Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 264: Đến Sydney




Sau khi thông báo tin tức tàu hàng sắp cập bến cho bọn người Lý Mục biết, Tô Bằng cũng không dừng lại thêm, quay trở về khoang thuyền của mình, tiếp tục rèn luyện bản thân.

Cứ tiếp tục như vậy bảy tám tiếng, rốt cuộc, thân thể của Tô Bằng cũng gần như sắp đến cực hạn.

“Hừ... Không sử dụng nội lực, nếu như chỉ hoạt động trong phòng, hiện tại như vậy đã gần như đến cực hạn rồi, còn làm tiếp, tổn thương thân thể phải chịu không phải ta ở trong trạng thái bình thường có thể thừa nhận được.”

Tô Bằng cảm giác thân thể của mình, cả người hắn, đều ở vào trạng thái mồ hôi tuôn trào.

Cả người, đã bắt đầu mệt mỏi, tinh khí tinh nguyên có được từ trên người thị nữ bình thường kia, đã gần như bị tiêu hao hoàn toàn.

“Đại khái sau mười mấy tiếng, vẫn còn có một lần bộc phát tinh nguyên, hi vọng không có chuyện gì.”

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, có điều nghĩ cũng không có cách nào, Tô Bằng bèn gác chuyện này sang một bên.

Nghỉ ngơi được một lát, Tô Bằng nhìn thời gian, bản thân đến trong hiện thực cũng đã được chín tiếng rồi.

“Thời gian cuối cùng, vẫn đủ để đăng nhập vào trò chơi một lúc, vẫn còn chuyện chưa giải quyết, phải xử lý những chuyện kia trước mới được.”

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.

Hắn phải vào trong trò chơi, chủ yếu là phải xử lý đồng thi.

Sau khi biết Thích Duy Tín có thể khắc chế đồng thi, Tô Bằng suy nghĩ, sau này bị người trong Phật môn mò đến tận cửa, đồng thi có lẽ không thể nào phát huy được uy lực to lớn được.

Hơn nữa mục tiêu của đồng thi quá rõ ràng, nếu như ở cùng mình, bản thân đi đến đâu cũng đều sẽ bị phát hiện.

Thay vì như vậy, không bằng trước hết giấu đồng thi đến một nơi bí mật, sau này có cơ hội, hãy trở lại tìm đồng thi.

Có điều nếu như vậy, Tô Bằng cần một chiếc quan tài.

Bởi vì nếu chỉ để đồng thi ở bên ngoài, cứ thường cách một đoạn thời gian, nó lại cần phải uống máu, nếu luôn như vậy, mình không có bên cạnh, rất dễ dàng ngộ thương đến cư dân lân cận.

Như vậy còn không bằng tạm thời bỏ nó vào trong quan tài, chôn xuống lòng đất, tiết kiệm được không ít phiền phức.

Dù sao quan tài để đặt đồng thi cũng không cần quá đặc biệt, chỉ cần dùng gỗ lim bên trong dùng chu sa vẽ vài trận pháp là được rồi, hắn ở trong trò chơi đã đi đến nơi có dân cư sinh sống, hơn nữa xem ra nơi đó cũng không nhỏ lắm, có lẽ có tiệm quan tài gần đây.

Tìm tiệm quan tài, mua một cỗ quan tài vẽ lên vài trận pháp chu sa, đã có thể tạm thời niêm phong đồng thi ở trong này.

Thầm nghĩ đến đây, Tô Bằng đã quyết định xong xuôi, liền đăng nhập vào trong trò chơi.

Sau khi tiến vào trong trò chơi, Tô Bằng trước tiên đến trấn nhỏ thoạt nhìn có không ít người kia, nghe thấy người ta gọi trấn này là trấn Vĩnh Tuyền.

Ở trên trấn hỏi thăm một hồi, Tô Bằng đã tìm được một tiệm quan tài, bỏ ra mươi lượng bạc, mua cỗ quan tài gỗ lim khá vừa mắt.

Sau đó, Tô Bằng lại dùng hai mươi lượng bạc tìm được một họa sư trên trấn, để hắn vẽ trận pháp chu sa lên trong quan tài.

