Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 3: - Mở hay không mở?




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chương 3 - Mở hay không mở?

Dư Tô mở tủ lạnh, chỉ thấy tầng trên cùng trữ một ít thịt heo, tầng dưới để các loại rau dưa trái cây, còn có một vỉ mười quả trứng gà, thoạt nhìn cực kỳ bình thường, không có bất luận vấn đề gì.

Nàng đóng tủ lạnh, đang định rời khỏi nhà bếp, vừa quay đầu lại liền đột nhiên đụng phải một người.

Bà chủ khách sạn trên eo còn đeo tạp dề không biết đã đứng sau lưng Dư Tô bao lâu.

Khuôn mặt bà ta hoàn toàn vô hồn, không có biểu tình gì. Cặp mắt âm u nhìn chằm chằm Dư Tô, đáng sợ giống như rắn độc.

Dư Tô bởi vì không kịp phòng bị liền thất kinh một hồi, đến khi lấy lại bình tĩnh mới cười nói:

“Bà chủ, vừa rồi cháu vẫn chưa no, muốn vào đây tìm cái gì để ăn mà không nhìn thấy ai, nên mới tự ý mở tủ lạnh. Bà chủ sẽ không trách cháu đi?”

Bà ta chớp mắt một cái, nở nụ cười, nhanh chóng khôi phục bộ dáng ôn hòa như trước, giống như vừa rồi cái gì cũng không phát sinh, thập phần nhiệt tình nói:

“Đương nhiên là không. Muốn ăn cái gì? Ta làm cho cô.”

Dư Tô thuận miệng đáp:

“Không cần quá phiền toái, hai ba quả táo sạch là đủ.”

Bà chủ "ừ" một tiếng, vòng qua nàng mở tủ lạnh lấy ra vài quả táo đỏ tươi, cười nói:

“Chờ ta rửa xong liền đưa lên phòng cho hai người!”

Dư Tô nhanh nhẹn nói cảm ơn, vọt ra nhà bếp.

Vừa ra ngoài, nàng liền trông thấy ba người đứng ở trong đại sảnh đều đang hướng mắt về phía bên này.

Lý Nhất không tiếng động làm ra một cái khẩu hình:

“Không có chuyện gì đi?”

Dư Tô không biết nên gật đầu hay là lắc đầu, đành nhún vai, chỉ chỉ trên lầu.

Lúc ngang qua phòng Tiết Mi, Dư Tô hơi hướng vào bên trong nhìn thoáng qua. Cỗ thi thể máu thịt mơ hồ kia vẫn như cũ nằm ở nơi đó.

Lý Nhất dẫn mọi người đi đến phòng của mình cùng Trang Hàm, vừa vào cửa liền bất đắc dĩ nói:

“Thời điểm bà chủ từ trong phòng đi ra, tôi đã cố ý la lớn mấy câu, nhưng tất cả mọi người giống như đều không nghe được.”

Thậm chí thấy bà chủ hướng về phía tầng trệt đi xuống, Lý Nhất liền đuổi theo, ở trước khi đối phương bước đến đầu cầu thang liền chạy xuống dưới, vừa kịp nhắc nhở Vương Tam đang tìm kiếm trong khách phòng bên trái. Nhưng không nghĩ tới, tại thời điểm Lý Nhất xuống lầu, bà chủ không lập tức đi theo, ngược lại quay trở lên tìm được Trang Hàm ở lầu một.

Trang Hàm kinh hồn táng đảm mà chép chép miệng:

“Lúc ấy tôi đang ở trong một gian phòng nhìn có hơi khác biệt, vừa mới bắt tay vào tìm manh mối, quay đầu liền thấy bà ta ở ngay sau lưng, thiếu chút nữa bị hù chết!”

Hắn bị bà chủ bắt gặp, đương nhiên không dám tiếp tục tìm, đành phải theo bà ta xuống dưới, ở cuối cầu thang nhìn thấy Lý Nhất cùng Vương Tam đang chuẩn bị tới nhà bếp. Tuy nhiên, hai người thấy bà chủ đi xuống, chỉ có thể dừng bước, trơ mắt nhìn bà ta lập tức hướng vào trong nhà bếp đi đến.

Trang Hàm cùng Lý Nhất còn ở bên ngoài cố ý lớn tiếng nói chuyện. Nhưng thực hiển nhiên, Dư Tô một chữ đều không nghe lọt, cũng may không xảy ra chuyện gì.

Dư Tô bắt được trọng điểm, hỏi Trang Hàm:

“Gian phòng kia khác biệt thế nào? Phát hiện được gì sao?”

