Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 126




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chap 126

Tạm thời không nghĩ tới nhiệm vụ, Dư Tô lập tức gọi điện cho cha mẹ, gọi họ đến thành phố của nàng chơi một thời gian.

Bởi vì Dư Tô nói mình "trúng số", hiện tại cha mẹ nàng không đi làm công nữa, mà lấy chút tiền mở một nhà hàng nhỏ trong khu phố. Mục đích cũng không phải để làm giàu, mà để không quá nhàn rỗi, còn có thể kiếm chút sinh hoạt phí.

Cửa hàng nhà mình làm chủ, muốn đóng cửa nghỉ đương nhiên liền nghỉ.

Mấy năm nay bởi vì cái APP này, Dư Tô chưa thể về thăm nhà. Lúc này đây, cha mẹ nghe nàng chủ động gọi điện mời, đều cực kỳ vui vẻ, lập tức đáp ứng ngày mai ngồi xe tới đây.

Vì thế Dư Tô liền cùng Phong Đình ra ngoài một chuyến, ở tòa nhà cách vách thuê một căn hộ, chỉ chờ cha mẹ nàng đến.

○●○●○○~TK-truyenwiki1.com ~○●○●○○

Đêm đó, Dư Tô ở trong mộng đã hoàn toàn hiểu hết mọi chuyện.

Máy kéo không phải của Nhà họ Vương. Ngày ấy, Vương Phát - con trai cả nhà họ Vương đi giúp người khác chở hàng, mới mượn máy kéo từ nhà thân thích ở thôn bên cạnh. Chưa đến 5 giờ sáng, hắn trực tiếp lái máy kéo từ bên kia đi, cho nên người cùng thôn không biết chuyện này.

Sau khi cán phải cha Mã Văn Tài, trong quá trình hắn lái máy kéo chạy trốn, máu dính trên bánh xe đều bị bùn đất che lấp. Nhưng hắn vẫn sợ bị phát hiện, liền quẹo qua một con đường khác, vẫn luôn lái đến nơi chính hắn đều không biết, vứt bỏ nó ở một mảnh rừng cây, mới chạy như bay về.

Thời điểm về đến nhà, Vương Phát mới run rẩy kể lại chuyện mình cán trúng người cho cha mẹ nghe.

Hai vợ chồng già vừa kinh hãi vừa lo sợ, một hồi lâu sau mới thương lượng cầm 8000¥ chạy đi tìm thân thích kia.

Năm đó, 8000¥ đã là số tiền rất lớn. Hơn nữa đều là thân thích với nhau, đối phương liền đồng ý hỗ trợ giấu giếm, cho người báo cảnh sát rằng máy kéo nhà mình tối hôm qua đậu ở ven đường bị trộm mất.

Còn việc có phải trộm thật hay không? Mới hơn 4 sáng, cũng không ai tận mắt nhìn thấy.

Lúc sau, nhà họ Vương biết được lão Mã bị cán không chết, tức khắc liền an tâm rất nhiều. Đặc biệt là Vương Phát đang sợ hãi đến cực điểm, biết mình không cán chết người, tâm tình liền thả lỏng xuống, khi cảnh sát hỏi chuyện thành công che lấp qua.

Ngày kế, Mã Văn Tài tới vay tiền. Nếu là trước đây, nhà họ Vương đương nhiên sẽ cho mượn, nhưng hiện tại bọn họ vì che đậy chuyện này, vừa mất đi gần hết tiền bạc dành dụm được. Nếu lại cho Mã Văn Tài vay, nhà bọn họ liền thiếu ăn.

Đến lúc đó, bọn họ bỗng nhiên nghèo, không phải khiến người khác sinh nghi sao?

Vì thế nhà họ Vương lấy cớ muốn để tiền làm ăn, đã cùng đối tác thương lượng xong xuôi, cự tuyệt Mã Văn Tài thỉnh cầu.

