Trò Chơi Tử Vong (Game Of Death)

Chương 106




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trò Chơi Tử Vong - Chap 106

“Tiền tiên sinh đã nói...” Số 1 mở miệng:

“Cảnh sát điều tra qua lịch sử truy cập của cô bé, xác nhận không có bất luận điểm kỳ lạ nào. Cho dù khởi động được máy tính cũng vô dụng, hà tất lãng phí thời gian.”

Số 6 liếc Số 1: “Không thử sao biết vô dụng? Cũng đâu phải kêu anh ra tiền mua linh kiện.”

Hắn nói xong liền đứng lên, trao đổi vài câu với quản gia đang chờ bên ngoài.

Quản gia không tự đi mua, mà gọi điện thoại đặt hàng, báo cho mọi người đại khái nửa tiếng sau sẽ có hàng giao tới.

Các người chơi tiếp tục tìm kiếm manh mối trong phòng bé gái. Số 2 quét mắt qua các nơi một vòng:

“Mọi người có phát hiện, căn phòng này so với phòng bé trai bên kia kém hơn nhiều hay không? Đồ chơi ít. Trang trí cũng đơn giản.”

Mặc dù diện tích lớn, trang hoàng theo phong cách nữ tính. Toàn bộ phòng thoạt nhìn như phòng ngủ của công chúa. Nhưng trang trí cùng đồ chơi bên này đích xác so với phòng bé trai ít hơn rất nhiều.

Thêm nữa, đồ đạc trong phòng đều hơi cũ.

Số 9 quay đầu, hướng về phía cửa kêu một tiếng "quản gia". Quản gia dè dặt ló đầu vào hỏi:

“Đại sư cần gì sao?”

Số 4 mở miệng: “Vì sao phòng của đại tiểu thư lại ít đồ hơn phòng của tiểu thiếu gia bên kia?”

Quản gia cười đáp:

“Tất nhiên vì tiểu thư không thích, đã 13 tuổi, sao có thể giống trẻ con đòi một đống lớn đồ chơi được?”

Số 4 nhìn những người khác:

“Cách giải thích này hình như không có vấn đề.”

Số 9 nâng tay nhéo ấn đường, hỏi:

“Đại tiểu thư ở nhà có phải không được cưng chiều hay không?”

“Chuyện này……” Quản gia hồi tưởng một lát, lắc đầu:

“Tôi nhìn không ra. Ngày thường lão gia ít khi ở nhà. Đại tiểu thư thì đi học. Nhưng lúc tiểu thư ở nhà, phu nhân đối đãi với tiểu thư rất tốt.”

Thời gian ở nhà không nhiều, được đối đãi tốt, nhưng sau khi chết lại tìm tới cha mẹ mình, mà không phải người nào khác.

Cho nên vấn đề nhất định nằm trên người bọn họ. Chẳng qua quản gia không biết nhiều mà thôi.

Từ trong miệng quản gia khó mà hỏi ra manh mối hữu dụng, các người chơi liền tiếp tục vùi đầu tìm kiếm.

Gian phòng này ngày hôm qua Dư Tô đã tìm một lần, hiện tại đương nhiên không phát hiện gì khác, thực mau liền đi ra, đến chỗ tiếp theo.

Sau khi tìm thêm 2 phòng nữa, linh kiện máy tính đã được giao tới.

Số 6 biết sửa máy tính, chuyện này liền giao cho hắn làm.

Đổi một con chip không tốn bao nhiêu thời gian. Người chơi khác còn chưa tìm hết một gian phòng. Số 6 đã sửa xong, còn khởi động máy, gọi mọi người đi qua.

9 người cùng vây quanh trước máy tính.

Trên màn hình chính là một ít phần mềm cơ bản. Số 6 nhấp mở phần mềm chat, thấy tài khoản Tiền Như Trân lưu lại, nhưng không cách nào đăng nhập.

Bởi vì cách quá lâu không đăng nhập, chức năng “nhớ mật khẩu” đã mất hiệu lực, muốn vào phải nhập lại mật khẩu.

Bọn họ hỏi quản gia, thử nhập ngày sinh nhật của Tiền Như Trân, tên viết tắt, v.v..., nhưng tất cả đều báo sai mật khẩu.