Trang Hàm nghiêm mặt nói:

“Đó không phải phòng dành cho khách, là phòng của con gái cùng con rể bà chủ. Bất quá, còn chưa kịp nhìn kỹ, bà chủ liền xuất hiện.”

Lý Nhất nói tiếp:

“Tôi cũng hỏi bà chủ không ít vấn đề. Lúc hỏi đến con gái cùng con rể bà ta, sắc mặt bà ta hơi thay đổi một chút, nhưng cái gì cũng không chịu nói.”

Dư Tô nhìn về phía Vương Tam, chỉ thấy hắn nhún vai, tựa hồ cũng không phát hiện được gì.

Cuối cùng, nàng mới lên tiếng:

“Tôi chỉ cảm thấy bài trí trong nhà bếp tương đối hiện đại, cùng cái khách sạn này không hợp. Trừ cái đó ra, cũng không có manh mối gì.”

Thời điểm nàng đi ra nhà bếp, vốn dĩ muốn hỏi bà chủ chuyện này, nhưng ngẫm lại vẫn là thôi.

Mới đầu nàng còn cho rằng bà chủ tồn tại là vì cung cấp manh mối nhiệm vụ cho người chơi. Nhưng ánh mắt âm u độc ác vừa rồi của đối phương đã nói cho nàng biết, mọi chuyện cũng không phải như vậy.

Lúc này, Vương Tam quay sang hỏi Lý Nhất một câu:

“Buổi sáng lúc nhìn thấy thi thể, cửa là do cô mở sao?”

Lý Nhất sửng sốt một chút, lắc đầu:

“Không phải, thời điểm đi ngang qua cửa đã mở sẵn rồi.”

Vương Tam gật đầu, đứng lên đi ra ngoài:

“Hôm nay cứ như vậy đi, nếu ban ngày tìm không thấy manh mối, chỉ có thể chờ buổi tối.”

Dư Tô lập tức đuổi kịp, thấp giọng hỏi:

“Lão gia, ngài có phát hiện gì sao?”

Vương Tam khựng lại bước chân, quay đầu nhìn nàng, hơi mỉm cười nói:

“Giờ mới phát hiện, cô rất thích tìm đường chết.”

“……Được rồi đại thần, tiểu nhân sai rồi.” Ngữ điệu có thể nói là phi thường hèn mọn.

Trở lại phòng, Dư Tô kéo ra bức màn nhìn bên ngoài. Ngoài cửa sổ vẫn như cũ mưa to tầm tã. Hơn nữa phi thường kỳ quái chính là, nàng hoàn toàn nhìn không tới cảnh vật xung quanh. Thật giống như toàn bộ thế giới chỉ có một cái khách sạn nhỏ này, trừ nó ra, cái gì cũng không tồn tại.

Bà chủ thực mau chóng đem trái cây bưng lên. Dư Tô ở cửa tiếp nhận, nói cảm ơn. Không biết có phải do quá mẫn cảm hay không mà ở trên nụ cười thân thiết ôn hòa kia, nàng cảm giác được một tia lạnh lẽo.

Lát sau, từ căn phòng cách vách của Tiết Mi truyền đến một ít động tĩnh.

Dư Tô quay đầu, thấp giọng hỏi Vương Tam:

“Tôi có thể ra ngoài nhìn xem không?”

Vương Tam cầm lên quyển sách tìm được từ rương hành lý tiêu khiển cho hết thời gian, cũng không ngẩng đầu lên mà trả lời:

"Ừ."

Dư Tô liền nhẹ nhàng mở cửa, thả nhẹ hô hấp, chậm rãi tiếp cận căn phòng cách vách, thăm dò nhìn vào bên trong.

Cửa phòng không đóng, nàng liếc mắt một cái liền thấy được bà chủ đang đưa lưng về phía cửa, khom người lau nhà.

Thi thể của Tiết Mi không thấy nữa, không biết đã bị bà chủ đem đi đâu. Hiện tại trên sàn chỉ có một thùng nước bằng nhựa nửa trong suốt. Nước bên trong đã vẩn đục màu đỏ.

Phía trên cây lau nhà trong tay bà ta đều là máu. Sàn nhà màu trắng nhợt cũng không lau sạch được bao nhiêu, ngược lại tạo thành từng vệt máu kéo dài.

Dư Tô không dám nhìn lâu, yên lặng trở về phòng.

Bà chủ khách sạn này hiển nhiên có vấn đề. Đối với cái chết của Tiết Mi, từ đầu tới đuôi đều không biểu hiện ra bất kỳ phản ứng gì mà người bình thường nên có, ngay cả xử lý hiện trường gϊếŧ người cũng bình tĩnh như vậy.

