Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 50: Bóng đêm chết chóc




Vị trí của tiệm cắt tóc không phải ở nơi có nhiều người qua lại, mà là tít cuối phố. Đến ban đêm, trên đường cơ hồ không có một bóng người. Các cửa hàng chung quanh cũng đều lục tục đóng cửa. Mới 9 giờ hơn, bên ngoài trừ bỏ đèn đường không còn ánh sáng gì khác.

Tại thời điểm đó, một nhóm nam nhân bốn người kết bạn mà đến.

Đại khái là vì trừ bỏ Nguyệt Nguyệt, chỉ còn dư lại 3 người: nam để râu, nam mắt híp cùng Trương Dịch hôm nay chưa làm đề mục nào, cho nên khách tới lần này liền vừa lòng 3 người bọn họ. Một người khác khẩu vị tương đối nặng, chọn Cẩu Lị.

Cẩu Lị kỳ thật mới trên dưới ba mươi, chẳng qua ở giữa một đám thiếu nữ mười mấy tuổi liền có vẻ già cỗi hơn một chút.

Sau khi Trương Dịch ra tới liền nói cho Dư Tô cùng nam tóc đỏ, đề mục hôm nay của hắn là có muốn mượn di động lén gọi cho người nhà hay không. Hắn lựa chọn có, sau đó trong đầu liền tự động xuất hiện một chuỗi số điện thoại. Trong lúc gọi điện, hắn có kể về tình huống hiện tại. Bởi vì không dám tùy tiện báo cảnh sát, cha mẹ của thiếu nữ mà hắn đang sắm vai lập tức quyết định sáng mai sẽ lên thành phố tìm tới chỗ này, sau đó mới đi báo án. Cho dù bên phía cảnh sát có người của Vương Thu Mai, người kia cũng không có cơ hội trước mặt bọn họ mật báo cho bà ta biết.

Đây kỳ thật là một tin tức tốt, tỷ lệ thành công rất cao, so với thỉnh cầu một khách làng chơi không quen biết tốt hơn nhiều.

Chờ từng người chơi khác ra tới, thừa dịp NPC Vi Vi cùng Yến Yến ở dưới lầu, các người chơi liền tụ tập trong phòng, thuật lại sơ lược đề trắc nghiệm gặp được hôm nay, giao lưu kinh nghiệm, chia sẻ manh mối.

Dư Tô rốt cuộc tìm được cơ hội đem chuyện mình gặp phải thi thể bị băm thây ở trong buồng vệ sinh nói cho những người khác. Ấn theo những gì đã tính toán trước đó, nàng không nói cho bọn họ nàng đã đem các phần của thi thể chắp nối lại.

Các người chơi còn chưa giao lưu xong, Vương Thu Mai từ dưới lầu đi lên, nhìn thấy một đám bọn họ tụ tập trong phòng, lập tức cảnh giác hỏi:

“Các ngươi đang bàn luận cái gì?”

Nam mắt híp vội vàng lắc đầu:

“Không phải rảnh rỗi không có khách sao? Vương tỷ, chúng ta chỉ nói chuyện phiếm thôi.”

Vương Thu Mai hồ nghi quét mắt qua bọn họ một vòng, hừ lạnh:

“Ta cảnh cáo các ngươi, một khi bị ta phát hiện có ai lén lút làm ra hành động gì, ta nhất định sẽ đánh chết người đó!”

Dứt lời, bà ta nhìn về phía Trương Dịch, thái độ hòa hoãn xuống:

“Y Y, ngươi là người ta có thể tin tưởng nhất, xem chừng bọn họ cho ta.”

Trương Dịch nhanh chóng gật đầu:

“Vương tỷ cứ yên tâm, bọn họ thật sự chưa nói cái gì. Nếu có ai dám khuyến khích những người khác chạy trốn, tôi khẳng định lập tức báo cho tỷ!”

Vương Thu Mai lại liếc mắt nhìn mọi người một cái, lạnh lùng nói:

“Đừng tụ tập ở chỗ này nữa, xuống lầu ngồi!”

Các người chơi bất đắc dĩ phải cùng nhau xuống lầu, cũng không có cơ hội tiếp tục thương lượng.

