Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 53




Yến Yến còn chưa kịp từ trên mặt đất bò dậy. Lưu Mãng đã bước nhanh tiến lên, chân phải hung hăng đạp trên mu bàn tay nàng. Dưới tiếng kêu đau của Yến Yến, hắn còn dùng sức mà chà đạp.

Một nam nhân khác phỉ nhổ vào nàng, mắng:

“Đồ đê tiện, bị đánh chưa đủ phải không, còn dám chạy!”

Nữ nhân trước đó mở cửa cho Lưu Mãng nói:

“Trói lại đi, ngày mai xử lý.”

Hai nữ nhân trực tiếp từ bên cạnh Trương Dịch lướt qua, cởi bỏ dây thừng trên tay hắn, lấy đi trói Yến Yến. Một nữ nhân trong đó hỏi:

“Sao nó chạy trốn được?”

Lưu Mãng bị một đống chuyện xảy ra liên tiếp làm phiền lòng, nghe thấy câu hỏi của nữ nhân mới sực nhớ tới điểm mấu chốt này.

Hắn nguy hiểm híp mắt lại, trong mắt lộ ra hung quang nhìn khắp mọi người một vòng, sau đó vươn tay chỉ vào mấy người trong đó:

“Các ngươi lưu lại.”

Những người bị hắn chỉ điểm đúng là ba người ngồi ở băng ghế sau.

Trừ bỏ Yến Yến, còn có Dư Tô, Trương Dịch, cùng Vi Vi.

Trong lòng Dư Tô có chút khẩn trương. Cho dù ngay từ đầu, ở thời điểm quyết định đáp án đã chuẩn bị tâm lý phải lãnh chịu hậu quả, nhưng chân chính tới một bước này, nàng vẫn sợ đau.

Những người khác bị an bài tới trong một gian phòng trống ở lầu một. Một nữ nhân để tóc xoăn dài trong đó thực mau đem cửa phòng khóa trái. Dưới nhà chính chỉ còn lại ba người, bốn nam nhân cùng hai nữ nhân khi nãy.

Lưu Mãng hiển nhiên không trông cậy vào việc kẻ giúp Yến Yến chạy trốn trong ba người sẽ chủ động đứng ra nhận tội. Ánh mắt hắn quét qua bọn họ vài lần, sau đó trực tiếp túm lấy Yến Yến, tát thật mạnh vào mặt nàng. Cùng với một tiếng "bốp!" giòn vang, hắn hung tợn hỏi:

“Là ai?”

Yến Yến cắn môi, chỉ kêu một tiếng, không nói gì.

Lưu Mãng thấy thế, lại thúc một đấm về phía bụng nàng.

Sức lực của hắn rất lớn. Mặc dù Dư Tô chỉ đứng bên cạnh nhìn, cũng loáng thoáng cảm thấy đau.

Khuôn mặt của Yến Yến trong nháy mắt biến thành màu trắng bệch. Thân thể không tự chủ được mà cuộn tròn lại. Cả người bắt đầu run rẩy, hiển nhiên đã đau tới cực điểm.

Dư Tô không nhịn được nghĩ, bị đau đến như vậy, Yến Yến hẳn sẽ nhịn không được khai ra nàng đi?

Nhưng Yến Yến cái gì cũng không nói, hàm răng của nàng cắn vào môi đến rách da, đau đến hít hà từng đợt, lại cái gì cũng không nói.

Lưu Mãng tiếp tục đánh nàng vài cái. Dư Tô nhìn không được nữa, thậm chí có loại xúc động muốn lập tức đứng ra thừa nhận.

Ngay lúc này, Yến Yến liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Lưu Mãng, run giọng nói:

“Không có...không ai giúp tôi, là tôi tự cởi bỏ dây thừng…”

Lưu Mãng cười lạnh, đá vào ngực nàng, trầm giọng nói:

“Được, đủ nghĩa khí. Ngươi không nói phải không? Tốt, nếu tìm không ra là ai, ta đây liền giáo huấn tất cả các ngươi!”