Dư Tô ngẫm nghĩ, đề nghị:

“Đăng ký một tài khoản khác, vào tìm thử xem có thể thấy tài khoản của cô bé hay không?”

Vẫn có nhiều người để chế độ công khai tài khoản xã hội với tất cả người dùng.

Số 6 liền ấn theo lời nàng nói làm, lúc tìm kiếm tài khoản "Tiền Như Trân", đầu tiên nhìn thấy chính là hình đại diện cùng nick name của cô bé.

Nick name là “Như Trân Tựa Bảo”. Nhìn đến cái tên này, trong nháy mắt, Dư Tô liền nhớ tới câu Tiền tiên sinh nói —— Đây là tên mẹ cô bé đặt, "Trân" trong trân bảo, ý là xem cô bé như bảo bối trân quý nhất.

Cho nên, cô bé dùng nick name này, là vì nguyên nhân trên sao?

Số 4 chỉ vào hình đại diện:

“Tấm hình này là hình chụp chung, nhanh phóng to lên xem.”

Nhấp mở phần tư liệu, lại nhấp vào hình đại diện, một tấm ảnh khổ vuông nhanh chóng được phóng to trên màn hình.

Mà các người chơi vừa nhìn đến tấm hình này, đều sửng sốt ——

Tiền Như Trân đang ở cùng một người. Trong ảnh, cô bé thoạt nhìn so với hiện tại nhỏ hơn một chút, hai tay vòng từ phía sau ôm lấy cổ một nữ nhân, đầu sát bên đầu. Nữ nhân kia ngồi trên ghế, tươi cười phi thường xán lạn.

Tuy nhiên, nữ nhân này không phải người trong bức ảnh cưới treo ở phòng ngủ chính.

Không chỉ tuổi tác lớn hơn, mà khí chất còn không được như nữ chủ nhân trong ảnh cưới, bộ dạng cũng không xinh đẹp. Thậm chí quần áo trang điểm, tất cả đều thực bình thường.

Nhưng bối cảnh của bức ảnh…lại ở tại phòng khách của biệt thự.

“Tấm ảnh này……” Số 4 quay đầu, hướng ra ngoài cửa kêu to:

“Quản gia, mau vào đây!”

Quản gia ló đầu vào, căng thẳng hỏi:

“Chuyện...chuyện gì?”

“Tiến vào, ban ngày ban mặt, sợ cái rắm!” Giọng nói Số 4 ẩn chứa phẫn nộ, chỉ vào máy tính, trừng mắt nhìn quản gia hỏi:

“Nữ nhân trong ảnh là ai? Nhìn dáng vẻ, bà ấy mới là mẹ của Tiền Như Trân. Chuyện quan trọng như vậy vì sao không nói cho chúng tôi biết?!”

Quản gia ở cửa ngẩn ngơ, quên cả sợ, chạy nhanh vào nhìn ảnh chụp trên màn hình, so với các người chơi còn kinh ngạc hơn:

“Đây...là ai? Tôi trước nay chưa từng thấy qua!”

“Chưa từng thấy qua?” Số 1 hỏi:

“Tính như trước nay chưa thấy qua, chẳng lẽ ông không biết, mẹ ruột của Tiền Như Trân không phải vị phu nhân hiện tại sao?”

Quản gia lắc đầu:

“Tôi thật không biết...Có lẽ không phải đâu, chắc là thân thích nào đó?”

“Ông cảm thấy cô bé sẽ dùng tấm ảnh chụp chung với một "thân thích nào đó" đặt làm hình đại diện?” Số 6 hỏi.

"..." Quản gia nhất thời nghẹn lời:

“Tôi đây lập tức gọi điện thoại cho lão gia xác nhận!”

“Gọi đi, để chúng tôi tự hỏi.” Số 9 nói.

Quản gia gật đầu, lấy ra di động, gọi vào số của nam chủ nhân, sau đó đưa điện thoại cho Số 3 đứng cách gần nhất.

Số 3 nhìn những người khác một vòng, chuyển cho Số 9.

Số 9 câu lên khóe miệng, tiếp nhận di động, mở loa ngoài.

Điện thoại đã chuyển thông. Thanh âm của Tiền tiên sinh từ đầu bên kia truyền tới, Số 9 mở miệng liền hỏi:

“Tiền tiên sinh, con gái lớn của ông là do vợ trước sinh đúng không?”

