Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi

Chương 115: Bối cảnh của Cổ Kiếm sơn trang




Tô Bằng cũng không vội vã bỏ đi, mà lại điều tra hệ thống chọn lựa của mình đơn giản xem một chút.

Vài tin tức gần đây, là nhiệm vụ ám sát thống lĩnh Lư Tiếu Thiên của Hắc Thủy quân vừa mới tiếp nhận, thông báo đã hoàn thành phó bản Cổ Kiếm sơn trang, còn có... thông báo thăng cấp kiếm ý của mình.

“Thăng cấp kiếm ý... Lúc ở Tử Hà môn, nghe nhị sư huynh nói, kiếm ý chỉ trong quá trình rèn luyện không ngừng, mới có thể thăng cấp... Bây giờ, kiếm ý của ta đã đạt đến cấp độ nào rồi? Nếu như có thành tựu kiếm ý như hai vị sư huynh, thì nhiệm vụ ám sát Lư Tiếu Thiên quả thực vô cùng đơn giản.”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, sau đó kiểm tra kiếm ý của mình sau khi thăng cấp.

“Cấp bậc kiếm ý của bạn, đã đạt đến bước đầu Trảm Hư, có thể giết chết tồn tại hư ảo không thực thể, hoặc là nhằm vào tinh thần, khí trường của người khác, tiến hành ra tay.”

Tô Bằng nhìn thấy trên kỹ năng kiếm ý của mình, có một dòng thông báo như vậy.

“Trảm Hư? Là hư kiếm sao?”

Trong lòng Tô Bằng thầm suy nghĩ, nghĩ ngợi một hồi, cảm giác lần thăng cấp kiếm ý này, ắt hẳn không cùng một cảnh giới với một kiếm mình vừa mới loại bỏ tâm ma chém ra kia, bởi vì một kiếm kia, ba cây đại thụ, hoàn toàn không tiếp xúc, đều dựa vào kiếm ý, đã chặt đứt đường sống của đại thụ kia, còn lần này đạt tới cảnh giới Trảm Hư, dường như không mạnh mẽ như thế.

Có điều, cho dù cảnh giới Trảm Hư, Tô Bằng dường như cũng loại bỏ hình xăm màu đen thần bí trong thân thể Cổ Kiếm, loại bỏ thân thể bất hoại của hắn, Tô Bằng hồi tưởng một kiếm lúc đó, trong lòng có chút hiểu.

“Lúc đó, Cổ Kiếm sử dụng năng lực phòng ngự gần như kim cương bất hoại, hoàn toàn không giống năng lực của bản thân hắn, lại thêm sau đó, bí tịch có được trong mật thất ở biệt viện, đều cho thấy, Cổ Kiếm kia ắt hẳn đã sử dụng một loại công pháp tà đạo gì đó, thậm chí là thuật Giáng Thần, có chút giống cầu thần, phong ấn tại năng lực của ác linh tà thần lên trên thân thể mình, còn kiếm ý của ta bị kích thích, đạt đến cảnh giới Trảm Hư, chắc là vừa vặn là khắc chế của thứ không có thực thể, tựa như quỷ thần này, cho nên, mới có thể phá vỡ công pháp hộ thân của hắn, giết chết được hắn.”

Tô Bằng suy nghĩ một lát, có lẽ là như vậy, thật ra, suy luận này cũng tiếp cận đáp án chính xác.

“Sau khi thăng cấp kiếm ý, không biết có cách dùng thực tế hơn nữa không.”

Tô Bằng suy nghĩ, nghĩ đến đây, đột nhiên rút Vô Phong kiếm ra, hồi tưởng cảm giác một kiếm chém ra vào lúc đó, quét ngang đường kiếm.

Chỉ thấy đường kiếm vung ra, ánh lửa ngọn đèn không khỏi lay động, kéo theo bóng của Tô Bằng cũng dao dộng theo, nhưng không có sát thương thực chất.

“Được rồi, cảnh giới Trảm Hư này, ta cũng không biết cách dùng thực tế, trước cứ vậy thôi, sau này từ từ mày mò.”