Mã Văn Tài chưa biết sự thật, chỉ chửi thầm vài câu liền đi.

Mấy ngày liên tiếp, Mã Văn Tài vừa chăm sóc cha, vừa thỉnh thoảng chạy tới chạy lui ở Cục cảnh sát, muốn tìm ra hung thủ. Nhưng khi đó cảnh sát kỳ thật còn chưa đủ phụ trách, đặc biệt là dưới tình huống không có ra mạng người, điều tra một đoạn thời gian liền gác lại.

Kết quả cảnh sát đưa cho Mã Văn Tài chính là, một tên trộm vặt đã trộm máy kéo nhà người ta, bởi vì sợ bị đuổi theo, cho nên dưới cơn hoảng loạn cán phải cha hắn, còn tên trộm đã sớm không biết trốn nơi nào. Không phải bọn họ không muốn tìm, là thật sự tìm không được.

Mã Văn Tài không có cách nào, đành phải từ bỏ.

Không đến một tháng sau, thân thích lúc trước cho hắn mượn tiền tới cửa đòi nợ. Hắn bị ép, bất đắc dĩ lại lần nữa tới nhà họ Vương vay tiền.

Nhưng lúc này đây, thời điểm hắn đi đến trước cổng nhà họ Vương, bỗng nghe thấy bên trong truyền đến tiếng người nhà họ Vương đối thoại.

Con trai thứ nhà họ Vương nói:

“Cha mẹ, hai người quá mức bất công! Vì che giấu chuyện anh hai làm, bỏ ra nhiều tiền như vậy. Con chẳng qua muốn mượn 1000¥ mua mấy con heo làm ăn. Ngay cả nhiêu đó hai người cũng không chịu đáp ứng?!”

Vợ hắn ở bên cạnh hát đệm:

“Đúng vậy, chúng con đã che lại lương tâm giúp anh hai gạt chuyện lái máy kéo cán người. Ba mẹ, chỉ 1000¥ thôi, chờ chúng con nuôi heo lớn, bán lấy tiền, liền trả lại hai người, được không?”

Lão Vương bang bang gõ gậy xuống mặt đất, tức muốn hộc máu mà mắng:

“Hai thứ súc sinh! Nói nhăng nói cuội cái gì? Còn không mau câm miệng, bị ai nghe thấy thì sao……”

Mã Văn Tài nghe đến đó, liền trực tiếp xoay người chạy, một hơi chạy đến Cục cảnh sát, kể lại tất cả những gì hắn nghe được.

Hai cảnh sát cùng hắn trở về Vương Gia Thôn, ngay trước mặt hắn dò hỏi người nhà họ Vương.

Người nhà họ Vương đương nhiên không thừa nhận, ngược lại chỉ trích Mã Văn Tài. Nói bởi vì bọn họ không chịu cho hắn vay tiền, hắn mới bịa chuyện vu khống bọn họ.

Bởi vì danh tiếng nhà họ Vương ở trong thôn luôn rất tốt, liền có thôn dân tới nói giúp bọn họ.

Cảnh sát liền như vậy rời khỏi, căn bản không có ý định điều tra sâu vào, lúc gần đi còn nói với Mã Văn Tài, về sau nếu muốn báo án, cần mang theo chứng cứ.

Thời điểm không ai có thể chủ trì chính nghĩa, luôn có người sẽ lựa chọn dùng cách của mình để lấy lại công đạo.

Cách mà Mã Văn Tài lựa chọn chính là nhân đêm hôm lẻn vào nhà họ Vương gϊếŧ người. Ngay từ đầu hắn chỉ tính gϊếŧ hai vợ chồng già và Vương Phát. Nhưng ở thời điểm hắn gϊếŧ Vương Phát, vợ của Vương Phát vì bị máu bắn lên mặt mà tỉnh giấc.

Mã Văn Tài không còn cách nào, liền gϊếŧ cô ta.