Tiền tiên sinh “A!” một tiếng, đáp:

“...Đúng vậy, đại sư làm sao mà biết?”

“Ông còn không biết xấu hổ hỏi chúng tôi làm sao mà biết?” Số 6 hừ lạnh, nhìn chằm chằm di động lạnh lùng nói:

“Ông mời chúng tôi tới trừ tà, lại giấu chúng tôi chuyện quan trọng như vậy?”

Dư Tô không chút nghi ngờ, nếu người còn ở nơi này, Số 6 rất có khả năng vung qua một đấm.

Bên kia điện thoại im lặng một lát, sau đó lại truyền đến thanh âm:

“Chuyện này cùng chuyện ma quỷ trong biệt thự có quan hệ gì sao? Tôi cho rằng nó cũng không quan trọng……”

“Không quan trọng? Không quan trọng ông giấu gắt gao thế làm gì?” Số 4 tiến lên quát.

“Thật sự xin lỗi……Kỳ thật không phải tôi cố ý giấu các vị.” Tiền tiên sinh nói:

“Mẹ ruột của Tiểu Trân năm ngoái đã qua đời. Để tránh làm Tiểu Trân đau buồn, tôi liền dặn tất cả mọi người trong biệt thự không được nhắc đến mẹ Tiểu Trân nữa. Nhưng lúc đó người hầu đều đã quen trong nhà có một nữ chủ nhân, luôn lỡ miệng nhắc tới. Cho nên tôi liền đổi tất cả người hầu, thu hồi toàn bộ đồ vật mẹ Tiểu Trân để lại, đưa tới một căn nhà khác. Dần dà, ngay cả tôi cũng thường xuyên không nhớ tới việc này, cho nên mới……”

Số 9 cắt lời: “Chuyện này không quan trọng. Hiện tại mong ông đúng sự thật nói cho chúng tôi biết. Tiền phu nhân bây giờ có phải là tiểu tam thượng vị không?”

Đầu bên kia điện thoại lâm vào trầm mặc thật lâu.

Ở thời điểm các người chơi nhịn không được muốn lên tiếng thúc giục, bên kia truyền đến thanh âm phẫn nộ của Tiền tiên sinh:

“Các vị, tôi thỉnh các vị tới là để trừ tà. Có một số việc, các vị không cần phải biết. Tôi chỉ hỏi duy nhất một câu, con ma này các vị rốt cuộc đuổi được hay không? Nếu không được, tôi lại mời người khác.

Giữa tôi và các vị là quan hệ chủ thuê và người được thuê. Tôi có đối đãi tốt với các vị, là bởi vì tôn kính ngành nghề của các vị, chứ không phải vì tôi mềm yếu dễ khi dễ. Người bỏ tiền chính là tôi. Các vị tới làm việc lấy thù lao. Chúng ta không ai nợ ai, cũng không ai cầu ai. Hiện tại các vị bày ra thái độ như vậy. Xin thứ lỗi, tôi không thể tiếp tục chịu đựng!”

Số 9 nhếch lên khóe môi:

“Xem ra, đúng thật là tiểu tam thượng vị.”

“Đừng có nhục nhã Lâm Lâm!” Tiền tiên sinh đột nhiên rống lớn một câu.

Từ trong điện thoại không ngừng truyền đến tiếng hít thở nặng nề. Một lát sau, ông ta dần bình tĩnh xuống. Tuy nhiên, trong giọng nói vẫn hàm chứa tức giận:

“Không thể trách Lâm Lâm, muốn trách thì trách mẹ của Tiểu Trân không thể sinh nở, không biết trang điểm sửa soạn. Ngày thường tôi phải xã giao nhiều, khó tránh khỏi cần dẫn theo phu nhân cùng nhau tham gia. Các vị không biết đâu, hễ mang mẹ Tiểu Trân ra ngoài, tôi liền bị bao nhiêu người trong tối ngoài sáng cười nhạo!

Lâm Lâm thì khác, trẻ trung xinh đẹp, hào phóng khéo léo, ôn nhu lương thiện……”

“Đừng khen nữa! Chậc, lương thiện?” Số 4 cắt lời:

“Hèn gì các người bị ma quỷ quấn lấy, xứng đáng!”

