Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 86




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chap 86

Dư Tô nhìn thấy một ông cụ mất hai con mắt từ trên xe quờ soạng xuống dưới, sau đó xoay người lại hướng cửa xe, dang ra hai tay, ôm lấy một bé gái thoạt nhìn năm sáu tuổi.

Ông cụ dùng tay phải bế bé gái, tay trái cầm một cây gậy gỗ dò đường, thật cẩn thận bước qua ngạch cửa, đi vào bên trong.

Dư Tô lúc này mới chú ý, hai chân bé gái vặn vẹo theo kiểu rất quái dị, thoạt nhìn……như là bị đánh gãy.

Người cuối cùng bò từ trên xe xuống, giống như một con động vật nhuyễn thể. Hắn không có hai chân, nửa người dưới cơ hồ từ phần mông đều hoàn toàn không tồn tại, chỉ có thể dựa vào hai tay chậm rãi bò sát trên mặt đất.

Dạng người tàn tật như vậy trong hiện thực Dư Tô đã từng gặp qua, nhưng hiện tại nhìn, tâm tình vẫn như cũ trầm trọng.

Lý Nhị hỏi nam nhân đi vào đầu tiên một câu:

“Lão Tứ, hôm nay được bao nhiêu tiền?”

Mã Tứ mỉm cười, vỗ vỗ túi tiền căng phồng đeo trên thắt lưng:

“Còn được, hôm nay có hơn 4000 đồng tiền.”

“Ha ha, cũng không tệ lắm.” Lưu Ngũ cười nói: “Tối nay ăn chút gì ngon đi?”

Mã Tứ: “Dĩ nhiên, đã mua phần cho hai người, ở trong xe, tự đi lấy.”

Lúc này, sự chú ý của các người chơi đều ở chỗ khác. Bọn họ đếm số người từ Minibus xuống dưới, trừ bỏ đám nam nhân giám sát, tổng cộng còn 6 người.

6 người này không hề nói một câu, sau khi vào cổng liền lục tục hướng về phía gian phòng bên trái cổng chính, cũng là phòng đối diện phòng của các người chơi. Nhìn dáng vẻ của bọn họ, tựa hồ đã sớm chết lặng đối với loại sinh hoạt này.

“Huấn luyện” rốt cuộc hạ màn. Đám người giám sát lấy tiền trong túi ra lần lượt đếm qua một lần, ghi chú vào một cuốn sổ tay nhỏ. Sau đó trừ bỏ Lưu Ngũ cùng Lý Nhị, 3 người giám sát khác đều rời khỏi nơi này.

Mà mấy ngàn đồng tiền kiếm được hôm nay, một nửa phải đưa cho người nào đó được bọn họ gọi là “Long ca”, dư lại phân nửa mới chia đều cho 5 người bọn họ.

Nghe nội dung nói chuyện của đám lưu manh, tựa hồ mỗi người đều có gia đình riêng, đã mua nhà trong thành phố. Bọn họ chỉ thay phiên ở chỗ này trông coi nhóm ăn xin. Hôm nay đến phiên Lưu Ngũ cùng Lý Nhị, 3 người khác có thể về nhà mình.

Hiện tại nơi này là một xóm nhỏ hẻo lánh, cách thành phố hơn 2 giờ lái xe.

Dư Tô chú ý thấy, sau khi đám nam nhân giám sát rời đi không hề đóng cổng. Mà Lý Nhị cùng Lưu Ngũ đối với việc cổng chính đang rộng mở cũng không có phản ứng, tựa hồ hoàn toàn không để bụng sẽ có người nhân cơ hội chạy trốn.

Các người chơi ra hiệu cho nhau bằng ánh mắt, nhưng không ai dám hành động thiếu suy nghĩ, cho dù cổng chính đang mở, cũng không ai chạy ra ngoài.

Sắc trời đã tối sầm. Lưu Ngũ vào phòng chính một chuyến, lấy ra hai túi lớn đựng bánh bao cùng cải bẹ muối cay, đứng giữa sân hô một tiếng ăn cơm.

Đường Sam là người thứ nhất đi qua, trải qua trận huấn luyện tàn khốc, thật sự vừa mệt vừa đói.

Dư Tô cùng Ngô Nhĩ cũng theo qua, nam què chân cùng Trương Tam đi phía sau bọn họ, cuối cùng là Lý Vân.

Nhóm ăn xin đã vào phòng trước đó bắt đầu lục tục ra tới. Bé gái đi đứng không tiện cùng nam nhân không có hai chân không xuất hiện, do những người khác giúp đỡ lãnh thức ăn.

Dư Tô ngẫm nghĩ, cầm một cái bánh bao vừa ăn vừa chậm rãi đi về phía gian phòng bên trái. Lưu Ngũ cùng Lý Nhị đều thấy, nhưng bọn họ chỉ liếc nàng một cái, không làm gì.