Vương Thu Mai trở về phòng mình. Mới hơn mười phút sau, bà ta lại “phanh” một tiếng đẩy ra cửa phòng.

Tiếng vang cực lớn làm mấy người chơi dưới lầu lập tức ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy Vương Thu Mai trên mặt đắp mặt nạ màu trắng, bịch bịch chạy tới trước cửa phòng Vương Như, sau đó đập mạnh cửa, trong miệng gằng giọng kêu to:

“Tiểu Như, mở cửa! Mau mở cửa cho ta!”

Nghe thanh âm kia, giống như rất tức giận.

Vương Như thực mau kéo cửa ra, buồn ngủ mà ngáp dài hỏi:

“Mẹ, đã hơn 10 giờ, còn có chuyện gì? Đang ngủ ngon.”

Vương Thu Mai lột xuống mặt nạ trên mặt, hung ác trừng Vương Như, lạnh giọng trách mắng:

“Không phải ta nói ngươi đừng làm bậy nữa sao?! Mẹ ngươi phải bồi thường cho người ta hết năm vạn khối. Chuyện này thật vất vả mới dằn xuống, ngươi nhất định phải làm lớn có phải hay không?!”

Vương Như không quá để ý nói:

“Con đâu có làm gì a.”

Vương Thu Mai tức giận giơ lên bàn tay, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng hạ xuống, chỉ lớn giọng mắng:

“Ta đã sớm kêu ngươi xóa video đi. Ngươi không chỉ không xóa, còn đăng lên mạng! Đăng thì đăng, còn toàn hướng các diễn đàn, hội nhóm lớn trong thành phố. Bây giờ tốt rồi, một truyền mười, mười truyền trăm, khắp nơi đều biết nữ sinh kia là ai!”

Vương Như sáng lên ánh mắt, cao hứng hỏi:

“Thật sự? Ai cũng biết? Hừ, đồ đê tiện kia, lúc này để xem nó còn dám vác mặt ra ngoài gặp người nữa hay không?!”

Cái tát của Vương Thu Mai rốt cuộc hạ xuống, “bốp” một tiếng giòn vang ở trên mặt Vương Như. Dư Tô nghe được mà âm thầm kêu một tiếng "sảng khoái" trong lòng.

Vương Thu Mai mắng:

“Ngươi có phải muốn lão nương tức chết mới cam tâm hay không?! Ngươi thật cho rằng lão nương có bản lĩnh một tay che trời sao? Việc này nháo lớn như vậy, cho dù là có quan hệ ở bên trên cũng vô dụng, ngươi có biết hay không?!”

Vương Như sửng sốt, không biết là vì bị đánh hay là vì lời nói này của mẹ mình.

Vương Thu Mai cắn răng nghiến lợi tiếp tục nói:

“Sự tình nháo lớn như vậy. Sáng mai khẳng định khắp cả nước đều biết. Cho dù ngươi là vị thành niên, cũng khó tránh khỏi việc bị đưa vào trại cải tạo chịu khổ!”

Lúc này, Vương Như mới hồi phục lại tinh thần, ngây người một chút liền vội vàng duỗi tay chỉ về phía Nhụy Nhụy dưới lầu:

“Mẹ, không phải con, là Nhụy Nhụy, tất cả những video đó đều là tỷ ấy phát tán ra ngoài!”

Vương Thu Mai giật mình, nhanh chóng quay đầu, nhìn về phía Nhụy Nhụy vẻ mặt mộng bức dưới lầu. Ánh mắt của bà ta sắc bén hung ác đến mức giống như muốn đem nàng sống sờ sờ nuốt chửng.

Nhụy Nhụy khiếp sợ, vội vàng lắc đầu:

“Không phải, là Vương Như kêu tôi làm, còn nói ít nhất phải đăng lên năm mươi cái diễn đàn, khi trở về sẽ kiểm tra……”

“Cái rắm!” Vương Như lạnh giọng đánh gãy lời nói của Nhụy Ngụy, nói rõ ràng từng câu một:

“Hôm nay con vốn định xóa hết video, nhưng đột nhiên có chuyện phải ra ngoài, liền quên mất. Không ngờ Nhụy Nhụy lại lẻn vào phòng con, dùng tài khoản của con đem video phát tán!”