Khó trách chuyện Tiền Như Trân không phải con ruột của Tiền phu nhân hiện tại ngay cả quản gia cũng không biết, bởi vì đây là chuyện gièm pha không thể nhắc tới.

Nɠɵạı ŧìиɦ, tiểu tam thượng vị, nói ra ngoài đích xác khó nghe.

Dư Tô hỏi:

“Khi nãy ông nói vợ trước không thể sinh nở là sao? Còn nữa, bà ấy rốt cuộc chết thế nào? Hai người đã ly hôn chưa? Tiểu tam lại là khi nào gả cho ông?”

Vợ trước mới qua đời năm ngoái, mà con trai của tiểu tam bây giờ đã 2 tuổi.

“Các người thật quá đáng!” Tiền tiên sinh không trả lời Dư Tô, bừng bừng lửa giận quát:

“Quản gia, quản gia!”

Quản gia chạy nhanh tiến lên:

“Lão gia.”

Tiền tiên sinh giận dữ hét:

“Đuổi bọn họ ra ngoài, không cần bọn họ trừ tà nữa! Đại sư cái gì, một đám phóng viên nhiều chuyện thì có!”

Quản gia không thể cãi lời liếc mắt nhìn mọi người, duỗi tay muốn lấy lại di động trong tay Số 9:

“Chư vị đại sư, thật xin lỗi, chỉ sợ các vị cần phải……”

“Nếu chúng tôi rời đi, tối nay hai vị chủ nhân hẳn phải chết một người.” Số 9 chậm rì đưa điện thoại di động đến bên môi, đối với đầu bên kia cười khẽ một tiếng:

“Tiền tiên sinh, đuổi đi hết những người tinh thông về ma quỷ, chỉ sợ không phải lựa chọn đúng đắn đâu.”

Cách di động, Dư Tô còn nghe được tiếng nghiến răng của Tiền tiên sinh:

“Các người đang uy hiếp tôi?”

“Không phải uy hiếp,” Số 9 chỉnh lại: “Là nhắc nhở.”

Dư Tô tiếp lời:

“Tiền tiên sinh, sở dĩ chúng tôi muốn hiểu biết tình huống là để đúng bệnh hốt thuốc. Nếu ông không chịu phối hợp, oán khí của con ma này vĩnh viễn vô pháp tiêu trừ, ngược lại theo thời gian trôi qua càng ngày càng nặng. Không bao lâu, nó sẽ chân chính trưởng thành. Đến lúc đó, thần tiên cũng không cứu được các người.

Ông vẫn muốn giải quyết chuyện này, thì nên nói ra hết thảy mọi sự tình từ đầu tới cuối cho chúng tôi biết. Đây là chuyện nhà của các người, chúng tôi có thể bảo đảm, tuyệt đối sẽ không ra ngoài nói hươu nói vượn.”

“Làm gì nói giống chúng ta cầu xin muốn giúp hắn vậy.” Số 6 lạnh giọng:

“Thôi, chúng ta tốt nhất nên chạy nhanh đi, dù sao người ta đã mở miệng đuổi. Chờ đến khi bọn họ chết sạch, chúng ta quay lại nhận cầu siêu cũng không muộn.”

Kẻ đánh người xoa, đầu bên kia điện thoại trầm mặc vài phút, rốt cuộc có phản ứng:

“Được rồi, tôi sẽ nói cho các người. Nhưng các người cần thiết bảo đảm, mặc kệ thế nào, đều phải đuổi đi con ma này cho tôi!”

“Ok, chúng tôi đương nhiên có thể bảo đảm.” Dư Tô lập tức trả lời.

Dù sao chờ xong nhiệm vụ, bọn họ liền đi, chẳng lẽ NPC còn có thể đi tìm bọn họ?

Tiền tiên sinh tựa hồ đang sắp xếp lại câu từ, nửa phút sau mới mở miệng.

Ông ta trước kia xuất thân không tốt lắm, sinh ra ở gia đình làm nông. Lên đại học, điều kiện sinh hoạt mới cải thiện một chút, nhưng cũng chỉ tiến lên được gia đình công nhân lao động bình thường.

Cho đến khi kết hôn với vợ trước, hai người bắt đầu thương lượng cùng nhau gầy dựng sự nghiệp. Vốn liếng lấy từ tiền của vợ trước —— Cha mẹ vợ ông ta đều chết trong một trận tai nạn xe cộ, để lại tiền bồi thường cùng đất đai nhà cửa, vợ trước dùng tất cả cho ông ta lập nghiệp.

