Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 262: Ba loại ảo giác lớn nhất đời người




vipvandan.vn :

Chỉ thấy từ không trung xuất hiện xiềng xích bằng phù chú mà chỉ người có thể xem được linh thể mới có thể nhìn thấy, đem linh hồn của Thi Thanh bám trụ lại sau đó kéo về phía Tô Bằng.

Tô Bằng từ trong ngực mình, lấy ra ngọc bội đo độ ác ý đặt ở trước mặt, chỉ thấy những xiềng xích phù chú này đem linh hồn của Thi Thanh kéo về phía ngọc bội.

Linh hồn của Thi Thanh phát ra những tiếng rống giận không tiếng động cuối cùng, hắn tuy rằng linh thể cấp bậc không thấp nhưng mà thuật trói linh mà Tô Bằng thi triển linh lực đã đạt thành tựu rất cao, không cách nào ngăn cản được sức mạnh của thuật trói linh, bị kéo vào trong ngọc bội đo độ ác ý.

Tô Bằng thấy linh hồn của Thi Thanh bị kéo vào trong ngọc bội, lúc này mới yên tâm, hắn cắn ngón tay, thoa một chút máu vào trên ngọc bội.

Một ít máu này lập tức thấm vào trong ngọc bội ác ý.

Như vậy, thuật trói linh đã hoàn thành,

Thật ra thì thi triển thuật trói linh là một biện pháp tương đối khá, chính là đem linh thể phong ấn vào trong bản thân.

Như vậy, linh thể cũng nhận được nhiều linh lực, lớn lên nhanh hơn, lại càng giống như một cánh tay phải của mình.

Nhưng Tô Bằng cũng không dám làm như vậy, linh thể của Thi Thanh không giống với Hổ Sát, nó có thần trí của riêng mình.

Nghĩ đến việc đem một thứ có thần trí phong ấn vào trong thân thể của mình, Tô Bằng có chút cảm giác dựng tóc gáy.

Mà nếu không trói buộc linh thể vào trong thân thể thì sẽ phải chuẩn bị một thứ pháp khí.

Ngọc bội ác ý, vốn chính là pháp bảo của Đạo Môn, bên trong tất nhiên có chứa đựng không gian linh thể.

Cho nên lúc ấy linh hồn của Trương Điền thị mới có thể ký thác vào trên ngọc bội ác ý.

Hơn nữa, bản thân ngọc bội ác ý có thể chứa đựng linh thể, có thể đạt tới ba cái.

Bản thân ngọc bội ác ý, chính là tràn đầy linh lực, linh thể không bị nhập vào trong thân thể của Tô Bằng, cũng có thể ở trong ngọc bội ác ý để nuôi dưỡng,

Chẳng qua là, cái này phải có một máu của Tô Bằng mới có thể thành lập được sự liên hệ giữa mình và linh hồn bị trói buộc.

...

Linh hồn của Thi Thanh, sau khi bị trói buộc kéo vào trong ngọc bội ác ý, thế nhưng lại dần dần thanh tĩnh.

"Đây là nơi nào? Ta không phải là đã chết rồi sao? Tại sao lại ở chỗ này... Ngươi? Tô Bằng? Ngươi đã làm gì với ta?"

Thi Thanh ở trong ngọc bội ác ý cảm giác được khí tức của Tô Bằng. Ngọc bội ác ý vốn chính là bảo vật, có tác dụng bảo vệ linh thể, dưới tác dụng của ngọc bội, linh hồn Thi Thanh vốn đang bị mê hoặc không ngờ lại hồi phục thần trí.

"Ngươi đã chết, ngươi bây giờ chỉ là linh thể... Hơn nữa là linh thể bị ta trói buộc, ta muốn ngươi sống thì ngươi sống, muốn ngươi chết thì ngươi liền chết. Cho nên, ta khuyên ngươi, không cần phải ở trước mặt ta ra vẻ!"

Tô Bằng cảm ứng được linh hồn ở trong ngọc bội ác ý, truyền lời lại với Thi Thanh.

"Không thể nào! Tại sao có thể như vậy? Ngươi không phải là người của Tử Hà Môn sao? Sao lại có loại thủ đoạn này? Còn có, ta rõ ràng lúc gặp ngươi là tay không, sao lại biến ra bảo kiếm? Ta vì sao không thể giết ngược ngươi?"

Linh hồn của Thi Thanh dường như gặp phải nguy hiểm tính mạng lớn nhất trong đời, tràn ngập sợ hãi và khó hiểu, dùng ý niệm của linh thể quát Tô Bằng.