Nhụy Nhụy ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời có chút không kịp phản ứng.

Biểu tình của Vương Như hung ác giống như lão hổ, trong miệng tiếp tục nói:

“Nhụy tỷ sở dĩ làm như vậy, là bởi vì tính tình con không tốt, trước đây có mắng tỷ ấy vài lần, tỷ ấy liền cố ý hãm hại con!”

Dư Tô trợn mắt há hốc mồm, trong lòng kinh ngạc cảm thán. Tiểu cô nương này tuổi không lớn, ném nồi lại rất nhanh, nói dối mà hai con mắt cũng không chớp một cái. Thật đúng là...hạt giống tội phạm tốt.

Lúc này, Vương Thu Mai trầm mặt nói:

“Ngươi cho rằng ta sẽ tin mấy lời nói quỷ ma này của ngươi sao? Nhụy Nhụy sao lớn mật đến mức dám làm như thế? Hơn nữa, cho dù thật là nó cố ý hãm hại ngươi, lần này ngươi cũng chỉ có thể chịu.”

Hiện tại, đến phiên Vương Như sửng sốt:

“Vì sao? Mẹ, con không muốn vào trải cải tạo. Mẹ cứ chiếu theo những gì con nói vừa rồi báo lại cho cảnh sát không được sao?”

Vương Thu Mai nhìn chằm chằm Vương Như trong chốc lát, bất đắc dĩ thở dài một hơi:

“Tiểu Như, con còn nhỏ, suy xét sự tình không toàn diện. Con không nghĩ tới, nếu chúng ta bắt Nhụy Nhụy gánh tội thay, nó khẳng định sẽ nói ra hết thảy sự tình trong tiệm của chúng ta. Đến lúc đó hoàn toàn tiêu rồi! Cho nên lúc này, cho dù thật sự là Nhụy Nhụy hãm hại, con cũng chỉ có thể nhận!”

Nhụy Nhụy không nghĩ tới còn có thể quanh co như vậy, trái tim vừa nhảy lên cao nháy mắt lại rơi xuống đất. Nàng thở ra một hơi thật dài, cảm giác nhịp tim đập của mình còn chưa khôi phục bình thường, vẫn như cũ nhảy cực kỳ gấp gáp.

Kế tiếp là tràng diễn Vương Như một khóc hai nháo ba thắt cổ.

Dưới lầu, Trương Dịch hạ giọng nói:

“Đưa vào trại cải tạo làm gì, tốt nhất đêm nay con quỷ kia liền gϊếŧ cô ta đi, vào trại cải tạo vẫn còn nhẹ lắm!”

Lúc này, chính hắn cũng không nghĩ tới, hắn đã nói trúng một nửa.

Vương Như thật sự chết, tuy nhiên chết không chỉ có một mình nàng.

Vương Thu Mai phải phí rất nhiều tâm huyết an ủi con gái, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, liền phân phó Cẩu Lị đóng cửa sớm, lúc này chỉ mới 10 giờ rưỡi.

Các người chơi dưới sự giám thị của Cẩu Lị lần lượt vệ sinh rửa mặt trở về phòng, không dám giao lưu gì nhiều.

Ước chừng 1 giờ sáng, Dư Tô bị một tiếng kêu thảm thiết làm bừng tỉnh.

Thanh âm kia từ lầu một truyền đến, nghe có vẻ là tiếng của Vương Thu Mai. Hơn một phút sau, đèn trong tiệm đều bật sáng. Thời điểm Dư Tô bước ra cửa, Cẩu Lị cũng mặc một thân váy ngủ mở cửa, nghi hoặc hướng đến trên lầu hô một câu:

“Vương tỷ, xảy ra chuyện gì?”

Nam tóc đỏ mở cửa đi ra, cùng Dư Tô liếc mắt nhìn nhau, sau đó chạy lên lầu. Cùng lúc đó, các người chơi ở lầu một cũng ra tới.

Vương Thu Mai không đáp lại lời Cẩu Lị, chỉ nghe trong phòng truyền ra thanh âm lúc cao lúc thấp, mơ hồ không rõ.