Ông ta cũng coi như có bản lĩnh, ngắn ngủi mấy năm liền gầy dựng nên một mảnh tiểu thiên địa. Sinh hoạt của hai vợ chồng càng ngày càng tốt. Về sau vợ trước mang thai, vì làm lụng mệt nhọc quá độ, thiếu chút nữa không giữ được thai nhi.

Tiền Như Trân là sinh non. Sau khi sinh, bác sĩ chẩn đoán thân thể của vợ trước không còn tốt nữa, về sau chỉ sợ rất khó sinh sản.

Quả nhiên, mãi cho đến khi Tiền Như Trân mười tuổi, vợ trước đã mang thai qua 3 lần, dù cẩn thận thế nào, vẫn đều sinh non. Hậu quả là đáy huyệŧ bị tổn hại, không thể không làm theo đề nghị của bác sĩ, tiến hành trường kỳ tránh thai.

Nhưng cha mẹ của Tiền tiên sinh là loại người tư tưởng phi thường lạc hậu, mấy năm nay đều không đình chỉ việc than thở bên tai ông ta, muốn có đứa cháu trai nối dõi tông đường.

Từ đầu, ông ta còn cực lực phản đối, trước sau đứng về phía vợ. Nhưng thời gian trôi qua, ông ta càng ngày càng giàu có, trong lòng bắt đầu sinh ra ý niệm muốn có đứa con trai thừa kế gia sản.

Bởi vì cảm thấy thực xin lỗi vợ mình, ông ta không dám thật sự làm ra chuyện gì. Một ngày nọ, mẹ ông ta đưa ra ý kiến, có thể tìm một người mang thai hộ, sinh con trai xong thì ôm về nuôi, cho nhà gái một số tiền rồi đuổi đi là được.

Ông ta lúc ấy liền cự tuyệt, nhưng từ đó trong lòng không biết thế nào luôn nhớ tới chuyện này.

Lúc sau, ở một chuyến công tác, ông ta gặp được phu nhân hiện tại.

Đối phương mỹ lệ hào phóng, tự tin bất phàm, hơn nữa rất có cảm tình với ông ta, còn đơn độc mời ông ta ra ngoài ăn rất nhiều lần, nói là muốn làm bạn. Nhưng là nam nhân, sao có thể không hiểu ý tứ trong đó?

Lại có một lần, đối phương gọi điện cho ông ta, nói mình phát sốt, cô đơn ở nhà rất khó chịu. Ông ta do dự trong chốc lát, trong đầu lại nhảy ra đề nghị trước đó của mẹ mình.

Lúc ấy ông ta nghĩ, một nữ nhân mỹ lệ lại thông minh như vậy, gien đương nhiên tốt, nếu có thể cùng nhau tạo ra một đứa con trai, nhất định là vừa soái vừa thông minh. Chờ sinh con xong, cho đối phương một số tiền bồi thường, quay đầu trấn an vợ cả cũng không muộn.

Không ngờ, sau khi đối phương mang thai, một lần ông ta dẫn đối phương ra ngoài ăn, vừa lúc bị con gái Tiền Như Trân bắt gặp.

Đứa nhỏ này lúc ấy mới 11 tuổi, tâm tư lại rất kín đáo, không đi qua giáp mặt với bọn họ, mà lén theo phía sau, cầm di động chụp ảnh, về nhà liền đem chứng cứ đưa cho mẹ mình, kêu mẹ mau ly hôn. Hơn nữa còn nói, khi ly hôn, bên phạm sai phải bồi thường thật nhiều tiền, khuyên mẹ mình gặp luật sư soạn một tờ đơn ly hôn, lấy đi hai phần ba tài sản.

Mẹ Tiền Như Trân lúc ấy bị đả kích cực lớn, thậm chí muốn tìm đến cái chết, cũng là Tiền Như Trân nói: “Cho dù là vì con, mẹ cũng phải sống thật tốt”, mới ngăn cản bà ấy tự sát.

Nghe đến đó, Dư Tô không khỏi vì cô bé thông minh này thở dài.

Nhưng lúc sau, mẹ của Tiền Như Chân vẫn chết.