"Giết ngược ta?"

Tô Bằng nghe xong, không khỏi lộ ra một tia mỉm cười thú vị mang theo một chút độc ác, nói:

"Ngươi không biết sao, di động rung, nghe người khác gọi tên mình, còn có ta có thể giết ngược ngươi, là ba loại ảo giác lớn nhất của đời người sao?"

"Ngươi đang nói cái tiếng lóng gì vậy? Ta sao nghe chẳng hiểu gì cả?"

Linh hồn của Thi Thanh nghe xong lời của Tô Bằng, mờ mịt nói.

"Hắc, quên mất, một ít chuyện ở thế giới của chúng ta nói ở cái thế giới này sẽ biến thành tiếng lóng... Trước kia cho là tác dụng của máy chủ. Nhưng bây giờ trực tiếp sử dụng máy chủ vẫn như vậy, xem ra là bị thế giới này bóp méo."

Tô Bằng lầm bầm lầu bầu nói, Thi Thanh vẫn là nghe không hiểu, không ngừng hỏi Tô Bằng đang nói cái gì.

"Bỏ đi, hiếm khi có hứng thú nói chuyện hài hước, lại gặp phải người không hiểu được, coi như ngươi chưa từng nghe thấy gì đi."

Tô Bằng lắc đầu nói.

Ngay sau đó, hắn nói với linh hồn của Thi Thanh:

"Ngươi làm sao mà thu được võ công tinh thần để công kích người, còn có ngươi tu luyện linh hồn như thế nào, còn nữa ngươi có giấu bảo vật gì không, cùng với võ công của ngươi tu hành như thế nào, tốt nhất đều nói cho ta biết, ta có thể làm cho ngươi bớt chịu khổ một chút."

"Hừ! Ngươi bớt hy vọng hão huyền! Ngươi giết ta rồi còn muốn biết mấy thứ này? Ta cho dù là thành quỷ, cho dù tan thành mây khói cũng không nói cho ngươi biết đâu!"

Linh hồn của Thi Thanh nghe xong lập tức cười lạnh, nói với Tô Bằng.

"Ồ? Không nói? Cũng không sao... Có điều ngươi có thể không biết, bí thuật ta tu hành có rất nhiều biện pháp để khống chế những linh hồn không nghe lời... Đủ loại thủ đoạn có thể thi triển, cho dù lúc ngươi là người sống là con người sắt đá đệ nhất thiên hạ, sau khi trải qua mấy biện pháo này e là ngay cả mình mấy tuổi tè ra quần cũng đều nói ra, huống chi, loại người như ngươi luôn luôn biết ' Thức thời'."

Tô Bằng hờ hững nói với Thi Thanh.

Giọng nói của Tô Bằng một chút cũng không nặng nề, nhưng mà Thi Thanh nghe tới lại cảm thấy là sự uy hiếp kinh khủng nhất.

Dù sao, đối phương thậm chí ngay cả hồn phách của mình cũng có thể câu thúc được, có mấy cái thủ đoạn như vậy cũng không phải là chuyện không có khả năng.

Nhưng mà, nghĩ lại, Thi Thanh nhất thời có chút so đo, hắn nói với Tô Bằng:

"Ngươi cho rằng ta là người ngu sao? Nếu ta đem chuyện ngươi cảm thấy hứng thú đều nói ra hết, ngươi sợ là người đầu tiên diệt chết thần hồn của ta luôn rồi, ta há có thể nói cho ngươi biết sao?"

"Ta cho dù thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không nói ra đâu, trừ phi ngươi có thể nói cho ta biết cách tu luyện thần hồn như thế nào, lại cho ta tự do, ta sẽ cho ngươi biết một số chuyện mà ngươi cảm thấy hứng thú, nếu không, ta một chữ cũng sẽ không tiết lộ!"

Thi Thanh ở trong ngọc bội ác ý, hết sức kiên quyết nói.

“Ha ha... Ta nghĩ ngươi vẫn còn chưa có rõ ràng tình huống hiện tại, bây giờ không phải là cầu xin ngươi, tình huống hiện tại ta là dao còn ngươi là thịt cá nằm trên thớt, ta muốn nắn ngươi thành hình vuông thì ngươi thành hình vuông, ta muốn vê ngươi thành hình tròn thì ngươi thành hình tròn, ngươi căn bản không có lựa chọn con đường sống cho mình!"

