Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 107




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chap 107

Số 9 cười, chậm rì nói:

“Đương nhiên, chúng tôi sẽ cố hết sức. Vậy Tiền tiên sinh nhớ lại xem, trong sổ nhật ký của con gái ông có nhắc tới quá trình làm các nhiệm vụ khác không?”

“Cái này cùng trừ ma có quan hệ gì?” Tiền tiên sinh nghi ngờ hỏi.

“Quan hệ rất lớn.” Số 9 trợn mắt nói dối:

“Những nhiệm vụ Tiền Như Trân làm trước khi chết vô cùng có khả năng là thuật pháp đã trợ giúp cô bé biến thành oan hồn. Chúng tôi phải biết cô bé đã làm những gì, mới có thể giải quyết dứt điểm. Nếu không, thật không dám bảo đảm, sau khi trừ ma xong, qua một thời gian, oan hồn có quay trở lại hay không...”

Tiền tiên sinh suy nghĩ một lát, mới đáp:

“Tôi cũng không nhớ rõ. Nội dung nhật ký quá nhiều. Chỉ nhớ mới đầu là các thử thách linh tinh như khuya khoắt mở phim kinh dị xem gì đó, càng về sau càng quá quắt, như dùng dao rạch trên da thịt hình một con Lam Kình, leo lên mái nhà đi một vòng. Đúng rồi, còn có chút nhiệm vụ kỳ quái.”

“Nhiệm vụ gì?” Số 4 lập tức hỏi.

Tiền tiên sinh trầm ngâm trong chốc lát, trả lời:

“Một nhiệm vụ là liên tục 10 ngày, cứ nửa đêm vào buồng vệ sinh, nhìn chính mình trong gương lặp lại câu: "Tử vong là giải thoát" đủ 100 lần.”

Cái này có điểm tương tự với nhiệm vụ Số 10 làm trước đó, chẳng qua câu chú ngữ khác nhau.

Các người chơi truy vấn một hồi, nhưng Tiền tiên sinh không cung cấp thêm tin tức nào khác.

Điện thoại cúp. Quản gia tiếp nhận di động liền đi ra ngoài. Số 9 đi theo ra, khóa cửa, quay lại nói với mọi người:

“Bối cảnh nhiệm vụ lần này đến đây xem như hoàn toàn rõ ràng. Kế tiếp nên làm thế nào, trong lòng mọi người đại khái đã có phương hướng hành động rồi đi?”

“Đầu tiên, không cần tìm manh mối nữa.” Số 1 mở miệng:

“Hẳn là không còn manh mối nào có thể trợ giúp chúng ta hoàn thành tràng nhiệm vụ này, chỉ có thể chờ đến tối, căn cứ vào nhiệm vụ đêm nay hành động.”

Số 10 nói: “Tôi đoán chúng ta cần giúp đỡ oan hồn giải quyết đôi cẩu nam nữ kia mới có thể hoàn thành nhiệm vụ chính.”

“Vấn đề hiện tại là, nam nữ chủ nhân tối nay sẽ không trở về.” Dư Tô lên tiếng:

“Đây là APP thiết lập, chỉ sợ rất khó dụ bọn họ về đây.”

“Nói cách khác…chúng ta còn phải ở chỗ này vượt qua một đêm nguy hiểm, ngày mai mới chính thức hành động, nhắm vào nam nữ chủ nhân?” Sắc mặt của Số 3 cực kỳ xấu, rốt cuộc đêm qua đã sợ tới mức mất ngủ, hôm nay còn muốn tới một lần.

Số 2 vỗ vai hắn, an ủi:

“Không sao, đêm nay cẩn thận chút. Ngày mai đôi nam nữ kia khẳng định phải trở về, chờ đến lúc đó thì tốt rồi.”

Thật sự sẽ tốt sao?

Ai cũng không dám khẳng định. Nhưng lời này đối với người mới có tác dụng trấn an cực tốt. Số 3 nghe hắn nói vậy, liền hỏi:

“Quy trình nhiệm vụ luôn là như vậy sao? Trước tìm ra nguyên nhân sự việc, sau giúp đỡ ma quỷ gϊếŧ chết kẻ thù, liền tính hoàn thành?”