Lúc sau, nếu bé gái kia không chạy ra ngoài cầu cứu, Mã Văn Tài khả năng sẽ bỏ qua một nhà 3 người bọn họ. Hành động của bé gái đã kíƈɦ ŧɦíƈɦ Mã Văn Tài, khiến hắn gϊếŧ đỏ cả mắt, liền dứt khoát gϊếŧ sạch tất cả.

Mà vụ thảm sát ngoài kế hoạch này, ở năm đó dưới thủ pháp phá án còn lạc hậu, đã giúp hắn ung dung ngoài vòng pháp luật mười mấy năm.

Hơn nữa, sự qua loa cho xong của cảnh sát cũng là một trong những nguyên nhân hại những người này, không chỉ là các nạn nhân bị gϊếŧ, mà còn hại cả Mã Văn Tài.

Mã Văn Tài vốn dĩ tìm kiếm cảnh sát trợ giúp. Hắn ngay từ đầu cũng từng tin tưởng pháp luật có thể giải quyết vấn đề. Là những người đó không làm đến nơi đến chốn, mới bức hắn bước lên con đường này.

Mặc kệ thế nào, trong 7 người nhà họ Vương, có lẽ có người đáng chết, nhưng cũng có người không đáng chết, đặc biệt là bé gái vô tội kia.

Cho nên, Mã Văn Tài có lý do gϊếŧ người cỡ nào cũng phải gánh chịu ma quỷ báo thù.

○●○○●○~ TK-WATTPAD~●○○●○○

Sáng sớm hôm sau, một vụ án thảm sát cả nhà bị treo nhiều năm trước cũng tuyên cáo được phá giải.

Cha mẹ Dư Tô giữa trưa đến nơi. Vương Đại Long lái xe cùng nàng tới bến xe tiếp đón.

Mẹ Dư Tô nhìn thấy Vương Đại Long hơi sửng sốt, sau đó dùng ánh mắt như mẹ vợ đánh giá con rể nhìn chằm chằm hắn từ trên xuống dưới.

Dư Tô nhanh chóng giới thiệu:

“Mẹ, đây là đồng nghiệp của con, tới giúp hai người xách hành lý.”

Không biết vì lý do gì, mẹ Dư Tô liền lộ ra biểu tình yên tâm.

Vương Đại Long ủy khuất nhìn về phía Dư Tô, ánh mắt kia như đang hỏi:

“Tôi có kém như vậy sao?”

Dư Tô: “……”

Kỳ thật, khuôn mặt Vương Đại Long khá đẹp, chỉ là cách ăn mặc thật sự có hơi...lung tung.

Tóc dài cột thành đuôi ngựa. Quần áo vĩnh viễn là màu nâu hoặc màu xám, quê một cục! Cộng với thái độ bất cần đời, nhìn thế nào cũng giống quái nhân.

Chờ bọn họ trở lại chung cư, những người khác cũng đều lại đây chào hỏi hai vị trưởng bối.

Nhìn thấy Hồng Hoa một đầu tóc đỏ, vợ chồng hai người lập tức nhìn thoáng qua Dư Tô, phảng phất như đang hỏi nàng đã kết giao bạn xấu gì?

Cũng may còn có Bạch Thiên, Hồ Miêu và Đường Cổ.

Ba người này...ít nhất mặt ngoài nhìn như bình thường.

Tuy rằng trên thực tế, bọn họ so với Vương Đại Long và Hồng Hoa đáng sợ hơn nhiều.

Bạch Thiên cười tủm tỉm kêu một tiếng "Dì". Mẹ Dư Tô vừa đánh giá hắn vừa cười hỏi hắn bao nhiêu tuổi, biết được hắn nhỏ hơn Dư Tô, tiếc nuối thở dài.

Dư Tô: “……”

Đường Cổ thậm chí còn chuẩn bị quà gặp mặt. Mẹ Dư Tô là một cái vòng ngọc. Cha Dư Tô là một bộ trà cụ.