“Ngươi nếu không nghe lời như vậy, ta sẽ không thèm để ý nữa cứ luyện chế ngươi trước một phen, đến lúc đó ngươi có khóc hô van xin ta nghe ngươi nói những bí mật kia, ta cũng chưa hẳn đã thèm nghe."

Tô Bằng cười lạnh, nói với linh thể của Thi Thanh.

vipvandan.vn :

“Thật sao? Vậy sao ngươi còn không sử dụng?"

Thi Thanh nghe xong, hỏi ngược lại.

“Ngươi đã muốn nếm thử, ta liền không khách khí, đến lúc đó ngươi đi ra đừng có nói là ta không báo trước."

Tô Bằng nói, nói xong hắn không hề để ý tới Thi Thanh nữa, thi triển một chú văn luyện hóa trên ngọc bội ác ý.

Lập tức thanh âm của Thi Thanh liền đã không còn nghe thấy, Tô Bằng chỉ có thể cảm giác được, trong ngọc bội ác ý lập tức truyền đến tiếng kêu rên cùng với hận ý.

Tô Bằng cũng không có nói láo, thuật trói linh sau khi trói linh bản thân những linh hồn kia liền dã tính nhất định cùng với ý thức tự chủ, sẽ không nghe lời.

Để ứng phó với loại linh hồn này, thuật trói linh tất nhiên sẽ có vô số loại thủ đoạn để đối phó với các linh hồn bị trói buộc kia.

Những thủ đoạn kia, so với những hình phạt thảm thiết nhất chốn nhân gian còn thống khổ hơn gấp ngàn lần vạn lần.

Lý do rất đơn giản, thân thể loài người trong hiện thực thì có cực hạn của thống khổ, quá mức thống khổ thì con người đã đau chết.

Thân thể, còn có quy tắc thực tế, cũng làm cho những hình phạt khác không thể thực hiện.

Mà còn linh hồn bị trói buộc, đã là linh thể, không chịu sự hạn chế này.

Trên cơ bản, trí tưởng tượng của một người đến giới hạn bao nhiêu thì thống khổ do thuật trói linh tạo thành đạt đến bấy nhiêu, cái này không có mức độ cố định.

Đối phương cho dù muốn chết cũng không thể chết được, thậm chí muốn điên cũng không thể, chỉ có thể tạo thành thống khổ cực hạn.

Cho dù là con người sắt thép chân chính trong hiện thực, sau khi bị trói buộc linh hồn cũng sẽ khóc rống mà cầu xin tha thứ.

Cái này không thể trách thuật trói linh quá ác, chỉ có như vậy mới có thể thuần phục được những hung linh kia.

Hổ Sát các loại cũng đều là như vậy mà huấn luyện ra, chẳng qua là Hổ Sát có thống khổ đến đâu cũng không có ý thức của bản thân, chấp nhận cũng chỉ là chấp nhận, mà còn Thi Thanh lại có thần trí của riêng mình.

Như vậy, nỗi thống khổ của Thi Thanh so với Hổ Sát còn gấp mười lần, gấp trăm lần.

Tô Bằng không sợ Thi Thanh không đầu hàng, chờ luyện hóa xong xuôi, Thi Thanh ra ngoài sợ là đã trực tiếp quỳ xuống gọi mình là ông nội.

Chẳng qua là thời gian luyện hóa có thể dài một chút, phải hơn mười ngày, chẳng qua cũng may đem Thi Thanh phong ấn tại trong ngọc bội ác ý luyện hóa sẽ tự động hoàn thành.

Tô Bằng xoa xoa mặt ngoài của ngọc bội, đem ngọc bội thu vào trong ngực, bỗng nhiên than thở một tiếng "ài".

“Không thể tưởng được ta đường đường là một thanh niên tốt, đầu tiên là giết người, lại là giết dân thường, sau đó còn đắc tội với hai nhân tài kiệt xuất là truyền nhân của các môn phái trong chốn võ lâm chính đạo, lại giết quyền thần... Giết người không đủ, còn có câu hồn, luyện hóa, như vậy xem ra, danh tiếng ma đầu của ta đúng là chạy không được rồi, hơn nữa ngay cả bản thân ta cũng có một loại cảm giác danh xứng với thực..."

Tô Bằng thầm nghĩ đến đó, lại là thở dài một tiếng.

Qua thật lâu sau, Tô Bằng mới từ trong trạng thái hối tiếc khôi phục lại như cũ, định thu hồi lại bảo kiếm mới vừa rồi ném mạnh vào Thi Thanh.