Như thế không khiến người cảm thấy kỳ lạ, bởi vì thế giới này rất nhiều người đều viết kinh văn lên vách tường trong quan tài, để cho người chết càng dễ siêu độ trong vòng luân hồi. Trận pháp của Tô Bằng, thoạt nhìn cũng rất giống kinh văn, loại chuyện này rất bình thường, họa sư nghèo nàn kia cũng không phải chưa từng làm qua chuyện này, tiền Tô Bằng cho so với bình thường càng nhiều hơn gấp năm sáu lần, hắn cũng không có gì để nói.

Sau khi chuẩn bị xong cho quan tài, Tô Bằng dùng tiền mua một chiếc xe ngựa, chở quan tài, bản thân ra khỏi trấn nhỏ.

Đi không bao lâu, Tô Bằng đi tới nơi cất giấu đồng thi. Đó là một sơn động, bên trong không lớn, chỉ có thể chứa được ba bốn người, động này được đồng thi dời một hòn đá lớn lấp kín lại.

Tô Bằng xem xét bên trong, cảm thấy hoàn cảnh coi như cũng được. Bản thân cũng có thể nhận ra được, liền ra lệnh cho đồng thi, đào đất trong động.

Động tác đồng thi không chậm, lại có công cụ Tô Bằng mua, hành động chẳng khác gì máy ủi, nhanh chóng đào được một cái hố sâu hoắm, hoàn toàn có thể chứa được một cỗ quan tài.

“Được rồi, hố ngươi cũng đào rồi, vào trong quan tài đi.”

Tô Bằng thấy cũng được lắm rồi, liền ra lệnh cho đồng thi tiến vào quan tài, sau đó tự mình đóng nắp quan tài lại, vận dụng nội lực, đẩy quan tài chứa đồng thi vào trong hố.

Sau khi bản thân Tô Bằng chôn xong quan tài, đắp đất bằng một chút. Giải quyết xong xuôi những chuyện này, Tô Bằng quan sát, tìm mấy tảng đá, chuyển tới đây, che lấp cửa động này, lại trồng vài cây nhỏ, che kín cửa động, có như vậy, người khác đơn giản chắc chắn sẽ không phát hiện cửa động này.

“Vui vẻ ở trong quan tìa đi, đồng thi không cần uống màu, chỉ cần chôn ba năm năm cũng sẽ không có vấn đề gì, chỉ là đáng tiếc nơi này không phải chí âm chí tà, bằng không chôn ba năm năm, nói không chừng đã có thể nuôi ra được một ngân thi rồi.”

Tô Bằng quan sát chung quanh, chậc lưỡi vài tiếng, nơi này mặc dù chưa nói tới sơn thanh thủy tú, nhưng ít nhất phong thuỷ bình thường, trông mong đồng thi tiến hóa không quá thực tế.

“Cứ vậy đã... Sau này nếu là có cơ hội, lại đến đón ngươi.”

Tô Bằng trong lòng nói với đồng thi, nói rồi hắn rời khỏi cửa sơn động đã được đóng kín, sau đó tự mình lên ngựa bỏ đi.

Tô Bằng không lái xe trước, mà lại đi vào trong thùng xe ngựa, lấy ra một cái gương đồng.

Nhìn gương, Tô Bằng sử dụng kim vàng, sử dụng châm pháp lên trên gương mặt mình, hơn nữa vận dụng nội lực, thay đổi hình dạng cơ thịt.

Rất nhanh, một gương mặt hoàn toàn mới xuất hiện ở trong gương đồng.

Gương mặt này, được Tô Bằng cải tạo hoàn toàn không có đặc điểm, đại khái già đi bảy tám tuổi, khuôn mặt hết sức bình thường, thoạt nhìn giống như là xa phu xe ngựa tầm thường.

Tô Bằng xem thử, trong lòng thoả mãn, lại thay đổi thanh sam mang theo từ Tử Hà sơn trên người, đổi bằng một thân trang phục vải thô màu xám.

Cách ăn mặc này, hoàn toàn chính là dáng vẻ xa phu.

Cải trang xong xuôi, Tô Bằng yên lòng, bây giờ cho dù mặt đối mặt với Thích Duy Tín và Phạm Thanh Âm, bọn họ cũng không nhận ra được mình.

“Vậy đi, xuất phát đi về Lương Châu.”

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, hắn vứt bỏ không cần tuấn mã lấy được tối qua, lại dùng một con ngựa kéo xe bình thường, đi đến châu quận Lương Châu.

...

Tô Bằng không sợ tốc độ đi đường quá chậm, chậm một chút, có lẽ còn có thể khiến mình tránh khỏi người đuổi giết mình.