Vốn dĩ bà ấy đang chuẩn bị thủ tục ly hôn, nhưng thu thập chứng cứ cùng vấn đề phân chia tài sản cần mất một ít thời gian. Mà bụng của tiểu tam đã gần 8 tháng.

Một ngày nọ, bà ấy ra ngoài gặp luật sư bàn về việc đệ đơn ly hôn, có thể là do tinh thần suy sụp quá mức nghiêm trọng, lái xe dẫm chân ga chạy một mạch ra ngoài, đụng vào cột điện ven đường, trực tiếp tử vong.

Tiền Như Trân lúc ấy vốn dĩ muốn đi cùng, nhưng mẹ cô bé cảm thấy những việc này không nên để con nít tham dự, liền cự tuyệt, không nghĩ tới xảy sự việc như vậy.

Tiền Như Trân vẫn luôn phi thường hối hận, viết trong nhật ký rằng: “Nếu tôi kiên trì đi cùng mẹ thì tốt rồi. Có tôi ở trên xe, mẹ nhất định sẽ lái xe rất cẩn thận. Như vậy, mẹ sẽ không phải chết…”

Nghe tới nhật ký, Dư Tô liền hỏi:

“Ở trong phòng cô bé không tìm thấy nhật ký, là ông lấy đi sao?”

Tiền tiên sinh trầm mặc một chút, trả lời:

“Đúng vậy.”

Sau khi mẹ ruột chết, một cô bé vốn dĩ tính cách hoạt bát rộng rãi thực mau mắc bệnh trầm cảm, trở nên cực kỳ hướng nội, cơ hồ không cùng ai giao tiếp.

Về sau, nhờ bác sĩ tâm lý trị liệu, cô bé đã chuyển biến tốt hơn. Nam chủ nhân lựa chọn lúc này kết hôn với tiểu tam đã sinh nở xong.

Cha mẹ của Tiền tiên sinh đối với con dâu mới phi thường vừa lòng. Đương nhiên, đây cũng quy về công sinh được một đứa cháu trai kháu khỉnh. Ngay cả Tiền tiên sinh cũng nhịn không được mong chờ đứa nhỏ này trưởng thành, bồi dưỡng hắn tiếp nhận công ty gì đó, hoàn toàn xem nhẹ mình còn có một đứa con gái lớn.

Lúc sau có một lần, hắn vừa về đến nhà, liền nghe trên lầu truyền đến tiếng khóc la của vợ mới. Ông ta chạy lên lầu mới biết, Tiền Như Trân thừa dịp bảo mẫu cùng mẹ kế đều không ở trong phòng, hạ thủ với một đứa bé sơ sinh —— Cô bé dùng sức bóp cổ, muốn gϊếŧ em trai mình!

Từ đó, ông ta đối với đứa con gái này, rốt cuộc yêu thương không nổi.

Thời gian kế tiếp, Tiền Như Trân còn tự đâm kim vào người, dùng những thứ sắc nhọn rạch qua da thịt, rồi nói cho ông ta là do mẹ kế làm.

Ông ta đương nhiên không có khả năng tin tưởng những lời nói dối ấu trĩ đó. Phu nhân của ông ta cũng chưa từng giải thích, vẫn luôn yên lặng thừa nhận.

Lúc sau, Tiền tiên sinh dứt khoát đăng ký cho con gái ở nội trú trong trường, chỉ có 2 ngày cuối tuần mới được về nhà. Cô bé cũng dần dần thay đổi, bắt đầu kêu tiểu tam là mẹ.

Mãi cho đến khi con gái chết, Tiền tiên sinh mới từ trong nhật ký biết được, trước nay cô bé chưa hề thương tổn qua em trai, đều là do phu nhân “mỹ lệ thiện lương” của ông ta cố ý hãm hại.

Sở dĩ cô bé chịu kêu tiểu tam là mẹ, chính vì những vết thương đó thật là do tiểu tam gây ra. Mặt ngoài hài hòa ở chung, sau lưng, chỉ cần cô bé không chịu nghe lời, đối phương liền ở thời điểm không có ai ngược đãi cô bé.

Nhưng trên người cô bé đích thực chỉ có những vết thương đã khép miệng mới là do tiểu tam tạo thành. Các vết thương mới do cảnh sát khám nghiệm tử thi phát hiện ra lúc sau, thật là do cô bé tự mình hại mình.