Hắn dứt khoát không tìm nữa, quay đầu nhìn về phía ba người đang đứng chờ bên kia, hung tợn phân phó:

“Lôi toàn bộ bọn họ vào, đánh từng người một!”

Trương Dịch còn chưa tỏ vẻ gì, Vi Vi đã sợ hãi. Nàng thấy một người nam nhân trong đó hướng về phía nàng đi tới, vội vàng "ưm ưm" kêu lên, vừa nỗ lực phát ra âm thanh, vừa mãnh liệt lắc đầu.

Lưu Mãng nhìn ra Vi Vi có chuyện muốn nói, liền bước nhanh tới, dùng sức đem băng dán trong suốt trên miệng nàng xé xuống.

"Roẹt" một tiếng, Vi Vi thở hổn hển vài cái, một khắc cũng không dám trì hoãn nói:

“Tôi nhìn thấy. Kẻ giúp Yến Yến chạy trốn là Kiều Kiều. Thật sự! Đừng đánh tôi, đừng đánh tôi! Chính là cô ta cởi trói cho Yến Yến, các người đánh một mình cô ta là đủ rồi!”

Dư Tô âm thầm thở dài. Không có cách nào, cho dù Yến Yến không khai ra nàng, vẫn tránh không khỏi hậu quả.

“Vi Vi, cô nói bậy gì đó?” Yến Yến suy yếu mềm oặt ngã xuống trên mặt đất, trong mắt mang theo vẻ khiếp sợ nhìn Vi Vi.

Vi Vi khẽ cắn môi:

“Thời điểm cô ám chỉ Kiều Kiều hỗ trợ cởi bỏ dây thừng, tôi đều thấy được. Chẳng qua lúc ấy tôi đang bị bịt miệng, không có cách vạch trần cô mà thôi! Hiện tại cô bị bắt về, không chịu khai ra Kiều Kiều, liền liên lụy đến tôi cùng Y Y! Bọn tôi cái gì cũng chưa làm, chỉ thành thật ngồi yên mà thôi. Vì cái gì phải giúp hai người giấu giếm?!” Nàng nói xong, sợ hãi khóc lên:

“Tôi không muốn lại bị đánh. Tôi thật sự không muốn…Tôi cũng không còn nghĩ đến chuyện chạy trốn nữa. Để cho tôi bình an mà ở trong tiệm làm việc không được sao? Yến Yến, cô cũng đừng cố gắng chạy trốn nữa, vô dụng, đều vô dụng!”

Nhìn bộ dáng thống khổ của Vi Vi, tâm tình Dư Tô có chút trầm trọng. Mặc dù Vi Vi khai ra nàng, nhưng Vi Vi rốt cuộc chỉ là một thiếu nữ đáng thương mà thôi, mười mấy tuổi, đang là thời điểm xuân hoa chín mọng, lại bất đắc dĩ bị nhốt ở nơi không thể thấy ánh mặt trời này, trốn không thoát, phản kháng cũng không được.

Người trước sau vẫn không chịu từ bỏ việc chạy trốn giống như Yến Yến rất ít, càng nhiều người lựa chọn như Vi Vi. Dưới từng trận đòn hiểm, sau mỗi lần chạy trốn thất bại, bọn họ dần dần trở thành những cái xác không hồn, không trách được bọn họ.

Lúc này, Yến Yến hít sâu một hơi, suy yếu mà mở miệng:

“Vi Vi, đừng giả bộ nữa, người giúp tôi cởi bỏ dây thừng rõ ràng chính là cô. Bản thân cô không dám chạy trốn, cho nên rất nhiều lần nói với tôi rằng, nếu tôi chạy ra được, nhất định phải dẫn cảnh sát tới cứu cô. Hiện tại thất bại, cô chẳng những không dám thừa nhận, còn muốn liên lụy Kiều Kiều bị phạt thay sao?”