“Ừ…cũng gần giống.” Số 2 hàm hồ đáp một câu, không nói tỉ mỉ.

Lúc này nếu kỹ càng tỉ mỉ nói với hắn, đối với hắn không hề có lợi, ngược lại chỉ làm hại người mới càng thêm thấp thỏm lo âu.

Dư Tô nghĩ thầm. Số 2 quả thực là một tiền bối không tồi, ít nhất thái độ đối đãi người mới rất tốt.

Bối cảnh nhiệm vụ lần này đã phi thường rõ ràng. Các người chơi không cần tiếp tục phí thời gian chạy Đông chạy Tây. Bàn bạc xong, từng người liền về phòng mình nghỉ ngơi, chờ đợi ban đêm tiến đến.

○●○TK-WATTPAD○●○

Dư Tô cùng Ngô Nhã đều ngủ bù một giấc ngắn, buổi chiều ở trong phòng hàn huyên một lát, thực mau liền đến 8h00 tối.

Tuy rằng 2 người tán gẫu rất vui vẻ, Dư Tô cũng nói cho Ngô Nhã biết mình có gia nhập một tổ chức, nhưng tạm thời không mời đối phương gia nhập.

Nàng còn phải suy xét, mới một thời gian ngắn ngủi ở chung vẫn chưa đủ để nhìn ra Ngô Nhã có là người chơi đủ tư cách theo tâm ý của nàng hay không. Cho nên, Dư Tô thực trông đợi nhìn thấy Ngô Nhã biểu hiện.

Đương nhiên, đối phương cũng không nhất định nhìn trúng tổ chức nho nhỏ của bọn họ. Đây là lựa chọn hai chiều.

●●●TK-WATTPAD○○○

Phòng khách tầng trệt.

Các người chơi đang ăn cơm hộp quản gia gọi giao tới.

Bọn họ không giao lưu nhiều, cơm nước xong xuôi chỉ thương lượng chờ nhiệm vụ đêm nay tuyên bố thì đến phòng khách tập hợp, sau đó ai về phòng người nấy.

Dư Tô trở về lập tức rửa mặt lên giường ngủ. Ngô Nhã cũng muốn ngủ, nhưng lăn qua lộn lại rất nhiều lần, đều không ngủ được.

Nghĩ đến việc thực mau liền phải làm nhiệm vụ tiếp theo, trong lòng Ngô Nhã cực kỳ khẩn trương. Thời gian càng trôi qua càng khẩn trương, vậy sao mà ngủ?

Dư Tô mơ màng nhận thấy Ngô Nhã lại nhẹ trở mình, mở miệng:

“Ngủ không được thì nhắm mắt lại đếm cừu, đừng miên man suy nghĩ. Nhiệm vụ lần này không khó. Ma quỷ không thể tùy tiện gϊếŧ người, chỉ cần lúc làm nhiệm vụ cẩn thận một chút, đừng xằng bậy là được.”

Ngô Nhã “Ừm” một tiếng, lật người, ôm chặt cánh tay Dư Tô, nhẹ nhàng nói:

“Lý Ngũ tỷ thật lợi hại, không biết lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì mà vẫn bình tĩnh như vậy. Khi nào tôi mới có thể giống tỷ đây?”

“Làm qua vài lần nhiệm vụ liền tốt lên.” Dư Tô buồn ngủ mở mắt ra, trong bóng đêm vươn tay vỗ đầu Ngô Nhã:

“Đừng sợ, bây giờ sẽ không có ma quỷ tới. Cho dù tới, còn có tôi ở đây, ngủ đi.”

Ngô Nhã ngủ không được, nhưng nàng biết Dư Tô rất buồn ngủ, liền ngoan ngoãn đáp ứng, một cánh tay ôm Dư Tô, nằm yên trên giường không dám lại trở mình.

Về sau, trong tiếng hít thở vững vàng của Dư Tô, cũng không biết như thế nào đã ngủ.