Hai thứ này vừa thấy liền không phải vật tầm thường. Dư Tô không biết hắn chuẩn bị khi nào. Hai vợ chồng tuy rằng không hiểu đồ cổ ngọc khí, nhưng cũng biết đồ vật này không rẻ, đều vội vàng cự tuyệt.

Chờ mọi người rời đi, chỉ còn Dư Tô cùng cha mẹ lưu lại trong phòng. Mẹ Dư Tô liền kéo tay nàng nhắc mãi:

“Đại Bảo tuổi cũng không còn nhỏ, nếu có bạn trai thì đừng gạt mẹ…Sao? Chưa có? Vậy mẹ thấy thanh niên hồi nãy khá tốt. Tên Đường Cổ thì phải? Lúc nói chuyện luôn cười tủm tỉm, vừa nhìn liền thấy là người tốt. Còn cậu trai kêu Bạch Thiên kia, tuy rằng nhỏ tuổi hơn, nhưng nếu hắn không chê, thì con cũng đừng……”

Dư Tô nói thầm trong lòng. Ngài thật đúng là biết nhìn người, vừa nhìn liền coi trọng hai biếи ŧɦái.

○●○○●○~TK-WATTPAD~●○●○○●

Hơn 6h chiều, Phong Đình tan tầm trở về, mua chút trái cây lại đây chào hỏi.

Dư Tô đứng đằng sau, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn hắn bị mẹ mình nhiệt tình kéo vào phòng, bị nhấn ngồi xuống sô pha, bắt đầu tra hộ khẩu.

Nàng đau đầu thở dài. Từ nãy tới giờ, cứ nam nhân hai mươi mấy tuổi còn độc thân đều gặp kết cục như vầy……Thật thảm!

Trải qua nửa giờ trò chuyện, vẻ tươi cười trên mặt mẹ Dư Tô càng nói lên rằng: Đường Cổ và Bạch Thiên là ai? Đã quên mất.

Dư Tô nhịn không được nhắc nhở:

“Mẹ! Người ta còn có việc, đừng hỏi ngắn hỏi dài nữa, để người ta đi đi.”

Phong Đình ngồi trên sô pha, cười tủm tỉm nói:

“Không sao, hôm nay không bận việc gì.”

“……” Ok, ngài vui là được!

Mẹ Dư Tô lập tức liền chỉ huy con gái và chồng mình ra ngoài mua nguyên liệu, một hai giữ Phong Đình ở lại ăn cơm tối.

Dư Tô đỡ trán, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười cùng cha mình ra cửa.

Mặc kệ thế nào, thật lâu không cùng cha mẹ đoàn tụ. Bây giờ nhìn thấy hai người họ, nàng vẫn phi thường vui vẻ.

Đang đi nửa đường, di động của Dư Tô vang lên.

Nhìn đến số điện thoại biểu hiện trên màn hình, Dư Tô nhíu mày, liếc mắt sang cha mình một cái, nhích xa ra vài bước, mới ấn tiếp nhận:

“Tào Linh?”

“Là tôi.” Trong điện thoại truyền đến thanh âm của Tào Linh, tựa hồ cố tình đè thấp giọng:

“Tổ chức sẽ không giúp Quách Miểu và Lưu Hạnh. Nhưng các người phải cẩn thận, hai người này rất âm hiểm.”

Dư Tô sửng sốt, hỏi:

“Vì sao lại nói cho tôi biết chuyện này?”

“Bọn họ không phải người địa phương. Để trả thù, hiện tại mới vừa chạy đến đây. Nếu tôi nghe được thêm thông tin gì, sẽ nhắn tin báo. Nhớ kỹ, tin nhắn có ký hiệu hai chữ x-c, mới là do tôi nhắn.”

Dư Tô còn chưa kịp nói thêm câu nào, đầu bên kia điện thoại liền truyền đến tiếng "Bíp bíp bíp...!"Trò Chơi Tử Vong - Chap 126