Tô Bằng đi một ngày đường, rốt cuộc vào lúc trời tối, đi đến quận Lâm Y cách châu quận Lương Châu, không đến một trăm dặm.

Quận Lâm Y, chính là mục tiêu lần này của Tô Bằng.

Cho dù là tin nhắn Lý Mục gửi cho Triệu Thu lúc trước, hay là nơi mình và Tôn Nhất Hao hẹn gặp mặt, đều là thành phố kia, Lâm Y.

Lúc này, thời gian đã đến tối đêm trong trò chơi. Tô Bằng đến một trấn nhỏ trong phạm vi thế lực Lâm Y, tùy tiện tìm một khách điếm rẻ nhất đi vào.

Sau khi vào trong phòng trọ đẳng cấp thấp nhất, Tô Bằng cũng không ở lại, trực tiếp đăng xuất khỏi trò chơi.

...

Trong hiện thực, Tô Bằng chậm rãi mở mắt.

“Lại trở về trong hiện thực rồi... Bây giờ chắc hẳn đã qua mười mấy tiếng đồng hồ rồi, không biết đến đâu rồi?”

Tô Bằng nghĩ.

Lần này logout, Tô Bằng trong thời gian ngắn không có ý định đăng nhập lại, một mặt để tránh né truy sát trong trò chơi, một mặt, trong hiện thực cũng có rất nhiều chuyện cần phải xử lý.

“Ồ? Tại sao ta lại đói như vậy?”

Tô Bằng đang muốn di chuyển, đột nhiên cảm giác dạ dày mình trào ra cảm giác đói bụng cực độ. Đồng thời, thân thể cũng xuất hiện cảm giác giống như mất nước.

“Không đúng... Lúc này ta đáng lẽ đã lấy được tinh nguyên của Phạm Thanh Âm, Thích Duy Tín còn có Quyền Thần Thi Thanh, tại sao thân thể vẫn mệt mỏi như vậy?”

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ, hắn giãy dụa muốn ngồi dậy.

Sau khi ngồi dậy, ánh mắt đầu tiên của Tô Bằng nhìn thấy, chính là tay của mình.

“Đây... đây là tay của ta?”

Nhìn thấy tay của mình, Tô Bằng lập tức lại càng hoảng sợ.

Vốn dĩ ngón tay Tô Bằng xem như thon dài, dường như thích hợp với công việc khéo kéo hoặc là đánh đàn, nhưng mặc dù thon dài, nhưng da dẻ khỏe mạnh giống như màu lúa mạch, làn da cũng không quá mức trơn bóng.

Nhưng mà, lúc này hai tay ở trong mắt Tô Bằng, lại trở nên cực kỳ trắng nõn, da dẻ mịn màng...

Hoặc là nói, hai tay Tô Bằng lúc này, có vẻ quá mức trắng trẻo trơn trợn.

Hai tay của hắn, không phải là loại trắng nõn giống như trẻ con mập mạp, mà là một loại cảm nhận mang theo cảm giác giống như ngọc trắng.

Dưới loại cảm nhận này, còn lộ ra cực kỳ trắng nõn, thậm chí có thể gọi là trắng toát, không giống như tay người bình thường, mà giống như là tác phẩm nghệ thuật được làm ra.

Tô Bằng nhìn thấy tay của mình, hồi lâu im lặng, hắn ngay sau đó kéo tay áo mình, nhìn cánh tay của mình.

Quả nhiên, cánh tay Tô Bằng, lúc này đã biến thành cùng một màu sắc. Đều phảng phất giống như màu của ngọc trắng.

Tô Bằng kéo cổ áo xuống, nhìn lồng ngực mình.

Tô Bằng phát hiện, mặc dù da thịt vẫn còn, nhưng nó lại nội liễm rất nhiều, hơn nữa, cả người, giống như cũng trở thành cùng một màu ngọc trắng.

Hắn sờ lên mặt của mình, không cần nghĩ, Tô Bằng cũng biết, màu sắc trên mặt của mình, có lẽ cũng là màu sắc kia, trở thành gã mặt trắng đúng tiêu chuẩn.

Tô Bằng im lặng nhìn hồi lâu. Xem ra, đây quả thật có chút giống như thay da đổi thịt như trong truyền thuyết.

Có điều, Tô Bằng có tri thức hiện đại, dường như cũng đã hiểu chuyện gì xảy ra trên người mình.