Nhưng mới vừa nửa mộng nửa tỉnh, hai âm báo di động liền dồn dập vang lên.

Dư Tô xoay người ngồi dậy bật đèn, lấy di động tới nhìn, hiện tại là 2h30 sáng.

【Nhiệm vụ đêm thứ hai: Vào lúc 3h10" sáng, người chơi cần cùng 5 người khác hợp tác hoàn thành 1 lần trò chơi "Come In!" (Quỷ vào cửa). 】

Dư Tô cau mày, nhìn về phía Ngô Nhã. Chưa kịp đặt câu hỏi, Ngô Nhã đã mở miệng trước:

“Lý Ngũ tỷ, nhiệm vụ của tôi là cùng 5 người khác hợp tác hoàn thành 1 lần trò "Come In".”

Dư Tô cười:

“Lúc này chúng ta giống nhau.”

“A, thật tốt quá!” Nhưng biểu tình của Ngô Nhã thoạt nhìn cũng không nhẹ nhàng. Khóe miệng xả ra nụ cười có chút khó coi:

“Bất quá trò này tôi chưa bao giờ nghe qua, còn tỷ?”

Dư Tô nói:

“Trước xuống lầu cùng những người khác tập hợp lại bàn tiếp.”

Trong vòng 2 phút, 9 người chơi toàn bộ đã có mặt tại phòng khách.

Số 4 vừa đến liền hỏi:

“Nhiệm vụ "Come In", còn có ai?”

Số 1 giơ tay. Số 3 giơ tay. Số 9 cũng giơ tay. Cộng với Dư Tô cùng Ngô Nhã, đủ 6 người.

Số 2 trầm giọng nói:

“Nhiệm vụ của tôi là trò "Stay Up" (Thức khuya).”

Số 6 sắc mặt không quá đẹp:

“Của tôi là "Hitori Karukenbo" (Trốn tìm một mình).”

“Tôi là……"The Closet" (Tủ quần áo).” Số 10 càng khóc không ra nước mắt.

Hắn liên tục 2 lần bị phân đến trò chơi đơn lẻ, hơn nữa nhiệm vụ đêm qua đã khiến hắn sởn tóc gáy một phen, làm hắn bây giờ càng sợ hãi hơn những người khác.

Tuy nhiên, ai cũng không có biện pháp từ chối, chỉ có thể căng da đầu tiếp nhận.

“Có ai chưa biết trò "Come In!" tiến hành thế nào không?” Số 4 hỏi.

Ngô Nhã cùng Số 3 cùng giơ tay.

Số 4 gật đầu:

“Tôi cũng đoán là 2 người không biết.”

Người chơi từng trải qua vài lần nhiệm vụ như bọn họ bình thường sau khi thành công thoát ra, nhất định sẽ dành thời gian tìm hiểu các tài liệu về ma quỷ hay sự kiện thần bí. Những trò triệu hồi ma quỷ thế này càng nằm trong danh sách ưu tiên, cần hiểu biết cặn kẽ.

Hắn nhìn những người khác:

“Như vậy, để tôi nói cho 2 người cách tiến hành. Nhớ kỹ, đây chính là chuyện liên quan đến tánh mạng.”

"Come In!" thông thường cần từ 6 đến 10 người tham gia. Nữ giới chiếm càng nhiều càng tốt.

Cách tiến hành: Tìm một gian phòng khuất hướng mặt trời. Sau khi trời tối, tất cả đi vào, đánh số thứ tự từng người, có thể rút thăm quyết định. Trò này cho phép bật đèn, cả trong lẫn ngoài phòng. Nhưng bên ngoài không được có người lui tới.

Mọi người ổn định chỗ ngồi, vây quanh một vòng tròn triệu hồi. Người đầu tiên đứng dậy mở cửa đi ra ngoài, khi bước ra phải đóng cửa lại, đứng yên trước mặt cửa 10 giây, sau đó gõ cửa 3 lần. Bên trong, người số 2 sẽ đi mở cửa cho người số 1 vào. Tiếp theo, người số 2 phải ra ngoài, như cũ tiếp tục, cho đến khi đi hết một vòng.