Hiện tại nàng thực hoài nghi, bà chủ chính là đại Boss sau màn. Nhưng nhiệm vụ này rốt cuộc phải hoàn thành thế nào, chẳng lẽ cần gϊếŧ bà ta?

Nhưng Vương Tam nói, đây là nhiệm vụ của "quỷ", như vậy, bà chủ chính là quỷ? Người bình thường làm thế nào gϊếŧ được quỷ? Hoặc là nói, quỷ có thể bị gϊếŧ chết sao?

Dư Tô suy nghĩ trong chốc lát, không có chủ ý gì mới, liền dứt khoát không nghĩ nhiều. Dù sao bên cạnh còn có một vị đại thần thoạt nhìn rất lợi hại. Trước mắt, nàng chỉ cần để ý không bị hắn xem như đệm lưng lợi dụng là được.

------~‡TK-Wattpad‡~------

Một đêm này, Dư Tô vẫn phải ngủ trên sàn nhà cứng rắn.

Trong một mảnh bóng đêm, mỗi lần nhắm mắt, nàng liền nhớ tới thảm trạng khi chết của Tiết Mi.

Sở dĩ nhớ tới cảnh tượng đó không chỉ đơn thuần là do sợ hãi tử vong, cùng với loại cảm giác nơm nớp sinh ra từ sợ hãi, còn có một cỗ hưng phấn càng ngày càng nồng nhiệt.

Chỉ cần không bị chết, thì hết thảy chuyện này chính là khoảng thời gian tuyệt diệu nhất trong cuộc đời của nàng.

Dư Tô thật ra là một người cực kỳ đam mê kíƈɦ ŧɦíƈɦ cùng mạo hiểm, từ nhỏ đến lớn, ngay cả nằm mơ cũng luôn mơ thấy các loại cảnh tượng phiêu lưu, trốn sát nhân, đánh quỷ quái, thậm chí có đôi khi phi thường phản nhân loại mà hy vọng bản thân không phải sinh ra trong thời đại hoà bình như vậy.

Nhưng sinh hoạt hiện thực lại hoàn toàn tương phản với cuộc sống mà nàng hướng đến. Bất luận là lúc còn đi học hay là khi tốt nghiệp đi làm, nàng vĩnh viễn đều nằm ở tầng trung gian, thuộc loại bình phàm nhất.

Sau đó nàng vẫn luôn dựa theo quỹ đạo này tiếp tục sinh hoạt, tại độ tuổi thích hợp tốt nghiệp, kiếm việc làm, dưới sự thúc giục của cha mẹ không thể không lần lượt đi xem mắt. Nàng rõ ràng mới hai mươi ba tuổi, lại cơ hồ có thể liếc mắt một cái liền đem tương lai của mình nhìn đến hồi kết.

Nàng có khả năng sẽ tìm được một nam nhân tuy rằng thích hợp nhưng cũng không thập phần yêu thích, sau đó kết hôn, sinh con, nhọc lòng nuôi nấng con cái từ nhỏ đến lúc trưởng thành, đem tất cả thanh xuân cùng nhiệt huyết từng chút một ma xát sạch sẽ ở cái cuộc sống bình phàm này.

Có một số người thích cuộc đời yên ắng bình đạm như vậy, nhưng Dư Tô không thích. Mặc dù nàng cảm thấy sinh hoạt như vậy không có gì sai, nhưng nàng đích xác không muốn bản thân mình cứ thế mà qua cả đời.

Nàng rất sợ, sợ đến lúc tóc trắng xoá, hồi tưởng lại cả đời, ngay cả một sự tình đáng giá nhắc tới cũng không có.

Mà hiện tại, trò chơi này không thể hiểu được mà xuất hiện, làm nàng liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy trên đầu đường nhiều thêm một ngã rẽ. Có lẽ cái ứng dụng này xuất hiện chính là vì cứu vớt những người giống như nàng.

Đương nhiên, nàng sẽ nỗ lực tồn tại đến cùng, dù sao nàng còn có cha mẹ cùng em trai.

Dư Tô nhẹ nhàng trở mình, miên man suy nghĩ, dần dần ngủ mất. Nàng ngủ cũng không sâu. Tựa hồ không bao lâu, một trận tiếng đập cửa "rầm rầm rầm” kịch liệt làm nàng bừng tỉnh. Âm thanh kia quả thực gần đến mức tựa như vang lên ở ngay cạnh lỗ tai!

Dư Tô giật mình ngồi dậy, trong bóng đêm xê dịch đến cạnh giường, thấp giọng kêu một tiếng:

“Đại thần?”

