói."

Tô Bằng khẽ cười cười, ánh mắt nhưng cũng lưu ý chiếc Ferrari màu đỏ đã đi xa.

...

Mà lúc này Vương Ngả Đạt đang lái xe, trong lòng cũng đang suy tư.

“Tỷ tỷ, ngươi thích Tô Bằng kia sao? Trước kia chưa từng thấy ngươi cho nam nhân xa lạ nào lưu lại số điện thoại nha."

Trên vị trí tay lái phụ, Vương Lệ Tát nói với nàng.

“Một bàn tay sờ lên đầu Vương Lệ Tát, Vương Ngả Đạt nói:

"Chuyện của người lớn ngươi không cần biết."

Vương Lệ Tát le lưỡi làm mặt quỷ, cũng không có nói tiếp.

“Không ngờ, dụng cụ định vị mất đi vị trí của người này, hắn thế nhưng lại vượt biển tới Sydney, còn trùng hợp được hắn cứu một lần nữa."

Vương Ngả Đạt vừa lái xe vừa nghĩ.

“Không biết lần này là ngẫu nhiên trùng hợp hay là hắn có sự sắp xếp nữa đây... Hi vọng hắn không phải là cùng với nhóm người có dụng ý khác với Lệ Tát kia."

Trong lòng Vương Ngả Đạt thầm nghĩ, vô ý thức nàng nhấn mạnh chân ga thêm...