Mà người lưu tại trong phòng không thể ồn ào, cần ngồi cách cửa ít nhất 5 bước trở lên.

Nghe nói, trong quá trình chơi, có khả năng ở một lần mở cửa cho bạn chơi tiến vào, sẽ nhìn thấy sau lưng người đó có 1 "người" khác đứng. Tại thời điểm này, người đứng ngoài không được quay đầu lại. Người mở cửa không được đóng cửa, cũng tuyệt đối không thể rời xa cánh cửa. Tất cả người đang ngồi cần đồng thời thổi khí hướng ra ngoài, cho đến khi "người" kia biến mất mới thôi.

Số 3 vuốt mồ hôi trên trán, mở miệng:

“Nghe có vẻ dễ dàng, mức độ nguy hiểm tựa hồ không cao……”

Số 9 cười nhẹ, không nói gì.

Dư Tô ngẫm nghĩ, quay đầu nhỏ giọng hỏi Ngô Nhã:

“Cô thấy thế nào?”

Ngô Nhã mím môi, hạ giọng đáp:

“Cảm thấy…trò này kỳ thật rất nguy hiểm. Tuy rằng nghe như con quỷ trong đây không quá lợi hại, chỉ cần mọi người cùng nhau thổi khí là có thể đuổi đi nó. Nhưng tối hôm qua 3 người bọn họ chơi "Đĩa Tiên", mặc dù dựa theo đúng trình tự vẫn không thể tiễn đi Đĩa Tiên, cho nên có khả năng thổi khí căn bản vô dụng.

Còn nữa……phải mọi người cùng nhau thổi khí mới được. Nếu có người cố ý không làm thì sao? Dựa theo tình huống tối qua, chỉ khi 1 người chơi chết, trò chơi mới tự động kết thúc, sợ là sẽ có người cố ý muốn hại người ngoài cửa chết.”

Dư Tô vừa lòng gật đầu:

“Đêm nay biến cố khả năng khá lớn, lát nữa cẩn thận chút.”

Mặt khác, trò "Stay Up!" của Số 2 cùng trò "Hitori Karukenbo" của Số 6 đều yêu cầu dụng cụ, cho nên hiện tại cần bắt đầu chuẩn bị.

○●○TK-WATTPAD●○○

6 người rốt cuộc tìm được căn phòng thích hợp —— ở tận cùng hành lang lầu 1. Đây là nơi khuất hướng mặt trời nhất.

Dựa theo quy tắc trò chơi, trận này không cần tắt đèn. Ánh đèn sáng ngời, mang tới cho các người chơi không ít an ổn tâm lý.

Bọn họ bắt đầu dùng các mảnh giấy nhỏ để rút thăm số thứ tự.

Số 1 dặn dò:

“Mọi người nhớ kỹ quy tắc, cho dù thấy ngoài cửa xuất hiện thứ gì, nhất định phải cùng nhau hướng ra ngoài thổi khí, ngàn vạn lần đừng hoảng loạn chạy tứ tán. Người ngoài cửa cũng đừng sợ, cứ đứng tại chỗ không quay đầu lại!”

Về những khả năng Ngô Nhã đề cập trước đó, lại không có bất luận một ai nhắc tới.

Thời gian dần dần nhích đến 3h10" sáng. Tiếng chuông báo quen thuộc vang lên, nhắc nhở các người chơi, đã đến thời điểm bắt đầu nhiệm vụ.

Dựa theo trình tự rút thăm, người đầu tiên đi ra ngoài là Số 4.

Không thể không nói, vận may của hắn thực tốt. Mấy trò thế này thông thường sẽ không vừa mới bắt đầu liền xuất hiện nguy hiểm, cho nên người thứ nhất đi ra ngoài chính là an toàn nhất.

Phụ trách mở cửa cho Số 4 là Dư Tô. Đồng thời, nàng là người thứ hai ra cửa. Lúc này, vị trí của nàng cũng gần cửa nhất.