Vi Vi sửng sốt, sắc mặt đột nhiên đại biến:

“Cô có ý gì? Muốn vu hãm tôi?! Yến Yến, tôi cho rằng chúng ta vẫn luôn là bạn tốt!”

Nàng nhìn về phía Lưu Mãng, vội vàng nói:

“Lưu ca, thật sự không phải tôi. Yến Yến muốn bênh vực Kiều Kiều, cho nên mới cố ý hãm hại tôi! Cô ta thấy Kiều Kiều nguyện ý giúp cô ta chạy trốn, mà tôi không muốn, cho nên cô ta nhất định không nghĩ đắc tội Kiều Kiều, như vậy liền có thể kêu Kiều Kiều giúp cô ta chạy trốn lần nữa!”

Trên miệng Dư Tô còn dán băng dính, không nói được gì, chỉ có thể ở một bên nhìn, nghĩ thầm, lời nói của Yến Yến hiển nhiên mức độ đáng tin không cao bằng Vi Vi. Nếu nàng là Lưu Mãng, nàng khẳng định tin tưởng Vi Vi.

Trận đòn hôm nay là tránh không khỏi. Đây cũng là trừng phạt nàng nên chịu sau khi làm ra lựa chọn kia.

Bất quá, ăn mấy roi cũng không chết được. Lựa chọn này rốt cuộc là đúng hay sai, trước mắt vẫn chưa nhất định là kết quả cuối cùng.

Ít nhất, nàng đã đạt được độ hảo cảm của NPC Yến Yến, khiến đối phương dưới tình huống như vậy vẫn không khai ra nàng, lúc sau muốn Yến Yến hỗ trợ cái gì liền dễ dàng hơn rất nhiều.

Dư Tô khẽ hít sâu, tiến lên trước một bước.

Lúc này, Yến Yến đang há mồm muốn nói thêm câu gì, nhìn thấy hành động của Dư Tô, hơi sửng sốt, biểu tình phức tạp mà ngậm miệng.

----------~★~----------

Trương Dịch cùng Vi Vi đều bị mang đến gian phòng kia nhốt lại, chỉ có Dư Tô cùng Yến Yến bị hai nữ nhân kéo vào buồng vệ sinh lầu một.

Bốn nam nhân không theo vào. Có lẽ bọn họ sợ ra tay lỡ khống chế không được lực đạo, sẽ đem người đánh chết.

Dư Tô bị ném vào một góc buồng vệ sinh, nhìn hai nữ nhân kia thay đổi đủ loại phương pháp hành hạ Yến Yến.

Chung quy bọn họ cũng không dám làm quá tàn nhẫn. Nhưng sau khi đánh xong, bọn họ còn bưng thùng nước lạnh bên cạnh lại đây, sau đó nhấn đầu Yến Yến xuống, khiến toàn bộ gương mặt của nàng đều bị ấn vào trong nước, canh chừng đến thời gian không sai biệt lắm, lại kéo nàng lên.

Yến Yến bị sặc đến mức kịch liệt ho khan, chỉ mới hô hấp được một chút, lại một lần nữa bị ấn vào trong nước…

Lần lượt tuần hoàn như thế, thống khổ mà Yến Yến phải thừa nhận so với bị đánh còn nặng nề hơn gấp nhiều lần.

Lại qua một lần nhấn nước, nữ nhân tóc xoăn hung thần ác sát nắm lấy tóc sau ót Yến Yến, hung tợn hỏi:

“Còn dám chạy sao?!”

Yến Yến ho khan đến đỏ bừng mặt, từng ngụm từng ngụm thở phì phò, một hồi lâu mới đứt quãng đáp:

“Chỉ cần...chỉ cần các người chưa gϊếŧ chết tôi...chỉ cần tôi còn sống...tôi…nhất định phải chạy trốn!”

Hai nữ nhân tức đến khó thở, lại lần nữa ấn đầu nàng vào trong nước.