Tô Bằng suy nghĩ, tra Vô Phong kiếm về lại trong vỏ.

Sau đó, Tô Bằng lại từ trong túi Càn Khôn, lấy ra hai quyển bút ký lấy được trong biệt viện trang chủ Cổ Kiếm sơn trang, tự mình xem một lát.

Trong ghi chép, ghi lại đều là những chuyện của Cổ Kiếm sơn trang, còn có một vài bản ghi chép buôn bán người số lượng lớn, cùng với bản ghi chép giao dịch tiền tài, thậm chí có vài chỗ, chỉ ra không rõ nghi thức bí mật Cổ Kiếm tiến hành.

Tô Bằng từ đầu tới cuối nhanh chóng lật xem, trái lại phát hiện một vài chuyện khá thú vị.

“Cổ Kiếm sơn trang, tiền lời giao dịch nô lệ mỗi một năm, không ngờ cao tới bốn ngàn lượng hoàng kim?”

Tô Bằng xem, không khỏi hít một hơi lạnh, chuyện buôn bán người của Cổ Kiếm sơn trang, kiếm được nhiều tiền thế này sao?

Cẩn thận xem xét, Tô Bằng mới phát hiện, hóa ra dựa theo ghi chép của Cổ Kiếm, Cổ Kiếm sơn trang, không ngờ độc quyền buôn bán nô lệ cả vùng Tô Châu, hơn nữa cùng vài kẻ quận Giang Ninh, thành Tô Dương, cùng với một vài thế lực trong vùng Tô Châu, đều từng lui tới với nhau...

Những nô lệ được cứu ra khỏi Cổ Kiếm sơn trang, chỉ là một ít hàng thượng đẳng, còn có không ít lao động khỏe mạnh, và nữ nhân nhan sắc bình thường, đã được dạy dỗ chút ít, hoặc là trực tiếp qua tay, đã bán đến nơi khác, cứ như vậy, thu nhập mỗi một năm của Cổ Kiếm sơn trang, không ngờ đạt đến bốn ngàn lượng hoàng kim đáng kinh ngạc thế này.

“Bốn ngàn lượng hoàng kim... Ta tính xem... Đại khái là sáu trăm ngàn nhân dân tệ, trong xã hội nông nghiệp ở đây, đã là một khoản tài chính khổng lồ.”

Tô Bằng nhìn những con số này, trong lòng thầm nhẩm.

Xem đến đây, Tô Bằng không khỏi sinh lòng hoài nghi, chỉ dựa vào mỗi Cổ Kiếm, có thể thao túng địa bàn lớn như vậy được sao?

“Trong vùng Tô Châu, tạm thời không bàn đến quận Giang Ninh thành Tô Dương, chỉ nói nếu là thế lực siêu cấp, có hai thế lực... một là phái Thanh Thành, chính là thế lực đằng sau của quận Giang Ninh, còn lại chính là phái Không Động... Cũng là danh môn đại phái, có điều vẫn không xem là người Tô Châu được, là đại phái giao nhau giữa Tô Châu và Hoài Châu... Ở trong phủ Tô Châu, nếu như không có hai siêu cấp đại phái này gật đầu, Cổ Kiếm buôn người, e rằng cũng không thể làm lớn như vậy.”

Suy nghĩ, Tô Bằng so sánh ghi chú và sổ sách Cổ Kiếm sơn trang, phát hiện vài khoản buôn người số lượng lớn, dĩ nhiên là trực tiếp cướp bóc nhân công những châu quận khác, trong đó có một bản ghi chép buôn bán đặc biệt, là người toàn bộ hai thôn trang, bị bán đến quận Giang Ninh, người hai thôn trang này, đều là nhân công chế tạo binh khí áo giáp, nhóm người này, sau khi đi vào quận Giang Ninh nháy mắt đã biến mất không thấy đâu.

Tô Bằng thoáng cái liên tưởng tới, chính là áo giáp không tồi mà tất cả quân sĩ chính thức của Hắc Thủy quân, quận Giang Ninh đều có.