Số 4 hít sâu một hơi, nhìn mọi người một cái, liền cất bước ra cửa.

Hắn quay lại, chậm rãi khép kín cửa phòng.

Nhưng vào giờ phút này, cánh cửa vừa “cạch” một tiếng đóng lại, đèn trong phòng đột nhiên tắt ngúm.

Số 3 la một tiếng, có hơi bị dọa tới. Nhưng cũng may hắn còn nhớ kỹ quy tắc, không phát ra âm lượng quá lớn.

Dư Tô ở híp mắt, phát hiện đêm nay cũng giống như đêm qua, cường hóa thị lực không có chút tác dụng.

Toàn bộ gian phòng lâm vào một mảnh  bóng tối nồng đậm, chỉ có phía dưới kẹt cửa chiếu rọi một chút ánh đèn vàng. Đèn bên ngoài vẫn bình thường, chỉ có trong này bị tắt.

“Đừng hoảng hốt.” Số 1 thấp giọng nói.

10 giây lướt qua thật nhanh, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.

Sau 3 tiếng gõ dồn dập, Dư Tô đi tới, nắm lấy tay nắm cửa lành lạnh, nhanh chóng kéo ra cửa phòng.

Ánh sáng bên ngoài giống như bị một vách ngăn vô hình ngăn cản, một chút cũng truyền không vào gian phòng này. Ở cửa phi thường rõ ràng xuất hiện một giới tuyến giữa ánh sáng và bóng tối.

Số 4 đứng ngoài cửa, nhìn một mảnh hắc ám trong phòng, hơi sửng sốt.

Ngay sau đó, hắn rũ xuống mí mắt, cất bước vào phòng.

Sau khi hắn đi vào, Dư Tô lập tức ra ngoài, đem cửa phòng đóng lại. Trong quá trình đóng cửa, nàng cũng thấy được tình hình trong phòng —— Hoàn toàn là một mảnh tối đen như mực, nàng thậm chí nhìn không tới Số 4 vừa mới bước vào ở đâu, càng đừng nói những người khác trong phòng.

Phảng phất như ở đó căn bản không có gian phòng nào, càng như là một khối hình chữ nhật đen nhánh được tô đậm trên tường.

Cửa phòng khép lại, Dư Tô đứng trước cửa, yên lặng đếm số.

Vẻn vẹn từ 1 đến 10, nàng lại cảm giác dài hơn cả một phút.

Rốt cuộc đếm tới số 10, Dư Tô tức khắc duỗi tay gõ vang cửa phòng.

Hình như không xuất hiện bất luận nguy hiểm gì, ít nhất nàng hiện tại đứng chỗ này, hoàn toàn không cảm giác được hơi thở nào khác.

Thoạt nhìn…nàng hẳn sẽ tránh thoát một kiếp.

“Cộc cộc cộc” ba tiếng, cửa phòng bị người từ bên trong kéo ra.

Ánh mắt Dư Tô tự nhiên hướng vào trong nhìn lướt qua, ngay sau đó sửng sốt.

Bây giờ nàng mới biết, vì lý do gì vừa rồi nàng mở cửa, Số 4 ngây ngẩn trong chốc lát mới bước vào ——

Trong gian phòng đen nhánh, rõ ràng cái gì cũng không nhìn thấy mới đúng. Nhưng lúc này, nàng lại thấy được tất cả các người chơi khác, cùng với……vài "người" đứng sau lưng bọn họ.

Đúng vậy, mỗi một người chơi trong phòng, phía sau đều có một con quỷ!

Những con quỷ đó mang biểu tình cực kỳ âm trầm lạnh lẽo. Ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm người phía trước, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có khả năng nhào lên xé xác!

Chuyện gì thế này? Không phải quỷ xuất hiện ngoài cửa sao?!

Dưới chân Dư Tô giống như mọc rễ, một bước cũng không muốn tiến lên —— Sau lưng mỗi người trong phòng đều có quỷ. Như vậy, nàng đi vào, phía sau nàng nhất định cũng có.

Nhưng nàng không thể không đi vào, bởi vì đây là yêu cầu của trò chơi.