Nếu bọn họ không ngăn cản nhóm ăn xin giao lưu, như vậy trước đó Ngô Nhĩ vì muốn đi đỡ nam què chân mà bị đánh, liền không phải bởi vì Lưu Ngũ sợ nhóm ăn xin sẽ đoàn kết chống đối bọn họ.

Nhìn thấy Dư Tô bình yên vô sự đi vào, các người chơi khác cũng muốn theo sau, nhưng lại biết mọi người cùng nhau hành động khẳng định sẽ bị đám nam nhân giám sát hoài nghi, cho nên chưa dám động.

Dư Tô một mình bước vào phòng, lại ngửi thấy mùi hôi thối làm người ta buồn nôn kia.

Gian phòng này cùng gian đối diện của bọn họ không khác biệt lắm. Ánh sáng cũng rất kém, càng đừng nói đến thông gió.

Lúc này, nam nhân không có hai chân đang dựa nửa người vào trên một tấm đệm mềm, cùng ông cụ không có hai mắt nói chuyện.

Ngồi bên cạnh ông cụ là bé gái hai chân bị đánh gãy, vẻ mặt ngây thơ mà an tĩnh, cái miệng nhỏ từng ngụm từng ngụm gặm bánh bao.

Túi cải bẹ cay rát kia đối với bé gái mà nói, tựa hồ như một thứ đồ ăn vặt ngon lành. Lúc ăn bánh bao, bé gái thậm chí luyến tiếc ăn nhiều một miếng, chờ ăn xong bánh bao mới chậm rãi hưởng thụ cải bẹ.

Bé gái lớn lên thực đáng yêu, mặc dù trên mặt bị làm cho dơ bẩn, nhưng cặp mắt vừa to tròn vừa rạng rỡ, phi thường chọc người yêu thích. Nếu đứa bé này ở bên cạnh cha mẹ, hẳn sẽ là một tiểu công chúa được mặc những chiếc váy xinh đẹp nhất.

Nhưng hiện tại, bé gái lại mặc bộ quần áo rách nát, ống quần còn cố ý bị xén một đoạn, mới thời thời khắc khắc lộ ra được cặp chân lấy tư thế quái dị ngoặc ra ngoài kia.

Bé gái cầm cải bẹ, nâng niu như bảo vật liếm vài cái, cho đến khi sắp không còn hương vị mới dùng răng cửa cắn từng chút mà nhai, động tác giống như một con thỏ con.

Dư Tô dời đi tầm mắt, không dám nhìn lâu, nếu không trong lòng sẽ càng khó chịu, tựa như bị thọc một con dao.

Những người khác đối với việc Dư Tô tới cũng không có quá nhiều phản ứng. Tuy rằng Dư Tô hiện tại không quen biết bọn họ, nhưng bọn họ lại nhận thức thân phận này của nàng từ lâu.

Nam nhân không có hai chân vẫy tay với nàng, thanh âm khàn khàn hỏi:

“Hôm nay lại bị đánh?”

Dư Tô cúi đầu nhìn thoáng qua tay phải rươm rướm máu của mình, gật đầu đi qua, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh hắn.

Ông cụ bị thiếu hai mắt quay đầu về phía nàng, gương mặt già nua tràn đầy nếp nhăn, lúc cười lên mang một nét dị thường tang thương:

“Linh nha đầu, lại bị đánh sao? Là chữ viết không tốt? Ta đã bảo là nên học tập Cảnh ca. Chữ của hắn luyện được khá tốt.”

Dư Tô thế mới biết, ở chỗ này tên nàng có một chữ “Linh”. Nàng gật đầu, cười thành tiếng hỏi:

“Mọi người hôm nay ra ngoài thế nào? Có gặp được chuyện gì thú vị không?”

Nàng tuy rằng gặp qua rất nhiều ăn xin, nhưng thật không biết có thể cùng họ trò chuyện về đề tài gì, chỉ có thể thuận miệng hỏi.

Không đợi hai người nọ trả lời, bé gái liền hưng phấn nói:

“Linh tỷ, buổi sáng có một dì cho em một cây kẹo que thật lớn, như này này!” Vừa nói, bé gái vừa khoa tay múa chân, cười đến cặp mắt đều híp lại:

“Cảnh thúc thúc nói đó là hình gấu trúc. Mặc dù chưa thấy gấu trúc bao giờ, nhưng cây kẹo que kia rất ngọt! Chỉ tiếc là……mới ngậm được chút xíu, Mã thúc thúc liền cầm đi ném.”

Dư Tô khịt mũi, đem cái bánh bao cùng túi cải bẹ còn chưa động qua đưa cho bé gái:

“Tỷ tỷ không có kẹo que, bánh bao cùng cải bẹ muốn hay không?”

Bé gái sửng sốt, ánh mắt dừng trên túi cải bẹ, tựa hồ rất muốn, rồi lại không dám duỗi tay ra nhận, quay đầu lại nhìn ông cụ.