“Xem ra, thành chủ Mạc Thiên Kình quận Giang Ninh, còn có phái Thanh Thành, đối với hành vi của Cổ Kiếm, có lẽ không phải hoàn toàn không hay biết, thậm chí có thể, bọn họ là cá mè một lứa, Cổ Kiếm đã làm không ít chuyện cho Mạc Thiên Kình và phái Thanh Thành... Nhưng mà, nhìn dáng vẻ của Mạc Thiên Kình, giống như tùy tiện bán đứng Cổ Kiếm, rốt cuộc vì sao? Con cờ Cổ Kiếm này, đã không còn hữu dụng nữa sao?”

Nghĩ tới đây, Tô Bằng lại giở hai bản ghi chú, cẩn thận đọc tiếp, dần dần, hắn phát hiện một ít manh mối.

“Đúng rồi... Cổ Kiếm sơn trang mặc dù hàng năm thu vào lợi nhuận không lồ, nhưng cũng không phải hoàn toàn thuộc về Cổ Kiếm chi phối... Xem nhật ký của Cổ Kiếm, hắn thường xuyên bất mãn, ám chỉ muốn đem khoản tiền lớn này áp tải đưa ra ngoài, đểu ở đâu thì lại không nói rõ, nhưng xem ra, từ một năm trước mới dừng lại, những khoản tiền lớn từ việc buôn người này, phần lớn đều rót vào trong túi phái Thanh Thành, Cổ Kiếm chỉ là nửa bề mặt của phái Thanh Thành, con tốt kinh doanh buôn bán không quá sáng chói mà thôi...”

“Con tốt này đã không nghe lời, trong nhật ký của Cổ Kiếm, đã mấy lần viết, người bên trên bất mãn đối với hắn, lại có người dòm ngó vị trí kiếm tiền của hắn, dường như có người muốn thay hắn...”

Tô Bằng sau khi xem hai bản ghi chép này, tổng kết ra được tin tức trên.

Mặt khác, còn có một chút thu hoạch, ví dụ như lai lịch tượng thần trong địa lao dưới mặt đất kia, trong nhật ký cũng có ghi lại.

Hóa ra khi Cổ Kiếm còn bé, là con trai của một phú ông Tô Châu, bản thân phú ông kia chính là đại hào giang hồ, đệ tử phái Thanh Thành, kinh doanh nhiều năm, tích lũy được vô số tiền tài.

Mẫu thân Cổ Kiếm mất sớm, phụ thân của hắn tái giá cưới một thê tử, khi Cổ Kiếm hơn mười tuổi, vốn dĩ đều rất bình thương, nhưng mà, phụ thân của Cổ Kiếm, có một năm, đột nhiên bị người không biết tên trả thù, một đêm tỉnh dậy, đã mất đầu.

Cổ Kiếm khi đó tuổi còn nhỏ, gia sản đều do kế mẫu của hắn nắm trong tay... Kế mẫu của hắn, lòng dạ cũng thâm độc, muốn độc chiếm gia sản phụ thân Cổ Kiếm, thấy Cổ Kiếm tuổi nhỏ, mặc dù không dám giết hắn, lại sử dụng các loại thủ đoạn, ngược đãi tra tấn Cổ Kiếm, muốn bức hắn rời khỏi nhà.

Những thủ đoạn kia, nói ra đều có chút nghe rợn cả người... Nhưng địa vị mẫu thân hắn cũng không nhỏ, trong nhà không ai dám nói, Cổ Kiếm cũng có chút cứng cỏi, nhất quyết không chịu đi, nếu không phải thân thể Cổ Kiếm căn cơ vững chắc, sớm chừng đã bị hại chết rồi.

Ngay khi Cổ Kiếm sắp bị kế mẫu hành hạ đến chết, hảo hữu chí giao của phụ thân hắn ở phái Thanh Thành, đột nhiên đến nhà Cổ Kiếm làm khách, nghe thấy những chuyện này, cũng không nhiều lời, chỉ mang Cổ Kiếm đi, mang hắn lên phái Thanh Thành, tu luyện võ công.