Dư Tô thật muốn nói cho Yến Yến một câu, những lời này trước không cần phải nói ra, cứ tạm thời nhẫn nhục chịu đựng, chờ cho thân thể khôi phục, lại tìm cách trốn là được. Nhưng nàng không có cơ hội nói, hơn nữa bởi vì miệng vẫn bị dán băng dính, ngay cả phát ra âm thanh cũng không được.

Hai nữ nhân kia tuy rằng cực kỳ tức giận, nhưng không thật sự dám gϊếŧ Yến Yến. Ước chừng nửa giờ sau, bọn họ liền kéo Yến Yến ra ngoài, không biết ném tới nơi nào.

Dư Tô biết, chờ bọn họ trở về, liền đến phiên mình.

Hai nữ nhân tựa hồ còn ở bên ngoài nghỉ ngơi trong chốc lát, làm vài điếu thuốc. Thời điểm bọn họ tiến vào, trên người còn vương theo mùi thuốc lá.

Nữ nhân cột tóc đuôi ngựa dùng sức lôi Dư Tô về phía thùng nước, sau đó đẩy mạnh nàng xuống đất, thiếu chút nữa cái cằm Dư Tô đã đập vào trên thành thùng.

Bọn họ xé xuống băng dính trên miệng nàng, ngay sau đó liền muốn nhấn đầu nàng vào trong nước.

Dư Tô nhanh chóng mở miệng:

“Chờ một chút!”

Hai người khựng lại động tác. Nữ nhân tóc xoăn nhướng mày hỏi:

“Làm gì, ngươi có cái gì muốn nói?”

Dư Tô vẻ mặt đưa đám cầu xin:

“Hai vị tỷ tỷ, tôi sai rồi, là tôi nhất thời hồ đồ mới giúp Yến Yến làm ra loại chuyện này. Tôi bảo đảm về sau sẽ không dám nữa. Tôi biết cho dù tôi nhận sai, các tỷ tỷ cũng sẽ phạt tôi, đây chính là quy củ. Chỉ là hai vị tỷ tỷ lớn lên xinh đẹp như vậy, tức giận không tốt, cho nên có thể xuống tay nhẹ chút hay không?”

“……” Nữ nhân tóc xoăn có vẻ là lần đầu tiên nhìn thấy một người da mặt dày như vậy, trực tiếp bị chọc cười.

Cuối cùng, Dư Tô chỉ bị nhấn nước vài lần, tránh thoát được một kiếp.

Nhưng chỉ vài lần như vậy cũng đủ làm nàng cảm nhận được cảm giác chết đuối, bất lực mà tuyệt vọng.

Sau khi nàng bị kéo khỏi đây, liền bị nhốt vào phòng bên cạnh chung với những người chơi khác, Yến Yến cũng ở trong này.

Yến Yến toàn thân đều ướt đẫm, hữu khí vô lực nằm trên mặt đất. Nhìn thấy Dư Tô bị đẩy vào cửa, nàng gắng gượng ngồi dậy, suy yếu hỏi:

“Kiều Kiều, có sao không? Thực xin lỗi, lần này là tôi liên lụy cô…”

Dư Tô thấp giọng ho khan, phất phất tay:

“Không sao, cô nghỉ ngơi đi, có chuyện gì ngày mai lại nói.”

Vết thương của Yến Yến kỳ thật không nặng, mặc dù bị sặc nước rất khó chịu, nhưng không nguy hiểm đến tính mạng, cũng thực dễ dàng hồi phục, so với bị đánh tốt hơn rất nhiều.

Dư Tô nghĩ thầm, chờ một đêm này qua đi, phỏng chừng ngày mai Yến Yến liền có thể khôi phục hơn phân nửa.

----------†ThanKhuyen†---------

Đến hừng đông, bên ngoài loáng thoáng truyền đến tiếng nói chuyện, nghe ra tựa hồ đều là của một vài nữ tử trẻ tuổi, nhưng không có bất luận một thanh âm của người chơi nào.

Dư Tô nhận ra, hẳn là các kỹ nữ trong tiệm cắt tóc này. Bọn họ đang từ trên gác xép xuống dưới.