Dù sao……Số 4 vừa vào trước đó, không phải vẫn còn hoàn hảo chỗ kia sao?

Nàng rũ xuống mí mắt, bước vào phòng.

Nhập vào hắc ám một khắc, đôi mắt lại lần nữa mất tác dụng. Những con quỷ cùng các người chơi lại cùng nhau biến mất vào bóng tối. Chỉ có Số 9 đi ra cửa, cùng với một khối ánh sáng hình chữ nhật kia là có thể nhìn thấy.

Dư Tô siết chặt nắm tay, nỗ lực không nghĩ tới hình ảnh mà nàng vừa chứng kiến.

Lại nghe thấy trong bóng đêm truyền đến tiếng Số 4:

“Cô thấy được không?”

Dư Tô mở miệng, rồi lại lập tức ngậm miệng. Câu trả lời đã tới cổ họng bị nàng nuốt xuống.

“Nhìn thấy gì?” Số 1 hạ giọng hỏi.

“Không có gì.” Số 4 không nói tiếp.

Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa, tiếp theo đi mở cửa là Số 3.

Số 9 đứng trong khối ánh sáng, nhẹ nhàng “Ô” một tiếng, ngay sau đó cười khẽ bước vào.

Số 3 khẩn trương quay đầu lại nhìn thoáng qua căn phòng, mới cất bước đi ra —— Cho dù cái gì cũng nhìn không tới, nhưng biết nơi đó còn có người, luôn có thể an tâm một chút.

Hắn hít sâu một hơi, đem cửa phòng đóng lại.

Động tác của hắn rất nhanh, bởi vì hắn không muốn ở bên ngoài nhiều hơn 1 giây!

Thầm đếm đến 10 xong, Số 3 lập tức gõ vang cửa phòng.

Hắn biết, người mở cửa tiếp theo là Ngô Nhã. Nhưng hắn vô luận thế nào cũng không ngờ đến, ở thời khắc cửa mở sẽ thấy được Ngô Nhã....

....cùng với một nữ quỷ lưỡi dài treo ở phía sau Ngô Nhã!

Số 3 “A!” một tiếng, theo bản năng lùi về sau. Ngay sau đó mới chú ý, sau lưng những người khác trong phòng…đều có một con quỷ bất đồng!

Có con toàn thân hư thối, có con chỉ còn nửa thân trên, có con nửa bên đầu hãm sâu vào…Nhưng đều không ngoại lệ, biểu tình của chúng cực kỳ âm trầm độc ác, hận không thể lập tức gϊếŧ chết người trước mặt.

Chẳng lẽ…khi nãy lúc hắn ở trong phòng, sau lưng cũng có một thứ như vậy?!

Số 3 muốn quay đầu lại nhìn, cũng may vừa mới trật đầu qua một chút liền kịp thời ngừng lại.

Hắn do dự, cuối cùng căng da đầu bước vào.

Ngô Nhã đã ra ngoài.

Trong phòng một mảnh đen nhánh, cái gì cũng không nhìn thấy. Nhưng tiếng tim đập của số 3 lớn đến độ ngay cả người bên cạnh đều nghe được.

Số 9 thấp giọng hỏi:

“Tất cả đều thấy?”

Số 3 hơi hé miệng, thanh âm bởi vì khẩn trương mà có chút thay đổi:

“Thấy...”

Dư Tô không nói gì. Số 4 cũng không.

Trong bóng tối, Dư Tô vẫn nhìn chằm chằm ánh đèn vàng phía dưới kẹt cửa. Thầm nghĩ, đây là lần khảo nghiệm cuối cùng. Nếu Ngô Nhã có thể thành công vượt qua, nàng sẽ gửi lời mời.

Thực mau, cửa phòng bị gõ vang.

Người cuối cùng chưa đi ra ngoài là Số 1, tự nhiên cũng do hắn phụ trách mở cửa.

Sau 3 tiếng gõ cửa, Số 1 lần mò tiến lên mở ra cửa phòng.