Nhưng mà khi hắn đứng dậy, đột nhiên đầu một trận choáng vàng, thân thể lung lay.

Tô Bằng lung lay mấy cái, mới đứng vững, nhưng còn có một chút mê muội.

Hơn nữa, mũi của hắn dường như có một loại cảm giác lành lạnh.

Tô Bằng lấy tay sờ thử, đặt ở trước mắt phát hiện trên tay đều là máu tươi.

“Chảy máu mũi?"

Tô Bằng không khỏi cảm thấy quái dị.

Nội tức của hắn đến trình độ này rồi, huyết mạch toàn thân đều được khống chế, mấy loại như máu mũi tuyệt đối sẽ không xuất hiện.

Tô Bằng vội vàng kiểm tra trạng thái thân thể của mình một chút.

Kiểm tra hồi lâu, Tô Bằng mới tìm được vấn đề.

Thở dài một tiếng, Tô Bằng lộ ra nụ cười khổ.

"Mẹ nó, hóa ra là bổ quá mức."

Tô Bằng mới vừa rồi liên tục dùng Bí thuật bắt mồi kiếm mồi được ba người là Thích Duy Tín, Phạm Thanh Âm còn có Quyền Thần Thi Thanh.

Nếu người bình thường còn không tính, nhưng ba người này đều là người có tinh lực dồi dào.

Đem ba người này nuốt vào, sinh ra tinh nguyên, tổng số này hết sức khổng lồ.

Tổng số tinh nguyên này thậm chí vượt qua sức chứa của bản thân Tô Bằng gấp mấy lần.

Người bình thường, tinh lực cũng không quá tràn đầy, thậm chí một số người còn là kém khỏe mạnh tinh nguyên vốn ở trong trạng thái thiếu thốn.

Nhưng người tập võ, võ công càng cao, tinh nguyên càng mạnh, đây là định luật.

Tế bào của cơ thể con người, năng lượng dung nạp cũng có giới hạn.

Chẳng hạn như, trạng thái của bản thân Tô Bằng, ở trạng thái sung mãn, đại khái là đã dung nạp nội lực cùng với thể lực và tinh thần lực nhiều rồi.

Nhiều nhất chỉ còn có thể dung nạp thêm nửa phần tinh lực của bản thân Tô Bằng mà thôi.

Nếu đối với người bình thường sử dụng Bí thuật bắt mồi, có lẽ bảy tám, thậm chí mười mấy người mới có thể bằng nửa phần tinh nguyên của Tô Bằng.

Nhưng, Thích Duy Tín còn có Phạm Thanh Âm, lại thêm Quyền Thần Thi Thanh, có người nào là người bình thường đâu?

Bản thân tinh nguyên của bọn họ, cũng đều đã gấp vài lần, mười mấy lần thậm chí gấp mấy chục lần người bình thường.

Tô Bằng liên tục thu lấy tinh nguyên của ba người bọn họ, đã vượt qua sức chứa đựng tinh nguyên của bản thân.

Di chứng chính là, giờ phút này Tô Bằng toàn thân tràn ngập năng lượng tinh nguyên vượt quá sức chứa đựng, nhưng, hiệu suất chuyển biến của năng lượng tinh nguyên này thì có cực hạn.

Cho nên Tô Bằng ban đầu bị quyền thần đả thương, tinh nguyên dư thừa cũng không lập tức khôi phục thương thế của hắn, tinh nguyên quá nhiều thậm chí tạo thành tắc nghẽn, chẳng qua là dưới sự trùng kích tinh nguyên của quyền thần mới hoạt động được, bổ vào thương thế, nhưng hậu quả càng bết bát hơn.

Giống như tế bào tạo máu trong thân thể, tuy rằng có thể tạo máu, nhưng đó là yêu cầu bản thân người đó khí huyết không đủ, còn lại cần phải có thời gian.

Nếu không cần tạo máu thì tế bào đó cũng không phải là tế bào để tạo máu mà đó là ung thư.

Trạng thái lúc này của Tô Bằng chính là trạng thái như vậy.

Năng lượng của mỗi một tế bào bên trong hắn đều vượt qua sức chịu đựng gấp mấy lần nhưng lại dùng không ra được.

Giống như là đã ăn no lại vẫn phải ăn thêm một lượng cơm gấp mấy lần.

Những năng lượng tinh nguyên này khiến tế bào ở thân thể Tô Bằng ở vào trạng thái dị thường.