Trên mặt Tô Bằng cười khổ không ngừng, tự nhủ:

“Sao lại tệ như vậy? Bệnh ngầm trong người còn chưa giải quyết xong, lại sắp đoản mệnh rồi...”

Mặc dù xem ra giống như là thay da đổi thịt, nhưng Tô Bằng biết, đây hoàn toàn không phải là loại chuyện này.

Thay vì nói là như vậy, không bằng nói là năng lượng tinh nguyên to lớn mang ra từ trong trò chơi, giúp đỡ bản thân hoàn thành một lần đổi mới tế bào toàn thân.

Năng lượng tinh nguyên, thật ra là một loại năng lượng sinh mệnh, nếu bổ sung bình thường, sẽ khiến người khỏe mạnh, tinh lực tràn đầy.

Nhưng mà, vượt qua năng lượng sinh mệnh một người có thể thừa nhận, sẽ mang đến một sự thay đổi cho người khác.

Chẳng hạn như, gia tăng tốc độ tiến hóa....

Nếu như năng lượng sinh mệnh vượt qua giới hạn nhất định, tế bào nhân loại chứa đựng không nổi, cấu trúc gen sẽ thay ododir không ổn định, do đó xảy ra một vài thay đổi.

Người đó, sẽ tiến hóa... hoặc là, phá hủy gen, trở thành quái vật.

Tinh nguyên Tô Bằng nhận được từ trong trò chơi, cũng chính là năng lượng sinh mệnh, mặc dù ở trong trò chơi không vượt qua cực hạn, nhưng mà thân thể trong hiện thực, vẫn như trước không cách nào thừa nhận nổi.

Chỉ là, khoảng cách này làm cho cấp số năng lượng phá hủy gen, lại kém đi vài phần.

Cho nên, gen của Tô Bằng không thay đổi...

Nhưng mà, những năng lượng phong phú này, lại thúc đẩy tế bào thân thể Tô Bằng hoàn thành lần đầu đổi mới.

Tế bào trong cơ thể, thật ra cứ cách một khoảng thời gian, sẽ hoàn toàn thay đổi một lần, chỉ là thay đổi bình thường rất chậm, khiến người khác không cảm giác được.

Đồng thời, thay đổi này, lại xưa cũ nửa nọ nửa kia, càng không dễ nhận rõ được.

Nhưng mà, Tô Bằng bởi vì có được năng lượng to lớn quá mức, làm cho tế bào toàn thân, thời gian ngắn đều thay đổi một lần.

Nếu như Tô Bằng bị thương, lần thay đổi này, sẽ khiến cho ngoại thương hay nội thương của Tô Bằng, đều hoàn toàn bồi đắp, đồng thời, bởi vì là tế bào mới, còn mang theo hiệu quả dưỡng nhan.

Nhưng mà, đó cũng không phải chuyện tốt.

Tế bào trong cơ thể con người, cả đời chia thành mấy lần thay đổi đều có giới hạn, nhiều hơn, sẽ chính thức mất mạng.

Tô Bằng bây giờ toàn thân tế bào đổi mới một lần, trước khi hình thức tính mạng của hắn chưa đạt được tiến hóa, thì đã tiêu hoa số lần phân chia đổi mới trong tương lai.

Nói một cách khác, Tô Bằng mặc dù thân thể trở nên khỏe mạnh trước nay chưa từng có, tràn ngập sức sống, nhưng mà, hắn cũng nhanh chóng giảm thọ. Suy nghĩ cẩn thận điểm này, trên mặt Tô Bằng tràn ngập cười khổ bất đắc dĩ.

“Thật không ngờ, lại xuất hiện loại chuyện này...”

Bất đắc dĩ cười khổ, trạng thái thân thể bây giờ của Tô Bằng, so với ngày hôm qua mà nói, tốt hơn không ít, tựa như trẻ hơn vài tuổi, nhưng mà hết sức đói bụng, đây là dấu hiệu tế bào sau khi thay đổi yêu cầu bổ sung năng lượng lần nữa.

“Bỏ đi, đã xảy ra rồi, không có cách nào thay đổi, cho dù giảm thọ... Nhưng dù sao tình trạng thân thể tốt lên rất nhiều, lại nói, nghe Lý Mục nói, thế giới Tử Vong Luân Hồi có không ít bảo vật gia tăng tuổi thọ, hoàn toàn có thể tìm kiếm sử dụng về sau, có lẽ còn có thể bù đắp trở lại.”