Ngoài cửa, trong một mảnh quang minh, Ngô Nhã lẳng lặng mà đứng, phía sau trống rỗng.

Nhưng biểu tình của Ngô Nhã trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, sợ hãi lan tràn khắp toàn thân, khiến môi đều nhịn không được run rẩy.

Bất quá thực mau, nàng liền cất bước vào phòng.

Dư Tô nhẹ nhõm thở ra một hơi. Cùng lúc đó, Số 1 lại căng thẳng lên.

Hắn quay đầu nhìn một mảnh hắc ám trong phòng, cười khổ nói:

“Chỉ còn lại mình tôi. Nếu sau lưng tôi có quỷ……, mọi người nhất định phải cứu tôi!”

Thanh âm của Số 3 từ trong bóng tối truyền tới:

“Yên tâm!”

Số 1 đương nhiên không có khả năng chỉ như vậy liền yên lòng. Nhưng mặc kệ sợ hãi thế nào, hắn cũng cần thiết làm cho xong.

Hắn gian nan bước ra ngoài cửa, phảng phất như dưới chân nặng ngàn cân.

Các người chơi bên trong kỳ thật hoàn toàn không nhẹ nhàng hơn bao nhiêu.

Cho dù lượt ra cửa của bọn họ đã hoàn thành, nhưng tất cả đều biết, phía sau bọn họ đều có một con quỷ.

Dưới tình huống như vậy, có thể nhẹ nhàng mới là lạ.

Đặc biệt, hiện tại không ai rõ ràng đám quỷ này sẽ dưới tình huống gì công kích bọn họ.

Hành vi, hoặc ngôn ngữ kích phát cấm chế rốt cuộc là gì?

Dư Tô nghĩ tới một khả năng phi thường đáng sợ. Có khi nào...chính là hành động hướng ra ngoài cửa thổi khí...hay không?

Làm như vậy có thể đuổi đi con quỷ sau lưng người chơi bên ngoài, nhưng liệu có thể đồng thời phóng thích đám quỷ bên trong cánh cửa?

Nếu thế…trừ bỏ Số 1, năm người trong phòng đều gặp phải nguy hiểm cực độ.

Đáng sợ nhất chính là, có thể nghĩ đến khả năng này, tuyệt đối không chỉ có một mình Dư Tô.

Một khi nghĩ tới loại khả năng này, người trong phòng vì giữ lấy tánh mạng của mình, tuyệt đối sẽ không hướng ra ngoài cửa thổi khí!

Cho nên…Số 1 còn không biết tình huống sau cánh cửa như thế nào, chỉ sợ đêm nay lành ít dữ nhiều.

“Cộc cộc cộc” ba tiếng, sau 10 giây ngắn ngủi dồn dập vang lên.

Phụ trách mở cửa cho Số 1 là người thứ nhất ra ngoài - Số 4.

Nhưng trong phòng chậm chạp không nghe thấy tiếng bước chân của Số 4. Ước chừng mười mấy giây sau, hắn ở trong bóng đêm hỏi:

“Muốn mở không?”

Số 3 đáp:

“Đương nhiên! Đây không phải yêu cầu của trò chơi sao?!”

Những người khác đều không lên tiếng, trong phòng yên tĩnh giống như mọi người đều không tồn tại.

Mà ngoài cửa lúc này truyền đến thanh âm nôn nóng của Số 1:

“Mau mở cửa! Số 4, cầu xin anh!”

Cuối cùng, tiếng bước chân của Số 4 vang lên. Thực mau, cửa phòng bị hắn mở ra.

Ở thời điểm cửa phòng bị kéo ra một khắc, các người chơi đều thấy được ngoài cửa, sau lưng Số 1 có một con quỷ.

Chính xác hơn là một bóng đen, không có hình thù cụ thể, chỉ giống như bóng người đứng sau lưng Số 1.

Mà ánh đèn ngoài cửa bỗng nhiên cũng hoàn toàn biến mất.

Toàn bộ thế giới phảng phất như vào giờ phút này mất đi quang minh.Trò Chơi Tử Vong - Chap 107