Trong nhật ký có ghi lại việc cô bé gia nhập một group chat, tên gọi “Hãy đánh thức ta vào 3 giờ 10 phút sáng”.

Quản trị viên của nhóm sẽ là người phân phó nhiệm vụ cho mỗi thành viên trong nhóm, làm bọn họ cứ mỗi 3 giờ 10 phút sáng tiến hành 1 nhiệm vụ bất đồng.

Nghe đến đây, thần sắc của các người chơi lập tức nghiêm túc lên —— Manh mối có liên quan đến nhiệm vụ của bọn họ đã xuất hiện.

Tiền tiên sinh nói, sổ nhật ký đã bị thiêu hủy. Hắn cũng không kỹ càng tỉ mỉ xem nội dung bên trong, chỉ biết đó là một ít nhiệm vụ kỳ quái, làm một người ở hơn nửa đêm tiến hành các hành vi tự tổn hại mình, ví dụ như dùng mũi dao vẽ trên da thịt hình một con Lam Kình.

Chỉ có nhiệm vụ cuối cùng là hắn nhớ rất rõ ràng: "Tìm cơ hội ở riêng một mình, đi đến một địa điểm không người tự kết thúc sinh mệnh."

Bởi vì trước khi tiến hành nhiệm vụ, Tiền Như Trân đã ở sổ nhật ký viết xuống câu di ngôn cuối cùng...bằng chính máu của mình ——

Tôi hận các người.

Dứt lời, Tiền tiên sinh thở dài một hơi, có chút áy náy nói:

“Vì sao Tiểu Trân không nói cho tôi những chuyện đó? Nếu tôi biết chân tướng sớm hơn, mọi chuyện sẽ không đến bước này!”

“Cô bé từng nói qua, không phải chính ông không chịu tin sao? Hiện tại tin, cũng không thấy ông làm gì tiểu tam kia.” Số 6 châm chọc.

Dư Tô hỏi: “Vì sao phải thiêu hủy nhật ký?”

Tiền tiên sinh trầm mặc một chút, mới trả lời:

“Người đã chết, hà tất làm người còn sống chịu tội? Những chuyện đó nếu bị cảnh sát biết, Lâm Lâm có thể ngồi tù hay không tôi không biết. Nhưng tôi nhất định sẽ bị người ngoài cười nhạo đến không dám ngẩng đầu.”

“A, bởi vì cái này?” Số 6 cười nói:

“Ông cùng tiểu tam kia thật đúng là cực xứng đôi. Khó trách lúc ấy hỏi, ông liền lựa chọn muốn làm con gái mình hồn phi phách tán!”

Đây là kẻ so với rắn còn máu lạnh, thậm chí so với mẹ kế ngược đãi Tiền Như Trân còn đáng giận hơn!

Gia đình có điều kiện như vậy, tính như trọng nam khinh nữ, ít nhất cũng nên cho con gái mình sinh hoạt tốt nhất mới đúng. Nhưng tâm tư của ông ta toàn đặt trên người con trai, thậm chí chọn tin tưởng tiểu tam, làm con gái sống khổ sở như vậy, cuối cùng sa vào trò chơi mù quáng đến tử vong.



sau khi con gái chết, biết được toàn bộ chân tướng, ông ta còn muốn giấu giếm!

“Các người có thể giúp tôi đuổi ma sao?” Thanh âm của Tiền tiên sinh đã bình tĩnh lại:

“Những việc này chính là chuyện nhà của tôi, vốn dĩ không nên nói cho các người. Hiện tại cái gì có thể nói tôi đều nói. Các người nên ấn theo yêu cầu hoàn toàn diệt trừ nó. Yên tâm, thù lao nhất định không thiếu.”

Trước khi báo cho các người chơi toàn bộ sự tình, ông ta còn giả bộ là một người nho nhã khiêm tốn lễ độ. Mà hiện tại, thái độ của ông ta đã trở nên vênh váo, không có chút khách khí.

Kết quả ông ta muốn chỉ là diệt trừ oan hồn muốn trở về trả thù bọn họ, căn bản không thèm để ý oan hồn này trước khi chết chính là đứa con gái đáng thương của mình.Trò Chơi Tử Vong - Chap 106