Ông cụ tuy rằng hai mắt nhìn không thấy, nhưng giống như biết bé gái đang làm gì, cười nói:

“Ninh Ninh, không được. Lấy rồi Linh tỷ ăn gì?”

Ninh Ninh mím môi, "ừ" một tiếng:

“Linh tỷ ăn đi, Ninh Ninh đã ăn no! Nếu chưa no, Ninh Ninh vẫn có thể tự đi lấy bánh bao.”

Tuy rằng bọn họ trải qua loại sinh hoạt như vậy, nhưng những người đó rốt cuộc còn dựa vào bọn họ kiếm tiền. Mỗi bữa vẫn đảm bảo là no, nhưng loại đồ ăn một khối tiền một túi cải bẹ này thì mỗi người chỉ được cấp một túi.

Nam nhân không có hai chân nuốt xuống một miếng bánh bao cuối cùng, nói với Dư Tô:

“Đi lấy phấn viết tới đây, để xem chữ viết thế nào, nhân lúc trời còn chưa tối, tôi dạy cho mà viết.”

Dư Tô vội vàng ra ngoài cầm hộp phấn tiến vào. Nam nhân thổi thổi bụi trên mặt đất, kêu Dư Tô trước viết vài chữ.

Trải qua hơn 2 giờ bị đánh, nàng hiện tại cũng hơi chút biết cần viết thế nào, chẳng qua chữ viết ra vẫn chỉ tạm được, hoàn toàn kém xa những người nàng từng nhìn thấy ven đường.

Bất quá, nàng sở dĩ nghe lời người nam nhân này cầm phấn lại đây luyện chữ, đương nhiên không phải vì muốn ở lại lâu dài làm cái này, mà vì nhân cơ hội cùng hai người họ kéo gần quan hệ, mới dễ hỏi thăm thông tin.

Trong lúc luyện chữ, Dư Tô đã từ trong miệng hai người biết được một chút tình huống trước mắt.

Đầu tiên, cái xóm hẻo lánh này cơ hồ không có bao nhiêu người ở, chỉ còn mấy hộ gồm người già cùng trẻ nhỏ đầu xóm. Những người trẻ tuổi đều lên thành phố kiếm việc làm.

Bởi vì nơi này cách thành phố rất xa, chung quanh lại không có thôn xóm khác, cho nên đám nam nhân giám sát căn bản không cần lo nhóm ăn xin tàn tật này có thể chạy trốn. Huống chi, trong xóm không chỉ có một chỗ nuôi ăn xin. Các khu nhà lân cận hoặc nhiều hoặc ít cũng có vài ổ khác.

Các ổ nuôi ăn xin này mặc dù không phải cùng một đám, cũng sẽ hỗ trợ lẫn nhau. Nếu bên này có ai muốn chạy trốn, bị đám giám sát khác phát hiện, vẫn sẽ bị bắt trở về.

Còn có một số, mặc dù đều là ăn xin với nhau, cũng tiến hành cử báo.

Bởi vì đám giám sát hứa hẹn, chỉ cần cử báo người muốn chạy trốn, là có thể được một gian phòng riêng, mỗi bữa cơm đều có thịt, không cần bị đánh.

Có người từng thừa dịp đi ăn xin cầu cứu người đi đường, kết quả là người đi đường kia bị đám giám sát núp gần đó dọa sợ tới mức chạy trối chết, đừng nói báo cảnh sát, ngay cả nhiều lời một chữ cũng chưa dám.

Đương nhiên, cũng có người nguyện ý hỗ trợ báo nguy, nhưng báo nguy xong liền không có lúc sau. Ngược lại, ăn xin cầu cứu người đi đường kia vào ban đêm đã bị sống sờ sờ đánh chết trước mặt tất cả ăn xin khác. Cơ hồ đoạn tuyệt ý niệm muốn bỏ trốn của những người còn lại.

Ngoài ra còn một vài nguyên nhân khác, tỷ như có người đã quen với loại sinh hoạt này, không còn bởi vì làm không tốt mà bị đánh, “công việc” cũng chỉ là ngồi xuống ven đường, cái gì cũng không cần làm, liền có thể được đến thức ăn. Có người bởi vì bản thân chỉ có một thân một mình, lại bị biến thành tàn tật. Cho dù thoát khỏi nơi này, một kẻ tàn tật không hề có nhà cửa hay công ăn việc làm cũng chỉ có thể dựa vào ăn xin mà sống, còn bị các ăn xin khác giựt tiền khi dễ, như vậy có gì khác biệt với sinh hoạt hiện tại? Thậm chí còn thê thảm hơn.

Nhiều nguyên nhân chồng chất lên nhau, đám giám sát căn bản không cần lo lắng.

Cho nên, mỗi buổi chiều, sau khi một nhóm ăn xin ra ngoài “công tác” trở về, phòng của bọn họ cũng không bị khóa, thậm chí trước khi trời tối bọn họ còn có thể ra ngoài đi dạo.