Nhoáng một cái, mười năm trôi qua, Cổ Kiếm đã xuống núi, chuyện đầu tiên hắn làm, chính là che mặt cải trang, đêm khuya lẻn vào trong gia trang, hành hạ đến chết kế mẫu và đệ đệ cùng cha khác mẹ của mình.

Sau đó, hắn lại quang minh chính đại quay lại gia trang, kế thừa sản nghiệp phụ thân, bán một ít ruộng đất đổi lấy tiền mặt, sau đó ở lân cận quận Giang Ninh khởi công xây dựng Cổ Kiếm sơn trang.

Sau vài năm tiếp theo, khả năng hắn thông qua một vài quan hệ, tổ chức buôn người.

Thế nhưng, khi hắn hoàn thành những chuyện này, lại xuất hiện tất xấu... Không biết có phải do bóng đen lúc nhỏ hay không, hay là lúc hành hạ kế mẫu cùng đệ đệ mình đến chết tìm được khoái cảm gì đó, hắn mỗi năm, đều muốn hành hạ một vài nô lệ hắn buôn lậu, thỏa mãn tâm lý biến thái.

Sau đó... Hắn bị một người của tổ chức thần bí tìm tới cửa.

Tổ chức này, không biết là làm sao biết chuyện hắn thích hành hạ người khác đến chết, khiến Cổ Kiếm gần như muốn giết người diệt khẩu, nhưng đối phương võ công rất cao, còn có thủ đoạn thần kỳ, khiến hắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Tổ chức kia yêu cầu cũng rất đơn giản, giao cho Cổ Kiếm một nghi thức kỳ quái, để Cổ Kiếm khi hành hạ người khác, dựa theo nghi thức này, tế bái Tà Thần, chỉ cần như vậy, chẳng những sẽ không vạch trần Cổ Kiếm, còn có thể cho Cổ Kiếm một vài công pháp tu luyện thần kỳ.

Những công pháp kia, thoạt nhìn tà môn, nhưng rất có hiệu quả, dần dần, Cổ Kiếm đắm chìm trong những công pháp này, lập trường cũng có chút thay đổi, tự mình từ trong lợi nhuận trong sơn trang, vạch ra một khoản tiền, giúp đỡ tổ chức thần bí kia, đồng thời mở rộng một vài thành viên tổ chức. 

Mãi đến khi, bọn người Tô Bằng tìm đến tận nơi, phá huỷ Cổ Kiếm sơn trang của hắn.

Tô Bằng xem đến đây, khép hai bản ghi chú lại, trong lòng lại vô cùng hoảng sợ.

“Thật không ngờ, vốn tưởng rằng Cổ Kiếm sơn trang chỉ là một giang hồ đại hào vơ vét của cải cho bản thân, nhưng không ngờ rằng, sau lưng che giấu bao nhiêu chuyện...”

Tô Bằng sau khi khép lại ghi chú, hít một hơi thật sâu.

“Từ manh mối hiện tại xem ra, tổ chức sau lưng Cổ Kiếm sơn trang, chí ít có hai thế lực... Một chắc hẳn là phái Thanh Thành, cũng là nơi mỗi năm Cổ Kiếm sơn trang đổ vào ít nhất ba vạn lượng hoàng kim, còn một thế lực, chắn hẳn là tổ chức tà giáo thần bí kia.”

“Phái Thanh Thành nói cho cùng, là giang hồ đại phái... Nếu ta nắm giữ hai bản ghi chú này truyền ra ngoài, vướng phải phiền phức không nhỏ, bị giết người diệt khẩu cũng nói không chừng, dù sao thành chủ quận Giang Ninh xuất thân từ phái Thanh Thành, tổ chức tà giáo kia... Bản ghi chép của Cổ Kiếm, ở trong thành Tô Dương, có cứ điểm của bọn chúng, không biết có phải là một nhiệm vụ ẩn hay không...”

Suy nghĩ đến đây, Tô Bằng dùng ngón tay gõ nhẹ lên trán mình, tự nhủ:

“Ta có nên đem bản ghi chú này, giao cho tổ Ám Kiêu, để bọn họ xem thử hay không...”