Đèn bàn trên tủ đầu giường thực mau bật sáng. Ánh sáng mờ nhạt lan tràn khắp căn phòng. Dư Tô thấy Vương Tam rời khỏi giường, đứng ở mép giường, không nhanh không chậm cài lên từng nút áo sơ mi. Ở thời điểm hắn cài đến cái nút thứ năm, ngoài cửa liền truyền đến tiếng cầu cứu thê lương, cùng tối hôm qua nghe được giống nhau như đúc.

Bất đồng chính là, lúc này đây, thanh âm lớn hơn rất nhiều, đinh tai nhức óc.

Dư Tô có chút sốt ruột, nhưng Vương Tam vẫn chậm rề rề. Ngay thời điểm nàng muốn mở miệng thúc giục hắn, hắn bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Dư Tô, hỏi:

“Biết nên làm thế nào sao?”

Dư Tô sửng sốt một chút, giữa tiếng đập cửa cùng cầu cứu càng ngày càng vang dội, không thể không đề cao giọng nói:

“Tôi cảm thấy, chúng ta hẳn là nên mở cửa.”

“Vậy mở đi, cô đi mở.” Vương Tam hướng về phía cửa phòng liếc mắt một cái, cúi đầu sửa sang lại cổ tay áo.

Dư Tô híp mắt, thầm nghĩ người này là muốn kêu nàng đi thí mạng?

Bất quá, trước mắt nếu không phải nàng đi thì cũng là hắn đi, dù sao cũng phải có một người ra mở cửa. Mà bản thân nàng vừa mới đến, cái gì cũng không hiểu, cần thiết ôm chặt bắp đùi hắn.

Hiện tại nàng đi mở cửa, nếu bị chết xem như nàng xui xẻo, nhưng nếu đánh cuộc chính xác, cái đùi này liền xác định vững chắc ôm ổn.

Do dự trong chớp mắt, Dư Tô thực mau cất bước về phía cửa phòng, đưa tay đặt lên tay nắm cửa, đang muốn vặn xuống, phía sau truyền đến thanh âm của Vương Tam.

Hắn nói:

“Không sợ sau khi mở cửa liền chết giống như nữ sinh kia sao?”

Động tác trong tay Dư Tô dừng lại. Nàng quay đầu nhìn hắn:

“Sợ, nhưng vẫn phải làm, không phải sao?”

Cách một cánh cửa, tiếng cầu cứu bên ngoài càng thêm chói tai. Sức đập cửa không biết lớn cỡ nào, hầu như toàn bộ ván cửa đều chấn động.

Vương Tam bật cười, hỏi:

“Vì sao cô cảm thấy hẳn là nên mở cửa?”

Dư Tô nhìn hắn, nhanh chóng nói:

“Bằng trực giác, bởi vì cảm thấy đêm đầu tiên Tiết Mi là không mở cửa.

Lúc ấy, chúng ta vừa tiến vào trò chơi, không biết được bà chủ là NPC hay là đại Boss. Mà tối hôm đó, bà ta đã nhắc nhở là nửa đêm không được mở cửa.

Tiết Mi là người thứ nhất gặp phải tiếng đập cửa. Trước đó, cô ta không có bất luận manh mối gì có thể tham khảo, cho nên tôi nghĩ cô ta hẳn sẽ lựa chọn nghe theo lời bà chủ nói. Nhưng chúng ta lại khác, chúng ta nhìn thấy Tiết Mi chết, ban ngày lại nhìn ra bà chủ có điểm quỷ dị.

Đương nhiên cũng không thể bài trừ tình huống Tiết Mi thật sự có mở cửa, rốt cuộc Lý Nhất nói thời điểm đi ngang qua, cửa là mở sẵn. Điểm này Lý Nhất không cần thiết nói dối. Nếu cửa đóng, Lý Nhất ở bên ngoài không có chìa khóa cũng mở không ra.

Bất quá, con người mở không ra, nhưng ma quỷ nhất định mở được. Huống chi ở chỗ bà chủ còn có chìa khóa dự phòng, cho nên cái này không thể xem như bằng chứng thuyết phục chứng minh Tiết Mi có mở cửa. Cá nhân tôi vẫn thiên về trường hợp cô ta căn bản không mở cửa.”

Khóe môi Vương Tam xẹt qua một nụ cười, không bày tỏ ý kiến gì đối với lập luận của nàng, chỉ nói:

“Mở cửa đi.”

Ngay lúc giọng nói của hắn vừa rơi xuống, bên ngoài liền truyền đến tiếng hét thảm thứ nhất.Trò Chơi Tử Vong - Chương 3 - Mở hay không mở?