Trong lòng Tô Bằng thầm nghĩ.

“Có điều, về sau bí thuật Bắt Mồi không thể sử dụng quá nhiều lần... Ít nhất không thể sử dụng cường độ cao như vậy, bằng không, tế bào thay đổi bốn năm lần như vậy, phỏng chừng ta sắp tráng niên mất sớm.”

Lắc đầu, Tô Bằng tiếp nhận chuyện này, đây gọi là được cái này nhất định mất cái kia.

“Có điều không cần tu luyện tiêu hao tinh nguyên... Ta vẫn nên ăn chút gì đó, sau đó tu hành một chút nội lực ở trong hiện thực thử xem, dù sao đi đến một quốc gia mới, chưa quen cuộc sống nơi đây, còn không biết xảy ra chuyện gì.”

Thầm nghĩ đến đây, Tô Bằng cũng không xoắn xuýt, bản thân ăn một chút đồ ăn, đem máy chủ trò chơi bỏ vào trong ba lô, sau đó ngồi trên giường, vận chuyển chu thiên.

Chậm rãi, Tô Bằng lại tìm được cảm giác tu hành nội lực trong trò chơi.

Mặc dù nội lực bản thân bây giờ, thua kém không lợi hại như trong trò chơi, nhưng điểm tiến bộ, là bất kỳ lúc nào cũng có thể cảm giác được khí tức.

Nói một cách khác, Tô Bằng bất cứ lúc nào có thể điều động nội lực, thậm chí có thể tu hành ở trong hiện thực.

Tô Bằng rất thoả mãn, cứ như vậy tiến vào ý cảnh tu luyện, vận chuyển vài chu thiên, đói bụng liền ăn chút đồ ăn, sau đó sau đó tiếp tục tu luyện.

Rất nhanh, Tô Bằng quên đi thời gian.

...

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa liên hồi, khiến Tô Bằng từ trong ý cảnh tu luyện bừng tỉnh lại.

Tô Bằng mở mắt, cảm giác trạng thái của mình tốt nhất trước nay chưa từng có, bèn hoạt động gân cốt một chút, xuống giường mở cửa phòng.

Gõ cửa chính là Lý Mục, sau khi hắn mở cửa phòng, thấy Tô Bằng, rõ ràng sửng sốt một chút.

“Mẹ nó, người anh em, đây là ngươi sao? Sao mà có vài ngày không gặp, đã trở nên trắng trẻo ra thế? Trên thuyền này còn có nơi htamar mỹ sao?”

Nhìn thấy màu sắc làn da Tô Bằng, Lý Mục không khỏi phun ra tràng tục tĩu, nói với Tô Bằng.

“Không ra nắng thì trắng thôi.”

Tô Bằng tùy ý nói, sau đó nói:

“Sao vậy, đến nơi rồi?”

“Đến rồi, lái thuyền dựa theo gõ cửa, để cho chúng ta đi lên, vừa rồi gõ một lần cửa phòng của ngươi, ngươi cũng không mở cửa.”

Lý Mục khẽ gật đầu, nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, hắn xoay ngươi lấy ba lô trong phòng ra, mang lên người nói:

“Đi thôi.”

“Được!”

Lý Mục gật đầu, có điều hắn vừa đi, vừa xoa mặt mình thì thầm:

“Ta cũng không ra nắng, tại sao không trắng được như ngươi thế?”

Tô Bằng làm như không nghe không thấy, đi xuống khoang thuyền.

Đám anh em của Lý Mục, cũng đều đã lên boong tàu, mọi người đi ra, chỉ thấy bên ngoài một vầng trăng tròn treo trên cao, Tô Bằng phán đoán thời gina, có lẽ là một hai giờ sáng rồi.

“Đến nơi rồi, nơi đây là cảng Sydney, các người tự mình lên bờ đi, không có người tiếp ứng các ngươi, toàn bộ dựa vào chính mình, có điều bị cảnh sát bắt cũng đừng thú nhận chúng ta.”

Lái thuyền trên thuyền, dùng tiếng Anh nói với Tô Bằng.

Tô Bằng gật đầu, nói với Lý Mục:

“Chúng ta đi thôi!”

Đoàn người vội vàng rời thuyền, đi ra khỏi bến cảnh trong bóng đêm...