Các người chơi đi theo sau lưng NPC tới trước cửa phòng, Cẩu Lị lại gọi vài lần, không nghe tiếng đáp lại, liền kêu mấy người bọn họ cùng nhau hợp sức phá cửa.

Tốn một chút công phu, bọn họ mới thành công phá cửa. Ở một khắc cửa mở ra, một mùi máu tươi nồng nặc ập vào mặt!

Cẩu Lị đứng đằng trước sửng sốt một chút, sau đó liền xoay người vọt tới trên hành lang nôn khan một trận.

Trong phòng không bật đèn, đen nhánh một mảnh. Nam tóc đỏ duỗi tay ở ven vách tường sờ soạng một chút, tìm được công tắc đèn. "Cạch!" một tiếng, ánh đèn sáng lên, cũng khiến mọi người thấy rõ cảnh tượng trong phòng.

Ánh vào mi mắt đầu tiên chính là một đống thịt khối cùng phần còn lại của chân tay bị cụt tán loạn ở trên mặt đất, máu chảy thành vũng, cơ hồ nhuộm đỏ toàn bộ sàn nhà.

Mà cánh tay mang hình xăm quen thuộc kia, làm người ta liếc mắt một cái là có thể nhận ra, nó vốn dĩ là một bộ phận gắn trên người Vương Như.

Cái đầu của Vương Như được đoan đoan chính chính đặt ở cuối mép giường, khuôn mặt hướng về phía đầu giường.

Vương Thu Mai đang an vị ở trên giường, trên người còn đắp chăn, hai mắt vô cùng kinh sợ mà cùng cái đầu người kia đối diện.

Bà ta giống như bị choáng váng, vẫn ngồi ở tại chỗ không nhúc nhích, chỉ có ngoài miệng không ngừng vì sợ hãi mà phát ra tiếng hít thở nặng nề.

Vương Thu Mai không phải chưa từng thấy qua người chết, nhưng có thể bị dọa thành như vậy, hiển nhiên không chỉ vì thấy được thi thể máu me, càng nhiều hơn là vì đặt ở trước mặt bà ta chính là cái đầu của con gái bà ta.

Dư Tô cùng các người chơi khác tiến vào phòng ngủ, lúc này mới chính diện đối mặt với cái đầu của Vương Như. Đầu tiên là thấy Vương Như chết không nhắm mắt, hai đồng tử trừng lớn về phía trước, bởi vì bị bày biện ở vị trí kia, thoạt nhìn giống như đang hung tợn nhìn chằm chằm Vương Thu Mai.

Nam tóc đỏ ở bên cạnh lặng lẽ nói một câu:

“Chết cũng đáng, cô ta không chết, tôi còn muốn tự mình động thủ.”

Thanh âm của hắn vừa hạ xuống, lại một tiếng kêu sợ hãi từ căn phòng cách vách truyền tới.

Mọi người sửng sốt, nam để râu lập tức nói:

“Là giọng của Nguyệt Nguyệt.”

Bọn họ không chần chờ, gấp rút xoay người chạy về căn phòng ở trung gian.

Trong phòng có mở đèn sẵn, cho nên bọn họ vừa đến cửa liền thấy. Ở cạnh cái giường đơn nhỏ hẹp trong phòng, Nguyệt Nguyệt thân bị trọng thương đang ngã ngồi trên mặt đất, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm Nhụy Nhụy vẫn không nhúc nhích ở giường đối diện.

Chăn trên người Nhụy Nhụy bị xốc lên một chút, trước ngực nàng là một cây dao đang cắm thật sâu vào trong da thịt, chỉ có chuôi đao còn lộ ra ngoài.

Nhìn thấy các người chơi lại đây, Nguyệt Nguyệt quay đầu nói:

“Cô ta đã chết! Tôi thấy các người đều đi, còn cô ta vẫn không nhúc nhích, liền cảm thấy kỳ quái. Kêu vài tiếng cô ta cũng không đáp lời, tôi thật vất vả chống lên thân thể, muốn xem thế nào, không ngờ vừa xốc chăn, liền nhìn thấy...trước ngực cô ta bị thọc một con dao!”